Lãng Tử Xinh Đẹp

“Xin chào, chị là Ô Hiểu Dạ.”

Nói những lời này là một người phụ nữ mặc áo bông dài tay màu trắng gạo cùng quần jeans màu đen. Cô để tóc dài đến eo, trên tay đeo một chuỗi thạch anh tím hơi rộng, nhìn qua vô cùng thành thục hiểu chuyện.

Cô ấy vươn tay ra với cô.

Như Nhân chần chờ một chút, nhìn A Lãng ở đầu kia của nhà ăn một cái. Nhưng người đàn ông này cơm nước xong liền cùng Phượng Lực Cương mới ngủ dậy đến bên quầy bar, vội vàng tán gẫu với bà mẹ xinh đẹp của Đồ Ưng và anh, vốn chẳng nhìn cô lấy một cái.

Đêm qua, cô ở trên giường lăn lộn khó ngủ, gần đến hừng đông mới mê mê man man ngủ một chút.

Bởi vì anh không chịu nói người nọ là ai nên cô cho rằng anh sẽ cố ý kéo dài cho cô và người có thể giúp cô gặp mặt. Nhưng buổi trưa hôm nay, anh trực tiếp nói với cô, muốn dẫn cô tới gặp người phụ nữ này.

Ô Hiểu Dạ là vợ Cảnh Dã, vợ chồng nhà họ Cảnh là bạn tốt của vợ chồng nhà họ Đồ. Theo như A Lãng nói, Ô Hiểu Dạ có thể giúp cô.

Cho nên cô ở đây cùng anh và Phượng Lực Cương vừa ngủ dậy đến nhà ăn nhà họ Đồ ăn cơm.

Vài năm nay thỉnh thoảng cô cũng tới, nhưng xác xuất rất ít. Bởi vì Ánh Trăng Màu Lam bình thường làm ăn rất tốt, trong thời gian dùng cơm có rất nhiều người, cô không thể bình tĩnh ăn cơm được.

Tay người phụ nữ vẫn nâng giữa không trung, chờ.

Vì không muốn thất lễ, cô vẫn thiết lập lại tường phòng vệ, rồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia.

“Xin chào, em là Đàm Như Nhân.” Cô rụt rè mở miệng hỏi hảo.

Người phụ nữ mỉm cười, nét cười kia khiến khuôn mặt vốn thanh lãnh hiện lên chút ấm áp.

“Tường phòng hộ của em rất tốt, rất vững chắc.”

Lời nói bất thình lình khiến cô phát hoảng. Càng làm cho cô kinh hoàng là cùng lúc đó, cô mới phát hiện có dòng nước ấm áp nào đó, vô hình vây quanh cô, mềm nhẹ thử thăm dò.

Trong nháy mắt, cô gần như muốn rút tay về, nhưng người phụ nữ chủ động buông lỏng tay ra, ngồi xuống trên cái ghế dựa đối diện cô.

“Chị. . . . . .” Cô bất an nhìn người phụ nữ trước mắt.

“Cũng như em. Rất nhiều năm trước, chị gặp phải một chút việc, não bộ bị kích thích.” Không nhiều lời vô nghĩa, Hiểu Dạ trực tiếp mở miệng hời hợt nói: “Sau này, chị phát hiện có một ít di chứng thuận lợi lại có chút vướng bận.”

Cô ấy nói thật thoải mái.

Như Nhân kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mắt .”Chị. . . . . . Có thể, chị giống em? Chị không cảm thấy bị quấy nhiễu sao?”

“Đương nhiên có, chẳng qua chị khác em là chị không đột nhiên liền biến thành như vậy, mà là từ từ gia tăng. Ở đây một chút, ở đó một chút.” Rót chén trà lài cho mình và cô bé đang sững sờ này, Hiểu Dạ nhìn cô, nói: “Lúc đó vì bảo về bản thân, chị học cách khống chế. Ngay từ đầu, cái chị làm tốt nhất không phải tiếp thu mà là tường. Không để người khác biết mình đang nghĩ cái gì, là sở trường của chị.”

“Nhưng chị. . . . . . trong nháy mắt vừa rồi. . . . . . em cảm thấy. . . . . .” Như Nhân không nói ra được câu cuối cùng kia, cảm giác đó giống như chỉ trích đối phương rất không lịch sự.

“Cảm giác chị thăm dò suy nghĩ của em?” Hiểu Dạ nói nốt lời cô, môi hồng hơi cong lên, nói: “Xin lỗi, A Lãng đã nói với chị tình huống của em, chị muốn tự mình thử xem trước, để biết em có thể làm tới trình độ nào. Năng lực của chị trên phương diện này cũng không tốt lắm. Đó là tác dụng phụ sau này mới xuất hiện, chị cũng không muốn tăng cường nó, nhưng đến lúc cần thì nó rất hữu dụng. Ít nhất bây giờ có thể giúp chị hiểu được đại khái tình huống của em.”

Như Nhân ngẩn ra nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, thật lâu mới có thể mở miệng.

“Tác dụng phụ?”

“Chị từng là vật thí nghiệm.” Hiểu Dạ nắm chén trà lài, nhìn cô gái trẻ tuổi, thản nhiên nói.

“Cái gì?” Cô trừng mắt nhìn, sau đó mới phản ứng kịp, sắc mặt trắng xanh, bật thốt lên: “Ý chị là chị vì loại năng lực này nên bị bắt làm thí nghiệm?”

“Không, chị bị bắt làm thí nghiệm mới có năng lực này.” Hiểu Dạ uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Nhà khoa học đó không bình thường lắm.”

Ông trời, thế này rất. . . . . .

Cô từng gặp phải bác sĩ để ý cô, nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp phải nhà khoa học điên cuồng để ý.

Chỉ nghĩ thôi đã ta cảm thấy rất kinh khủng.

“Em xin lỗi.” Không chút suy nghĩ, Như Nhân nhanh chóng xin lỗi.

Hiểu Dạ cong khóe môi, cô thích cô gái Đàm Như Nhân này. Cô ấy trái tim lương thiện, nhưng vì quá lương thiện nên mới bị ảnh hưởng lớn như vậy.

“Yên tâm, đều đã qua rồi.” Cô buông chén trà lài, dịu dàng nói: “Bây giờ, chúng ta nói về cảnh tượng tối hôm đó em cảm ứng được nhé. Vừa rồi chị đã thử một chút, chị không cho rằng tường phòng vệ của em có chỗ nào thiếu hụt. Chị biết muốn em hồi tưởng lại vụ án mạng kia là có hơi tàn nhẫn, nhưng em có thể nói với chị, em đã nhìn thấy cái gì không?”

Như Nhân có chút lo lắng, cô bất an lại nhìn A Lãng liếc một cái, không ngờ lại phát hiện anh cũng đang nhìn cô. Sau đó anh làm như không có việc gì chuyển tầm mắt, uống một ngụm bia lạnh lẽo, vì một câu của Đào Hoa mà cùng Phượng Lực Cương cười ồ lên.

Nhưng cô đột nhiên có cảm giác thực ra anh biết Ô Hiểu Dạ đang hỏi cô cái gì.

Trong một cái chớp mắt vừa rồi, vẻ mặt của anh thoạt nhìn giống như. . . . . . Lo lắng?

Hẳn là cô suy nghĩ quá nhiều rồi, người đàn ông kia không biết đọc tâm, không thể nào biết bất an của cô.

Dù vậy, cô vẫn muốn dỡ bỏ tường phòng ngự, bắt giữ cảm xúc của anh. Nhưng ở đây quá nhiều người, rất nguy hiểm. Mà Ô Hiểu Dạ còn đang chờ.

Người phụ nữ này giống cô, mà A Lãng tin tưởng cô ấy. Anh tin tưởng Ô Hiểu Dạ, mà cô lại tin anh.

Cho nên cô đoán, cô có thể tin tưởng Ô Hiểu Dạ.

Hít một hơi thật sâu, Như Nhân kéo tầm mắt đang dính chặt trên người anh về, nhìn người phụ nữ trước mắt, ổn định cảm xúc, bắt đầu hồi tưởng, kể rõ những gì đã chứng kiến, đã cảm ứng được hôm đó.

Trong lúc đó, Hiểu Dạ lẳng lặng nghe, sau đó hỏi một vài vấn đề.

Cô cố gắng nhớ lại, mặc dù hình ảnh ấy khiến cô run lên từng cơn.

Nhưng được nửa đường, cô vẫn không chịu nổi, không nhịn được muốn nôn. Nhưng trong phòng ăn còn có người, cô thử nói tiếp vài câu, đau đớn và cảm giác buồn nôn lại dâng lên.

Bỗng dưng, Hiểu Dạ cầm tay cô.

“Thả lỏng, em thử không quan tâm, không cảm nhận chúng nó xem.”

Như Nhân muốn rút tay, nhưng cô không cảm nhận được ác ý và suy nghĩ của người phụ nữ này, chỉ có dịu dàng kiên định.

Cô đổ mồ hôi lạnh, xanh cả mặt, nuốt nước miếng nói: “Đó. . . . . . rất khó. . . . . .”

“Em hãy dồn sức tạo ra một căn phòng nhỏ, nhỏ thôi không cần quá lớn. Em ở đó rất an toàn, vĩnh viễn đều rất an toàn, cách ly chúng nó.”

Hiểu Dạ nói được một nửa, Như Nhân liền phát hiện, người phụ nữ đang dạy cô ‘xây tường’. Cô có thể cảm nhận được ấm áp từ trong tay cô ấy truyền đến, cảm nhận được một căn phòng nho nhỏ ấm áp đang dần hình thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui