Lãng Tử Tại Đô Thị

Cuối cùng Tiếu Nguyệt Dung cũng phá vỡ sự trầm mặc, đột nhiên cô hiểu được tại sao bố mình thích uống rượu, không phải là ông thích cái vị cay xè của rượu, cũng không phải là thích sự rối tinh rối mù sau khi say rượu, có lẽ ông chỉ thích vì sau khi uống rượu, đầu hơi choáng váng, chân tay cũng không linh hoạt, khi nhìn người thì có chút mơ màng, cũng có chút kích động mà ngày thường không dám nói ra, cũng không thể nói ra.

– Vừa rồi tôi hỏi hai vấn đề, nên uống hai lon.

Tiếu Nguyệt Dung cười ngẩng đầu lên, khi uống hai lon bia cũng tê liệt đến mức quên cả việc lau nước mắt đi.

Nước mắt mặn mặn, lại lành lạnh nhưng cô chỉ cảm thấy nụ cười của mình có chút cứng ngắc, không cảm giác được sự chua xót trong nước mắt.

– Sao anh không hỏi đi?

Ánh mắt Tiếu Nguyệt Dung đã say lờ đờ nhưng cũng không quên trò chơi này.

– Anh có cơ hội hỏi hai câu.

Lâm Dật Phi nhìn nụ cười vương đầy nước mắt của cô, đột nhiên có chút đau lòng, giống như năm đó nhìn bóng lưng của Đường Thanh Phượng, sau chuyện đó, hắn hỏi bản thân rất nhiều lần, nếu như thời gian có thể quay trở lại tám trăm năm trước thì hắn có còn ra tay không?

Đáp án chính là hắn không biết.

Có đôi khi, có những câu hỏi vĩnh viễn không có câu trả lời.

– Sao anh không hỏi?

Tiếu Nguyệt Dung cảm thấy kì lạ hỏi:

– Nếu anh không hỏi thì tôi sẽ tuyên bố anh đã từ bỏ quyền được hỏi, bỏ qua cơ hội đặt câu hỏi lần này.

Nhìn đôi mắt say mơ màng, dáng vẻ không biết gì của cô, cuối cùng Lâm Dật Phi cũng nói:

– Vậy được, tôi bỏ qua.

Tiếu Nguyệt Dung cười ha ha rồi lại uống thêm một lon nhưng Lâm Dật Phi không ngăn cản, chỉ thấp giọng nói:

– Tôi hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút, cô không còn câu hỏi nào nữa chứ?

– Có chứ, rất nhiều.

Mặt Tiếu Nguyệt Như đỏ bừng, đầu rất choáng váng. Đây là lần đầu tiên trong đời cô uống rượu mà lại uống nhiều như vậy, có chút không phân biệt rõ phương hướng, cho dù Lâm Dật Phi ở trước mặt cô cũng cảm thấy có chút mông lung, nhìn không rõ.

Cô vốn tưởng chuyện tình cảm thì nên thuận theo tự nhiên nhưng cô chưa từng nghĩ rằng tình cảm cũng cần cơ hội, cũng cần sự cố chấp. Cô tưởng rằng bản thân thích một người, cũng tưởng rằng người kia sẽ thích mình nhưng cô không nghĩ rằng mọi chuyện hoàn toàn trái với tưởng tượng của cô.

Vì thế cô muốn hỏi cho rõ ràng, cô vẫn phải hỏi một câu mà cô muốn hỏi.

– Dật Phi, tôi thích anh, từ trước đến nay đều thích, tôi chỉ muốn hỏi anh…anh đã từng thích tôi chưa?

Khi Tiếu Nguyệt Dung tỉnh dậy thì đầu còn hơi choáng và hơi đau. Khi uống rượu thì cảm giác chóng mặt, mông lung này mặc dù không tệ nhưng mỗi lần tỉnh lại ai cũng hận không thể chém đứt đầu mình, thề sau này không bao giờ uống nữa.

Cô nhìn xung quanh một cái, thấy mình đang nằm trên chiếc giường lớn, trên người còn đắp cái chăn rất dày, trên đầu đắp một cái khăn lông còn hơi nóng.

Tiếu Nguyệt Dung lắc lắc đầu, dường như không còn ấn tượng gì với chuyện ngày hôm qua, cô chỉ biết mình nhìn Lâm Dật Phi uống một lon bia, sau đó thì không biết gì nữa.

– Dật Phi?

Cô thử gọi một tiếng, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, cô vén chăn ngồi dậy, thấy quần áo trên người chỉnh tề thì buông lỏng tâm sự nhưng đồng thời lại có chút mất mát.

Cô là một cô gái rất bảo thủ, lần đầu tiên uống nhiều rượu trước mặt người trong lòng như vậy, cho dù Lâm Dật Phi có giống như diễn viên nam chính trong phim truyền hình, lên giường của cô thì cô cũng tuyệt đối không hối hận, cho dù sau này không còn gặp nhau nữa nhưng có lẽ cô cảm thấy đó cũng là một loại giải thoát, có lẽ khi không còn gặp lại hắn nữa thì mình cũng có một kí ức tốt đẹp.

Tình tiết trong phim truyền hình không thể tin được, vậy nên loại chuyện uống rượu say rồi mất đi lý trí chỉ có thể xảy ra trong những kịch bản kém chất lượng, hoặc vốn diễn viên chính là một người lòng dạ khó lường, lấy rượu làm cái vỏ ngụy trang mà thôi. Người đàn ông chân chính, giống như Lâm Dật Phi sẽ không bao giờ làm những chuyện gì mà thừa nước đục thả câu. Khi Tiếu Nguyệt Dung nghĩ đến đó thì không khỏi có chút mất mát, mặc dù sau đó bản thân không có được đáp án gì nhưng những hành động này hiển nhiên đã là một loại đáp án.

Cửa phòng vừa vang lên thì Lâm Dật Phi đã mở cửa bước vào, trên tay bưng cháo đang nóng hôi hổi, còn cầm hai quả trứng luộc trong nước trà, trên mặt cũng không có chút gì bứt rứt, áy náy hay coi thường, hắn chỉ nói:

– Uống chút gì đi, nếu không bụng rỗng mà đi xe thì rất khó chịu.

Tiếu Nguyệt Dung cũng không từ chối, khi cô lấy đồ ăn sáng, ăn vào trong bụng, dường như không có mùi vị gì nhưng dường như lại có rất nhiều vị, cô không còn cách nào mà nghiền ngẫm từng miếng một.

Đến tận khi ăn xong bữa sáng thì Lâm Dật Phi mới lên tiếng:

– Vừa nãy nhà tôi có gọi điện thoại đến, nói cơ thế của mấy người trong nhà không tốt, người nhà tôi có nói, nếu như cô không có chuyện gì quan trọng hơn thì mời cô qua đó giúp đỡ. Tôi cũng biết có nhiều lúc bọn họ có bệnh nhưng cũng không đi khám, người nhà tôi còn nói cô là thần y đấy.

Tiếu Nguyệt Dung ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nói:

– Không đi khám thì làm thế nào?

– Đương nhiên là gắng gượng hoặc là tùy tiện mua ít thuốc đối phó qua loa.

Lâm Dật Phi cười khổ nói:

– Khám bệnh thời đại này cũng khó, hình như cho dù có là tôi cũng không thể biết được là bệnh gì.

Tiếu Nguyệt Dung đứng dậy xuống giường, rửa mặt súc miệng, trầm mặc rất lâu:

– Anh nói không sai, hiện giờ không phải là người khám bệnh mà là tiền khám bệnh, thực ra có nhiều lúc tôi cũng cảm thấy vô lý. Đi khám bệnh mà còn phải phân loại, đầu tiên phải có định nghĩa với bệnh của bản thân, nếu không có một câu chuyện cười kể rằng: một người bị trúng một mũi tên, đến bệnh viện khám, đến ngoại khoa chỉ phụ trách cắt phần thân tên lộ ra bên ngoài, còn mũi tên bên trong thì lại là việc bên nội khoa xử lý. Đau đầu, không vấn đề gì, đi chụp siêu âm đi, mang thai hả? Được rồi, trước tiên đi siêu âm đã. Rất nhiều người mắc bệnh mỗi lần đều phải tiêu mấy trăm tệ, mua thuốc chỉ mất mấy chục tệ còn hầu hết tiền là tiêu vào việc khám bệnh, không giống với trung y ngày trước, aizzz, thực ra không cần nói đến bọn họ, cho dù là chúng ta thì nhiều lúc cũng không nỡ tiêu nhiều tiền một cách oan uổng như vậy.

Lâm Dật Phi không ngờ một câu nói của mình lại có thể lôi ra một đống bức xúc của Tiếu Nguyệt Như nhưng như vậy cũng tốt, cô có thể nói mấy câu oán hận chứng tỏ cô đã khôi phục rất nhiều.

– Nhưng tôi chỉ là một y tá, không thể giải quyết được mấy việc này.

Tiếu Nguyệt Dung ra khỏi phòng cùng Lâm Dật Phi, lắc đầu cười khổ nói:

– Hiếm có anh cho tôi một cơ hộ thực tập tốt như vậy, thực sự tôi phải quý trọng một chút nhưng anh không thể không quan tâm đến chuyện này, nhất định phải giúp tôi nhìn xem, trước đây tôi khám bệnh thì bác sỹ Tiền luôn đứng cạnh nhìn.

– Đương nhiên rồi.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Nhưng tôi cũng phải thu phí, tiền phí đi xe đến thung lũng Hà Gia tính cho cô đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui