Lãng Tử Tại Đô Thị

Tô Yên Nhiên nghiêm túc suy nghĩ một chút:

– A Thủy nói rất đúng, anh ấy hi vọng làm một số chuyện thực tế nhưng tớ lại có chút mờ mịt. Hiện giờ suy nghĩ của tớ có chút khác so với trước kia, tớ hi vọng tiếng đàn của tớ có thể khiến cho nhiều người nghe thấy, có thể thấu hiểu cho nhiều người. Nếu như bọn họ có thể nghe được điều gì đó từ tiếng đàn của tớ thì đương nhiên là tốt rồi.

– Thực ra suy nghĩ hiện giờ của cô không khác gì so với trước kia cả.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Chỉ là tấm lòng bị động tiêu cực trước đây của cô đã biến thành sự chủ động đi tìm tri kỷ thôi. Theo như cô nói thì đương nhiên cô vẫn không chịu những tục lệ hủ lậu.

– Đương nhiên rồi.

Tô Yên Nhiên mân mê cái miệng nhỏ nhắn, sau khi thay đổi sự trầm tĩnh u buồn của quá khứ thì hiện giờ cô lại có chút đáng yêu.

– Tiếng đàn của tôi là để cho tôi nghe, anh tưởng là tôi giống anh, tiền thì bỏ ra rồi nhưng vì lấy tiền mà thiếu mỗi nước chìa bát ăn xin thôi.

Tất cả mọi người đều cười, A Thủy cười do vui vẻ:

– Yên Nhiên nói rất đúng, hiện giờ tôi nhìn thấy Tiểu Phi là cảm thấy hai mắt cậu ấy lấp lóe toàn ánh vàng rực rỡ, buồn cười thật.

– Điều tôi nghĩ hiện giờ là khi nào thì dỡ linh kiện hai cái máy tính của cậu để đem đi bán nhưng lại không để cho cậu biết.

Lâm Dật Phi ôm chặt lấy mặt nhưng trong mắt tràn đầy ý cười, dù thế nào đi chăng nữa thì bạn bè của hắn đều vui vẻ, đây chính điều khiến hắn thấy vui vẻ.

– Tiểu Phi, ước mơ của cậu là gì?

A Thủy ngừng cười, nghiêm túc hỏi.

– Ước mơ của tôi hả?

Lâm Dật Phi trầm tư một chút rồi mỉm cười:

– Đương nhiên là nghĩ cách thu gom càng ngày càng nhiều tiền rồi, tôi thấy những thứ như tiền thì có càng nhiều càng tốt.

– Người còn hi vọng vào tiền đúng là chỉ có cậu thôi.

A Thủy nhìn đôi giày của hắn một cái:

– Vậy nhờ cậu trước tiên đi mua một đôi giày da tốt chút đã, hay cậu lại giống như Yên Nhiên nói, chuẩn bị tạo hình này rồi đứng bên đường chìa bát xin tiền hả?

Mọi người nhìn đôi giày da của Lâm Dật Phi, đúng là có chút bẩn, ai cũng hiểu ý của A Thủy, không nhịn được cười ha ha. Yên Nhiên lại hỏi:

– Băng Nhi, chỉ còn cậu là chưa nói đâu.

– Ước mơ của mọi người nếu không cao xa thì chắc chắc có thể thực hiện được, tôi đều nhớ lại hết rồi, qua ba năm nữa thì tiến hành kiểm tra, người nào chưa thực hiện được thì tôi sẽ nhắc nhở.

Bách Lý Băng duyên dáng cười nói:

– Thực ra ước mơ của tôi rất nhỏ bé nhưng cũng rất khó thực hiện.

– Ước mơ gì vậy?

Tô Yên Nhiên nhìn Lâm Dật Phi một cái:

– Có Dật Phi ở đây thì hình như không có gì không thể thực hiện được thì phải.

– Ước mơ của tớ là một ngày nào đó, Dật Phi có thể cùng tớ ngồi ngắm mưa sao băng rồi tớ sẽ ước hàng trăm hàng ngàn điều ước.

Bách Lý Băng cười nói:

– Nhưng thứ nhất là chúng ta đều rất bận rộn, thứ hai, mưa sao băng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Ước mơ này cũng không dễ thực hiện đến vậy, Dật Phi, anh nói xem có đúng không?

– Chỉ cần có mưa sao băng…

Nụ cười của Lâm Dật Phi được ánh lửa chiếu vào, nhìn rất sống động:

– Thì cho dù trên mặt đất có hàng trăm ngàn thì trước tiên anh cũng xem mưa sao băng với em rồi mới về nhặt.

Bách Lý Băng tự nhiên cười một cái, nhẹ nhàng dựa vào vai Lâm Dật Phi, không nói gì nữa. Tuy bọn họ không biết ý nghĩa của ngày mùng tám tháng chạp, Lâm Dật Phi cũng không rõ nhưng thế này có là gì, chỉ cần có vị trí trong lòng người mình yêu thì cần gì phải cưỡng cầu hình thức?

– Thời tiết thay đổi rồi.

Đột nhiên Bách Lý Băng giơ tay ra chỉ:

– Hình như sắp mưa thật rồi.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vừa nãy vẫn còn mấy ngôi sao nhưng lúc này đã biến mất thì không khỏi nhìn Lâm Dật Phi một cái:

– Chúng ta chọn vị trí này là quá chuẩn rồi.

Đại Ngưu vỗ đùi, thấy ánh mắt mọi người nhìn mình thì ra vẻ như ngày tận thế:

– Nhưng bọn họ thì làm thế nào bây giờ? Địa thế gần bên hồ, chỉ cần mưa một chút thì sẽ chảy về chỗ đó, aizzz, cái gì mà dự báo thời tiết chứ, chẳng đúng gì cả, lúc tôi đi vẫn nghe thấy nói gì mà thời tiết nắng ráo trong hai ngày này.

Chỉ nói mấy câu, đột nhiên một cơn gió mạnh nổi lên, mây đen dày đặc, là điềm báo về một trận mưa lớn. Gió thổi rất lớn, thổi bay một ít củi khô đang cháy, bay đến chỗ xa xa. Lâm Dật Phi thấy thế thì nhíu mày, may là đống lửa này cách lều trại xa xa một chút, nếu không thì cũng rắc rối.

– Gay rồi.

Đột nhiên A Thủy giơ tay ra chỉ rồi đứng bật dậy:

– Lửa cháy rồi.

Mọi người giật mình kinh hãi, quay đầu nhìn lại, mấy cái lều trại đã tỏa ra khói lửa dày đặc, trong khoảng 15 phút thì tiếng kêu kinh hãi đã vang lên.

– Đi cứu người.

Lâm Dật Phi quay đầu nhìn lại thì cũng thay đổi sắc mặt, đột nhiên xoay người, chỉ mấy bước đã chạy đến chỗ lều trại đang bốc cháy. Lúc này A Thủy mới bước được hai bước.

Hóa ra khi Lâm Dật Phi chạy đến chỗ lều trại bị cháy đã sớm tính toán vị trí nhưng không có nhiều người nghĩ đến điều này. Có người để sưởi ấm và xua muỗi nên khi lửa cháy chỉ cách lều trại có mấy bước, cơn gió vừa thổi qua, cuốn theo mấy cành củi cháy rơi xuống lều, sao lại không bị cháy được chứ?

Lâm Dật Phi đến cái lều bên cạnh, ánh lửa rừng rực, bên trong truyền ra tiếng kêu sợ hãi của một nam một nữ. Trong lúc hoảng loạn, người bên trong chỉ thấy được ánh lửa, không phân biệt được khóa kéo của lều ở đâu, chỉ đâm loạn lên khắp nơi, kêu to cứu mạng. Lâm Dật Phi khoát tay một cái, một luồng kình phong áp qua, ngọn lửa tắt ngay lập tức. Hắn thấy thế thì cũng không chần chừ, lật bàn tay vỗ một cái, lại dập tắt thêm một ngọn lửa trên lều.

Gió có thể làm lửa cháy to hơn nhưng cũng có thể dập tắt lửa, đây là lý do nhiều lúc thổi nến chỉ cần một hơi là tắt. Đám cháy càng lúc càng lớn, lúc này công lực của Lâm Dật Phi đã rất thâm hậu, chưởng phong ngưng tụ, chỉ tụ lại một chỗ đã có thể dập tắt hỏa thế một cách dễ dàng.

Đại Ngưu nhìn thấy từ xa, vốn định chạy đến nhưng lại dừng lại, thì thào:

– Cừ thật, tên tiểu tử này còn lợi hại hơn cả bình chữa cháy sao?

Chỉ có điều đánh chết cậu ta cũng không hiểu tại sao Lâm Dật Phi chỉ vung tay lên mà ngọn lửa giống như là có ảo thuật, muốn lớn liền lớn, muốn nhỏ liền nhỏ.

Tuy lửa sau mấy cái lều đã tắt nhưng người bên trong vẫn kêu gào ầm ĩ, ho khan không ngừng:

– Cứu tôi với! Cứu tôi với!

Lâm Dật Phi nhíu mày, năng lực tự cứu của những người này kém thật, không biết đường xông ra mà cứ như mấy con ruồi không đầu, cứ như vậy thì cho dù không bị chết cháy thì cũng bị sặc khói chết. Hắn giơ tay ra khoát một cái, một cành củi khô bị hắn túm được, chỉ khua mấy cái, thanh củi khô trên tay hắn như một lưỡi kiếm sắc bén quét qua cái lều. Cái lều kia bị rách ra, lúc này một nam một nữ mới quần áo xộc xệch lăn ra ngoài, một tiếng “bùng” vang lên, trong tiếng nước chảy là tiếng la hét cứu mạng.

– Dật Phi, cẩn thận.

Bách Lý Băng nhanh hơn so với A Thủy, mắt thấy một luồng gió mạnh cuốn lấy đống than củi, lao đến lưng của Lâm Dật Phi thì không biết lấy sức lực ở đâu ra, xông về đằng sau hắn, muốn đỡ thay hắn phát này.

Lâm Dật Phi chỉ xoay người lại đã kéo được cánh tay của cô, kéo cô ra sau lưng mình rồi khẽ quát một tiếng, bổ một chưởng ra, đột nhiên đám lửa bị chém thành hai nửa, bay ra bốn phía.

– Em đến đây làm gì?

Lâm Dật Phi nhíu mày, gió mạnh thổi đến từng cơn, đến cả đống củi lửa ở bên vách đá kia cũng bị gió cuốn lên, rơi xuống những nơi xa xa chứ đừng nói ở đây. Lúc này chỉ thấy khói lửa nghi ngút, khói từng luồng dày đặc. Ở đâu cũng thấy sinh viên đang hoảng sợ, chạy tán loạn lên, có vài cái lều còn động đậy, hiển nhiên là người ở bên trong bị kinh sợ mà tỉnh dậy, không biết nên làm gì.

– Em đến giúp anh cứu người.

Bách Lý Băng lớn tiếng nói.

Lâm Dật Phi ngẩn ra, nhìn cô một cái:

– Được, em tập hợp mọi người đến nơi an toàn đi, anh đến cứu những chỗ nghiêm trọng, em phải cẩn thận đấy.

Không chờ Bách Lý Băng nói thêm gì thì Lâm Dật Phi đã lao đến trước một cái lều đang cháy rừng rực, chỉ dùng cành cây khô khua hai cái, giơ tay ra tìm rồi kéo ra một cô gái, sau đó đá một phát, cái lều kia lăn xuống hồ.

Một tiếng “tùm” vang lên, mặt hồ tỏa ra từng đợt sóng nhẹ, cô gái kia mặc không nhiều lắm, bị kinh sợ vẫn chưa hoàn hồn, một phát đã túm được Lâm Dật Phi, sống chết cũng không buông. Lâm Dật Phi nào có để ý nhiều đến vậy, hắn khoát tay một cái, đặt cô gái xuống một bên, người kia ngã xuống đất “phịch” một cái, giây lát khóc ầm lên.

Dương Tu Vũ cũng đã lao đến:

– Dật Phi, làm sao bây giờ?

Chủ tịch Phó ở xa xa cũng chỉ mặc cái quần đùi. Lửa đang lan đến chỗ này, hiển nhiên ở đây thì Lâm Dật Phi chính là người mà bọn họ có thể tin cậy.

Lâm Dật Phi nhìn lướt một cái thấy Dương Tu Vũ, Giang minh chủ, còn có mấy người của Đại hội võ lâm cũng đã tề tựu đông đủ, xem ra người luyện võ thì vẫn có bản lĩnh ứng biến thoát mạng hơn. Nhưng hắn không nhìn thấy người của Ảnh Phong Hội Quán, lẽ nào bọn họ đã quên mất cái tinh thần thể dục gì đó mà chỉ lo chạy trối chết thôi? Lâm Dật Phi không kịp nghĩ nhiều, chỉ nói:

– Anh với A Thủy vào trong hồ nước cứu người đi, lửa to quá, không dập tắt được. Giang minh chủ, chúng ta cũng đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui