Lãng Tử Tại Đô Thị

– Tôi có ý nghĩ này, không biết có nên nói hay không?

Đàm Giai Giai vẫn luôn trầm tư không nói, thấy mấy người lâm vào bế tắc thì không kìm được nói.

– Cứ nói đi.

Chương Long Châu khích lệ nói:

– Hiện giờ mọi người chẳng hiểu gì cả, đang cần tiếp thu ý kiến hữu ích của quần chúng.

– Không biết có phải như thế này không.

Đàm Giai Giai đang trầm tư, đột nhiên nói:

– Chúng ta giả thiết là huấn luyện viên Lâm không biết trong túi đồ đó có gì nhưng chắc chắn Phong Tuyết Quân biết. Tôi ít nhiều gì cũng biết một ít tư liệu về cô ấy, hình như gia đình cô ấy không được coi là giàu có, có thể nói là khá khó khăn, vậy nên khá tham tiền tài vật chất, nói dễ nghe hơn chút chính là rất biết tính toán cho mình về sau.

Chương Long Châu ho khan một tiếng, đột nhiên Đàm Giai Giai phát giác ra mình nói không được thích hợp lắm.

– Ý tôi không phải là nghèo thì tham tiền, tôi chỉ phân tích là Phong Tuyết Quân có xuất thân như thế, sau khi vào đại học thì…

– Khoan đã.

Lâm Dật Phi không kìm được hỏi:

– Theo như tôi biết thì hình như Phong Tuyết Quân là người ở đây, sao lúc nãy lại nói cô ấy là người Tây Bắc?

Hắn nói điều này cũng có căn cứ cả, mặc dù hắn không biết nhiều về Phong Tuyết Quân nhưng lúc trước khi nằm viện hắn có nghe mẹ Lâm nói Lâm Dật Phi chỉ vì Phong Tuyết Quân mới thi vào Chiết Thanh.

Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có chút kì lạ, Lâm Dật Phi khó hiểu hỏi:

– Tôi nói có vấn đề gì sao?

– Theo như chúng tôi biết thì cô ấy chuyển đến thành phố Giang Nguyên vào năm lớp 11, lúc đó mẹ cô ấy vẫn ở đây.

Chương Long Châu giải thích:

– Lúc đó cô ấy và cậu học cùng trường trung học, sau đó cô ấy thi đại học, lại học cùng trường với cậu nhưng mẹ cô ấy đã về quê từ rất lâu trước đó. Chúng tôi tưởng là cậu biết nhiều hơn chúng tôi một chút chứ.

Hắn chỉ có thể ngồi yên lặng, hiện giờ hắn mới biết Phong Tuyết Quân luôn ở thành phố Giang Nguyên một mình, vậy thì có phải là tình cảm của Lâm Dật Phi dâng trào, từ đó trong hai năm trở lại đây luôn quan tâm chăm sóc Phong Tuyết Quân. Tuy hắn và Phong Tuyết Quân gặp nhau chưa được mấy lần nhưng hắn thấy Đàm Giai Giai phân tích cũng có lý. Phong Tuyết Quân quả thật là người rất biết tính toán cho bản thân.

– Cô ấy nhận được cái túi mà huấn luyện viên Lâm đưa cho đương nhiên sẽ mở ra xem một chút.

Đàm Giai Giai phân tích:

– Cho nên nếu như chúng ta giả thiết trong túi ngoài khối ngọc Loan Phượng Thanh Minh ra còn có thứ khác nữa, cô ấy lại biết hàng, không chừng đã lén giấu đi khối ngọc rồi đưa phần còn lại cho Uông Tử Hào.

Chương Long Châu khẽ gật đầu.

– Vậy nên Uông Tử Hào tưởng là khối Loan Phượng Thanh Minh vẫn ở trong tay huấn luyện viên Lâm nên mới đòi.

– Nhưng trên danh sách không có Loan Phượng Thanh Minh.

Long Nghị đưa ra ý kiến khác.

– Trên danh sách chỉ có những đồ mà chính phủ thống kê.

Chương Long Châu cười khổ nói:

– Trên thực tế, có rất nhiều đồ do một số lý do mà không được ghi lại.

– Loại con gái này thật đáng sợ.

Phòng Minh Viễn than thở một câu:

– Vậy có phải là cô ta thấy chuyện này lụn bại nên mới trốn đi?

– Có phải cô ấy cảm thấy huấn luyện viên Lâm và Uông Tử Hào sẽ gặp nhau nên cho dù có gặp nhau thì đồ trong đó cũng chết không đối chứng?

Đàm Giai Giai cảm thấy Phòng Minh Viễn nói cũng có đạo lý:

– Vậy nên khi cô ấy nghe nói Uông Tử Hào muốn khối ngọc kia, lúc này sợ bị lộ nên mới giấu đi.

– Nhưng Uông Tử Hào đã chết rồi.

Long Nghị khoát tay nói:

– Cô ấy giấu đi chắc chắn không phải là sợ Uông Tử Hào lấy mất khối Loan Phượng Thanh Minh.

– Liệu có phải cô ấy về quê cũ không?

Lâm Dật Phi hỏi.

– Nhà ga, bến tàu, sân bay, dù sao thì chúng tôi đã cho theo dõi hết những nơi có thể rời khỏi thành phố Giang Nguyên rồi.

Long Nghị giải thích:

– Chỉ cần cô ấy vừa ló mặt ra thì sẽ có người thông báo cho chúng tôi. Tôi nghĩ với năng lực của cô ấy thì chắc hẳn lúc này vẫn đang ở Giang Nguyên.

– Bây giờ trở lại vấn đề của chúng ta.

Chương Long Châu rốt cuộc ngắt lời nói:

– Thứ nhất, không biết Phong Tuyết Quân có cấu kết với ai rồi cài máy nghe trộm xuống bàn không, vì sau đó chúng ta có hỏi nhân viên phục vụ, theo như trí nhớ của cậu ta thì Phong Tuyết Quân là người tìm chỗ ngồi còn Uông Tử Hào thì như một cái xác không hồn, không có ý kiến gì.

– Vậy thì chắc chắn rồi.

Phòng Minh Viễn hạ giọng nói.

– Thứ hai, cho dù nghi phạm có nghe trộm Lâm Dật Phi và Uông Tử Hào nói chuyện thì tại sao gã lại giết Uông Tử Hào chứ?

Chương Long Châu nhìn Lâm Dật Phi:

– Tôi không cho rằng Uông Tử Hào chỉ muốn Loan Phượng Thanh Minh từ cậu, đó là lý do cậu ta tìm chết.

– Tôi nghĩ là cậu ta bị người khác nhờ vả nên mới nói với tôi.

Lâm Dật Phi khái quát lại tình hình lúc trước một chút rồi tổng kết nói:

– Lúc ấy tôi hỏi cậu ấy người đứng sau là ai, cậu ấy do dự mãi, đang định nói ra thì bị bắn chết nên tôi nghĩ nghi phạm không muốn cho tôi hoặc là chúng ta biết rốt cuộc là ai muốn có khối ngọc này.

– Khối ngọc này có nhiều trò nhỉ?

Long Nghị nghi ngờ nói:

– Lại phải đổi bằng một mạng người?

– Báo cáo!

Một cảnh sát từ ngoài cửa bước vào:

– Đây là báo cáo khám nghiệm tử thi của Uông Tử Hào.

Chương Long Châu giơ tay ra lấy, hơi cười khổ nói:

– Tuy tất cả chúng ta đều biết vết thương trí mạng của Uông Tử Hào nhưng vẫn cần những thủ tục này.

Anh ta lật mấy tờ giấy ra, nhìn hai cái, đột nhiên có chút kinh ngạc nói:

– Có phát hiện mới!

– Phát hiện gì?

Long Nghị đứng phắt dậy.

– Mặc dù vết thương trí mạng của nạn nhân là huyệt thái dương nhưng cánh tay phải của cậu ta lại có vết sung rất lớn, còn có dấu vết bị gãy xương.

Chương Long Châu phát báo cáo cho mấy người nhưng Lâm Dật Phi lại không cầm, nghĩ lại lúc ở quán cà phê hắn đã phát hiện cánh tay phải của cậu ta hơi lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều. Mọi người nhìn một cái xong thì tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Dật Phi.

– Không phải do tôi đánh.

Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Mọi người nhìn tôi như thế làm gì?

– Sau khi pháp y kiểm tra thấy trên cánh tay cậu ta còn lưu lại dấu năm ngón tay.

Chương Long Châu nhìn Lâm Dật Phi:

– Điều này cũng có nghĩa là cánh tay của cậu ta suýt nữa thì bị người khác vặn gãy.

– Sức của người này thật lớn.

Phòng Minh Viễn giật mình kinh hãi:

– Thảo nào gần đây Uông Tử Hào lại thành thật như thế, hóa ra là có người uy hiếp.

– Tên bắn tỉa kia ngoài tài bắn súng ra…

Lâm Dật Phi trầm tư nói:

– Võ công cũng không kém chút nào, tôi nghĩ về điểm này thì Hạo Phong có quyền phát biểu.

Nhớ lại lúc suýt chết trong tay tên áo đen, Phòng Minh Viễn có chút ưu tư nói:

– Phi đao của gã có thể không nhanh bằng đạn nhưng chắc chắn có thể biến hóa hơn đạn.

– Gã không chỉ phi đao rất lợi hại.

Chương Long Châu lắc đầu nói:

– Hạo Phong đã nói lại tình hình lúc đó rồi, cậu ta nói nếu như tên áo đen đó muốn lấy mạng của cậu ta thì quả thực quá dễ dàng.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau:

– Tôi thấy Hạo Phong bị một thanh phi đao cắm vào đùi, chẳng lẽ không phải là tên kia xuống tay sao?

Đàm Giai Giai không hiểu hỏi, nhìn thế nào thì cũng thấy tên sát thủ kia không cần phải hạ thủ lưu tình.

– Đương nhiên là do tên kia hạ thủ.

Chương Long Châu vẫn nhìn Lâm Dật Phi, giống như đang mong đợi gì đó.

– Lúc đó Hạo Phong lao đến nóc nhà, rút súng ra nhưng…

Chương Long Châu cười khổ nói:

– Vẫn chưa ngắm chuẩn thì tên kia đã đá bay súng của cậu ấy rơi không tăm tích chỉ bằng một viên đá.

– Một viên đá? To từng nào?

Đàm Giai Giai giật mình, huấn luyện đặc công dùng súng là kiến thức cơ bản, lực ổn định không cần nói cũng biết, hơn nữa Nhạc Hạo Phong lại là người có võ công giỏi, nếu như không phải do sơ suất thì lực của viên đá tên áo đen kia ném ra phải lớn thế nào mới làm rơi được súng của anh ấy? Đối với cô thì đây là một chuyện không thể tưởng tượng được.

– Không lớn bằng cái máy nghe trộm này.

Chương Long Châu lắc đầu nói:

– Đương nhiên Hạo Phong cũng rất ngạc nhiên nhưng vẫn nhảy qua so chiêu cùng tên kia, tất nhiên chiêu được ra chính là tuyệt học của Nhạc Gia Quyền.

Anh ta lại liếc Lâm Dật Phi một cái.

– Tên áo đen kia hình như không hề phòng bị, bị cậu ta đánh cho trở tay không kịp, lúc đó cái túi kia mới bị rơi xuống.

– Sau đó thì sao?

Mặc dù đã biết kết quả nhưng Đàm Giai Giai vẫn truy hỏi, điều cô quan tâm chính là Nhạc Hạo Phong có thể duy trì được mấy chiêu.

– Chiêu đầu tiên của tên kia mất tiên cơ, đến chiêu thứ hai thì bức Nhạc Hạo Phong lùi lại một bước.

Đột nhiên Chương Long Châu hỏi Lâm Dật Phi:

– Không biết Dật Phi có ý kiến gì?

Lâm Dật Phi cười khổ nói:

– Không phải anh nghi ngờ tôi không dạy nghiêm chỉnh nên muốn lấy lại học phí đấy chứ?

– Đương nhiên là không phải.

Chương Long Châu lắc đầu nói:

– Tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu biết rất rõ về những đặc công này, trước đây cũng so tài nhiều, cậu nghĩ rốt cuộc võ công có thể bức lùi Nhạc Hạo Phong trong một chiêu là loại võ công gì?

– Chắc là không kém tôi.

Lâm Dật Phi dè dặt nói:

– Nhưng tôi chưa giao thủ qua với gã nên cũng không tiện phán đoán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui