Lãng Tử Tại Đô Thị

Cho tới khi một trang giấy đơn giản đặt đến trước mặt ông ta cuối cùng đã phát hiện ra rằng người mà ông ta muốn điều tra dường như rất phức tạp, có lẽ nói một cách đơn giản hơn, cho dù Lâm Dật Phi thuộc típ người có nhân cách kép thì cũng không một chứng bệnh nhân cách phân liệt thường gặp.

Tuy các nhà khoa học đều nói trên mỗi người bình thường có tới hai mươi bốn tính cách kép, cũng chính là hai mươi bốn bộ mặt con người, nhưng có biểu hiện đặc thù như Lâm Dật Phi thì rất hiếm gặp.

Hắn có thể học đại học trong hai năm mà không ai biết đến, nhưng cũng có thể nổi tiếng như cồn chỉ trong vòng mấy tháng.

Hắn có thể theo đuổi bạn gái hai năm mà không có kết quả, nhưng cũng có thể được con gái nhà giàu có ưu ái.

Hắn có thể bị lưu manh đánh đập không còn biết phương hướng, cũng có thể đánh chủ thầu khóc đến kêu cha gọi mẹ.

Hắn có thể nghèo đến mức ngày ngày chỉ ăn mấy tô mì thịt bò, chi tiêu một ngày không quá hai mươi tệ, nhưng cũng đã nắm giữ quỹ từ thiện năm, sáu trăm triệu.

Phương Chính không phải là người làm việc trong KGB, không phải FBI, cũng không phải trong các cơ quan bí mật của nhà nước, nhưng tài liệu ông ta thu thập được tới thời điểm hiện tại có thể là tài liệu ở mọi phương diện trong dân gian. Có người còn phỏng đoán rằng ông ta là hòa thượng Đại Si của chùa Thiếu Lâm Tự, hoặc là đệ tử cuối cùng của Tam Thanh Chân Nhân phái Võ Đang, trên tư liệu của ông ta đều ghi rất rõ ràng!

Chỉ có điều khi ông ta thấy hắn đang nắm trong tay một nhà máy dược, có thể nói là một công ty có tiềm thực vô cùng lớn trong nước, chức vụ là Giám đốc điều hành của quỹ từ thiện Bách Thảo, có thể nói là một quỹ từ thiện có hoạt động công khai trong nước thì ông ta lại cảm thấy hơi đau đầu.

ông ta vừa mới điều tra trang web của quỹ từ thiện Bách Thảo. Tính đến thời điểm hiện tại, quỹ từ thiện Bách Thảo đã giúp đỡ cho tám trăm ba mươi bảy hộ dân liệt vào danh sách khó khăn. Trước mắt có ba mươi sáu trường hợp đang xin xét duyện. Từ lúc đệ đơn đến khi phê chuẩn đưa ra kết quả, tuyệt đối không vượt quá bốn mươi tám tiếng. Mỗi người dân nhận được quyên tặng có ít nhất mười cư dân mạng có thể chứng minh không sai chút nào, mười cư dân mạng này tuyệt đối không phải là người thân của người kia.

Trên mạng đã nổi lên một phong trào lên tiếng ủng hộ sôi nổi chưa từng có, vô số cư dân mạng đã nhiệt tình tham gia, phụ trách các công tác giám sát, lên kế hoạch. Lúc này Phương Chính mới phát hiện được hóa ra trên thế giới này còn có nhiều người có lòng nhiệt tâm như vậy, cũng có nhiều người cần đến sự trợ giúp như vậy.

Ít cũng có mấy trăm tệ cho sinh hoạt phí hàng tháng của học sinh nghèo khó, nhiều thì có chi phí phẫu thuật tới mấy chục vạn, đó điều là những việc mà dân chúng đều quan tâm, trong khi đó quỹ tự thiện Bách Thảo đều có thể gúp đỡ toàn bộ. Tuy nhiên, cho đến nay, quỹ từ thiện Bách Thảo đã chi trên mười triệu, nhưng tổng tài sản của quỹ từ thiện Bách Thảo hiện nay không những không giảm đi, ngược lại còn tăng lên đến sáu trăm mười triệu.

Tuy số vốn sáu trăm triệu đối với hãng phim truyền hình Thiên Đạo có lẽ cũng chỉ là giá trị của một thiết bị máy móc cao cấp, nhưng mà Phương Chính biết rằng sức ảnh hưởng của quỹ ngân sách này tuyệt đối đơn giản như con số sáu trăm triệu!

Quỹ từ thiện Bách Thảo đã trở thành ngọn hải đăng dẫn lối. Nhắc đến nó mọi người mới biết được, hóa ra trên thế giới này còn có những tình cảm ấm áp không vụ lợi, hay có thể nói là một sự yêu mến giữa những người xa lạ ở phương xa.

ông ta biết đằng sau nó nhất định là sự vận hành của một tập thể tư sản tinh anh, mà loại hình tập thể này chính là những nhân tài mà các công ty, xí nghiệp đều thiết tha mong ước. Không tiếc vạn lượng tương cầu, nhưng loại tập thể này không ngờ lại làm tình nguyện cho quỹ từ thiện này.

Bảng tiền lương của quỹ từ thiện Bách Thảo không giống như các xí nghiệp danh tiếng khác, che che giấu giấu, hỏi về tiền lương giữa các nhân viên với nhau cũng không được. Khi thưởng cuối năm, cầm một phong bì thư kín, do ông chủ gửi đến tận tay bạn, hoặc là trực tiếp tính vào tài khoản ngân hàng, email một dòng tiền lương của bạn hoàn tất, tiền lương của tất cả nhân viên cũng được đăng rõ trên trang web.

Tiền lương cao nhất trên đó chính là của một bác làm công tác vệ sinh, tám trăm đồng!

Con số tiền lương của ít nhất trên nửa số người là con số không.

Không có phúc lợi xã hội, không có thưởng cuối năm, không có thưởng theo quý, không có chia hoa hồng, có thể nói là không có cái gì, Lâm Dật Phi cũng như vậy!

Khi nhìn tới đay, Phương Chính cuối cùng đã hiểu ra sai lầm của bản thân rất nghiêm trọng. Một người như vậy, bạn đến đàm phán với hắn thì bạn có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Há chẳng phải là trèo cây tìm cá sao?

Dùng tay bấm bấm huyệt thái dương, Phương Chính rơi vào trạng thái trầm tư. Ông ta biết bản thân với Lâm Dật Phi là hai con người hoàn toàn khác, có lẽ nên nói bọn họ là hai người sống trong hai thế giới khác nhau. Cái bọn họ theo đuổi không giống nhau, ông ta thực sự khó có thể tưởng tượng được một người có tiền tài như vậy sao có thể ăn một bát mì bò mỗi ngày, hơn nữa lại rất hứng thú với nó!

Điện thoại bên cạnh vang lên, Phương Chính cầm lấy điện thoại, trên mặt có chút âm u nhưng vẫn hạ giọng nói:

– Được, tôi sẽ tới ngay.

Ông ta đứng lên đi qua khu làm việc xa hoa, đi tới trước một gian phòng thoạt nhìn chỉ được trang trí bằng hai màu sắc, nơi đó chỉ có hai màu đen và trắng.

Lễ phép gõ cửa. Bên trong truyền tới một thanh âm có chút lười biếng lại có phần vui tươi của Triệu Mộng Điềm.

Phương Chính chỉnh trang lại áo mũ rồi đẩy cửa đi vào. Thấy Triệu Mộng Điềm không ngờ lại đang nhìn chằm chằm vào máy tính, hình như đang rất hứng thú xem cái gì đó, thấy Phương Chính đi vào cô phất tay nói:

– Ngồi đi!

Phương Chính từ từ ngồi xuống, khi đạo diễn Triệu làm việc không thích người khác quấy rầy.

Một lúc lâu sau, ánh mắt Triệu Mộng Điềm cuối cùng cũng chuyển qua người Phương Chính:

– Sự tình như thế nào rồi?

– Hắn không đồng ý.

Phương Chính không thở dài, chỉ nói thật lòng, Thiên Đạo không cần giải thích.

– Ồ?

Triệu Mộng Điềm không hề tỏ vẻ kinh ngạc.

– Sau đó anh bắt đầu điều tra hắn?

Phương Chính trầm giọng nói:

– Vâng.

– Kết quả?

Triệu Mộng Điềm khẽ dựa về phía sau, thoải mái ngồi trên chiếc ghế da thật nhập khẩu từ Italya, nhưng đầu lại ngẩng lên trần nhà như có điều đang suy nghĩ.

– Kết quả là hình như hắn không có chút nhược điểm nào.

Phương Chính cười gượng nói:

– Dường như hắn cái gì cũng không có, nhưng lại giống như có được tất cả mọi thứ.

Triệu Mộng Điềm thì thào một câu:

– Lòng người chính nghĩa thiên địa rộng.

Phương Chính nghe không rõ ràng, vốn định hỏi cô điều gì đó nhưng đột nhiên hiểu ra ý tứ của cô liền ngẩn ra, kinh ngạc không nói ra lời.

– Hạng người như hắn, nếu không phải là người đại gian đại ác thì cũng là người đại từ đại bi.

Triệu Mộng Điềm thấp giọng nói, ánh mắt sáng lên:

– Nhớ khoảng thời gian trước đây tôi đã đọc được một câu nói của Phật gia “Vô duyên đại từ, đồng thể đại bi”, có lẽ hắn đã làm được điều này, cũng có lẽ hắn không biết câu nói này, chỉ là vô tình làm được.

Phương Chính gượng cười nói:

– Vậy tại sao hắn không xuất gia làm hòa thượng đi.

Quả thực trong lòng ông ta lại muốn nói có lẽ người này dã tâm lớn, những thứ này chẳng qua là làm bộ, có lẽ là muốn kiếm chút vốn liếng chính trị thôi?

– Phật pháp có chia ra Tiểu thừa và Đại thừa.

Triệu Mộng Điềm bình thản nói:

– Tiểu thừa trọng tự độ. Đại thừa trọng độ tha. Thánh giả của Tiểu thừa dù cho đắc đạo thì theo như tôi thấy cũng không bằng sự nhân từ ban đầu của Hành giả Đại thừa. Tác phong nhổ một cọng lông mà lợi thiên hạ ta sẽ không làm, như vậy thì mãi mãi không thể thành Phật. Bản thân chưa đạt, nhưng trước tiên có thể độ nhân, thế mới có thể coi là tấm lòng Bồ Tát thực sự. Còn nếu lánh xa sự đời thì chẳng qua chỉ là Tự Liễu Hán mà thôi.

– Thật nhìn không ra đạo diễn Triệu đối với Phật học lại hiểu tháo đáo vậy.

Trong lòng Phương Chính lại nghĩ, cái gì là Tự Liễu Hán, lẽ nào là vung một đao chém, học tập Đông Phương Bất Bại sao?

– Kỳ thực theo tôi thấy tôi chẳng qua cũng là Tự Liễu Hán.

Triệu Mộng Điềm thở dài một tiếng:

– Hạng người như Lâm Dật Phi tôi thật sự chưa từng gặp. Hắn là một dị số, khi anh đi tìm hắn ta, tôi đã không kiềm chế được xem một chút tài liệu về hắn. Kết quả phát hiện cậu dựa theo phương pháp thông thường tới tìm hắn diễn trò, cái đó tuyệt đối sẽ không thành công.

Phương Chính chỉ gượng cười, thầm nghĩ nếu đã như vậy cô vẫn để cho tôi nếm mùi thất bại, đấy chẳng phải để cho tôi xấu mặt sao!

– Nếu như vậy thì hắn cho dù là Vô duyên đại từ gì đó thì cũng không có bất cứ quan hệ gì với chúng ta?

Phương Chính thở dài nói:

– Hạng người này, danh lợi trong giới giải trí cũng không làm hắn lung lay.

– Anh nói sai hoàn toàn.

Triệu Mộng Điềm nhếch mép cười nói:

– Bất cứ ai cũng có khuyết điểm, hoặc có thể nói là yếu điểm, cho dù Phật Tổ cũng không ngoại lệ. Đàm phán cũng giống như đánh trận, anh tìm ra yếu điểm của đối phương, thỏa mãn yêu cầu của đối phương là một đạo lý rất ít khi không thành công.

Ánh mắt Phương Chính chợt rực sáng:

– Cô nói chính là cái Từ của hắn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui