Lãng Tử Tại Đô Thị

– Dật Phi, thật ngại quá, không ngờ lại làm chậm trễ thời gian anh về nhà ăn cơm.

Tiếu Nguyệt Dung bất đắc dĩ nhìn chiếc xe ở xa xa:

– Tôi…tôi…

– Anh cái gì mà anh.

Lâm Dật Phi lại mỉm cười:

– Cô dùng mấy chiêu tôi dạy cũng không tệ nhưng xem ra tôi nói không sai chút nào. Cô quá lương thiện, không thể ra tay tàn nhẫn được, đối với những loại người này thì cách tốt nhất cô nên làm là khiến cho bọn chúng cảm thấy sợ hãi chứ không phải là nói lý với bọn chúng. Vốn biểu hiện lúc đầu của cô rất tốt, một lúc mà đã làm ba tên kinh sợ nhưng sau đó…sau đó vừa nói một câu đã lộ đuôi rồi.

Tiếu Nguyệt Dung hơi đỏ mặt:

– Vậy thì tôi nên nói như thế nào?

– Khi gã gọi cô là đại tỷ thì cô nên nói là: “Đại tỷ? Đại cái đầu mẹ mày, gọi tao là lão nương”, như vậy mới thể hiện được sự mạnh mẽ, khiến cho bọn chúng không biết rõ lai lịch của cô, như thế thì mới không dám dây vào.

Đột nhiên Lâm Dật Phi cười ngặt nghẽo, chỉ vào Tiếu Nguyệt Dung cười nói:

– Nhưng cô vừa nói đã nói: “Tôi không cần số tiền này, anh trả lại cho bọn họ đi”, biểu hiện của cô còn lễ phép hơn cả học sinh tiểu học, sao bọn chúng lại không phản kháng chứ?

Tiếu Nguyệt Dung cũng mỉm cười, làm giãn ra hai hàng lông mày đang u sầu:

– Anh nói rất có lý nhưng nếu bảo tôi nói những điều này thì tôi không nói được.

Lâm Dật Phi ngừng cười, trong lòng thầm thở dài một tiếng, chậm rãi nói:

– Đây chính là huyện Bạch Thạch, hôm nay là đêm 30 Tết, cô không ở nhà đón Tết với bố và em gái mà chạy đến đây làm gì vậy?

Huyện Bạch Thạch quả là một huyện nhỏ, gần đến đêm giao thừa mà người đi trên đường càng ngày càng thưa thớt, mấy ngọn đường sáng xa xa, lốm đa lốm đốm, chỉ có thể chiếu sáng phạm vi khoảng lòng bàn tay. Một cơn gió mạnh thổi qua, ánh đèn mờ tối, không khí lạnh bao phủ.

Tiếu Nguyệt Dung siết chặt cổ áo, cúi đầu xuống:

– Tôi…tôi có chút chuyện riêng.

– Tôi tiễn cô.

Lâm Dật Phi trầm giọng nói nhưng cũng cảm thấy hơi kì lạ, chuyện gì mà có thể khiến cô không ở nhà đón giao thừa cùng bố và em gái mà chạy đến một huyện nhỏ xa xôi này chứ?

– Không cần đâu, thật sự là không cần.

Tiếu Nguyệt Dung lắc đầu liên tục:

– Dật Phi, hiện giờ tôi còn sợ anh không tìm được nhà cũ cơ. Anh đừng quên rằng anh không phải là Lâm Dật Phi thực sự đâu đấy.

Lâm Dật Phi cười lắc lắc đầu:

– Điều này thì cô không cần lo đâu, hiện giờ bọn họ đều lo tôi đột nhiên mất trí nhớ tạm thời, cũng có thể là do thói quen, cho nên…

Hắn móc một cái rồi lấy ra một tấm thẻ, thản nhiên cười nói:

– Cô nhìn đi, họ đã chuẩn bị cho tôi cái này rồi.

Tiếu Nguyệt Dung đưa tay cầm lấy rồi nhìn thoáng qua, trên đó viết bốn chữ to “thung lũng Hà Gia”, nhưng phần còn lại chính là một tấm bản đồ, vẽ lắt la lắt léo nhưng cũng rất dễ để tìm được địa chỉ nhà bà ngoại của Lâm Dật Phi. Lúc này Tiếu Nguyệt Dung mới hiểu tại sao mẹ Lâm lại yên tâm mà đá Lâm Dật Phi xuống xe, chỉ vì bà biết con trai mình chỉ bị mất trí nhớ chứ không phải là đồ ngốc, cầm bản đồ, lại còn thêm cái miệng, nếu không tìm được thì còn không biết hỏi sao?

– Chắc hẳn bọn họ cũng loáng thoáng biết được gì đó rồi.

Tiếu Nguyệt Dung hạ giọng nói:

– Nhưng Dật Phi này, ngoài việc để lộ mấy câu với Bách Lý Băng thì tôi không nói với bất kỳ ai cả, đến cả sư phụ tôi mà tôi cũng không nói.

Sư phụ mà cô nói đến đương nhiên là bác sỹ Tiền, bác sỹ Tiền tuy rất ngạc nhiên về y thuật của tên tiểu tử này nhưng lại không có hứng thú với những chuyện khác, có lẽ cho dù Lâm Dật Phi nói với bác sỹ Tiền rằng: “Tôi là người đến từ sao Hỏa” thì phỏng chừng điều mà ông quan tâm cũng chỉ là người sao Hỏa đến khám bệnh hay là đến vọng, văn, vấn, thiết(*)?

(*): vọng, văn, vấn, thiết là bốn bước khám bện của phương pháp y học cổ truyền, đối chiếu sang tây y có sờ, nhìn, gõ, nghe.

– Tôi biết chứ.

Lâm Dật Phi cười khổ nói:

– Con người thì đều nên có những thứ để nghi ngờ và phỏng đoán, bọn họ đương nhiên cũng vậy, chỉ có điều trên thế giới này, có nhiều lúc, những câu nói hồ đồ hiếm có đó đối với hầu hết mọi người mà nói thì lại là lời vàng ngọc.

Tiếu Nguyệt Dung ngẩng đầu, liếc nhìn hắn một cái, giây lát lại nhìn đi chỗ khác:

– Dật Phi, anh mau trở về thung lung Hà Gia đi, dựa vào bản lĩnh của anh, chắc chắn là không chậm hơn bao nhiêu so với xe. Thật sự không cần tiễn tôi đâu, anh nhìn công phu của tôi đi, cho dù là gặp phải người xấu, đánh vài tên cũng không có vấn đề gì cả.

Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu:

– Đương nhiên là không thành vấn đề nhưng có nhiều chuyện chỉ dựa vào quyền cước cũng không thể giải quyết được đâu.

– Anh biết gì rồi?

Tiếu Nguyệt Dung có chút khó hiểu và kinh ngạc nhìn đôi mắt của Lâm Dật Phi, trong đó có chút thấu hiểu, khoan dung, chân thành và khích lệ, cũng có sự quan tâm của bạn bè bình thường nhưng trong đó vẫn thiếu thứ cô muốn có.

– Vậy tôi đi đây.

Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:

– Cô tự bảo trọng nhé, còn nữa, chúc mừng năm mới.

Tiếu Nguyệt Dung gật gật đầu, nhìn hắn xoay người rồi mất hút trong bóng tối, trái tim cô dường như cũng rơi vào bóng tối theo hắn. Cô cắn môi, không biết từ lúc nào mà má cô đã ướt đẫm nước mắt.

Thực ra cô chỉ muốn nói anh không cần đối xử với tôi tốt như vậy, nếu như anh tốt với tôi thật thì đừng quan tâm đến tôi nữa, hãy để tôi quên anh đi nhưng trong lòng lại cảm thấy rất buồn, làm thế nào mới có thể làm được điều này đây? Cho dù anh thật sự không quan tâm đến tôi nữa thì làm sao tôi có thể quên được anh đây?

Gió đêm lạnh, từng đợt từng đợt chậm rãi thấm vào người, đến khi cô bừng tỉnh lại mới phát hiện cả người đều tràn ngập khí lạnh, đến lúc muốn xua đi mới biết cái lạnh này đã thấm sâu đến tận xương tủy.

Tiếu Nguyệt Dung cất bước đi thẳng về phía trước, để ý nhìn những tấm biển ven đường, dường như cô cũng không quen thuộc lắm với huyện Bạch Thạch. Một lúc sau cô cũng giống Lâm Dật Phi, móc ra một tấm thẻ, nhìn thoáng qua theo ánh đèn mờ tối, nhìn xung quanh một cái:

– Số 7 đường Đồng Ngẫu, chỗ nào vậy nhỉ?

Cô giơ tay vẫy một người đi xe máy ngang qua:

– Anh ơi, cho tôi hỏi chút.

– Cô đi đâu vậy?

Anh chàng đi xe máy vỗ vỗ chỗ ngồi đằng sau:

– Đi trong huyện thì 5 tệ.

– Không phải, tôi chỉ hỏi thăm một chút là đường Đồng Ngẫu huyện Bạch Thạch ở đâu vậy ạ?

Tiếu Nguyệt Dung còn chưa đưa tờ giấy qua thì tên tiểu tử kia đã không kiên nhẫn nói:

– Lên xe đi rồi tôi sẽ nói cho cô biết.

Không biết từ lúc nào mà việc thu phí hỏi đường cũng trở thành một thủ đoạn kiếm tiền của một số người như thế này. Tiếu Nguyệt Dung có chút tức giận:

– Vậy phiền anh có thể noí cho tôi biết được không? Nếu như đường xa thì chắc chắn tôi sẽ ngồi xe anh.

Tên tiểu tử trợn mắt một cái, nhấn ga rồi nghênh ngang phóng đi.

Tiếu Nguyệt Dung bất đắc dĩ lắc đầu, đầnh phải tìm kiếm xung quanh, thỉnh thoảng lại vang lên mấy tiếng “đùng đùng”, “đôm đốp” của pháo hoa, đem đến chút không khí của năm mới cho thành phổ nhỏ yên tĩnh này. Thỉnh thoảng cũng có đứa trẻ con chạy đông chạy tây, nhìn Tếu Nguyệt Dung với ánh mắt mang chút tò mò và đề phòng.

Rất hiển nhiên là quần áo của Tiếu Nguyệt Dung có chút thời thượng, cái huyện nhỏ này vừa thấy đã biết chắc hẳn là người nơi khác đến.

Tiếu Nguyệt Dung bước lên trước một bước:

– Người bạn nhỏ!

Đám trẻ con vây quanh xa xa quan sát lập tức giải tán vì bố mẹ chúng đã dặn kĩ là không nên nói chuyện cùng người lạ.

Tiếu Nguyệt Dung bất đắc dĩ đứng thẳng người lên, đêm 30 lại là đêm đoàn viên, các thành phố lớn đều giăng đèn kết hoa, rất nhiều người trẻ tuổi đã không còn thói quen đón giao thừa như người già nữa, thông thường họ đều một đêm không về nhưng những huyện nhỏ thì hơi khác. Hầu hết mọi người đều về sớm, mấy người bán hàng cũng không còn thấy bóng dáng đâu, họ đã vất vả một năm, thời gian nghỉ ngơi cũng chỉ có mấy ngày này.

Thật vất vả mới nhìn thấy một cửa hàng tạp hóa còn le lói ánh đèn, Tiếu Nguyệt Dung bước nhanh tới. Chủ cửa hàng là một ông lão, chòm râu điểm bạc, đôi mắt vô thần nhìn ra bên ngoài, ngồi yên lặng ở đó, dường như ở đây chính là cả cuộc đời của ông.

Trước tiên Tiếu Nguyệt Dung mua một cái bánh mì rồi mới hỏi:

– Ông ơi, ông có biết số 7 đường Đồng Ngẫu ở đâu không ạ?

– Số 7 đường Đồng Ngẫu?

Ông lão thì thào đọc lại một lần:

– Đây chính là đường Đồng Ngẫu mà.

Giờ Tiếu Nguyệt Dung mới hiểu được nguyên nhân tên tiểu tử khi nãy nghênh ngang rời đi, không khỏi có chút bi ai nhưng không phải do mình mà là do những người đã bị lợi ích làm cho mờ mắt.

– Vậy ông ơi…

Tiếu Nguyệt Dung hỏi:

– Ông có thể nói cho cháu biết số nhà số 7 ở đâu không ạ?

– Gần đây đều có thể coi là số 7 đường Đồng Ngẫu, cô gái, cháu tìm người à?

Ông lão nhìn Tiếu Nguyệt Dung với đôi mắt vẩn đục, trong lòng có chút yêu thương, cháu gái của mình nhỏ hơn cô bé này một chút, năm mới con trai con dâu đều bận rộn, năm nay không thể về quê, không biết cô gái này là người thân của nhà ai, nhìn thật xinh đẹp nhưng sao năm mới mà lại có vẻ rầu rĩ không vui thế này?

– Ông ơi, ông có biết một người tên là Trương Quế Lan không?

Tiếu Nguyệt Dung hỏi thật cẩn thận, thoạt nhìn có chút khẩn trương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui