Lãng Tử Tại Đô Thị

Lúc Lâm Dật Phi ra khỏi sân, bất kể là chủ tịch Phó hay là đội cổ động viên thì đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, quả thực hắn giống y như Chúa cứu thế Jehovah, tuy nhiên chủ tịch Phó vẫn tương đối tỉnh táo, không vì nhất thời thắng, lợi xung váng đầu não:

– Mấy anh em, còn ba phút, còn kém vô cùng, tôi nghĩ sau khi bọn họ tạm dừng, hơn phân nửa sẽ kéo dài thời gian, mấy anh em tích cực chút, đương nhiên, Dật Phi không cần.

Đoàn người đều gật đầu, sau khi lại ra sân, khoa kiến trúc quả nhiên cải sách lược, liên tiếp chuyền bóng, đợi tới thời điểm tiến công mới ném vào rổ, Âu Dương Quan mặc dù không phục Lâm Dật Phi, nhưng còn phải lấy đại cục làm trọng, không hề cưỡng ép đánh đơn nội tuyến, đổi thành ra tay ngoại tuyến hoặc là quăng, chẳng qua ngày thường xác định đạn đạo với ném bóng như nhau, không biết tại sao lại thế này, không ngờ chỉ chạm vào vành rổ, Lâm Dật Phi nhẹ nhàng nhảy lên, không phải bàn cũng biết là đã cướp được bóng, liền chuyển bóng rơi vào tay tiểu Trương.

Đương nhiên, bọn người Âu Dương Quan còn không biết, có Lâm Dật Phi ở vòng rổ phía dưới, cái vòng rổ kia liền cách biệt bọn họ ngay, cho dù bóng rổ vốn có thể vào rổ, cũng sẽ khiến Lâm Dật Phi ám ngay chỉ bằng một động tác nhỏ, làm cho bóng rổ lệch khỏi quỹ đạo, điều này làm cho bọn người Âu Dương Quan bực tức cho rằng bị xui xẻo, cho dù là uống hớp nước lạnh cũng sẽ bị tê răng.

Tiểu Trương và Vương Tường cũng không biết nguyên nhân, cũng cao hứng lạ thường, tuy nhiên sau vài lần đánh lén, khoa kiến trúc đã sớm hấp thụ giáo huấn, không tiến công nữa, năm người sớm lui về vùng cấm phòng thủ, Ninh Chí Viễn đang nghĩ không thể đơn phương độc mã đột phá ném bóng vào rổ.

Bóng chuyền được vài vòng, rơi vào tay của Vương Tường, Vương Tường một mình câu tay lên ném vào rổ, bị Âu Dương Quan quấy nhiễu bóng vừa đụng vào rổ liền bắn ra ngoài, Âu Dương Quan nhảy cao lên, một phát bắt được, truyền cho cầu thủ ngoại tuyến, thật không ngờ Lâm Dật Phi không biết từ khi nào đã hoành sáp lại, cắt bóng thành công, trực tiếp nhảy lên ném vào rổ, đạt điểm, điểm số sửa thành 80:88.

Khoa báo chí lại vỗ tay một trận, tuy rằng đây là lần đầu tiên đoạt điểm trên sân của Lâm Dật Phi, nhưng trong lòng tất cả mọi người biết rõ, nếu như không có Lâm Dật Phi phòng thủ dưới giỏ y như tường đồng vách sắt, khiến cho khoa kiến trúc không đạt được điểm nào trong vòng mấy phút, khoa báo chí đã sớm nên buông tha chống cự, tước vũ khí đầu hàng.

Thằng Âu Dương Quan cực kỳ giận dữ, Lâm Dật Phi này quả thực nhất định ra tay với mình, chẳng cắt bóng của ai, cứ cố tình đợi tới lúc mình chuyền bóng mới đoạt, hướng sang đồng bạn liếc mắt đưa ý một cái, một trước một sau giống y như là dán cao vào người Lâm Dật Phi, bất kể hắn ở đâu, cũng sẽ bám chặt ở đó.

Lâm Dật Phi, cũng chẳng hoang mang mà lui lại bên trong vòng cấm, hai vị kia lại không thể cùng tiến vào vòng cấm, đành phải ở ngoài vòng cấm nhìn chằm chằm vào Lâm Dật Phi, bọn người Vương Tường lúc này đây tuyệt đối không thể để cho khoa kiến trúc lấy thêm được điểm nào nữa, bị bức đoạt cũng trở lên dung mãnh dị thường.

Âu Dương Quan không dám một lần nữa đột phá đến vùng cấm, đành phải tương thủ ở góc đáy ba phân, nhưng vẫn là không, bản bóng vẫn như thường lệ là độc quyền của Lâm Dật Phi, chỉ có điều lần này hắn không có lựa chọn chuyền bóng, đột nhiên đánh về phía trước.

Khoa kiến trúc luống cuống tay chân, hai đứa vốn phải đề phòng Lâm Dật Phi lao đến, chớp mắt đã bị hắn để lại đằng sau, còn dư lại hai người quay đầu bỏ chạy, lại vẫn chạy nhưng mà một mình hắn dẫn bóng tiến công.

Sau khi sự việc xảy qua Âu Dương Quan suy nghĩ vài ngày, cũng không hiểu là đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua chỉ cảm thấy một bước của Lâm Dật Phi tựa như ba bước của người khác!

Lâm Dật Phi vọt tới tuyến ba phân liền nhảy lên ném bóng, tuy rằng tư thế có chút không chuyên nghiệp lắm, thoạt nhìn có thể nói là hết sức nghiệp dư, chẳng qua chỉ chỉnh động tác liên hoàn lưu loát, thoạt nhìn giống như mây bay, sướng như nước chảy, đội cổ động viên của khoa báo chí nhảy lên và lớn tiếng ủng hộ, hy vọng sóng âm có thể chuyển hóa thành sóng xung kích, đưa quả bóng này vào rổ.

“ Bịch”- một tiếng vang nhỏ, bóng vào rổ, điểm số 83:88

Đội cổ động viên khoa kiến trúc lặng ngắt như tờ, đều không hẹn mà cùng nhìn vào bảng ghi điểm một cái, còn khoảng chừng nửa phút, chênh nhau năm điểm, khoa kiến trúc lại kêu tạm dừng, Âu Dương Quan lúc này có thể hổn hển hình dung, khoa chân múa tay chửi bậy không ngừng, còn lại vài thằng đồng đội đều không có cách nào khác nhìn y, liên tục gật đầu, thấy ánh mắt của Lâm Dật Phi đang đằng đằng sát khí!

– Thời gian còn dư lại tuyệt đối không thể để cho Lâm Dật Phi đụng vào bóng!

Âu Dương Quan nghiến răng nghiến lợi nói.

– Lão đại, anh nói không sai, nhưng không cho hắn đụng vào bóng thì thật sự rất khó.

Một đội viên lắc đầu cười khổ nói:

– Chúng ta bây giờ không cho hắn cắt bóng là đã tốt lắm rồi.

– Vậy đi…

Âu Dương Quan kéo Trường Âm, giơ tay khoa tay mua chân một chút, mọi người ngầm hiểu gật đầu, thời gian đình đấu rất ngắn, khoa kiến trúc lại ra sân, mục tiêu rất đơn giản, kéo dài thời gian, đề phòng Lâm Dật Phi, cho dù phạm quy cũng sẽ không tiếc!

Vương Tường đều lui đến bán khu phòng thủ, lúc này, mục tiêu của bọn họ cũng chỉ có một, tuyệt đối không thể để cho khoa kiến trúc đạt điểm, nhưng lại không biết lo lắng này chỉ là dư thừa, chỉ cần có Lâm Dật Phi ở đây, cái vòng rổ kia kỳ thật cũng đã bị cài lên cái vung, khoa kiến trúc muốn ném vào đó tuyệt đối không có khả năng!

Khoa kiến trúc lại tiến công, tuy nhiên, Lâm Dật Phi mới tới bảng bóng rổ, thì đã nghe thấy tiểu Trương kêu lên:

– Ai ôi!!!

Kêu một tiếng rồi té trên mặt đất, ôm chân kêu to không ngừng.

Trọng tài lao đến, quyết định ra thẻ phạt một đội viên của khoa kiến trúc ác ý phạm quy, dùng chân đá bắp chân của tiểu Trương, trực tiếp đuổi người đó ra sân, người đội viên kia liền quay sang Âu Dương Quan hạ ngón tay cái, dương dương đắc ý quay sang khoa báo chí giơ ngón tay hạ lưu, ngồi trở lại ghế dự bị!

Âu Dương Quan cũng dương dương đắc ý cười lạnh, đây là một loại chiến thuật rất hữu dụng, trực tiếp đưa tiểu Trương vào tuyến ném bóng, nếu cậu ta phạt phóng hai lần, như vậy thì khoa báo chí hoàn toàn không có cơ hội, kỳ thật cho dù cậu ta phạt, cơ hội thắng của khoa báo chí cũng hết sức xa vời, bởi vì thời gian còn lại chỉ đủ một lần tấn công, nhưng cơ hội tấn công là trong tay của ngành kiến trúc!

Cho dù tiểu Trương phạt một lần bóng, khoa báo chí cướp được bảng bóng rổ, tối đa cũng chỉ có thể lên được ba điểm, nếu tính như vậy, thì thế nào khoa báo chí cũng chỉ có thể được đến bốn điểm, bây giờ còn đang chênh lệch năm điểm, chỉ cần khoa kiến trúc có thể vận dụng hữu hiệu mười giây cuối cùng, bóng không ra khỏi tay, nói như vậy cuỗi cùng thắng lợi vẫn là trong tay của khoa kiến trúc!

Ngoài sân trong đội cổ động viên của khoa báo chí có một người mắng to:

– Đê tiện!

Khoa kiến trúc không cam lòng yếu thế:

– Mày hiểu cái cứt gì, cái này gọi là chiến thuật, không hiểu thì đừng có mà ồn ào!

– Tiểu Trương, sao rồi?

Vương Tường không có cách nào khác lắc đầu, khoa kiến trúc làm kiểu này tuy có chút đen tối, nhưng đích xác tính chiến thuật, người ta tự cao còn sử dụng loại chiến thuật này chém cá mập cơ đấy.

Tiểu Trương miễn cưỡng đứng lên, nhón chân hướng về phía đường ném bóng:

– Không có gì, chưa chết được!

Chủ tịch Phó rất là cảm động, không quên quay đầu lại phía đội cổ động viên tiến hành tư tưởng giáo dục:

– Đây chính là tinh thần không buông tay của khoa báo chí chúng ta, đây cũng là tinh thần vĩnh viễn không nói thất bại của đại học Chiết Thanh chúng ta!

Mọi người liên tục gật đầu, ngó đông nhìn tây, hy vọng có thể tìm một quả trứng thối, cà chua, vân vân..ném lên người chủ tịch Phó, tiểu Trương biết rằng lúc này phạt bóng là quan trọng nhất, tuy rằng cổ chân vô cùng đau đớn, vẫn nín thở ngưng thần đứng ở đường ném bóng, hít một hơi thật dài, ném rổ!

– Bóng vào rồi!

– Tái phạt, lại một quả nữa!

Điểm số của trận đấu: 85:88.

Còn thừa 10 giây!

Khoa báo chí hô rất to, lại có chút uể oải, đều cho rằng lần này tuyệt phản công cũng cho là tới bến, không có người nào cảm thấy khoa báo chí sẽ có kỳ tích vào 10 giây cuối cùng này!

Khoa kiến trúc lắc đầu, thầm nhủ hiện tại khoa báo chí thật sự quá thuận phong thủ, tuy nhiên chỉ còn lại 10 giây cuối cùng, bọn họ đành phải phòng Lâm Dật Phi cắt bóng, hẳn là không có vấn đề!

Bóng vừa tới tay Âu Dương Quan, Ninh Chí Viễn đã xông tới, hung tợn đá một cước vào đùi Âu Dương Quan, Âu Dương Quan chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Dật Phi, không hề phòng bị người khác, càng không nghĩ sẽ bị gặp báo ứng nhanh đến thế, tiếng kêu kì lạ một tiếng “ Rầm” té lăn trên mặt đất, một lúc lâu cũng không đứng lên được.

Trọng tài thổi còi, phán định Ninh Chí Viễn ác ý phạm quy, trực tiếp đuổi ra sân. Ninh Chí Viễn nhìn Lâm Dật Phi và Vương Tườn một cái, cười khổ, đi ra ngoài sân, vừa rồi tiểu Trương bị người ta đá một cước, tuy rằng không phải là bị Âu Dương Quan đá, nhưng chả cần hỏi, cũng biết y nhất định là kẻ chủ mưu, Ninh Chí Viễn thấy rằng rất vô vọng không thể thắng, thôi thì lần này coi như là trút giận cho tiểu Trương!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui