Lãng Tử Tại Đô Thị

– Cho nên anh có thể có chút đặc quyền.

Bách Lý Băng duyên dáng cười nói:

– Em dám đánh cuộc, kể cả anh không đi thi, thành tích cuối kỳ của anh vẫn ưu việt, vì bọn họ phải tạo ra một điển hình, một hiện tượng thành công như vậy, một học sinh mà tương lai tiền đồ là vô giới hạn, họ đương nhiên sẽ bồi dưỡng, không cần đợi đến sau khi anh thành công, khi phóng viên đến phỏng vấn điều tra, nhìn thấy bảng thành tích của anh sẽ rối tung rối mù đấy. Do đó, sẽ lộ ra sự thất bại trong giáo dục của họ

– Hôm nay không nói mấy chuyện này.

Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Vì sao mỗi khi chúng ta gặp nhau lại luôn nói chủ đề xung quanh anh vậy? Anh rất muốn biết sau khi ăn xong em có rảnh không?

Bách lý băng có chút ngạc nhiên, một hồi lâu mới nói:

– Em cũng chẳng phải là học sinh ngoan gì đâu.

– Vậy là có thời gian rồi đúng không?

Bách Lý Băng mỉm cười:

– Đương nhiên.

– Chúng ta đi xem phim nhé?

Lâm Dật Phi bỗng đề nghị:

– Không biết buổi chiều có chiếu phim không nhỉ?

Bách Lý Băng im lặng định nói gì nhưng lại thôi chỉ gật đầu:

– Được, có lẽ không bắt đầu.

Hai người ăn mỳ xong cùng nhau bước ra ngoài, khi vào rạp chiếu phim, thấy chỗ xếp hàng mua vé đang xếp một hàng dài. Lâm Dật Phi xem giờ, phim chiếu lúc ba rưỡi, bây giờ mới hai giờ bốn mươi. Sao lại có thể đông đến vậy?

– Phim sắp chiếu là một phim nói về bi kịch tình yêu.

Bách Lý Băng tươi cười khác thường.

– Nó lấy được rất nhiều nước mắt, Rất nhiều học sinh sinh viên thích xem phim này thậm chí còn giới thiệu cho nhau xem nữa.

– Bi kịch cũng có nhiều người thích xem đến vậy sao?

Lâm Dật Phi kinh ngạc hỏi.

– Thứ nhát đây là một phim lớn, thứ hai đây là một thời điểm khảo nghiệm lãng mạn.

Bách Lý Băng cười nói:

– Rất nhiều sinh viên đều có tâm lý ganh đua so sánh, nếu có người về phòng trọ kể lại tình tiết phim, bạn trai lại không mời cô đi xem, cô gái sẽ cảm thấy rất mất mặt.

– Em không nên học quản lý xí nghiệp, em đáng ra pải học tâm lý học mới đúng.

Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Anh phát hiện ra, em bây giờ có chút khác biệt em trước đây, trong lời nói dường như có chỗ rất sâu sắc và rất có đạo lý.

– Quản lý xí nghiệp cũng có công nhân tâm lý học đấy

Bách Lý Băng cười nói:

– Em chẳng qua chỉ phát huy một chút mà thôi.

– Anh đi xếp hàng, em đi xem áp phích quảng cáo nhé.

Lâm Dật Phi đi thẳng về phía trước.

– Xếp hàng xem ra rất vô vị.

Nhìn đoàn người xếp hàng dài thêm một chút, Lâm Dật Phi vẫn đi lên xếp hàng không bỏ qua, xem ra phải chờ để xem vào buổi tối đây.

– Em và anh cùng xếp hàng.

Bách Lý Băng quả quyết nói:

– Thật ra xem áp phích quảng cáo cũng vô vị.

Mùa đông sau giờ Ngọ thời tiết cũng không quá nóng, từ trước đến nay việc xếp hàng thường do con trai làm, những cô gái cho mình đặc quyền được mang kính mát cầm chiếc ô nhỏ uống đồ uống ăn đồ ăn vặt nhìn bạn trai xếp hàng, còn các chàng trai vẻ mặt luôn vui vẻ hạnh phúc đứng xếp hàng. Tuy nhiên, hôm nay nhìn Bách Lý Băng như con chim nhỏ nép bên Lâm Dật Phi, những cậu thanh niên đang cảm thấy hạnh phúc bỗng có chút buồn bực.

Hai người chậm rãi theo đoàn người xếp hàng đi về phía trước, thời gian dường như trôi qua rất lâu hoặc như là trong giây lát, Bách Lý Băng nắm chặt tay Lâm Dật Phi, giống như nắm chặt chính con búp bê vải của mình ngày trước vậy, cô sớm đã linh cảm thấy được, Lâm Dật Phi dường như có điều muốn nói, trong lòng cô rất lo lắng, chẳng lẽ hắn đã nhìn thấy điều gì trong thạch thất, và hắn đang nghĩ tới điều gì?

Cô rất nhớ Lâm Dật Phi đối với cô cũng không giữ lại, nhưng cô lại sợ khi mình nghe nhưng điều anh nói cô sẽ không chịu đựng nổi.

Cải cách mở cửa thật tốt, khi trước mọi người xếp hàng mua lương thực, rất có khả năng không mua được, Lâm Dật Phi đang nghi rằng vé xem phim của ngày mốt cũng đã có người đặt mua mất rồi, nhưng nếu vẫn muốn mua vé xem xuất chiều nay, chẳng qua bây giờ có tiền rồi cảm giác rất khác so với trước đây không có tiền, chẳng hạn có thể tín nhiệm, thông cảm hoặc trợ giúp.

– Em nghĩ gì vậy?

Lâm Dật Phi thấy Bách Lý Băng đang suy tư bèn hỏi.

– Em á? Em đang nghĩ đến một bí quyết kinh doanh.

Bách Lý Băng bừng tỉnh, nhìn Lâm Dật Phi giơ tấm vé trong tay, mặt giãn ra cười nói:

– Hóa ra mua được vé rồi sao?

– Cái gì gọi là bí quyết kinh doanh?

Lâm Dật Phi hom nay dường như rất nhàn rỗi.

– Có hai người bán bánh nướng, tay nghề bọn họ không khác nhau là mấy, chẳng qua khi họ bán hàng, một người khách hàng luôn xếp một hàng dài, còn một người lúc nào cũng vắng tanh vắng ngắt, Dật Phi, anh đoán thử xem, sao lại như vậy?

Bách Lý Băng nhìn Dật Phi, ánh nhìn khá phức tạp.

– Cửa hàng luôn vắng khách là do tiểu nhị rất chịu khó.

Lâm Dật Phi cười trả lời.

Bách Lý Băng ánh mắt sáng ngời nói:

– Anh thật rất thông minh, đúng vậy, tuy nhiên chịu khó có lúc cũng không phải là việc tốt. Cửa hàng lúc nào cũng có người xếp hàng kia có một bí quyết, khi thời điểm đông người, họ sẽ nhanh tay bán, còn lúc vắng người họ sẽ chậm tiến độ lại, như vậy họ luôn duy trì được lúc nào ch có mấy người khách đứng xếp hàng, mọi người đều có tâm lý mù quáng, nếu nhìn thấy một nhà đông người xếp hàng, một nhà vắng lạnh, thì họ sẽ chủ động đi xếp hàng. Loại thủ pháp tuyên truyền này anh thấy thế nào?

– Quả nhiên không tệ.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Phương pháp quảng cáo này anh cũng đã từng dùng rồi.

– Anh dùng như thế nào?

Bách Lý Băng buột miệng hỏi.

– Bách Thảo chế dược sáng chế ra cái gọi là rượu tráng cốt, anh luôn cung ứng ra một số lượng ít.

Lâm Dật Phi nhếch mép cười trông hắn còn vô lương hơn những kẻ gian thương.

– Cùng với nguyên nhân dây chuyền không thể sản xuất ra được khối lượng lớn, một mặt khác là vì, số lượng ít mới quý, sẽ có nhiều người tìm trăm phươngười ngàn kế để mua, như vậy, so với việc quảng cáo tuyên truyền khắp nơi còn tốt hơn nhiều.

– Anh không sợ mọi người chửi cho sao?

Bách Lý Băng hỏi:

– Anh rất có tố chất của một gian thương, cổ nhân nói vô gian bất thương quả là rất đúng.

Lâm Dật Phi khổ sở nói:

– Đương nhiên đây chỉ là tình huống tạm thời thôi, bác sĩ Tiền và y tá Tiếu cũng lén có những bất mãn nhỏ đấy.

– Anh giải thích thế nào?

Bách Lý Băng hỏi.

– Lời giải thích của anh là cây ngay không sợ chết đứng.

Lâm Dật Phi chậm rãi nói:

– Tuy nhiên có lúc những khổ tâm đó mọi người không thể một chốc một lát mà hiểu ngay được, nhưng một ngày nào đó mọi người sẽ hiểu được những chuyện đó, có thể là một ngày rất xa, nhưng nếu cảm thấy đó là đúng thì phải kiên trì với lý tưởng đó có đúng không?

Bách Lý Băng gật đầu tán thành nói:

– Cũng giống như Nhạc nguyên soái khi trước đúng không anh?

Lâm Dật Phi ngẩn người nói:

– Nhạc nhuyên soái chỉ có một, tuy nhiên Hoa Hạ loại tư tưởng này từ xưa đến nay không phải là ít, bằng không dân tộc Hoa Hạ sao có thể trải qua được những đau khổ đó, nó vẫn đang được lưu truyền tới nay, anh đã thấy Vu Khiêm làm thơ, rất cảm động, Thiên chùy vạn tạc xuất thâm sơn, liệt hỏa phần thiêu nhược đẳng nhàn. Phấn thân toái cốt hồn bất phạ, yếu lưu thanh bạch nhân gian. Năm đó ông làm quan thanh bạch liêm khiết chính trực, cứu tế giúp người đói kém, được dân chúng yêu mến, khi bộ tộc Ngõa Lạt đem quân xâm lấn, vua Anh Tông bị bắt, Vu Khiêm đề nghị lập Cảnh đế, sau đó tự mình dẫn binh cố thủ Bắc Kinh, đánh lui bộ tộc Ngõa Lạt, chẳng qua, sau đó bị Anh Tông vu cho “tội mưu nghịch” ông khi đó sớm đã biết có kết cục như vậy nhưng không hề tiếc than, khiến cho người đời tiếc thương vô hạn.

– Văn thần không tiếc tài, võ tướng không sợ chết. Khi thiên hạ thái bình Nhạc nguyên soái đã nói như vậy.

Bách Lý Băng chậm rãi nói:

– Dật Phi, Mạnh Tử cũng đã nói, Tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ, nhân tài như vậy mới thực là anh hùng, là hảo hán, dân tộc Hoa Hạ chính vì có những người như vậy mới có thể xán lạn và trường thịnh đến vậy.

Bộ phim rất cảm động, xem xong đi về mọi người vẫn còn bàn tán xôn xao, có người dùng hết gói giấy ăn để thấm nước mắt, chỉ còn mỗi túi ngoài vương trên mặt đất, còn có người cho rằng chúng ta làm như vậy là tạo cơ hội cho sự gia tăng của nhân viên bảo vệ môi trường có công việc để làm.

Rất nhiều nữ sinh và các cô gái khóc lóc sụt sùi, khóc cho nam nhân vật trong phim, người con gái hắn yêu đã bỏ đi không trở lại, cô đi về thiên quốc xinh đẹp chỉ để lại anh chàng cô đơn một mình, ngày ngày cô đơn ngồi chơi đàn để tưởng nhớ đến người yêu nơi thiên quốc.

Các cô khóc rất thương tâm, chỉ hận một nỗi không thể thay cho cô gái ở trong phim, tất nhiên thay thế ở đây chỉ để an ủi chàng trai, nhân vật nam chính để hắn có thể tỉnh lại, đừng đau buồn thương tâm nữa, chứ không phải thay thế cô gái đi đến thiên quốc.

Chỉ có điều các cô không để ý đến gương mặt buồn bực của những anh bạn trai đang ngồi cạnh của mình, nếu cái kia có thể đưa đám tiểu sinh này đến hiện trường bọn họ nhất định sẽ dùng kim quang lôi điện đánh chưởng hay cái gì đó, để đánh tên kia trọn đời không được siều sinh, kiếp sau phải làm đàn bà mới hả, tất cả mọi người đều là đàn ông, sao chỉ có nhà ngươi là nặng tình đến vậy, khiến chúng ta phải đi vào tuyệt lộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui