Lãng Tử Tại Đô Thị

Cô ấy đến vì mình ư? Nghĩ đến đây, trong lòng Tề Lạc Danh mừng như điên!

– Anh là Tề Lạc Danh?

Môi anh đào của cô gái khẽ mở, giống như âm thanh đến từ trời cao.

– Tôi, tôi, đúng vậy.

Lúc trước Tề Lạc Danh trả lời vấn đề của sư phụ cũng chưa từng vất vả như vậy. Đang lúc kinh ngạc vui mừng, nhưng lại có một chút nghi hoặc. Làm sao cô ấy biết tên mình, chẳng lẽ cô cũng là Bát Quái?

Y am hiểu chưởng Thái Cực Bát Quái, cho nên fan hâm mộ của cậu gọi là Bát Quái.

Nhưng mà nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy mình rất nực cười, cũng quá tự đại. Mình tính là gì mà xứng được cô gái này sùng bái chứ?

– Tôi tên là Triệu Mộng Điềm.

Cô gái kia nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Tề Lạc Nhân, giống như không hề thấy kỳ lạ.

Chỉ có điều, khi cô vừa nói ra ba chữ kia, xung quanh dường như ồn ào hẳn lên, trong giây lát lại trở nên lặng ngắt như tờ!

Triệu Mộng Điềm? Tề Lạc Danh một trận mê muội, thất thần liếc mắt nhìn hai đồng môn bên cạnh. Vẻ mặt của bọn họ còn không bằng mình, nhất là em trai Tề Lạc Dương, đôi mắt gần như muốn phun ra lửa rồi.

Điều này khiến Tề Lạc Dương rất không thoải mái, cậu ghét em trai dùng loại ánh mắt này để nhìn người khác, nhìn không có chút che đậy nào. Mỗi lần nó chăm chú nhìn đoạn quảng cáo kia của Lâm Dật Phi đều là dùng loại ánh mắt này. Cậu biết không phải cậu em trai đang nhìn Lâm Dật Phi. Nó cũng giống cậu, trong lòng bực bội, muốn ganh đua dài ngắn với Lâm Dật Phi, nhưng nó vẫn chưa có cơ hội đó!

Cái tên Triệu Mộng Điềm này rất quen thuộc. Thật ra ba chữ rất quen thuộc này vẫn chưa đủ để hình dung cái tên mà cả phụ nữ và trẻ em đều biết này. Cô xuất đạo vô cùng sớm, bối cảnh gia thế của cô sâu không lường được. Cô không phải minh tinh gì cả, không lợi dụng qui tắc ngầm để phất lên. Cô vừa xuất đạo đã phá vỡ qui tắc ngầm. Cô là đạo diễn, bỏ ra ba mươi triệu quay mộn bộ phim nhỏ, mà mức thu nhập của phòng bán vé phải lên đến vài trăm triệu.

Phim của cô không chỉ lưu hành trong nước, ngay cả nước ngoài cũng rất yêu thích. Nói một cô gái như cô có thể khiến phương Tây tiếp nhận văn hóa của Trung Quốc, đó là một điều rất khó. Người khác đều nghĩ cô chỉ là một bình hoa, hoặc là tình nhân mà đại gia nào đó bao dưỡng, cũng có thể là con gái độc nhất của cự phú hải ngoại nào đó. Tất cả chỉ là có người âm thầm thao tác lăng xê, vì thế cô không thoát khỏi bị xem là một bình hoa.

Nhưng bộ phim cô làm diễn viên chính vừa được đưa ra, những kẻ nói cô là bình hoa đều lập lức câm miệng. Trong nháy mắt nghĩ, làm sao mới có thể viết một bài văn biểu đạt tình cảm khen ngợi và tán dương dành cho cô mới được đây.

Cô diễn một cô gái thảm thương trong xã hội cũ. Chỉ là vừa ra biểu diễn, một ánh mắt câu hồn đoạt phách của cô đã khiến cho một đám nhà bình luận ngã xuống.

Chẳng qua, một nhà bình luận gã xuống, hàng nghìn hàng vạn nhà bình luận đứng lên. Nữ thần phương Đông, thần sắc đẹp, thần trí tuệ phương Tây và các loại danh hiệu được lấy ra hình dung cô. Nếu có ai nói cô không biết diễn, đó chính là mạo hiểm tính mạng của mình trước các fan hâm mộ của cô rồi.

Mọi người đều nhất trí cho rằng, so với Triệu Mộng Điềm, thì vẻ mặt của cái cô diễn viên được gọi là ảnh đế quốc tế kia, chẳng qua cũng chỉ là một khúc gỗ mà thôi.

Cô ấy chính là Triệu Mộng Điềm? Trong lòng Tề Lạc Danh mờ mịt. Tuy rằng trong tiềm thức cậu đã biết trên đời này không có Triệu Mộng Điềm thứ hai. Cho dù là trùng tên cũng không thể có được khí chất này. Trùng tên thì cũng không thể có được chiếc xe thể thao chỉ có mười chiếc trên thế giới này. Nhưng cô ấy lại biết mình?

– Tôi đã xem diễn xuất của anh, tôi cho rằng anh có chút tiềm chất trở thành ngôi sao hành động!

Triệu Mộng Điềm hạ giọng nói.

– Diễn xuất của tôi?

Tề Lạc Danh giật mình kinh hãi. Chớp mắt tỉnh ngộ lại.

– Đó là, đó là tôi đấu võ.

– Đời người thực ra là một vở kịch.

Triệu Mộng Điệp thản nhiên nói, thần sắc không thể nói là kiêu căng, nhưng cũng tuyệt đối không phải khách khí gì. Cô thật sự có năng lực để cuồng ngạo như vậy. Ai nghe cô nói chuyện như vậy đều cảm thấy đây là điều đương nhiên. Cô đã không cần cuồng ngạo, không cần chửi đổng như người đàn bà chanh chua trên phố để biểu hiện ý nghĩa tồn tại của mình nữa rồi.

– Anh diễn tốt trong cuộc sống, thì anh có thể diễn tốt trong kịch.

Triều Mộng Điềm lại nói:

– Cho nên, trong mắt tôi, bất cứ người nào cũng chỉ là đang diễn trò mà thôi.

Tề Lạc Danh sửng sốt. Làm thế nào cũng không thể hiểu được, một cô gái kinh diễm tuyệt sắc nhường này vốn nên tận lực phung phí thanh xuân của mình, tại sao những lời cô nói ra còn sâu sắc, huyền bí hơn cả sư phụ nữa?

– Cô tìm tôi có chuyện gì?

Cậu rốt cục khôi phục bình tĩnh, hiện ra vẻ ung dung. Chỉ có điều, cậu biết mình đã bị đánh bại. Nếu như nói lúc hai người gặp mặt chính là bắt đầu của một màn diễn xuất, thì cậu đã rơi xuống hạ phong rồi. Nhưng cậu cho rằng mình vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng. Cậu biết Triệu Mộng Điềm có chuyện muốn nói với mình, đó là vốn của cậu!

– Tôi chuẩn bị quay một bộ phim hành động.

Trên mặt Hàn Mộng Điệp vẫn treo một nụ cười lười biếng.

– Cho nên muốn tìm vài người biết võ.

– Người biết võ rất nhiều.

Tề Lạc Danh khó hiểu hỏi:

– Trong nước và nước ngoài có rất nhiều ngôi sao võ thuật, có người thậm chí còn là sư huynh của tôi, vì sao cô không đi tìm họ. Tôi nghĩ, dựa vào danh tiếng của cô, chỉ cần nói một tiếng sẽ không có ai từ chối!

Lúc nói đến đây, Tề Lạc Danh có chút kiêu ngạo cùng tự hào, nhưng cũng có chút chua xót. Biết võ chưa chắc đã biết diễn, biết võ mà muốn lên hình cũng phải có một đoạn thời gian cực khổ đầy máu và nước mắt. Bởi vì bọn họ phần lớn đều là từ làm thế thân mà lên, mạo hiểm tính mạng của mình, vinh quang lại là của người khác. Chẳng lẽ mình thật sự may mắn như vậy, không ngờ có thể nhận được sự ưu ái của Triệu Mộng Điềm?

– Bọn họ?

Triệu Mộng Điềm cười nhạt. Cô cũng không có thể hiện sự khinh thường, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, Triệu Mộng Điềm hiển nhiên không ưa bọn họ.

– Bọn họ khoa tay múa chân như vậy mà cũng gọi là võ công?

Thần sắc Triệu Mộng Điềm rốt cục có một tia nghiêm túc, nhưng cũng khiến gương mặt cô có một loại xinh đẹp mê người.

– Tôi muốn quay một bộ phim hành động, không cần bất cứ kĩ xảo, thế thân gì cả. Bọn họ già rồi, không đươc!

Bọn họ đã già rồi, không dùng được nữa, Tề Lạc Danh ngẩn ngơ nghĩ đến những lời này, đột nhiên có một loại kích động muốn khóc. Cậu ta nghĩ đến một vị sư huynh của mình, cũng là một thành viên của Bách Gia Hội, vừa xuất hiện đã đóng vai chính nhưng hiện giờ thì sao đây? Vị sư huynh kia mới quá 30 tuổi nhưng xương đùi đã bị cắm ba cây đinh thép rồi.

Con người không chỉ sợ chết lúc về già mà sau khi nổi tiếng, có tiền rồi cũng sợ chết, nếu không tại sao lại có người nói một cách rất lưu manh rằng “tôi là lưu manh, tôi sợ gì ai”, cũng có cổ nhân sớm hiểu được đạo lý “đứa con ngàn vàng thì luôn cẩn thận, dè dặt”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui