Lãng Tử Tại Đô Thị

Lâm Dật Phi trầm ngâm rất lâu, chuyện này thì hẳn là hắn biết nhiều hơn, nếu tính theo thời gian thì cái chết của Dương Hổ hẳn là sau cái người tên Quân Ức kia.

– Cái người họ Bố kia cũng cùng một giuộc với các anh hả?

– Tuyệt đối không phải.

Kế Mập lắc đầu:

– Điều này thì tôi có thể thề với trời.

– Anh có thể xác định Dương Hổ chết là do bị cao thủ điểm huyệt cắt mạch sao?

Lâm Dật Phi đánh giá anh ta một cái:

– Hoặc là tên lang trung này chỉ vì lừa tiền nên cố tình nói láo.

Kế Mập cười khổ nói:

– Chắc không phải đâu, Dương Hổ thổ huyết trước, hơn nữa, Bố gia khi đó vẫn có chút thanh danh, buôn bán rượu trước khi thành lập nước ta còn nổi tiếng hơn cả cậu cơ.

– Oh.

Lâm Dật Phi cười cười:

– Không ngờ anh vẫn rất quan tâm đến tôi.

– Cũng do tôi biết cậu là một người bận rộn nên mới không đến làm phiền.

Kế Mập ngượng ngùng cười cười:

– Thực ra tôi đến Bắc Kinh, ngẫu nhiên xem TV mới biết được.

Lâm Dật Phi thầm nghĩ nếu như theo lời người lang trung họ Bố kia nói, chẳng lẽ cao thủ cắt mạch Dương Hổ chính là Quân Ức sao?

Nhưng nếu như là Quân Ức thì tại sao bà ta lại phải giết Dương Hổ rồi lại để lại cho ông ta ba bức tranh chứ?

– Lúc đó khi các anh gặp được Dương Hổ thì có thấy trong tay họ có tranh chữ không? Bọn họ nói Loan Phượng Thanh Minh là tiền thù lao là chuyện gì vậy?

Lâm Dật Phi mơ hồ có chút manh mối nhưng chỉ có thể khai thác từng chút một.

– Tranh chữ? Tranh chữ gì cơ?

Kế Mập lắc đầu, mặt mày mờ mịt:

– Chuyện tiền thù lao tôi cũng không rõ lắm nhưng có thể dùng khối ngọc quý giá như vậy để mời người chứng tỏ lai lịch của người đó cũng không nhỏ.

– Anh có biết tại sao khối ngọc này lại có tên là Loan Phượng Thanh Minh không? Qúy giá như thế nào vậy?

Lâm Dật Phi trầm giọng hỏi.

– Từ tính chất hoa văn của khối ngọc đó tôi cảm thấy nó có từ trước thời Tống.

Kế Mập thở dài nói:

– Nhưng tôi không ngờ rằng nó lại được bảo tồn tốt như vậy, giống như được bao bọc trong lòng bàn tay người trong mấy trăm năm nay vậy nhưng như vậy thì chắc chắn sẽ có dấu vết của mồ hôi nhưng khối ngọc này lại không bị thấm nước. Tôi nghi ngờ đây là đồ rởm nhưng không tìm ra được chứng cứ gì. Tôi chỉ có thể nói chắc khối ngọc này mới được khai quật cách đây không lâu, hơn nữa lại được phong bế, bảo tồn rất tốt.

Lâm Dật Phi chỉ nghĩ nếu như khối ngọc này ở trên người Hoàn Nhan Liệt, nếu như cậu ta mang theo nó xuyên qua thì cũng xảy ra chuyện này.

– Vậy khối ngọc kia đâu rồi? Sau đó anh bán rồi sao?

– Tôi không nỡ.

Kế Mập cười khổ nói:

– Tôi từng gặp nhiều ngọc tốt nhưng chưa từng gặp khối ngọc nào đẹp như vậy. Sư phụ tôi thấy tôi thích thì thở dài một tiếng nói ông không để lại gì cho tôi, nếu như tôi thích thì đeo bên người đi nhưng Dương Hổ nói tuy khối ngọc này quý báu nhưng lại không may mắn, tôi quan tâm nhiều thế làm gì chứ, cứ vui vẻ đeo nó bên người.

– Không may mắn?

Lâm Dật Phi ngẩn ra:

– Sao lại không may mắn chứ?

– Dương Hổ nói người đưa khối ngọc cho ông ta từng nói người nào từng cầm khối ngọc này thì luôn phân tán với người yêu, không được đoàn tụ.

Kế Mập nói:

– Nhưng tôi không tin, cũng không biết những gì ông ta nói là sự thật nên vẫn không muốn cho người khác cầm đến khối ngọc này.

– Sau đó thì sao? Anh nói khối ngọc không ở trong tay anh, thế anh đã tặng nó cho ai vậy?

Lâm Dật Phi cau mày, Loan Phượng Thanh Minh có thể khiến cho người yêu nhau bị ly tán, đây là ai nói vậy? Nhưng hắn nghĩ lại, thở dài một tiếng, khối ngọc này từ trong tay Nhạc nguyên soái mà ra, chuyện ông và Đường Thanh Phượng không thể ở bên nhau là sự thật. Có nhiều lúc những truyền thuyết về một số khối ngọc cổ chỉ đem lại cho người ta hy vọng tốt đẹp mà thôi.

Đột nhiên trên mặt Kế Mập lộ ra vẻ mặt kinh hoàng:

– Tôi…tôi…

Lâm Dật Phi rùng mình trong lòng một cái, không biết tại sao lại nhớ đến những gì Hồ Hoa Anh viết trong cuốn nhật ký. Ngoài mặt hắn thoải mái nhưng trong lòng đã thầm phòng bị:

– Sao thế?

– Tôi hơi sợ thật.

Đột nhiên Kế Bàn nói ra một câu như vậy.

– Anh sợ cái người tướng quân anh gặp trong ngôi mộ kia đến tìm anh sao?

Lâm Dật Phi trầm giọng hỏi.

– Cậu…

Lúc này Kế Mập mới chuẩn bị đứng lên, la lên thất thanh thì chỉ cảm thấy ngực bị hãm lại, toàn thân không thể động đậy, cho dù chữ “cậu” cũng không truyền ra ngoài được xa lắm, xung quanh vẫn có tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ nhưng không ai phát hiện ra sự bất thường ở đây.

Lâm Dật Phi thở dài nói:

– Anh không cần ngạc nhiên như vậy đâu, anh yên tâm, có tôi ở đây thì không ai có thể làm tổn hại đến anh được, anh có hiểu không?

Nhìn thấy vẻ mặt này của Kế Mập thì Lâm Dật Phi đã xác định Kế Lương này chính là Kế Lương mà Hồ Hoa Anh gặp được năm đó nhưng anh ta hiện giờ đương nhiên đã béo lên rất nhiều, không còn vẻ anh tuấn nữa.

Kế Mập muốn gật đầu cũng không gật được, ánh mắt nhìn Lâm Dật Phi đã khác xưa nhiều. Trong mắt anh ta thì Lâm Dật Phi quả thực như ma quỷ vậy, chính bản thân anh ta cũng không nhìn được hắn ra tay như thế nào nhưng bản thân muốn động đậy một chút cũng không thể được.

Lâm Dật Phi cười cười, cong ngón tay búng ra, Kế Mập không phát hiện ra điều gì nhưng lại cảm thấy một cỗ lực đạo đánh trúng ngực anh ta, giây lát cổ họng vang lên tiếng “cạch” khiến anh ta không khỏi cúi đầu kêu đau một tiếng.

Đây không phải do Lâm Dật Phi ra tay mà do Kế Mập căng thẳng quá mức, đột nhiên khôi phục việc hoạt động nên nhất thời không thể thích ứng, xương cổ có chút lệch vị trí, không thể khôi phục lại được.

Lâm Dật Phi ngồi bất động, từ hư không bổ ra một chưởng, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, mười lăm phút sau thì cổ Kế Mập lại khôi phục như thường khiến anh ta không khỏi kinh ngạc.

– Hiện giờ anh nên tin tưởng rằng có tôi ở đây thì cho dù ông ta có leo từ mộ ra ngoài thì tôi cũng có bản lĩnh đánh cho ông ta phải trở về.

Lâm Dật Phi trấn tĩnh nhìn Kế Mập.

– Có, đó là…võ công của cậu với người tôi nhìn thấy khi đó quả thực không khác nhau lắm.

Kế Mập khôi phục thái độ như thường nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi:

– Tôi chỉ thấy người đó phẩy tay một cái tôi đã từ xa xa bay lại, bị cậu ta bóp chặt cổ.

Trái tim Lâm Dật Phi nảy lên:

– Anh nhìn thấy bề ngoài của cậu ta sao?

Kế Mập lại có chút kỳ quái hỏi:

– Tôi có thể nói ra chuyện này nhưng tôi có thể hỏi cậu một câu sao cậu biết được tôi gặp một viên tướng quân trong mộ được không?

Lâm Dật Phi do dự một chút:

– Anh cứ nói chuyện của hôm đó đi rồi tôi sẽ nói lý do cho anh biết. Thực ra hôm nay tôi đến tìm anh còn có chuyện khác có liên quan đến anh nữa.

Yết hầu Kế Mập chuyển động hai cái, vốn muốn hỏi là chuyện gì nhưng nghĩ lại, thấy sớm muộn gì Lâm Dật Phi cũng tự nói với mình, biết sớm hay muộn cũng có gì khác nhau đâu nên anh ta cũng không hỏi nữa, nhưng Kế Bàn không biết rằng Lâm Dật Phi sợ anh ta nghe nói đến cái chết của Hồ Hoa Anh sẽ có những chuyện không đoán trước được xảy ra. Đôi khi tình cảm có thể đem lại động lực cho một người nhưng đôi khi lại có thể hủy diệt một người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui