Kể từ đó, Lăng Duệ chưa từng gặp lại Vương Việt.
Anh rơi vào hoảng sợ tột độ, chiếc nhẫn trên ngón áp út hợp đến phát đau, mười ngón liền tim, cõi lòng tan nát, nhưng khiến anh đau hơn là không có tin tức của cậu, cũng không tìm thấy Vương Việt nữa.
Anh thậm chí cũng không tìm được Vương Siêu, nghi ngờ rằng Lộc Phương Ninh đã ra tay rồi, nhưng lại không có bằng chứng.
Lộc Phương Ninh đã nhận đủ vốn chủ sở hữu từ các cổ đông thiểu số trong vòng nửa năm sau khi kết hôn, cộng với 15% vốn cổ phần mà cha cô để lại, cuối cùng đã đảm bảo vị trí đầu trong hội đồng quản trị.
Lúc cô báo tin cho Lăng Duệ thì anh vừa làm xong một cuộc phẫu thuật, mở loa ngoài, mọi người nhìn anh với ánh mắt phấn khích.
Lộc Phương Ninh nói: "Tối nay tan sở em tới đón anh."
"Không cần, gần bệnh viện vừa mở một nhà hàng, anh mời." Lăng Duệ ôn nhu nói, "Chúc mừng em."
Chợ Thượng Hải bên cạnh bệnh viện cuối cùng cũng đã bị phá bỏ, bên quy hoạch thành phố đã hùng hồn đề xuất xây dựng khu dân cư cao cấp đắt đỏ, mối ngon ngay trước mắt nên nhanh chóng đã có nhiều nhà hàng mọc lên.
Lăng Duệ đặt một chỗ ở một nhà hàng ngoài trời gần bệnh viện, khi đến nơi, Lộc Phương Ninh đã ngồi sẵn ở đó, cố ý ném đôi giày cao gót lên tấm khăn trải bàn dài đang treo trên sàn.
"Bác sĩ Lăng, đã lâu không gặp." Lộc Phương NInh cười nhẹ với Lăng Duệ, "Ngồi đi."
Anh thực sự chỉ ngồi xuống ăn, thỉnh thoảng Lộc Phương Ninh nói một câu rồi anh gật đầu hai cái đáp lại.
Sau khi kết hôn, anh không ở cùng Lộc Phương Ninh mà chuyển về ở chung cư, âm thầm làm trái với quy ước.
Nhưng Lộc Phương Ninh lại bình tĩnh lạ thường, thậm chí còn thay Lăng Duệ bù đắp, nở nụ cười ngọt ngào khi gửi kẹo cưới, giống như một đôi tình nhân trời định, "Bác sĩ Lăng nhà ta tập trung vào sự nghiệp không tốt sao? Em ủng hộ anh."
"Uống một ly? Còn chưa chúc mừng em." Lộc Phương Ninh nâng ly, "Cũng mừng anh thăng chức."
Lăng Duệ không nâng ly, "Lộc Phương Ninh, chúc em mọi điều như mong muốn."
Cái ly Lộc Phương Ninh cầm dừng lại giữa không trung, bầu không khí lạnh đi, âm nhạc thoáng chốc dừng lại.
Động tác cắt bít tết của Lăng Duệ cũng không tự nhiên, nhưng anh vẫn ưu nhã, anh giống như luôn thế này, công việc, hôn nhân, thậm chí cả yêu hận cũng thế.
Lần duy nhất Lăng Duệ hôn cô là trong lễ cưới, anh ấn thẳng môi cô, khi mở mắt ra còn vương chút dịu dàng hấp dẫn nào đó, rồi lướt qua cô để nhìn vào hư không xa xăm.
Lộc Phương Ninh sau đó nhận ra rằng ý nghĩ mình sẽ yêu Lăng Duệ là hoàn toàn sai lầm, thật sự Lăng Duệ chưa bao giờ là lựa chọn tốt nhất của cô.
"Sau khi lễ cưới em có gặp Vương Việt, lúc đó cậu ta đang ở bệnh viện." Lộc Phương Ninh dễ dàng nói ra câu trả lời mà Lăng Duệ đã dày công tìm tòi, đồng thời cũng giải đáp được bí mật cuối cùng trong lòng Lăng Duệ.
"Em hỏi cậu ta có phải đến tìm anh không, cậu ta nói không phải, chỉ đến bệnh viện lấy giấy chứng tử."
"Vương Việt đã yêu cầu em giữ bí mật, nhưng em không nghĩ là cần thiết nữa." Lộc Phương Ninh nhìn sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi của Lăng Duệ, trong lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm, hóa ra Lăng Duệ cũng có thất tình lục dục, và hóa ra Lăng Duệ sẽ yêu người khác.
Cô nhớ đến Vương Việt mà cô đã từng thấy, cậu không xinh đẹp nhưng lại có đôi mắt sáng trong hoạt bát, giống như người của một thế giới khác.
Trước khi đi, Lăng Việt nói Lộc tiểu thư, cảm ơn cô, cảm ơn vì cô đã bằng lòng làm như vậy.
"Chúc hai người hạnh phúc." Vương Việt cười còn xấu hơn khóc, "Cảm ơn cô."
"Lăng Duệ, với tư cách là bên A, điều khoản liên quan đến đứa trẻ trong hợp đồng vẫn nên bỏ đi.
Tôi nghĩ một đứa nhỏ phải có một người bố không yêu thương nó không thật không công bằng.
Đôi mắt Lộc Phương Ninh hơi đỏ, cuối cùng vẫn gượng lấy một hơi nói cho xong.
"Lăng Duệ, tôi cũng yêu anh, nhưng thật may vẫn chưa yêu nhiều đến vậy."
"Nên anh nhớ cho kỹ, là tôi không cần anh nữa."
to be continued...!
- -------
Preview chương 9:
HE =)))
cốt là tui vào học kỳ mới bận quá chưa edit nữa =))).