Lang Vương Sủng Thiếp

Vì sao đầu
lại đau như thế này, cả người đều vô lực, đột nhiên nhớ đến chuyện xảy
ra trước đó Nguyễn Nhược Khê mở to mắt cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, nàng tự nhủ muốn tin rằng đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.

“ Ngươi tỉnh rồi, uống chén thuốc này đi.” Một ma ma già khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi vừa thấy nàng mở to đôi mắt vừa tỉnh lại, liền đem chén thuốc màu đen đưa đến trước mặt nàng,
trong giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào.

” Đây là cái gì?” Ngửi được mùi thuốc kia thật khó chịu, nàng nhịn không được muốn nôn oẹ.

” Cái gì ngươi chẳng phải đã biết sao? Uống nhanh, ta không có thời gian nói dong dài với ngươi.” Ma ma không kiên nhẫn trực tiếp lấy tay bóp cái mũi của nàng, liền đem
chén thuốc trực tiếp rót vào miệng nàng, ép nàng nuốt xuống.

Cả người
không còn một chút sức lực nào để chống đỡ, đầu lại choáng váng đau
nhức, Nguyễn Nhược Khê chỉ có thể nuốt xuống hết chén thuốc bị bắt ép.

Lão ma ma đem cái chén để qua một bên, cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, lập tức đi ra khỏi phòng.

Nguyễn Nhược Khê lúc này mới chậm rãi nhớ lại tất cả mọi việc đã xảy ra, nhớ tới con sói to lớn đáng sợ kia, nàng cuống cuồng đưa tay ra nhìn xem, rõ ràng
phát hiện trên tay có hai cái dấu răng in sâu, đôi mắt lập tức trợn to
lên, chẳng lẽ đây không phải là mộng sao, là sự thật sao? Thật sự con
sói đó đã hút máu nàng, thân thể lập tức khẩn trương, sợ hãi, chẳng lẽ
nàng là … xuyên qua sao…

Không, sự
tình kỳ lạ như vậy như thế nào lại xảy ra trên người của nàng, Đúng vậy, nhưng nếu là không phải thì nên giải thích mọi việc đã xảy ra như thế
nào đây?

” Ưm………..” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh yếu ớt, mỏng manh.

” Ai.” Nguyễn Nhược Khê giữ cánh tay, nhìn lại xung quanh, liền phát hiện
tiếng rên phát ra tại phòng bên kia, còn thấy có một cái giường, trên
giường giống như có người đang nằm.

Nàng nghi hoặc chậm rãi đứng dậy, dùng tay tựa vào bên giường đi đến, mọi chuyện thật kỳ quái, hơi chóng mặt, chậm rãi đi tới.

“A, quỷ………..” Vừa nhìn thấy rõ người nằng trên giường, Nguyễn Nhược Khê nhịn không
được phát ra tiếng kêu sợ hãi, theo bản năng xoay người chạy trốn.

“Ưm……..” Nữ nhân nằm trên giường chậm chạp đưa cánh tay ra, cố gắng phát ra một chút âm thanh muốn làm cho nàng chú ý.

Nguyễn Nhược Khê dừng lại một chút, có thể nói được vậy không phải là quỷ, nàng vỗ
vỗ ngực, để bản thân bình tĩnh lại, xoay người quay sang hướng khác. Lúc này nàng mới cẩn thận nhìn rõ người đang nằm trên giường.

Xương trán
cùng xương mặt hiện kên rõ ràng, đôi mắt to trũng sâu xuống, trên mặt
không còn một chút sức sống nào, đều là trứu trứu đích một tầng bao vây, so với bộ xương khô không khác là bao nhiêu, da dẻ đã không nhìn ra
chút màu sắc nào, xương tay lộ ra bên ngoài gầy như que củi, tóc xơ xác
hổn độn, nếu không phải ánh mắt kia vẫn mở to, nàng thực sự nghĩ đây là
xác ướp, rất kinh khủng.

” Ưm…………” nữ nhân trên giường lại khẽ động đậy cánh tay, phát ra tiếng rên mỏng manh, yếu ớt.

” Ngươi muốn nói chuyện với ta sao?” Nguyễn Nhược Khê nhẹ giọng hỏi, cẩn thận đến gần nàng.

Mắt của nữ nhân trên giường nháy một cái, ánh mắt rõ ràng vẫn còn sáng ngời.

” Ngươi nói đi, ta sẽ lắng nghe.” Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng, không biết nàng ta muốn nói gì? Cũng không
dám đến gần sát bên cạnh. Nàng ta tuy là người sống nhưng với hình dáng
này thật sự làm bất kỳ ai nhìn vào cũng đều cảm thấy sợ hãi.

Môi nàng có
chút mấp máy, lại không phát ra được một từ nào, bàn tay gầy nhẹ giơ cao trên không như muốn gọi nàng đưa tay cầm lấy.

Nguyễn Nhược Khê đương nhiên cũng hiểu được ý tứ của nàng, nhưng nàng lại do dự vài lần mà không dám đưa tay ra bắt lấy.

Nữ nhân trên giường dường như biết được sự do dự của nàng, từ bỏ ý định, bàn tay
trên không buông lõng xuống, nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt theo
khoé mắt chảy xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui