Lang Vương Sủng Thiếp

Điện Kim Loan.

Hôm nay triều đình đặc biệt náo nhiệt, vì chủ đề hôm nay là bàn bạc lập vương hậu.

“Vương, nữ nhi của hữu thừa tướng Như phi nương nương đoan trang hiền thục, cầm kỳ thi họa không gì không biết, tài mạo song toàn, là lựa chọn tốt nhất cho vị trí vương hậu.” Một vị quan không lớn không nhỏ từ bên phải bước ra bẩm báo.

“Vương, nữ nhi của tả thừa tướng Nhu phi nương nương tài đức vẹn toàn, ôn nhu nhã nhặn trầm tĩnh, là lựa tốt nhất cho vị trí vương hậu.” Một viên quan như cùng câp bậc với người ban nãy đi ra từ bên trái bẩm báo nói.

Người sáng
suốt liếc một cái đã nhìn ra, đây là hai phe phái đang âm thầm tranh
đấu, muốn để vương lập người ở phe của mình làm hậu, vốn chỉ là một buổi triều bình thường, nhưng vì chuyện vương tuyển hậu, mà sóng gió lại nổi lên.

”Chúng thần ủng hộ Như phi nương nương, xin vương lập Như phi nương nương làm vương hậu.” Một loạt quan viên quỳ xuống.

“Chúng thần ủng hộ Nhu phi nương nương, xin vương lập Nhu phi nương nương làm vương hậu.” Mặt khác một loạt quan viên cũng lập tức quỳ xuống.

“Như phi nương nương xứng làm vương hậu.”

“Nhu phi nương nương xứng làm vương hậu.”

Mọi người
bên dưới bắt đầu tranh luận, duy chỉ có có ba người đứng không nhúc
nhích, đó là quốc sư Phượng Minh, và thừa tướng hai bên.

Tây Môn Lãnh Liệt lười biếng ngồi trên ghế rồng, nhìn hai nhóm người phía dưới tranh cãi đến mặt đỏ tía tai, dường như chủ đề bàn bạc của họ chẳng có quan
hệ gì đến hắn.

“Chúng ta không cần tranh luận nữa, chờ vương định đoạt.” Đúng là tranh luận chẳng có kết quả gì, cuối cùng không biết ai đã hô một
tiếng, trên triều đình lập tức yên tĩnh trở lại, đều chờ đợi của quyết
định vương đang ngồi kia.

Con mắt sắc bén của Tây Môn Lãnh Liệt quét xuống phía phía dưới, giọng nói mang theo uy nghiêm: “Sao không tranh cãi nữa? Ầm ĩ nửa ngày có kết quả chưa?”

“Chúng thần bất tài, xin vương thứ tội.” Tất cả viên qua đều kinh lập tức sợ quỳ xuống.

“Lại bất tài.” Con mắt lạnh lẽo của Tây Môn Lãnh Liệt vừa nhìn hướng này, mặt lại không đổi sắc nhìn thừa tướng hai bên nói: “Không biết hai vị thừa tướng cho rằng ai thích hợp làm vương hậu hơn?”

“Bẩm báo vương, nữ nhi của hữu thừa tướng Như phi nương nương thích hợp làm vương hậu hơn.” Tả thừa tướng bước ra chắp tay nói.

“Không, bẩm báo vương, nữ nhi của tả thừa tướng Nhu phi nương nương thích hợp làm vương hậu hơn.” Hữu thừa tướng cũng nhân nhượng bước ra nói.

“À, không ngờ hai vị thừa tướng lại nhường nhau như thế, thế này là làm ta khó xử đúng không? Cuối cùng nên lập ai làm vương hậu, ai cũng nói đúng, Như phi và Nhu phi đều thích hợp, chỉ tiếc, vương hậu chỉ có thể là một người.” Con mắt sáng của Tây Môn Lãnh Liệt híp lại, quả nhiên gừng càng già càng
cay, nhún nhường lẫn nhau, giao lại khó khăn cho mình, đúng là quá thâm
độc.

“Xin vương làm chủ, chúng thần không có ý khác.” Thừa tướng hai bên cùng nói.

Không có ý
khác? Tây Môn Lãnh Liệt cười lạnh, nếu không có ý khác thì diễn màn này trên triều cho hắn xem làm gì, nếu như hắn không làm chút gì đó, thật
là có lỗi với bọn họ.

Con mắt sáng dừng lại trên người Phượng Minh nói: “Quốc sư, ngươi cảm thấy nên lập ai làm hoàng hậu?”

(*) tả thừa tướng – hữu thừa tướng là thừa tướng bên tay trái và bên tay phải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui