Lãng Tử Tại Đô Thị

– Tiểu tử tốt, cuối cùng cũng tóm được cậu rồi.

Đại Ngưu vừa nghe thấy thì cũng xông đến:

– Mấy ngày nay diễn đàn đều nói về chuyện thất tình, người dám cười Dương Quá không si tình rồi bị mọi người gọi là hoàng tử ngu ngốc chính là cậu à? Cậu không biết rằng cậu đã thu hút được bao nhiêu sự đồng cảm và nước mắt của những thiếu nữ ngây thơ không biết gì đâu. Văn chương của tiểu tử cậu không tồi chút nào, viết mấy bài thơ phá cách đã được khoa văn bình là bằng trắc, trắc bằng bất phân, lại được các khoa khác bình là rất có chân tình, khai sáng ra một loại thơ mới, nhưng cũng có nhiều người nói phương pháp làm thơ này của cậu, học sinh tiểu học trong một phút cũng có thể làm được vài đoạn.

Đại Ngưu nói xong, không nhịn được bật cười, A Thủy cũng bật cười, hiển nhiên là tâm trạng cũng đã khá hơn. Bách Lý Băng có chút khó hiểu:

– A Thủy còn biết làm thơ sao? Thơ gì vậy? Đọc tôi nghe thử đi.

– Những ngôi sao/ Trăng sáng/ Đã/ Biến mất/ Bầu trời/ Tối đen.

Đại Ngưu đọc một cách truyền cảm và cuốn hút.

– Đây là phái thi sao?

Bách Lý Băng không nhịn được bật cười:

– Hình như đây là kiểu người nói lắp nói mà.

Trong phòng cười ầm lên, A Thủy gần như cười chảy ra nước mắt:

– Đây cũng không phải là phát minh của tôi, tôi chỉ được xem như một đệ tử của các nhà thơ, nhưng loại thơ này rất dễ học, nếu như mọi người muốn học thì tôi có thể dạy miễn phí.

Cậu ta tuy nói nhưng cũng không làm chậm trễ việc đại sự, đã post xong bài lên diễn đàn, hơn nữa còn rất nhanh đã được đưa lên là tiêu điểm.

– Bình thường đều do nhiều người biểu quyết sau đó quyết định xem có chính thức thực hiện hay không, nhưng việc thực hiện này cũng có chút khó khăn. Địa điểm thu thập đồ thì không khó vì hiện giờ bọn tôi đã có rất nhiều đại diện tình nguyện ở nhiều nơi nhưng điều quan trọng chính là mặt hậu cần.

Mặc dù cậu ta nói là vấn đề nan giải nhưng ánh mắt đã nhìn về phía Bách Lý Băng, hiển nhiên là đã có câu trả lời. Bách Lý Băng cười:

– Nếu tôi đã đề xuất ra thì đương nhiên không chỉ là nói suông, A Thủy anh quên rằng bố tôi lập nghiệp từ nghề vận chuyển sao? Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.

– Đương nhiên chúng tôi cũng phải lo nghĩ đến việc dự toán chi phí nữa.

A Thủy chậm rãi nói:

– Đây là một cuộc làm ăn lâu dài, hơn nữa cũng có thể nói là lỗ vốn, liệu bác trai có bằng lòng không?

– Chắc là có thể được.

Bách Lý Băng nghĩ một chút:

– Chúng ta có thể tuyên truyền, đóng gói việc vận chuyển và làm quảng cáo trên mạng. Nếu cứ như vậy thì tập đoàn Bách Lý có thể coi là làm quảng cáo ở đây, chúng ta cũng có thể tiết kiệm chi phí vận chuyển.

– Vậy được.

A Thủy đập bàn một cái:

– Cứ quyết định vậy đi, Tiểu Phi, cậu phụ trách để mắt tới chuyện này nhé.

– A Thủy đúng là kẻ xảo quyệt.

Bách Lý Băng cười nói:

– Anh sợ tôi quỵt nợ nên mới để Dật Phi làm việc này.

A Thủy chỉ cười ha hả, từ chối cho ý kiến.

– Thực ra chúng ta còn có thể bảo mọi người ở các khu phát triển quyên tặng máy tính hoặc là các linh kiện.

Bách Lý Băng lại đưa ra một ý kiến nữa:

– Bởi vì hiện nay máy tính cải tiến rất nhanh nhưng những vùng núi nghèo khó thì lại có nhu cầu cấp bách về học tập, chỉ có nâng cao trình độ giáo dục của bọn họ thì mới có thể coi là phương pháp giải quyết triệt để, những khoản cứu trợ khác chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được tận gốc.

A Thủy gật gật đầu:

– Thực ra ý kiến này của Băng Nhi cũng không tệ nhưng hiện giờ nếu để mỗi đứa trẻ ở vùng núi dùng một cái máy tính thì vẫn không được, chúng ta có quá ít.

A Thủy có chút cười khổ:

– Tôi nghĩ theo quy mô phát triển của phần cứng hiện nay thì vẫn phải đợi vài năm nữa. Nhưng đây cũng có thể coi là một ý kiến, hiện giờ chúng ta cứ ghi lại, sau này lại nói.

Cậu ta lại gõ bàn phím lách cách, quay đầu nhìn Đại Ngưu:

– Đại Ngưu, cậu có ý kiến gì hay không?

– Nhiệt tình làm từ thiện không tệ.

Đại Ngưu trưng ra khuôn mặt tươi cười, sợ bị mọi người mắng là không có tình yêu thương gì cả.

– Nhưng đây là gánh nặng đường xa, đầu tiên chúng ta cứ đăng ký đã, hai giờ chiều nay là hết hạn đăng ký đấy.

A Thủy cười, nhấn mở trang web đăng ký của trường Chiết Thanh:

– Sáu đến mười người một nhóm, đây là quy định sao?

– Đúng vậy, vì lý do an toàn nên có sáu người mới được phân nhóm.

Giọng nói của Thúy Hoa vang lên từ phía sau, A Thủy quay lại, trong lòng run lên, người đứng bên cạnh Thúy Hoa không phải ai khác mà chính là Tô Yên Nhiên.

– Dật Phi, Băng Nhi, tôi, Đại Ngưu, Yên Nhiên.

Thúy Hoa bấm đốt ngón tay đếm:

– A Thủy, còn thiếu một người là anh, anh đừng khiến mọi người mất hứng đấy chứ?

– Đúng vậy, A Thủy, đi cùng đi, anh giống tôi, hai người chúng ta quá thiếu sự rèn luyện.

Tô Yên Nhiên cười nói:

– Chúng ta sáu người một nhóm, đúng là tốt quá còn gì.

Tốt cái gì chứ? Đại Ngưu thầm nghĩ, lại nghe cô kể chuyện ma nữa thì tôi điên mất. A Thủy cười nói:

– Rèn luyện không thể chỉ có lần này là được, phải kiên trì bền bỉ mới được, tôi thấy mấy loại hoạt động này chính là để mọi người vui đùa một chút, nhưng tôi cũng khó nói được, cho dù tất cả cùng đi thì cũng đông quá nhưng cũng đừng có oán giận đấy.

– Nói lắm thế!

Đại Ngưu không kiên nhẫn nói:

– Mau đăng ký đi, tổng cộng sáu người, sau đó chúng ta cùng đi mua những thứ cần thiết.

– Cũng không cần mua đâu, thuê cũng được.

Thực ra A Thủy rất có đầu óc kinh tế:

– Trong trường và bên ngoài đều có thể thuê được, có lợi hơn là đi mua. Mỗi người nộp trước hai trăm tệ, còn thừa nhiều thì đỡ phải đóng thêm. Tôi phụ trách mua đồ, thế nào?

– Hai trăm? Sao nhiều thế?

Đại Ngưu giật mình, thầm kêu khổ, phần của Thúy Hoa cũng tính vào cùng mình, nếu thế thì tiền sinh hoạt tháng này chẳng phải đã toi một nửa rồi sao?

“Ánh trăng soi sáng Cửu Châu – Mấy nhà vui vẻ, mấy nhà sầu.” Khi Đại Ngưu bắt đầu hành trình, trên lưng đã đeo hành lý, khuôn mặt vẫn tươi cười nhưng đau khổ thì chỉ tự mình thấu hiểu.

Sáu người hòa vào đoàn người cuồn cuộn mênh mông, sau khi nghe một bài diễn thuyết về kỷ luật của Hội sinh viên thì lại nghe tiếp một bài diễn thuyết về ý chí của Chi Đoàn, từng mệnh lệnh truyền xuống, từ trường xuống khoa, sau đó lại đến từng nhóm rồi từng người. Ai cũng để lại phương thức liên lạc, mọi người nhất trí để cử A Thủy làm nhóm trưởng. Kiểu phân phối liên lạc này cũng hợp lý, ít nhất thì có thể bảo chứng an toàn cá nhân của mỗi người một cách hiệu quả.

Lời vừa nói xong thì mọi người đã trùng trùng điệp điệp xuất phát về phía núi Lão Đầu, đó là trạm thứ nhất sau khi ra khỏi trường, đến chỗ đó thì mọi người sẽ phân ra. Trên đường đi qua vùng núi có những nơi như Bắc Cao Phong, Núi Vọng Phu, Lộc Hồi Đầu, Cửu Trượng Nguyên, Thất Khúc Giarn, Hổ Khiêu Tuyền, sau khi đi một vòng lớn thì lại có thể quay lại trường.

Trong đó thì có thể suy nghĩ đến việc cắm trại ở nơi bằng phẳng như Cửu Trượng Nguyên, đương nhiên nếu như ai không thích thì cũng có thể trở về ngay trong ngày hôm đó, nhưng hành trình hơi vội một chút. Mấy người nhóm Lâm Dật Phi đã nghĩ đến việc cắm trại nên đi cũng không nhanh không chậm, rất nhanh đã kéo dài khoảng cách với đội dẫn đầu.

Nhưng trên đường đi không ngừng gặp được bạn bè, mọi người chào hỏi lẫn nhau, ai cũng vui vẻ. Giang minh chủ và Chủ tịch Phó rất thân thiết với nhau, lại thêm Dương Tu Vũ và vài người của Đại hội võ lâm đi như bay, mấy cái ba lô được vác theo có thể coi là thịnh soạn nhưng sáu người này đều độc thân nên không khỏi có chút kém hoàn mỹ.

Mấy nhóm đi qua nhóm nào cũng cực kì hâm mộ nhóm của Lâm Dật Phi, người ta đăng ký thế nào mà được ba nam ba nữ, nam thì đều không tệ mà nữ cũng đều rất xinh đẹp. Ai cũng nói là nam nữ kết hợp thì làm việc không biết mệt, người ta như thế mới được coi là đi du lịch chứ. Đương nhiên cũng có nhóm có nam nữ kết hợp nhưng so với nhóm này thì vẫn còn kém xa.

Mới qua một ngọn núi mà Đại Ngưu đã kêu lên:

– Không được, không được, thế này thì quá bất công rồi, toàn bộ đồ nặng đều do một mình tôi vác, các cậu coi tôi là trâu bò thật à?

Vùng núi ở thành phố Giang Nguyên không giống với những vùng khác, từng ngọn núi cao chót vót. Có thể nói những dãy núi ở đây liên miên trập trùng, nhìn vô cùng tận, Đại Ngưu vác theo đồ nặng, không ngừng kêu khổ trong lòng.

– Lúc đầu bảo phân ra ba người bằng nhau để đem nhưng cậu lại cứ muốn để cùng nhau, nói là cho tiện.

A Thủy cười nói:

– Lúc xuất phát cậu còn nằng nặc muốn giảm bớt cho bọn tôi, sao hiện giờ mới chưa được nửa tiếng đã không chịu được nữa thế?

– Đây đúng là không phải việc cho người làm.

Đại Ngưu giơ tay ném hành lý xuống đất, ở đó có ba cái lều trại, ba cái ô, mấy cái đèn pin. Quả thực đồ ăn cũng không nhẹ nhưng để cho ba cô gái chia nhau đem, cứ như vậy lại thêm mấy đồ linh tinh lặt vặt nữa thì cũng khoảng chục cân, chẳng khác mấy so với sức nặng mà bộ đội đặc chủng phải vác.

– A Thủy, hai người cậu và Tiểu Phi vác một lúc đi, dù sao cũng phải để tôi nghỉ một lúc chứ.

Đại Ngưu thở hổn hển, ánh mắt mang theo tin cầu xin chẳng khác gì một con bò khi bị kéo đến lò giết mổ.

– Còn cần hai người cơ à?

A Thủy bước qua, mỉm cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui