Lãng Tử Tại Đô Thị

Hắn cũng nghe được một luồng tin thú vị khác. Đôi khi đạo diễn chỉ phụ trách mảng phim ảnh, nhưng tổng giám đốc lại có toàn quyền xử lý việc của công ty. Ý cô ta nói vậy hiển nhiên không phải là khoe khoang, mà là ngầm ám chỉ với Lâm Dật Phi rằng cô không chỉ nói về vấn đề nam giới.

Bốn người đều ngồi xuống, nhưng Tô Yên Nhiên lại đi ra khỏi phòng, không lâu sau bưng bốn chén nước đi tới nói:

– Không chuẩn bị được cái gì, mọi người uống chút nước nhé!

– Cảm ơn.

Triệu Mộng Điềm đứng dậy nhận chén nước rồi lại ngồi xuống.

Tô Yên Nhiên hơi thở dài, người văn minh chính là người văn minh, nhất cử nhất động đều thể hiện sự tôn trọng cần thiết đối với người khác. Có điều một tình tiết nhỏ này có thể nhìn ra, Triệu Mộng Điềm đẹp chẳng qua là bề ngoài, hay nói cô ta tuy là nữ, nhưng thực chất bên trong lại đem học thuyết “nội dụng Hoàng Lão, ngoại thị Nho thuật” ra sức phát huy.

Đó đương nhiên là những thứ cô học được khi đọc tài liệu trên mạng. Tô Yên Nhiên cho rằng nếu có thời gian bản thân cô nhất định phải ủng hộ chính bản, đích thân đi tới rạp chiếu phim thưởng thức tác phẩm lớn của Triệu Mộng Điềm.

Bốn người chỉ ngồi lặng lẽ tẻ nhạt, Triệu Mộng Điềm đã đi ra mở cửa ngắm núi nói:

– Lâm tiên sinh, mục đích hôm nay tôi tới đây chắc chắn anh đã biết, tôi cũng nói trắng ra, tôi rất thích xem võ công của anh, là nhân vật trọng điểm của khu thi đấu Ngũ đại, tôi đã tiến hành quan sát rất kỹ, tôi cảm thấy trừ phi anh không tham gia trận chung kết quyết đấu, bằng không anh không có lý do gì không đoạt chức quán quân.

Lâm Dật Phi không biểu hiện giống như những người khác. Nói cái gì, cô quá khen rồi, trong người giỏi có người giỏi hơn, phía sau người tài có người tài giỏi, hắn chỉ cười nói:

– Đạo diễn Triệu tới nói mấy lời nhảm nhí này sao?

Phương Chính thầm nghĩ trong lòng, tên tiểu tử này vốn cho rằng ngươi khiêm tốn, không nghĩ ra ngươi điên cuồng vô biên. Nếu trận quyết đấu ngươi bị người ta đánh thảm bại, tôi xem cậu tự bào chữa thế nào. Khiêm tốn, làm người phải khiêm tốn mới được!

Triệu Mộng Điềm cười cười nói:

– Gần đây tôi đang lên kế hoạch cho một bộ phim võ thuật. Tôi chỉ muốn đem tinh hoa võ thuật Trung Hoa, sự huyền bí của Phương Đông bày ra một cách chân thật trước bạn bè nước ngoài. Tôi không cần phải đem một người treo trên dây thép bay tới bay lui, dùng động tác mà chúng tôi không thể đạt được khoe ra cái gọi là tự hào dân tộc. Nhưng, tôi cảm thấy trải qua sự kế thừa năm nghìn năm của người dân Trung Quốc, chiến tranh liên mien, cuối cùng vẫn có thân thủ như các hạ, không nghi ngờ gì đó chính là chuyện vui mừng của võ thuật Trung Hoa.

Cô dừng lại một chút rồi mới trịnh trọng nói rằng:

– Tuy tôi không biết võ thuật, nhưng tôi biết trong diễn tiến lịch sử trường kỳ, dòng chảy miên man của võ học chắc chắn đã ảnh hưởng sâu sắc của triết học, binh pháp, y học cổ đại Trung Quốc, và thậm chí là cả mỹ học. Võ thuật, tuyệt đối không phải là một loại động tác hình thể cô lập. Các phương diện khác tôi không muốn nói nhiều, chỉ nói trên góc độ mỹ học, tôi cho rằng Lâm tiên sinh đã đạt được cảnh giới mà người thường khó đạt được.

Không cần nói đến Tô Yên Nhiên, cho dù là Phương Chính cũng đều trợn mắt há mồm lên nghe. Ông ta tuy biết đạo diễn Triệu là thiên tài, nhưng không hề nghĩ cô lại có bản lĩnh tán gẫu lợi hại như vậy. Nhưng mà nói mấy thứ này với Lâm Dật Phi có tác dụng gì?

Triệu Mộng Điềm nhìn thẳng vào cặp mắt của Lâm Dật Phi, trong thoáng qua, Lâm Dật Phi cũng nhìn lại cô, nhưng không hề tỏ ra vẻ mất kiên nhẫn, điều này giúp cô có thể nhìn thấy từ trong mắt Lâm Dật Phi rằng hắn vẫn đang nghe.

– Về phương diện thực tế chiến đấu, cái này không cần tôi phải nói, bởi vì thành tích của anh đã chứng minh đây tuyệt đối không phải là thùng rỗng kêu to, mà là một loại kỹ xảo chiến đấu thực dụng. Động tác của anh rất tự nhiên, rất khoan khoái, giống như “Dĩ ý đạo khí” trong Thái Cực Quyền yêu cầu, “nội tam hợp, ngoại tam hợp” nghiên cứu trong Hình Ý Quyền. Tôi cảm thấy anh đã hoàn toàn làm được mắt thấy được, tay làm được, hình đoạn ý liên của võ học. Có lẽ nói khoa trương một chút đó chính là cái gọi là Thiên Nhân hợp nhất!

Lâm Dật Phi không hổ thẹn, cũng không tự mãn, chỉ có điều thần sắc hơi biến đổi, chỉ thì thầm nói:

– Hay cho câu Thiên Nhân hợp nhất!

– Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên.

Triệu Mộng Điềm vẫn chậm rãi nói, thần sắc như phiêu. Cho dù Tô Yên Nhiên nhìn thấy cũng đều không khỏi cảm nhiễm một cách sâu đậm. Hồi đầu cảm thấy trong võ học còn có rất nhiều môn đạo, lại không phải là đơn giản như vung tay vung chân xem ai hung ác hơn!

– Võ học và thiên đạo như nhau, đều coi trọng thuận theo lẽ tự nhiên, nhưng dân tộc Trung Hoa lại có cái gọi là lễ nghĩa, vì thế tư tưởng lý luận hàng nghìn năm cũng được coi là một phạm trù đặc sắc chủ yếu của võ học Trung Hoa. Đối với một cao thủ võ lâm, thượng võ và sung đức là hai mặt không thể thiếu, nhưng đối với võ hiệp hiện nay, mọi người chỉ thường chú trọng tới võ, mà thiếu mất sắc thái nghĩa hiệp. Trong dòng sông lịch sử mênh mông của Trung Hoa, các anh hùng dân tộc võ thuật như Quan Vũ, Nhạc Phi, Thích Kế Quang,…cũng có thể nói là các nhà võ thuật ưu tú. Bọn họ anh dũng đấu tranh, lấy được thủ cấp của địch trong hàng vạn người giống như lấy đồ trong túi. Không có bản lĩnh võ học thâm hậu thì sao có thể đạt được điều đó. Nhưng, có thể khiến mọi người ca tụng nghĩn đời chỉ là đức hạnh của bọn họ, ngược lại khiến điện ảnh chú trọng chẳng qua là hành động đánh đánh giết giết thu hút ánh mắt người xem, đây ắt hẳn là một loại lỗi lầm nghiêm trọng, cũng tuyệt đối không có lợi cho truyền thống tốt đẹp của võ thuật Trung Hoa. Vì vậy, coi như là làm rạng rỡ võ thuật Trung Hoa, tôi muốn mời Lâm tiên sinh giúp đỡ!

Triệu Mộng Điềm một mạch nói nhiều như vậy, lúc này mới dừng lại, nuốt nước miếng, lặng lẽ đợi câu trả lời của Lâm Dật Phi!

Tiên sinh xin giúp tôi. Câu nói này nói ra từ miệng Triệu Mộng Điềm, mặc dù không như Lưu Huyền Đức nhìn thấy Gia Cát Khổng Minh hai tay nắm chặt, hai dòng nước mắt không ngừng tuôn, nhưng chắc chắn cũng rất có thành ý mời với tấm lòng chân thành như Lưu Bị.

Phương Chính thầm nghĩ, loại thái độ lấy đức thu phục người này nếu là mấy chục năm trước thì có thể có rất nhiều người đáp ứng. Bởi vì người thời đó một là không sợ khổ, hai là không sợ mệt, khổ trước sướng sau. Nhưng hiện tại cô lớn tiếng nói một câu cái gì vì sự phát triển của võ thuật Trung Hoa, kẻ não có vấn đề mới đáp ứng.

Hiện nay là thời đại nào, là thời đại kinh tế thị trường đó, tất thảy đều nhìn vào tiền, vì một câu khẩu hiện mờ ảo hỗn độn mà phấn đấu, loại người này không đần cũng là điên.

Điều khiến ông ta mở rộng tầm mắt chính là không ngờ Lâm Dật Phi dường như lại giống Gia Cát Lượng, vì sự chấn hưng nhà Hán mà cảm động.

– Vậy tôi giúp cô thế nào đây, cô có thể giúp tôi một việc không?

– Không vấn đề gì.

Triệu Mộng Điềm có chút bất ngờ, dường như tất cả đều tự nhiên như nước chảy thì thành sông vậy.

– Anh chỉ cần phụ trách việc biểu diễn, diễn xuất đúng với lý giải trong kịch bản, có cảm giác chân thật là được rồi. Còn đối với tổng thu nhập của bộ phim này tôi sẽ đem năm mươi phần trăm quyên tặng quỹ từ thiện Bách Thảo.

Cô nói rất bình thản, rất tự nhiên, không những Phương Chính sắc mặt biến đổi, mà cho dù cả Lâm Dật Phi cũng hơi biến động. Đột nhiên hắn phát hiện ra sự thành công của Triệu Mộng Điềm này tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, chính là một khoản kinh phí lớn này, có đạo diễn nào có thể làm ra?

Kỳ thực, đạo diễn thực chất cũng chỉ là người làm công, có lẽ chỉ có nhà đầu tư mới có quyền nói vậy, có điều Triệu Mộng Điềm thân mang hai trọng trách, vì thế mới có năng lực này, cô nói chức danh Tổng giám đốc phần lớn ý nghĩa là vì điều này.

– Được, tôi đồng ý.

Lâm Dật Phi cuối cùng đáp, nghe nói thu nhập mỗi bộ phim của Triệu Mộng Điềm này đều dùng số trăm triệu để tính, vụ mua bán này thực sự rất có khả năng.

Kỳ thực yêu cầu của hắn cũng không cao, chẳng qua muốn cô giúp chế dược Bách Thảo quảng cáo trong bộ phim. Chế dược Bách Thảo kết quan hệ với các doanh nghiệp nổi tiếng, vậy đối với sự phát triển sau này và sự hòa nhập quốc tế hóa sẽ rất có lợi.

Thu nhập của chế dược Bách Thảo có phân nửa là đầu tư vào quỹ tự thiện Bách Thảo. Tuy Triệu Mộng Điềm đưa ra điều kiện có chút khác biệt so với bản thân tưởng tượng, nhưng không thể ngờ là có sự hậu đãi như vậy!

– Vậy được, không biết khi nào Lâm tiên sinh có thời gian rảnh.

Triệu Mộng Điềm đã đứng lên, cô đưa tay lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lâm Dật Phi:

– Anh có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, hoàn thiện kịch bản vẫn cần khoảng nửa tháng nữa, đến lúc đó tôi sẽ giao cho anh trước tiên. Còn về hợp đồng và các điều kiện đi kèm mời Lâm tiên sinh và Phương Chính trực tiếp bàn bạc.

Lâm Dật Phi liếc nhìn tấm danh thiếp:

– Phòng làm việc của đạo diễn Triệu ở thủ đô?

Triệu Mộng Điềm do dự một chút rồi nói:

– Có thể nói là như vậy, vì trước đây tôi đều ở nước ngoài, thời gian này mới về thủ đô.

– Trận chung kết của Bách Gia Hội năm sau cũng ở kinh thành.

Lâm Dật Phi chậm rãi nói:

– Năm sau tôi phải đi tới thủ đô tham gia thi đấu, không bằng để tất cả công việc tới sang năm rồi bàn bạc?

– Cũng được, nói phải giữ lời.

Triệu Mộng Điềm đứng lên, lúc này mới nhìn tới Tô Yên Nhiên:

– Vị này chính là tiểu thư Tô Yên Nhiên đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui