Lãng Tử Tại Đô Thị

Triệu Mộng Điềm cười cười: – Thực ra chúng ta bàn bạc lâu như vậy lại phát hiện ra được rất nhiều điểm tôi không ngờ tới. Những gì Hách Hi Nhân nói cũng có khả năng, nhưng nếu quay phim theo những gì cậu ấy nói thì chủ đề phim cũng bị lệch lạc đi nhiều. Những gì chúng ta thể hiện ở đây không nên là tôi lừa anh gạt quá nhiều mà nên là nhân tính. Giống như tại sao phải đến sau này Quân Ức mới ra tay giết kẻ thù của Dương Hổ rồi cứu ông ta. Suy nghĩ của bà ta chắc chắn là rất phức tạp mặc dù nhân vật này trong kịch bản rất yếu ớt. Dương Hổ từ một người hô phong hoán vũ trở thành người bị chúng bạn xa lánh, lý do là sao? Bách Lý Thủ Nghiệp cũng thích một người, rốt cuộc là mức độ nào? Hời hợt hay là chôn giấu đến tận xương cốt? Điều này không thể hiện ra, ở đây có quá nhiều thứ cần biểu đạt, tôi vẫn câu nói đó, bộ phim này khiến mọi người khi mới xem có thể là náo nhiệt nhưng sau khi anh xem xong thì chỉ muốn nghĩ xem có bao nhiêu thứ được khám phá ra. Dật Phi, anh thấy tôi nói có đúng hay không?

Lâm Dật Phi mỉm cười, gật gật đầu, nói một câu mà Tần Vũ có nhắm mắt lại cũng đoán ra được: – Cô nói rất đúng.

– Đạo diễn Triệu, tôi có thể hỏi một chuyện không? Tần Vũ phát biểu xong kiến giải của mình thì nói có chút khúm núm.

– Oh, anh nói đi. Triệu Mộng Điềm có chút kỳ quái.

– Tôi muốn hỏi một chút, với con mắt tinh tường của đạo diễn Triệu thì cô cảm thấy nếu như quay kịch bản này thành một bộ phim thì liệu tôitôi có thích hợp với một vai diễn trong này không? Lúc cậu ta hỏi thì trong lòng thấp thỏm, chỉ nghĩ đến người nào đó không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch thì cũng không quan tâm quá nhiều. Bản thân cậu ta đến đây cũng chỉ mong được diễn một vai, nếu không vừa rồi cậu ta đã không phí nhiều công sức như vậy.

Hách Hi Nhân nghe đến đó thì có chút hối hận, bản thân cậu ta da mặt vẫn còn quá mỏng, không ngờ Tần Vũ còn có chiêu này. Trước tiên cậu ta muốn một vai diễn, đó chính là người đầu tiên thì được ăn cua (người làm liều đầu tiên thì được lợi), nếu như mình cũng a dua theo thì e là đến uống canh cũng chẳng còn vị gì.

Triệu Mộng Điềm hơi ngẩn ra, trầm ngâm một chút.

Mấy giây này đối với Tần Vũ mà nói thì quả thực là còn khó khăn hơn mấy năm. Cậu ta thấy mặt Trần Lương Hòa trầm lặng như nước thì cũng hơi hối hận đã lỗ mãng, gần như cậu ta muốn nói, nếu như không có vai nào thích hợp thì đóng vai người qua đường vô danh thôi cũng được.

Đối với việc lựa chọn diễn viên chính thì cậu ta quả thực cũng không có bất cứ hy vọng nào nhưng không ngờ Triệu Mộng Điềm lại mỉm cười: – Ngoại hình của Tần Vũ không tệ, có đầu óc, tôi thấy cậu khá hợp với vai Dương Hổ. Chỉ đạo Trần, anh thấy thế nào?

– Cái gì? Tuy không biết những lời Triệu Mộng Điềm nói có mấy phần đáng tin nhưng điều này đã đem lại niềm vui bất ngờ cho Tần Vũ. Đây là sự khẳng định của đạo diễn trứ danh Triệu Mộng Điềm dành cho mình, cho dù chuyện này không thành thì bản thân mình ra ngoài cũng chắc chắn có cái để khoác lác.

Trần Lương Hòa chậm rãi gật đầu: – Tôi thấy cũng được. Anh ta nói xong mấy lời này thì cảm nhận được ánh mắt cảm kích của Tần Vũ, khóe miệng lộ ra ý cười: – Nhưngnhưng chuyện chọn vai này chỉ cần đạo diễn Triệu nhìn trúng thì tôi cảm thấy không còn bất cứ vấn đề gì cả. Tôi vẫn còn nhớ một diễn viên không có tiếng tăm gì năm đó chỉ cần đóng phim của đạo diễn Triệu mà hiện nổi như cồn, hiện gặp người khác còn nói tuệ nhãn của đạo diễn Triệu có thể nhận thức được anh hùng đó.

Trái tim của Tần Vũ khi nãy vừa mới bị câu nói của Trần Lương Hòa làm cho suýt nữa thì vọt đến tận cổ họng nhưng nghe thấy anh ta nói vậy thì thiếu chút nữa quỳ xuống, cảm kích nói một tiếng hai người đúng là quý nhân của tôi.

– Đạo diễn Triệu, cô cô thấy tôi thế nào? Hách Hi Nhân ngồi cũng không yên nữa, như thế thì không được. Nếu như cậu ta còn không lên tiếng nữa thì đừng nói là ăn thịt, ngay cả nước canh để uống cũng không còn. Nếu như Tần Vũ diễn Dương Hổ, Lâm Dật Phi không cần hỏi, chắc chắn là Bách Lý Thủ Nghiệp, hai vai nam chính đã do hai người này diễn, Phong Trần tam hiệp, chắc sẽ không để mình diễn vai Hồng Phất Nữ đấy chứ?

– Anh à? Triệu Mộng Điềm mỉm cười: – Nếu như có thể thì tôi thấy khí chất trầm mặc của anh khá giống với Bách Lý Thủ Nghiệp, thực ra anh diễn vai Bách Lý Thủ Nghiệp khá thích hợp.

– Hả? Hách Hi Nhân và Tần Vũ đều có chút sững sờ, đồng thanh hỏi:

– Vậy còn cậu Lâm?

– Dật Phi hả? Triệu Mộng Điềm quay đầu nhìn Lâm Dật Phi một cái: – Đương nhiên tôi không quên anh ấy rồi.

Lần này thì coi như Trần Lương Hòa cũng có chút kỳ quái: – Không biết đạo diễn Triệu thấy cậu Lâm thích hợp diễn vai gì vậy? Chắc không phải là Hồng Phất Nữ Quân Ức đấy chứ?

Tất cả mọi người cười ầm kên nhưng không dám nói ra những điều người khác đã nói, thoạt nghe cũng thấy không tệ.

Lâm Dật Phi cũng cười cười:

– Chắc hẳn đạo diễn Triệu đã sớm có sắp xếp rồi.

– Thực ra những gì các anh lý giải đều có chút khác biệt. Đột nhiên Triệu Mộng Điềm thở dài một tiếng: – Những gì các anh thảo luận chỉ là những gì trong kịch bản mà không nhìn ra được thực ra trong kịch bản vẫn còn một tuyến ngầm nữa, một nhân vật quan trọng đóng vai trò thúc đầy nội dung kịch bản.

– Hả? Trần Lương Hòa có vẻ ngạc nhiên, đột nhiên vỗ đùi một cái: – Tôi biết rồi, đó là sư phụ của Quân Ức hoặc là người trong bức tranh kia.

Mi tâm Lâm Dật Phi nhảy lên một cái nhưng nháy mắt lại như thường, đối với Tần Vũ và Hách Hi Nhân mà nói thì hiện giờ kịch bản này đã kết thúc nhưng đối với Lâm Dật Phi thì lúc này vở kịch này mới chính thức bắt đầu.

– Quả nhiên đạo diễn Trần tinh mắt. Bàn tay mềm mại của Triệu Mộng Điềm vỗ xuống bàn một cái, vẻ mặt hưng phấn.

Lâm Dật Phi nhìn thấy thần thái của cô thì quả thực không đoán được cô dựa vào sự thông minh của bản thân để biết được kết cục hay là vốn dĩ cô đã biết được kết thúc nhưng lại đóng kịch.

– Quân Ức tìm một người, người đó xuất hiện với diện mạo của Dạ Xoa. Cuối cùng Triệu Mộng Điềm cũng nói ra chuyện mà cô muốn nói: – Võ công cao cường của Quân Ức không phải tự nhiên mà có, do tự học thành tài, người dạy võ cho bà ta cũng là một kỳ nhân nhưng sau đó do một số bí mật không muốn người khác biết mà biến mất tăm mất tích. Bà ta bắt đầu một cuộc hành trình tìm kiếm lâu dài, cố ý giấu đi võ công. Tôi dám nói là cho dù sau này Dương Hổ không có kẻ thù tìm đến tận cửa thì Quân Ức cũng sẽ không gả cho Dương Hổ mà sẽ chọn cách biến mất. Điều này cũng giống với kết cục sau này của bà ta vì Dương Hổ trở về quê thì cũng không còn ai biết được tin tức về Quân Ức và Bách Lý Thủ Nghiệp nữa. Ở đây rõ ràng Bách Lý Thủ Nghiệp cũng là một người thất bại, người có thể khiến Quân Ức ái mộ tuyệt đối không phải là Dương Hổ và Bách Lý Thủ Nghiệp mà là một người có võ công trác tuyệt, thái độ làm người hơn hẳn người thường. Người như vậy không phải là Lâm Dật Phi thì hoàn toàn không còn ai tương xứng.

Trần Lương Hòa cũng đập bàn tán dương: – Đạo diễn Triệu quả là cao kiến, cô vừa nói ra thì tôi cũng cảm thấy không tệ. Anh ta liếc nhanh Lâm Dật Phi một cái, khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ, dáng vẻ như phát hiện ra đại lục Colombus:

– Vốn tôi cũng cảm thấy thực ra kịch bản này không có vai diễn nào hợp với Lâm Dật Phi vì những người đàn ông trong này đều có chút đáng thương, khí độ cũng kém cậu Lâm quá xa.

– Quá khen, quá khen, mọi người vừa nói thì tôi cũng cảm thấy nhân vật được che giấu kia càng hợp với tôi hơn. Lâm Dật Phi mỉm cười, cũng không hỏi thêm gì, cái người ẩn thân này diễn thế nào cũng hơi khó khăn nhưng trong lòng hắn lại có chút khác thường. Không biết Triệu Mộng Điềm quả thực chỉ đoán ra hay là đã biết về nhân vật Hoàn Nhan Liệt này? Hay là cô muốn diễn vở kịch này cùng Trần Lương Hòa, muốn lấy được gì đó từ hắn?

Lúc Lâm Dật Phi từ trong nhà Triệu Mộng Điềm đi ra thì sắc trời vẫn còn sáng, hắn đã khéo léo từ chối lời mời ở lại dùng cơm của Triệu Mộng Điềm. Hắn nhìn thấy ánh mắt phóng ra lửa mang chút thù hận của Tần Vũ và Hách Hi Nhân trong lòng không khỏi tự lắc đầu.

Rất nhiều người có thói quen khó hiểu là tạo cho mình một kẻ thù, hai người hiển nhiên coi bản thân là đối thủ cản đường sau này, nhưng họ không biết rằng đối với tất cả những thứ này bản thân không có chút hứng thú nào.

Gió lạnh thổi vào mặt, nhưng Lâm Dật Phi lại không cảm thấy lạnh chút nào, ngược lại còn thấy tinh thần phấn chấn hơn, xem ra tất cả mọi việc khó phân tích chính xác xảy ra năm đó hóa ra người biết được còn rất nhiều.

Tuyết càng ngày càng nhiều, nhưng trong lòng Lâm Dật Phi lại càng nhiều hơn những bất đắc dĩ, đối với chuyện năm đó, hắn cảm thấy có chút bi thương, cho dù là Hoàn Nhan Liệt, cũng không phải là mấy chục năm như một ngày chờ đợi Tiêu Biệt Ly sao?

Hoàn Nhan Liệt muốn trở về, ý định trở về của y thậm chí còn mãnh liệt hơn cả bản thân mình tưởng. Y cho rằng Tiêu Biệt Ly cũng như vậy cho nên y cứ đợi, cứ tìm kiếm, nhưng mà y lại không biết rằng Tiêu Biệt Ly lại trễ hơn đến mấy chục năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui