Lãng Tử Tại Đô Thị

Thanh âm của ông ta có chút thương cảm. Theo như lời của Du Lão Thử, thì những thứ ở trong đó có cùng thời với mình. Điểm ấy khiến cho Lâm Dật Phi rất kỳ quái. Tập tục chôn người sống vốn chỉ có ở thời xa xưa, đến thời nhà Tống đã rất hiếm thấy. Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện một mồ chôn tập thể lớn như vậy?

– Đúng rồi, Cậu Lâm, cậu có biết loại áo giáp này không?

Du Lão Thử cắt đứt sự trầm tư của Lâm Dật Phi, chỉ tay về phía một bộ áo giáp vàng rực rỡ trên màn hình. Có rất nhiều câu Lâm Dật Phi nói, ông ta không hiểu lắm, cũng không cảm thấy hứng thú, chỉ khúm núm cho qua.

– Đây cũng là áo giáp thời nhà Tống, có tên là ‘Đồ Kim Tích Thiết Giáp’.

Lâm Dật Phi không chút do dự trả lời.

Du Lão Thử giơ ngón tay cái tỏ vẻ khen ngợi. Hình ảnh tiếp tục nhảy sang, từng bộ từng bộ áo giáp xuất hiện trên màn hình. Bộ nào Lâm Dật Phi cũng nói được tên ra, không một chút sai sót. Những thông tin trên cái đĩa CD của Du Lão Thử này còn phong phú hơn mấy thứ mà các chuyên gia khảo cổ có được. Chỉ trong chốc lát, Lâm Dật Phi đã đọc ra tên mười loại áo giáp. Bao gồm Tố Giáp, Hồn Đồng Giáp, Thiết Thân Bì Phó Giáp, Mặc Tất Bì Giáp, vân vân.

Qua phần áo giáp là tới phần binh khí. Đương nhiên trong cái đĩa CD này không chỉ có tư liệu về các vật phẩm trong ngôi mộ đó. Du Lão Thử là một người cẩn thận, ông ta đã phân loại rõ ràng từng loại đồ cổ. Làm như trông ông ta thật giống như một vị chuyên gia về khảo cổ!

Nhưng cho dù là vị chuyên gia khảo cổ này cũng không thể không bội phục Lâm Dật Phi. Ông ta vốn tưởng rằng kiến thức của Lâm Dật Phi chỉ có hạn, còn có bản năng và sự mẫn cảm đáng sợ mà thường nhân không có. Lại thật không ngờ rằng hắn am hiểm đồ cổ thời nhà Tống như vậy. Trong đĩa CD này đều là ghi chép những thứ mà binh lính thời Tống cần chuẩn bị. Vậy mà Lâm Dật Phi lại có thể nói như cháo chảy.

– Những gì ông quay được rất tỉ mỉ.

Lâm Dật Phi chăm chú xem từng thứ một, không có chút nào là không kiên nhẫn:

– Binh lính nhà Tống thường dùng đao. Mà đao thì chia ra làm tám loại: Thủ Đao, Điệu Đao, Khuất Đao, Yểm Nguyệt Đao, Càn Đao, Mi Tiêm Đao, Phượng Chủy Đao và Bút Đao. Đây chính là Thủ Đao.

Lâm Dật Phi chỉ vào một thanh đao ngắn có hình cung, đầu đao rộng, nói:

– Kỳ thực chúng tôi, à, theo tôi được biết, cấu tạo và hình dáng của loại đao này khác thời Hán Đường rất lớn. Ngoại trừ thay đổi hình dáng bên ngoài ra, sống đao dày hơn, lưỡi mỏng hơn, nặng mà có lực. Đương nhiên để rèn nó phải kỳ công hơn. Loại đao này thích hợp cho việc bổ, chém. Nếu như sử dụng đúng cách, thì chém đầu rất là dễ.

Tuy hắn nói không lớn tiếng, nhưng Du Lão Thử rất hoảng sợ. Mà tên công tử ca ngồi ở phía sau cũng nghe thấy rất rõ, y không khỏi tăng âm lượng của máy nghe nhạc. Trong lòng y có chút nhát. Nghe tiểu tử này nói, có vẻ như hắn đã chém qua không ít người. Vốn đang suy nghĩ có nên sai người theo doi hắn rồi tìm cơ hội trị hắn một trận hay không, nhưng nghĩ lại, tinh thần AQ chiếm thế thượng phong. Mình còn trẻ, chấp nhặt với hạng người như hắn làm cái gì. Vừa nghĩ như vậy, không khỏi mỉm cười vui vẻ, trong lòng cũng an tĩnh rất nhiều.

– Loại đao lưỡi thẳng này gọi là Điệu Đao. Loại có hình như trăng khuyết kia gọi là Yểm Nguyệt Đao, chuyên dùng chém chân ngựa. Ông quay được tỉ mỉ như vậy chắc là rất vất vả.

Lâm Dật Phi không kìm nổi khen Du Lão Thử một câu.

Du Lão Thử nghe được câu này, cao hứng còn hơn cả khi trường đại học nổi tiếng mời ông ta tới làm giáo sư giảng dạy.

– Có gì đâu, có gì đâu, sở thích mà, không tính là khổ cực. Cậu Lâm này, cậu xem tiếp đi, phần sau là thương thời nhà Tống.

Vẻ mặt của Lâm Dật Phi đột nhiên cứng đờ, sau một lúc lâu vẫn không nói gì. Du Lão Thử không biết mình làm sai cái gì, không nhịn nổi hỏi:

– Cậu Lâm, sao vậy?

– Không có gì.

Lâm Dật Phi hồi phục tinh thần, nhìn nhiều loại thương trên màn hình, chậm rãi nói:

– Đây là thương dùng cho kỵ binh, gọi là Hoàn Thương. Ở phía đầu thường gắn song móc câu, đơn móc câu. Cán thương có gắn vòng, nhằm tăng độ sát thương khi kỵ binh lao với tốc độ nhanh.

Du Lão Thử liên tục gật đầu. Vốn cho rằng mình phải giới thiệu cho Lâm Dật Phi, thật không ngờ hắn biết không ít hơn mình.

– Còn đây là Toa Thương, dùng cho bộ binh.

Lâm Dật Phi nhìn một cây thương có cán tương đối ngắn, nói:

– Thương này dùng kết hợp với lá chắn. Ngoại trừ có thể tới gần tập kích ra, còn có thể dùng để phi. Nên nó còn gọi là Tiêu Thương. Là vũ khí mới mà Đại Tống học được từ các dân tộc thiểu số phía Tây Nam. Trải qua cải tạo, rất thích hợp cho bộ binh.

Du Lão Thử liên tục gật đầu:

– Trong này còn có vài loại thương nữa, nếu cậu hứng thú có thể tiếp tục xem.

Lâm Dật Phi nhìn xong vài loại thương, thì chuyển tới binh khí tầm xa. Lâm Dật Phi hơi sửng sốt, không nhịn được hỏi:

– Chỉ có vài loại thương này?

– Đúng vậy, chỉ có vài loại.

Du Lão Thử gật đầu nói:

– Nếu cậu cảm thấy hứng thú, đến lúc đó tôi sẽ sai nhân viên của công ty tôi cầm vài loại thương của triều đại khác cho cậu xem.

– Ông còn có công ty?

Lâm Dật Phi ngạc nhiên hỏi. Trong lòng thì suy nghĩ, Du Lão Thử sưu tập như vậy coi như là đủ. Dù sao cũng đã qua tám trăm năm, ông ta làm được đến đó quả thật không dễ. Chỉ có điều ở đây có đầy đủ hay không không thể biết được, nhưng Lâm Dật Phi biết ở đây vẫn thiếu một loại thương!

Đó là Lịch Tuyền Long Phượng Thương!

Trong lòng như bị kim châm đâm vào, Lâm Dật Phi chậm rãi khép hai mắt, vài hình ảnh không khỏi xuất hiện trong đầu. Trên sa trường, tư thế hào hùng, khí nuốt sơn hà, từng hàng, từng binh lính ngã xuống, nhưng ánh mắt nhìn về phía lá cờ chữ ‘Nhạc’ kia không có sự sợ hãi, chỉ có một loại nghĩa khí vượt lửa băng sông, quyết tử không lùi bước!

Hắn tưởng rằng mình đã quên, nhưng thực ra chỉ là lừa mình dối người mà thôi!

Tính toán từ khi tới thời hiện đại, những chuyện xảy ra không coi là nhiều, nhưng cũng không tính là ít. Nhìn như phong phú, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình như đứng ở giữa đám mây. Một tháng này, nói dài không dài, nhưng đã đủ để ghi khắc cả đời!

Một đôi mắt ôn nhu cách đó không xa đang lẳng lặng nhìn mình: “Biệt Ly, muội muốn huynh mỗi khi nhìn thấy khối ngọc này thì sẽ nhớ tới muội.”

Khối ngọc kia đâu? Lâm Dật Phi chỉ cảm thấy ngực đau như búa đập, trong phút chốc máu giống như ngừng chảy. Kho báu, bảo tàng, ngọc khí có thể kiếm vô số, nhưng khối ngọc mà Ngân Bình cho hắn chỉ có duy nhất một khối.

Trong khoảnh khắc hắn đi tới chỗ kho báu đó, khi hắn cảm thấy cảnh còn người mất, không thể xoay chuyển được nữa, thì tất cả những ký ức từ trước đột nhiên tràn về!

Hắn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ rơi lệ nữa, nam nhi chỉ chảy máu mà thôi. Nhưng một khắc này, thứ vô thanh vô tức chảy xuống má là cái gì?

Đa tình không phải lạm tình, tuyệt tình không phải là vô tình!

Ký ức phủ đầy bụi kia, những câu thơ của vị kỳ nữ kia bỗng nhiên ùa về.

Phong trú trần hương hoa dĩ tận

Nhật vãn quyện sơ đầu

Vật thị nhân phi sự sự hưu

Dục ngữ lệ tiên lưu

Văn thuyết song khê xuân thượng hảo

Dã nghĩ phiếm khinh châu

Chỉ khủng song khê trách mãnh châu

Tải bất động hứa đa sầu

(Bài Vũ Lăng Xuân của Lý Thanh Chiếu. Dịch thơ:

Gió đứng, bụi thơm hoa đã hết

Ngày chiều biếng chải đầu

Cảnh vật đổi thay thảy sạch làu

Chưa nói đã rơi châu

Nghe kể Song Khê xuân vẫn đẹp

Muốn thả chiếc thuyền câu

Sợ tới Song Khê chiếc thuyền câu

Chở không nổi bấy nhiêu sầu)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui