Lãng Tử Tại Đô Thị

– Sư thúc, chúng ta có thể noi theo tình tiết của năm đó. Phương Vũ Dương dương dương đắc ý nói: – Bởi vì nội dung vở kịch nói về thời kỳ dân quốc, thời đó đã có súng ống, chúng ta khiến trong thiết kế kịch bản có đoạn quyết đấu võ công với súng ống, Triệu Mộng Điềm nhất định sẽ tán đồng điểm này, bởi vì như vậy mới có thể làm nổi bật điểm cao minh của võ công.

Bách Lý Băng hơi giật mình, khẽ nói: – Dật Phi, thật sự giống so với tưởng tượng của anh, kịch bản này có sự tình khác.

Lâm Dật Phi cười cười nói: – Xem ra Phương Vũ Dương không giết này thì không thoải mái.

Trên mặt hắn tuy vẫn tươi cười, nhưng Bách Lý Băng đã bắt đầu sầu muộn vì Phương Vũ Dương. Phương Vũ Dương hiển nhiên vẫn chưa biết cái bẫy do bản thân mình vạch ra tuy rất tinh diệu, nhưng lại đem chính bản thân mình dần dần đưa tới Quỷ Môn quan, vì vậy y vẫn còn thiết kế tới phương án sau: – Tần Vũ và Hách Hi Nhân rõ ràng là không phục Lâm Dật Phi, bên trong tổ diễn chúng ta có thể kích thích mâu thuẫn giữa ba người họ, Lâm Dật Phi tuy hiền như Bụt, không dễ phát hỏa, nhưng hai người kia thì khác, những việc còn lại thì rất đơn giản, chúng ta khiến ba người bọn họ xảy ra xung đột, xây dựng ra một tình tiết quyết đấu súng ống và võ công, để Tần Vũ hoặc Hách Hi Nhân cầm súng bắn, Lâm Dật Phi dùng võ công phá giải, có điều tới lúc đó súng bắn ra chính xác là đạn thật, con nghĩ đó là việc đến nằm mơ Lâm Dật Phi cũng không thể tưởng tượng được.

Phương Vũ Dương lại cười mấy tiếng: – Sự việc sau này nếu có người điều tra, chúng ta có thể đẩy tất cả mọi việc lên hai người kia, chúng ta không đếm xỉa tới. Sư thúc, người nói kế sách này của con thế nào, có được tính là tinh xảo tuyệt luân không?!

Khi Bách Lý Băng nghe được diệu kế Phương Vũ Dương nói thì hận không thể đập nát miệng anh ta, quả thực cô không hiểu được trên đời này cũng là người nhưng tại sao có người lại quang minh chính đại còn có người thì lại nham hiểm như vậy.

Lâm Dật Phi nói không sai, đôi khi võ công chưa chắc đã có thể quyết định được thắng bại. Kế sách của Phương Vũ Dương quả nhiên là ác độc, một mũi tên trúng hai con chim mà bản thân anh ta còn có thể đứng ngoài cuộc, mà điều hiếm có là những người này nghĩ ra được những kế thâm độc như vậy nhưng chẳng những không có gì áy náy mà còn có vẻ đắc chí.

– Sư thúc, chú cảm thấy kế này của cháu thế nào?

Phương Vũ Dương không nghe được câu trả lời của Trần Lương Hòa thì không kìm được lại hỏi một câu.

– Mưu này không tệ nhưng thời gian hơi dài. Trần Lương Hòa thản nhiên nói: – Cháu phải biết rằng hiện giờ chúng ta chỉ có một kịch bản mà một bộ phim từ lúc chuẩn bị đến lúc quay có lúc thậm chí có thể mất tới hai năm. Lẽ nào cháu chưa nghe nói có bộ phim phải quay mất mấy năm sao?

– Nhưng đạo diễn Triệu thì không, tất cả các phương pháp hoạt động của cô ấy cho dù là trên thế giới cũng có thể coi là không thể chín chắn hơn, chỉ cần có nói bắt đầu thì thậm chí ngay ngày mai có thể bắt đầu được, mà nguyên nhân cô ấy quay bộ phim này là vì tôn chủ trong khi sư thúc hoàn toàn có thể đại diện cho tôn chủ, vậy nên chỉ cần sư thúc nói một tiếng thì cháu nghĩ là ngày mai có thể bắt đầu rồi. Cho dù trong một thời gian ngắn không thể chính thức bắt đầu thì chúng ta cũng có thể đề nghị đạo diễn Triệu quay mấy cảnh để thử tìm cảm giác. Phương Vũ Dương cố gắng nghĩ cách, cả đời này từ trước đến nay anh ta chưa từng chủ động như vậy khi làm chuyện tốt.

– Vũ Dương, cháu nói sai rồi. Trần Lương Hòa lắc đầu: – Không ai có thể đại diện cho tôn chủ được, chú chỉ làm việc dựa theo ý của tôn chủ thôi. Nếu như cháu có thể liên lạc được với tôn chủ thì bảo bà ấy thông báo cho chú, chú sẽ thông báo cho đạo diễn Triệu, như thế thì hoàn toàn có thể được.

Phương Vũ Dương nói không ra lời, phỏng chừng trong lòng chỉ nghĩ nếu như chuyện gì cháu cũng phải ra mặt thì sư thúc như chú còn có tác dụng gì chứ? Lỗ tai bị điếc thì chỉ có thể bài trí thôi sao?

– Dật Phi, hình như Quân Ức cũng đã chuẩn bị hành động rồi à? Bách Lý Băng không kìm nổi hỏi: – Nhưng hình như bà ta chậm một bước vì đến hiện giờ thì bà ta vẫn chỉ lấy ra được kịch bản để dò xét thân phận của anh nhưng hình như Hoàn Nhan Phi Hoa đã đi thảo nguyên rồi.

Lâm Dật Phi lắc đầu: – Chẳng ai chắc chắn được Hoàn Nhan Phi Hoa đến đâu cả.

– Sao lại không thể chắc chắn chứ? Bách Lý Băng nghĩ rồi lại nghĩ, không nghĩ ra được gì khác: – Không phải anh nói là Hoàn Nhan Liệt phái Khổng Thượng Nhâm đi bắt Mã Đặc Lợi, giết vệ sỹ đặc công nước Mỹ kia rồi bắt Nhạc Hạo Phong, cuối cùng đến thảo nguyên sao? Đương nhiên Hoàn Nhan Phi Hoa cũng đến đó, Phục Bộ Ngọc Tử do sơ suất mà không để ý đến Đàm Văn Bính, kết quả là Đàm Văn Bính đã mật báo, hoặc cũng có thể Đàm Văn Bính vốn cùng một giuộc với Khổng Thượng Nhâm. Anh ta thông báo tin tức cho Khổng Thượng Nhâm rồi Khổng Thượng Nhâm đặt một cái bẫy, nhìn như dụ anh xuất mã nhưng lại khiến người luôn âm thầm theo dõi anh là Phục Bộ Ngọc Tử mắc bẫy. Phục Bộ Ngọc Tử tự cho mình thông minh, giành đi trước một bước nhưng không ngờ lại bước hụt, bị Khổng Thượng Nhâm đánh giết không còn mảnh giáp, sau đó tuy có giết được một thủ hạ của Khổng Thượng Nhâm nhưng Phục Bộ Ngọc Tử cũng bị tổn thất thê thảm.

Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu, tỏ ý Bách Lý Băng nói không sai.

– Tuy Hoàn Nhan Phi Hoa đã sớm có mặt nhưng cũng không ra tay mà để cho thủ hạ chịu chết. Người như cô ấy có thể coi là lòng dạ sắt đá, trên đời này trừ anh trai cô ấy, Tiêu Biệt Ly anh ra thì chắc là không còn người thứ ba nào khiến cô ấy quan tâm đâu. Bách Lý Băng mỉm cười: – Dật Phi, thực ra nhìn từ những dấu hiệu này thì Hoàn Nhan Phi Hoa quả thực không tệ với anh đâu.

Vẻ mặt Lâm Dật Phi có chút phát khổ, khoát tay một cái nói: – Em đừng có liên tưởng lung tung, cô ấy quan tâm đến anh cũng chỉ vì anh và cô ấy là cùng một loại người thôi.

– Vậy tám trăm năm trước Hoàn Nhan Phi Hoa có người yêu hay không vậy? Trong mắt Bách Lý Băng có một tia gấp rút.

– Sao mà anh biết được. Vẻ mặt Lâm Dật Phi hứng thú:

– Nếu em có hứng làm bà mối thì không ngại đi tìm cô ấy hỏi thử đi.

– Em không dám gặp cô ấy đâu. Bách Lý Băng lắc đầu: – Người này vui giận thất thường, hoàn toàn không có quy luật gì cả, em còn hơi sợ cô ấy nữa ấy chứ. Nói vớ vẩn ít thôi, Dật Phi, chúng ta nói tiếp chuyện chính đi.

Lâm Dật Phi hơi buồn cười: – Hình như chính em là người khơi mào tán gẫu thì phải, sao lại có thể trách anh chứ?

Bách Lý Băng gật gật đầu, không tranh cãi về vấn đề này nữa: – Em nghĩ nguyên nhân Hoàn Nhan Phi Hoa không ra tay chỉ có một thôi, đó chính là thả dây dài câu cá lớn. Bách Lý Băng nói rất khẳng định: – Cô ấy sử dụng tâm lý khinh địch nhưng lại âm thầm sử dụng gián điệp của địch là Tây Trạch Minh Huấn, bày ra kế hoạch hơ khô thẻ tre, muốn một mẻ đánh hết kẻ thù, người chiếm được tiên cơ ở đây rõ ràng chính là Hoàn Nhan Phi Hoa. Cô ấy cũng hiểu rất rõ về anh, tiếp đến là Hoàn Nhan Liệt, anh ta cũng không quen Lâm Dật Phi hiện tại, điều này cũng không cho thấy rằng anh ta không thông minh bằng em gái, chỉ là mười năm trước anh ta lập bẫy nhưng lại không thể khiến Tiêu đại hiệp hiện thân nên tự cho rằng Tiêu đại hiệp đã chết nên đã từ bỏ việc tìm kiếm anh, hoàn toàn tập trung vào việc chế tạo cỗ máy thời gian. Rõ ràng anh ta là người rất cố chấp, cũng rất cuồng nhiệt, tất cả mọi thứ anh ta đều cho thủ hạ đi làm, mấy chục năm qua em cũng hoài nghi có khả năng anh ta còn tinh thông lý luận thời không hơn cả các tiến sĩ giáo sư nữa đấy.

Thấy vẻ mặt Lâm Dật Phi có vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên là hắn cũng giật mình trước giả thiết của cô, Bách Lý Băng cười nói: – Anh không thể nói giả thiết này của em sai được. Hoàn Nhan Liệt, Tiêu Biệt Ly anh và Hoàn Nhan Phi Hoa đều là những người rất thông minh, các anh chuyện về võ học, về võ công thì có thể dùng nhất đại tông sư để hình dung, trong mắt người hiện đại thì chỉ có thể dùng thần nhân để hình dung. Nhưng đến đây thì võ học đối với ba người các anh chỉ là xe ngựa của vua chứ không còn là phương diện quan trọng nữa. Anh nhiệt tình giúp đỡ mọi người, chỉ trong một thời gian ngắn đã giúp được vô số người. Hoàn Nhan Phi Hoa chuyên về quyền mưu, trong người có một loại khí u sầu sát phạt, chỉ trong ba năm đã nắm trong tay Y Hạ Lưu Nhật Bản, quyền lực vô biên. Đương nhiên mấy chục năm nay Hoàn Nhan Liệt cũng không uổng phí nhưng em không thể liên hệ anh ta với bất kỳ nhân vật tai to mặt lớn nào nên chỉ có thể giả thiết anh ta không ngừng học tập lý luận của hiện đại. Trong mấy chục năm, cho dù một người có ngu ngốc đến đâu cũng có thể cần cù lâu dài mà trở thành tiến sĩ chứ đừng nói đến một người thông minh tuyệt đỉnh như Hoàn Nhan Liệt.

Vẻ mặt ngạc nhiên của Lâm Dật Phi chuyển sang kính nể, còn gật đầu một cái: – Băng Nhi, thực ra giả thiết của em cũng có nhiều khả năng, đây là chuyện từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui