Lãng Tử Tại Đô Thị

Hắn cũng đại khái biết Hồ Hoa Anh là người như thế nào nhưng không ngờ cô lại si tình đến mức mười mấy năm sau vẫn canh cánh trong lòng người đàn ông đầu tiên của mình, không tiếc từ bỏ sinh mệnh, điều này khiến Lâm Dật Phi nhất định phải giúp tìm được bố của Ngọc Nhi.

Nước mắt Trương Trung Thực giàn giụa, ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt:

– Không có, tuy lúc đó chỗ chúng tôi hẻo lánh nhưng tổ tiên nói ở đó có chôn rất nhiều mộ của các đại quan nổi tiếng. Mọi người đều nói là phong thủy phú quý, trừ Kế Lương ra thì trước đó cũng có mấy người đến xem phong thủy, ai cũng nói người nào có người nhà được chôn ở đây đều sắp thăng quan phát tài nhưng người nhà tôi cũng được chôn ở đây mà chẳng thấy làm quan phát tài gì cả, vậy nên mới nói là người già mê tín.

Cuối cùng thần sắc Lâm Dật Phi cũng động, thì thào:

– Phong thủy? Là anh ta thật sao? Hay là còn một người khác nữa?

– Anh cảnh sát, tôi nhớ ra một chuyện rồi.

Trương Trung Thực không để ý đến lời lẩm bẩm của Lâm Dật Phi, đột nhiên hai mắt sáng lên, lớn tiếng kêu:

– Hình như anh ta hơi có chút kỳ lạ, có một lần tôi ở trong thôn thấy anh ta ra ngoài, bên cạnh không có cô gái nào nên thấy rất kỳ lạ. Lúc đó tôi theo sau anh ta cũng không lâu lắm, không ngờ lại đến nấm mộ hoang của quê tôi. Lúc đó từng cơn gió u ám thổi tới, trời không trăng không sao, lúc ấy trong lòng tôi rất sợ hãi nhưng thấy dáng vẻ ung dung của anh ta thì tôi thấy rất kỳ lạ. Bất luận anh ta xem phong thủy thế nào thì thông thường người ta cũng không ra ngoài xem vào buổi tối, hơn nữa anh ta ăn chơi trác táng như vậy thì có thể xem được cái gì chứ?

Lâm Dật Phi trầm giọng:

– Sau đó thì sao?

– Sau đó tôi thấy anh ta bước đến trước một ngôi mộ hoang, cười lạnh mấy tiếng, tôi tưởng anh ta điên thật rồi.

Trong mắt Trương Trung Thực có vẻ hoảng sợ, xem ra năm đó anh ta bị dọa cho cũng không nhẹ:

– Đột nhiên một trận gió thổi qua che mất tầm nhìn của tôi, tôi xoa mắt một cái, đến lúc nhìn lại thì không thấy anh ta đâu nữa. Lúc đó tôi điên cuồng tìm anh ta khắp nơi nhưng không tìm thấy chút bóng dáng nào. Anh cảnh sát, anh nói xem liệu có phải anh ta là ma hay là hồ ly tinh nam chuyên chui ra từ các nấm mồ để dụ dỗ con gái không?

Khi Lâm Dật Phi bước từ phòng của Trương Trung Thực ra, đầu tiên hắn lấy điện thoại ra rồi bấm số của A Thủy:

– A Thủy, giúp tôi điều tra một chút xem gần đây Bắc Kinh có mấy đợt bán đấu giá văn vật, chuyên gia giám định có những ai, tư liệu về các chuyên gia càng tỉ mỉ càng tốt nhé.

Có lúc A Thủy thực sự có thể được coi là người thông hiểu tất cả mọi chuyện, rất nhiều chuyện trên mạng cậu ta đều nắm rõ như lòng bàn tay, có thể coi dù là những chuyện không có trên mạng thì cậu ta cũng biết rất rõ.

Cậu ta rõ hơn bất cứ ai việc có thể tìm được tất cả tư liệu ở chỗ nào.

Lâm Dật Phi cúp máy, chu đáo đổi sang chế độ rung, lúc này mới bước đến căn phòng của Ngọc Nhi. Dựa vào cảm giác sắc bén của hắn thì hắn biết trong phòng có hai người, một người tỉnh còn một người đang trong giấc nồng. Hắn không muốn tiếng chuông đột ngột đánh thức giấc mơ đẹp hiếm có của cô bé kia.

Trên người Ngọc Nhi ngoài cái chăn mỏng ra còn được đắp một lớp áo bông.

Cái lạnh của phương Bắc là cái lạnh thấm sâu vào tận trong xương tủy, bếp lửa trong phòng tuy vẫn đang đốt nhưng ít nhiều cũng sắp cháy hết. cái áo bông của Đàm Giai Giai tuy không được coi là quá dày nhưng ít nhiều cũng cho thấy tấm lòng của cô.

Cô lấy ra cái ghế đẩu rồi ngồi xổm bên cạnh bếp lò, cầm cuốn sổ trong tay đọc một cách chăm chú, nghe thấy tiếng Lâm Dật Phi mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ chỉ Ngọc Nhi đang nằm trên giường nhưng cũng không nói nhiều. Cô biết Lâm Dật Phi còn biết nên làm thế nào hơn cô.

Lâm Dật Phi nhẹ nhàng đóng cửa lại, một ngọn gió cũng không lọt vào được. Người khác không cảm thấy gì nhưng trong mắt Đàm Giai Giai lại toát ra vẻ kinh hãi, đây chính là nội gia chân công phu trong truyền thuyết. Võ công của huấn luyện viên Lâm vốn luôn không biết được độ nông sâu nhưng lần này từ chân khí vô ý toát ra từ người hắn Đàm Giai Giai lại có chút thở dài, xem ra công phu cả đời mình cũng chỉ có thể là văn vẻ của ngoại gia công phu.

Lâm Dật Phi bước tới, nhẹ nhàng không một tiếng động, nhìn cuốn sổ ghi chép trong tay cô, da ngoài là thật nhưng trang giấy đã ố vàng, hiển nhiên cũng đã rất lâu. Mắt hắn mang theo chút nghi hoặc nhìn Đàm Giai Giai, thấy cô cũng gật gật đầu, nhìn Ngọc Nhi trên giường một cái, thấp giọng nói:

– Chúng ta ra ngoài nói đi.

– Được.

Đàm Giai Giai gật gật đầu, đang chuẩn bị đứng dậy thì Ngọc Nhi trên giường kêu lên:

– Mẹ, mẹ đừng bỏ con, con đau lắm, con đau lắm.

Lâm Dật Phi cau mày, đến bên cạnh Ngọc Nhi, giơ tay sờ một cái, mặt đột nhiên biến sắc.

– Dật Phi, sao thế?

Đàm Giai Giai đã bước tới, không kìm nổi sờ sờ trán Ngọc Nhi, thất thanh kêu lên:

– Nóng quá! Cô bé phát sốt rồi, chúng ta còn không đưa cô bé đến bệnh viện?

Lâm Dật Phi chậm rãi vén ống tay áo của Ngọc Nhi, để lộ ra những vết thương chồng chất trên cánh tay, trầm giọng nói:

– Cô bé phát sốt là chuyện nhỏ, chỉ có điều cô bé ngày nào cũng bị thiếu dinh dưỡng, sau lại chịu không ít đau đớn về da thịt, e là thể chất sẽ yếu đi một chút.

Nhìn vết máu đọng trên cánh tay Ngọc Nhi, Đàm Giai Giai ngẩn người ra:

– Đúng là một người mẹ độc ác nhưng đọc những gì trong bút ký thì lại không thấy giống vậy.

Lâm Dật Phi dùng một tay chặn ở mạch môn của Ngọc Nhi, thấp giọng hỏi:

– Cuốn sổ kia là của Hồ Hoa Anh sao?

Khuôn mặt Ngọc Nhi vốn đang đau đớn, thở hổn hển, dường như trong mơ cũng gặp phải điều đáng sợ nhưng chỉ trong một lúc trên trán đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hít thở đều dần, sắc mặt dần bình thường trở lại, một lúc sau thì ngủ say.

Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, bàn tay nhẹ phẩy:

– Đêm nay cô có thể ngủ một giấc rồi, đúng rồi, cuốn sổ kia có gì hữu dụng không? Sao cô lại được Ngọc Nhi tin tưởng vậy?

Đàm Giai Giai đưa cuốn sổ cho Lâm Dật Phi nhưng lại nhìn Ngọc Nhi trên giường một cách quan tâm:

– Cô bé không sao chứ?

Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào:

– Ngọc Nhi là một cô bé ngoan, tuy chịu nhiều khổ sở như vậy nhưng vẫn dễ dàng tin tưởng người khác, tôi cũng không phải nói nhiều lắm.

– Hiện giờ tạm thời không có vấn đề gì lớn.

Lâm Dật Phi có chút chán nản lắc đầu:

– Nhưng thể chất này của cô bé cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, không thể làm việc nặng nhọc hoặc vận động quá mạnh. Tôi cũng không quen biết người bạn nào ở Bắc Kinh, nếu không thì cũng có thể để cô bé tĩnh dưỡng một thời gian.

Đàm Giai Giai thấy giọng nói của hắn không nghiêm trọng lắm nên ít nhiều cũng có chút yên lòng:

– Trong cuốn sổ không ghi chép gì cả, đều là những chuyện ngày xưa, cũng không có giúp đỡ nhiều lắm đối với vụ án này nhưng huấn luyện viên Lâm, anh có thể nhìn xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui