Lãng Tử Tại Đô Thị

A Thủy ho khan một tiếng, nở một nụ cười giả tạo:

– Chúc mừng anh, ở thời này rồi mà vẫn còn chuyện xem mắt, tôi quả thực là bó tay với các hạ.

– Đâu có, đâu có.

Lưu Minh Lý dường như không nhận ra sự châm biếm của A Thủy:

– Xem mắt tốt hơn độc thân chứ, có người cuối tuần còn không có bạn gái để hẹn hò, chủ động đến đốt pháo hoa với tôi, cậu nói xem người này có phải là còn thất bại hơn cả tôi không?

A Thủy ngẩn ra.

– Thực ra hai người vẫn chưa được coi là thất bại đâu.

Một giọng nói vang lên phía sau hai người:

– Tôi vừa nhét xong một bụng hải sản, lại thêm ¼ cân bánh ngọt, hiện giờ chỉ ợ một cái là nghêu sò váng sữa lại anh ách trong bụng.

Hai người xoay người lại, thấy Lâm Dật Phi đang nhìn hai người, vỗ vỗ cái bụng.

– Hải sản?

A Thỉu bĩu môi:

– Tiểu Phi, cậu có thể làm nhục ánh mắt của tôi nhưng không thể làm nhục chỉ số thông minh của tôi được. Dáng vẻ này của cậu mà cũng có thể ăn được hải sản sao?

– Điều này thì A Thủy cậu không đúng rồi, dáng vẻ và ăn hải sản hay không không có quan hệ gì cả mặc dù cậu ta không đẹp trai bằng chúng ta.

Lưu Minh Lý nói không biết ngượng, còn bày ra một cái P:

– A Thủy, cậu nói có đúng không?

Vốn tưởng A Thủy là chiến hữu cùng một chiến tuyến với mình, không ngờ tên tiểu tử này trở mặt còn nhanh hơn lật sách:

– Tôi xin, tôi vẫn còn chưa ăn cơm tối đây này, cậu có gì để tôi nôn ra không mới đúng.

– Mẹ kiếp!

Một người luôn tự nhận là văn minh như Lưu Minh Lý cũng không nhịn được mà bật ra câu chửi tục. Mọi người đều nói báo ứng đời này đến nhanh nhưng anh ta không ngờ rằng báo ứng này còn đến nhanh hơn cả Tào Tháo. Nếu như không nhắc đến thì anh ta gần như đã quên mất mình vừa nói móc A Thủy một trận, tên tiểu tử này hiển nhiên là luôn canh cánh trong lòng, cuối cùng cũng tìm được cớ đả kích mình:

– Hiện giờ tôi mới hiểu tại sao lại kháng Nhật tám năm rồi.

– Vì những kẻ Hán gian như anh quá nhiều đúng không?

A Thủy trực tiếp chặn luôn những lời tiếp theo của Lưu Minh Lý khiến anh ta cảm thấy thế giới này có chút đen tối.

Lưu Minh Lý chậm rãi tháo đôi kính râm xuống mới hiểu được nguyên nhân thấy đen tối.

– Thực ra Dật Phi không ăn hải sản là có lý do của cậu ấy, đó vẫn là sự thông cảm của đại tiểu thư, cho dù vào quán hải sản thì cô ấy vẫn gọi một chút rau xanh rẻ rẻ. Dật Phi à, cậu là người tốt, tôi đoán chắc chắn là cậu đến mời chúng tôi đi ăn cơm.

Lâm Dật Phi có chút xấu hổ:

– Thật ngại quá, quả thực là tôi không thể ăn thêm gì nữa rồi, nếu mà ăn nữa thì phỏng chừng là phải đi mua thuốc tiêu thực mất, nhưng tôi có đem cho hai người ít bánh ngọt đây.

Hắn giơ tay ra, không ngờ là hai miếng bánh ngọt rất to.

Hai người mừng rỡ xông lại, Lưu Minh Lý vốn tưởng thân thủ của mình đã tốt nhưng không ngờ A Thủy còn cướp mất miếng bánh nhỏ nhanh hơn cả khỉ. Thấy cậu ta ăn ngon lành, Lưu Minh Lý nhìn miếng bánh còn lại tuy lớn nhưng không biết nên khóc hay nên cười, vẫn cười to ba tiếng.

– Trên đó quả thực rất náo nhiệt, bắn pháo hoa xong rồi, hai người không lên đó xem sao à?

Lâm Dật phi chậm rãi nói.

– Không đi.

A Thủy lắc đầu nói:

– Cậu để tôi đi chén chú chén anh thì không bằng để tôi đâm đầu vào tường còn hơn.

– Nhưng Yên Nhiên cũng đến rồi.

Ánh mắt Lâm Dật Phi chớp động:

– Cô ấy còn hỏi về cậu nữa.

A Thủy suýt nữa thì bị miếng bánh ngọt trong miệng làm nghẹn chết, hay cho sự chu đáo của Lâm Dật Phi, hắn lại đưa cho cậu một chai nước.

A Thủy ngửa cổ uống hai ngụm rồi mới lên tiếng:

– Hiện giờ cô ấy thế nào rồi?

– Làm sao tôi biết được.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Người cô ấy muốn gặp là cậu chứ có phải là tôi đâu.

– Lẽ nào cô ấy không muốn gặp cậu mà cậu không hỏi thăm tình hình sức khỏe người ta? Cậu còn đạo đức không vậy?

A Thủy không nhịn được hỏi.

– Tôi có nhưng tôi không rảnh.

Lâm Dật Phi trả lời gọn gàng dứt khoát.

– Tôi muốn lên đó hỏi ông chủ xem, không biết hôm nay tâm trạng tốt thì ông ấy có mời đi ăn khuya rồi phát tiền thưởng không nữa.

Lưu Minh Lý mỉm cười:

– A Thủy, đi cùng tôi đi, nói không chừng ông chủ vui vẻ thì cậu cũng có phần nữa đấy.

A Thủy chậm rãi gật đầu:

– Dật Phi, cậu không lên à?

– Tôi thật vất vả mới xuống được.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Tôi còn muốn tỉnh táo một lúc, hai người đi đi.

Nhìn bóng hai người biến mất trong tòa nhà, đột nhiên Lâm Dật Phi lẩm bẩm:

– Thực ra thì chúng ta không cần vội đâu, cứ để bọn họ thuận theo tự nhiên đi, A Thủy có nhiều ưu điểm, sớm muộn gì người khác cũng sẽ biết thôi.

Bách Lý Băng bước ra từ chỗ tối:

– Hiện giờ là thời đại nào rồi, hương rượu cũng sợ hẻm sâu, có nhiều lúc thích một người thì phải theo đuổi một cách sảng khoái, nếu không cứ giấu trong lòng thì người khác làm sao biết được anh nghĩ gì chứ.

Không biết tại sao mà trong mắt Lâm Dật Phi có chút lo lắng:

– Em vẫn còn nghĩ đến chuyện của Nhan Phi Hoa sao?

Bách Lý Băng thông minh sắc sảo, sớm đã nghĩ đến sự nghi hoặc của hắn:

– Anh không thấy mấy người Nhật Bản lần trước xuống tay quá nhẹ sao?

– Xuống tay nhẹ?

Ánh sáng lóe lên trong mắt Lâm Dật Phi:

– Em yên tâm, không cần anh động thủ đâu, hiện giờ bọn họ chỉ hối hận vì không chết trong tay anh.

Nhật Bản.

Gia tộc Đằng Thôn của Y Hạ Lưu cũng được coi là một gia tộc lớn, số lần gia tộc Đằng Thôn đảm nhiệm chức tông chủ của Y Hạ Lưu trong mấy trăm năm qua cũng chiếm một phần ba trở lên.

Chỉ có điều hiện giờ Đằng Thôn Chính Bộ rất nhàn rỗi, nhàn rỗi đến mức có chút buồn bực nhưng cho dù có buồn bực thì ông ta vẫn không muốn ra ngoài đi đi lại lại một chút để giải sầu. Trước mặt ông ta là một tách trà, từ từ tỏa ra hơi nóng, trà đạo coi trọng “hòa, kính, thanh, hư” nhưng ông ta cảm thấy mình hoàn toàn không thể hòa vào được.

Hiện giờ ông ta không phải là “kính”, cũng không nói được đến “thanh”, “hư”. Sau trận tàn sát từ ba năm trước, ông ta thấy ngực mình luôn khó thở, nếu như lúc trước thì chắc chắn ông ta sẽ đến tìm Nhan Phi Hoa sống mái một trận nhưng ông ta lại phát hiện thực ra trong lòng ông ta, sự sợ hãi còn lớn hơn cả kích động.

Đằng Thôn Chính Bộ có chút đau xót, có phải là con người khi già đi thì đều sợ chết hay không? Cảnh tượng mình đơn thương khiêu chiến hơn mười người năm đó đã là chuyện dĩ vãng, điều đáng mừng duy nhất là ông vẫn còn một đứa con trai, hơn nữa còn rất thông minh.

Võ công của Đằng Thôn Xuyên Sơn là do một tay ông đào tạo nhưng hiện giờ Đằng Thôn Chính Bộ rất hối hận. Ông vốn muốn gia tộc Đằng Thôn còn người kế tục, cho dù mình không làm được tông chủ thì con trai cũng là niềm hi vọng lớn nhất nhưng hiện giờ ông rất hối hận. Ông cảm thấy nếu như con trai của mình không phải là một Ninjia thì ông còn yên tâm hơn chút.

Chuyện trong giang hồ nên do người trong giang hồ đến giải quyết. Câu nói này đã được coi như là quy tắc ngầm của giới hắc đạo, rất nhiều người muốn làm trò thì cũng giống như là phải bỏ ra cái gì đó nhưng Đằng Thôn Xuyên Sơn lại còn có một ý nghĩ đáng sợ. Anh ta muốn dựa vào một số thế lực khác để ngăn Nhan Phi Hoa lại, phá bỏ quy tắc ngầm này. Ý nghĩ này bị Đằng Thôn Chính Bộ bóp chết từ trong trứng nước, còn gửi con trai đến Trung Quốc nhưng ông biết rõ ràng thế lực hiện giờ của Nhan Phi Hoa rất lớn.

Cô chắc chắn không chỉ dựa vào võ công để uy hiếp các nhân vật bốn phương. Mặc dù Y Hạ Lưu mỗi năm phải đưa 30% lợi nhuận cho cô gái này nhưng hiện giờ thu nhập của 70% còn lại nhiều hơn trước đây rất nhiều.

Thế lực của Nhan Phi Hoa có thể nói là đã vươn sâu trong nước, hơn nữa còn sớm vươn ra nước ngoài. Đến hiện giờ thì không ai có thể biết rõ rốt cuộc năng lực của Nhan Phi Hoa lớn thế nào nhưng ông biết rằng Y Hạ Lưu hiện giờ đã sớm không còn là Y Hạ Lưu của trước kia nữa rồi. Với lợi nhuận to lớn mỗi năm, Nhan Phi Hoa đã sớm bồi dưỡng được một đám tử sĩ, cho dù những người cấp nguyên lão hiện giờ cũng cảm thấy loại người như Nhan Phi Hoa mới được coi là tông chủ chân chính của Y Hạ Lưu.

Đằng Thôn Chính Bộ bưng tách trà lên, trầm tư rất lâu thì một thủ hạ vội vàng bước đến, thấp giọng nói gì đó. Đột nhiên Đằng Thôn Chính Bộ cả kinh, chén trà rơi xuống đất nhưng ông ta ra tay nhanh như chớp, bắt được chén trà nhưng bàn tay không kìm được mà run lẩy bẩy, một thứ mà ngay thường chỉ bắt một cách dễ dàng nay lại rơi vào khoảng không.

Một tiếng “choang” giòn tan vang lên, nước trà văng khắp nơi, Đằng Thôn Chính Bộ cũng ngẩn ra nhưng đã nhanh chóng trấn tĩnh, đứng dậy bước ra ngoài cửa, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, đó không phải là Nhan Phi Hoa mà ông luôn suy nghĩ đến sao?

Đi sau Nhan Phi Hoa chính là Bách Địa Trung Cương, rất cung kính lễ phép, đến đầu cũng không dám ngẩng lên. Đằng Thôn Chính Bộ thở dài trong lòng, tuy Bách Địa Kiều đã chết nhưng ông ta lại nuôi được một thằng con tốt, hiểu được cách bảo vệ chính bản thân mình. Con trai mình thoạt nhìn thì rất khiêm tốn nhưng nội tâm lại là người ngỗ ngược bất kham, nếu như cho ông lựa chọn thì ông vẫn muốn con trai mình an phận hơn một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui