Lãng Tử Tại Đô Thị

Nhìn thấy Lâm Dật Phi cất bước đi về phía trước, Bách Lý Băng vội vàng đi theo sau, tuy không còn cần nhờ sự chỉ dẫn của Lâm Dật Phi, cô cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng trong động một cách rõ ràng, nhưng cô vẫn không dám rời xa Lâm Dật Phi ba bước.

Bắt đầu bước vào. Đi chưa được bao lâu, chính là một hang động đá rất to, cũng là nơi vừa nhìn thấy rồng đá. Nhưng men theo con đường đó đi tiếp, đỉnh động lại càng thấp hơn, dường như đã chạm đầu. Phía trước bỗng hiện ra một cửa động cao hơn 2 người, Lâm Dật Phi nhíu mày, đưa tay sờ sờ cái vách đá, đột nhiên dừng lại.

– Chuyện gì vậy?

Bách Lý Băng thấp giọng hỏi, tự nhiên giật nảy mình, bản thân cô vốn nói nhỏ nhẹ, nhưng ở đây lại truyền đi rất xa, các vách đá đều vọng lại oang oang, làm người ta thấy sự khiếp sợ không nói ra được.

Trong lòng biết bản thân đã làm một việc sai lầm, nếu như trong động thực sự có kẻ thù, hoặc là Hoàn Nhan Phi Hoa, thì không phải là lạy ông tôi ở bụi này hay sao, nhưng Lâm Dật Phi lại không trách giận gì, chỉ lấy tay ra hiệu đừng lên tiếng.

– Có người đã từng đến đây.

Bách Lý Băng không dám nhiều lời, chỉ nhìn Lâm Dật Phi, đợi hắn giải thích.

– Em xem vách đá này, dấu vết nhân tạo rất rõ rệt, hang động được hình thành tự nhiên sẽ không thể như thế này.

Lâm Dật Phi giải thích:

– Lối đi này là do con người khai thông.

Trong lòng Bách Lý Băng không tin, không biết làm sao Lâm Dật Phi có thể nhìn ra những điểm này, với cả nhìn ra thì có tác dụng gì chứ, chẳng lẽ nói là những điều này là Nhan Phi Hoa làm, mặt đất có mai phục cơ quan lợi hại nào đó? Chỉ có điều hiện giờ cô thấy, khả năng là Nhan Phi Hoa càng ít, bởi vì cô ta thực sự không cần làm vậy, với võ công của cô ta, còn cần đến mưu kế gì chứ?

– Nhưng mà lối đi vách đá này ít cũng có mấy chục năm.

Lâm Dật Phi dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Bách Lý Băng:

– Từ vết bụi rêu phía trên cũng có thể nhìn ra, anh cảm thấy điểm đáng ngờ là, tại sao năm đó có người lại muốn mở lối đi như thế này.

Hắn còn có một điểm nghi hoặc nữa, chính là mấy chục năm trước, đào ra một lối đi từ vách đá cứng như thế, chắc chắn là một việc tốn rất nhiều công sức, có người lạ bỏ công sức ra làm, tại sao chứ?

– Cho dù thế nào, chúng ta cứ vào xem chút.

Lâm Dật Phi lắc đầu:

– Chỉ có điều em hãy cẩn thận, có châm gì thì lấy ra, nếu lát nữa nhỡ có biến động gì, có ai đó gây bất lợi cho chúng ta, thì dù thế nào cũng không được mềm lòng và hạ thủ lưu tình, bây giờ không phải là lúc lưu tình.

Bách Lý Băng lặng lẽ gật đầu, sớm đã cầm một nắm châm nhỏ, trong lòng không tránh được sự căng thẳng lo lắng, cũng hiểu được những điều Lâm Dật Phi nói là ý gì, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình. Lâm Dật Phi vẫn sợ cô không dám ra tay, nhưng khoảnh khắc cô bước vào, đã hạ quyết tâm, cho dù là đối mặt với Hoàn Nhan Phi Hoa, cô cũng dám ra tay.

Lại đi qua một lối thông đạo dài, đến khi Bách Lý Băng gần như cho rằng lối đi này dẫn xuống 18 tầng địa ngục, Lâm Dật Phi cuối cùng lại dừng bước, quay đầu quan sát, trong mắt có chút ngờ vực, nhưng một lát sau nói:

– Phía trước ít cũng phải có 4 người. Một người phục kích.

Hắn tập trung tư tưởng lắng nghe, rồi ra hiệu cho Bách Lý Băng ngồi xổm xuống, đại khái vẽ vài nét trên mặt đất:

– Nếu phía trước có thêm nhiều lối thông đạo, một người nên trốn bên trong thông đạo, nếu không có, hắn có thể trốn sau một tảng đá, che thân, vị trí là đầu của thông đạo này, gần cuối hướng phía tay trái.

Bách Lý Băng cuối cùng cũng hiểu Lâm Dật Phi là tiên phong của Nhạc Gia Quân, tại sao vô số người bỏ mạng nơi sa trường, hắn lại có thể sống sót, tuyệt đối không phải do may mắn, làm mỗi một việc hắn đều chuẩn bị rất tốt, tiên phong thì đương nhiên không thể chỉ dựa vào dũng mãnh. Chỉ dựa vào dũng mãnh mà có thể giành thắng lợi, hắn nhất định phải tìm đến yếu huyệt của đối phương, đánh là thắng, toàn thân trở lui, như vậy mới có thể cho địch một đòn đau đớn. Giờ hắn có vẻ ung dung, nhưng chỉ dựa vào nghe, lại có thể nắm bắt được hành tung của người khác, lại còn phân tích rõ mười mươi.

– Ba tên đang ở ngay phía trước, Tô Yên Nhiên chắc cũng ở bên trong. Vì một người trong số đó thở dốc, có phần yếu ớt, chắc là đang bị bịt miệng.

Lâm Dật Phi tiếp tục phân tích, chỉ là không biết tại sao, hắn đột nhiên lại cảm thấy có gì đó bất thường. Phía trước là ba người, nghe âm thanh thì chắc là võ công không cao, ít ra hắn cũng không cần lo lắng không giải quyết được. Nhưng sao hắn lại có cảm giác nguy hiểm trùng trùng? Cảm giác này đã cứu hắn rất nhiều lần, năm đó khi bị người của Ngũ Hành Đạo, Thất Diệu Thiên Sát đuổi giết, lúc đối mặt với không dưới mười cơ quan được chôn mai phục dưới đất của chúng, hắn cũng có cảm giác này.

Nhưng lần này mối nguy ở đâu, làm sao mà hắn hoàn toàn không biết gì cả?

– Chắc là hai người trong bọn chúng nhờ sự trợ giúp của Tô Yên Nhiên đe dọa anh.

Lân dật phi thấp giọng nói:

– Cái người mai phục phía dưới tuỳ cơ đánh lén. Nhưng chúng ta cũng có ưu thế. Bọn chúng không biết hai người chúng ta, cho rằng em là gánh nặng. Không biết em cũng có thể trợ giúp anh, nên cơ hội em giải quyết được một người khi ra tay là rất lớn. Đến lúc đó em xem, nếu tên phía trước không có súng, thì em đi đối phó với hai tên đó, anh đến giết tên phía sau, nếu có súng, anh sẽ giết bọn chúng, em đối phó với tên phía sau.

Bách Lý Băng gần như kêu lên, trong lòng thầm nghĩ, em làm sao có thể đối phó với hai tên, nếu chúng đều có súng thì sao đây?

– Chúng ta không nên quá lo lắng.

Lâm Dật Phi tiếp tục nói:

– Điều cần lo duy nhất là không được làm bị thương Tô Yên Nhiên, em chỉ cần làm theo như anh dặn là được, đừng do dự, chỉ là…

Lâm Dật Phi dừng lại một chút:

– Khi anh ho một tiếng, em mới được ra tay, cũng nhất định phải ra tay, cứ cho là không xuống tay được thì cũng đừng ngừng lại tại chỗ, em phải biết rằng, đối phó với người có súng, em phải không ngừng di chuyển mới là biện pháp tốt.

Bách Lý Băng gật gật đầu, cảm giác lòng bàn tay toàn là mồ hôi!

Lâm Dật Phi dặn dò đến đây, đã dẫn đầu đi lên trước, Bách Lý Băng theo sát phía sau, cảm giác lối đi không hề thẳng tắp, mà là quanh co khúc khuỷu, tiếp thêm mấy bước nữa, phía trước đột nhiên lại hiện ra ánh lửa!

Bách Lý Băng nhìn thấy thì sửng sốt, không sai, đúng là ánh lửa, chứ không phải ánh sáng đèn pin gì gì đó, đợi đến khi đi ra khỏi cửa động, lại là một sự kinh ngạc, nơi đây là một hang đá tự nhiên rất lớn, nhưng 4 vách đá có cắm 4 cây đuốc, “lóc tróc” vang động, cái này đương nhiên không phải là tự nhiên, ánh lửa rất mạnh, soi cho bên trong thạch thất tuy không sáng bằng ban ngày, nhưng cũng không kém là mấy.

Đầu động lại có đến 3 cái cửa động, 3 người quay lại với nhau, một người ngồi trên mặt đất, miệng bịt vải, hai người khác đứng ở đó, đề cao cảnh giác, hai người này lại chính là Cổ Chính Hùng và Tỉnh Điền Thứ Lang của hội quán Ảnh Phong!

– Lâm Dật Phi, cuối cùng mày cũng đến.

Không ngờ Cổ Chính Hùng lại có biểu hiện rất hung hăng, dường như hoàn toàn không coi Lâm Dật Phi ra gì, vì y có con tin, trong tay lại cầm một khẩu súng. Bách Lý Băng liếc nhìn một cái, đã biết bản thân phải đối phó với tên đang mai phục kia, khẩu súng chĩa lên phía trước, dự đoán chỉ có Lâm Dật Phi mới làm được.

Tỉnh Điền Thứ Lang lại lạnh lùng nói:

– Lâm Dật Phi mày đến thật đúng lúc, chúng tao đang bàn bạc xem có đi hay không đây.

Gã cầm một thanh kiếm võ sĩ Nhật, vẻ kinh thường không thèm dùng súng, đương nhiên, trong mắt của một vài người tập võ, dùng súng rõ ràng là biểu hiện của sự vô dụng.

Tô Yên Nhiên nhìn Lâm Dật Phi với Bách Lý Băng, trong mắt lộ ra ý lo lắng sốt ruột, nháy nháy mắt, ánh mắt xéo qua lại nhìn về phía tay trái của Bách Lý Băng.

Trong lòng Bách Lý Băng khẽ động, nếu là lúc thường, cô sẽ không hiểu đây là có ý gì, lúc nãy mới nghe Lâm Dật Phi phân tích, thì biết Tô Yên Nhiên đang cảnh cáo, nhưng vẫn làm ra vẻ không biết gì:

– Các người muốn làm gì?

Không phải là Nhan Phi Hoa, Bách Lý Băng cũng có thể yên tâm hơn. Mặc dù tình thế đang nguy cấp, nhưng không phải là xấu, chỉ có điều đằng sau tảng đá lớn phía sau mình có người nào đang mai phục, vừa nãy đi đến, chỉ nhìn lướt qua, cũng chỉ thấy một tảng đá, cô không dám nhìn lâu, sợ sẽ làm lộ bí mật.

– Lâm Dật Phi, chẳng lẽ cả đời ngươi chỉ có thể dựa vào đàn bà ra mặt?

Cổ Chính Hùng cười nói xấc xược, dùng súng dí vào đầu Tô Yên Nhiên:

– Mày không được qua đây, tao biết võ công của mày giỏi, nhưng tao không tin mày sẽ nhanh hơn ngón tay tao, chỉ cần mày dám qua đây, thì tao dám nổ súng.

Y hung tợn nhìn Lâm Dật Phi, ánh lửa chiếu vào hiện lên một khuôn mặt dữ tợn.

– Mấy người thả Tô Yên Nhiên ra, tôi có thể làm như không có chuyện gì xảy ra cả.

Lâm Dật Phi cuối cùng cũng mở miệng nói, cái cảm giác nguy hiểm đó càng thêm mãnh liệt, giờ hắn chỉ muốn nán thêm một hồi, giống như đang gần thần chết thêm một bước vậy, chỉ là hắn lại không thể ra tay, chỉ cần hắn có thể đợi, Tô Yên Nhiên đang trong tay bọn chúng, hắn phải chờ cơ hội, nhưng cơ hội này có thật sẽ xuất hiện không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui