Lang Vương Sủng Thiếp

Nguyễn
Nhược Khê cảm thấy thật vui vẻ. Có bạc rồi, ngày mai nàng có thể thuê
một chiếc xe ngựa đưaTây Môn Lãnh Liệt trở lại kinh thành, mà nàng cũng
muốn bắt đầu một cuộc sống mới.

Tâm tình vui vẻ trở lại khách điếm, nàng vừa đẩy cửa phòng ra, liền thấy sắc mặt âm
trầm của hắn đang ngồi trên giường giương mắt lên nhìn nàng.

” Ngươi ngồi đây làm gì?” Nguyễn Nhược Khê hoảng sợ, hắn giống như biết nàng lúc nào trở về vậy, nhưng không biết là đang giận cái gì nữa?

” Ngươi vừa đi đâu về?” Giọng nói của Tây Môn Lãnh Liệt cực lạnh, nếu không phải bản thân đang suy
yếu, hắn khẳng định bóp chết nàng. Thật đáng chết, nói như thế nào thì
nàng cũng là nữ nhân của hắn, cư nhiên dám để cho nam nhân khác nhìn
thấy y phục không chỉnh tề của mình.

” Kiếm bạc về.” Nguyễn Nhược Khê không nóng không lạnh nói, còn có một chút đắc ý, một vạn hai nha, nàng nghĩ cũng chưa dám nghĩ đến.

” Kiếm như thế nào được?” Những lời này hắn dường như là cắn răng hỏi ra.

” Ngươi quan tâm ta kiếm như thế nào sao?” Nguyễn Nhược Khê lườm hắn một cái.

” Ngươi sẽ không thực sự đi bán thân đấy chứ?” Tây Môn Lãnh Liệt châm chọc, lời nói mang theo tức tối, giận dữ.

” Bán thân thì thế nào? Không cần ngươi…………….” Nguyễn Nhược Khê lời còn chưa dứt lời.

“ Ba…” Một tiếng vang lên.

Trên mặt đã
bị một chưởng thật mạnh đánh vào, trong miệng lập tức có vị tanh ngọt
chảy ra, trên mặt nóng bỏng đau rát, kinh ngạc nhìn hắn, hắn cự nhiên
lại đánh nàng.

” Vũ Khuynh Thành, ngươi có biết cái gì gọi là liêm sỉ hay không?” Hắn rốt cục cũng phát tiết những tức giận trong lòng mình.

” Ngươi lấy quyền gì đánh ta?” Nguyễn Nhược Khê đứng ở nơi đó, mặc cho máu tươi từ trong khóe miệng chảy ra,
trên mặt không có một tia biểu tình, càng không có tức giận, chỉ là
giương mắt nhìn thẳng vào hắn.

Nàng cứ như vậy nhìn hắn, đột nhiên làm hắn có chút không thích ứng, chẳng biết phải làm sao, giọng nói vẫn lạnh băng như trước:

” Ngươi vẫn không phục sao?”

” Không, ngươi được lắm.” Nguyễn Nhược Khê đột nhiên bình tĩnh mở miệng. Sau đó liền nói tiếp theo một câu:

” Tây Môn Lãnh Liệt, chúng ta cắt đứt tại đây.” Sau đó bỏ chạy ra khỏi phòng.

Chạy một
mạch thẳng đến trên đường cái, đưa tay vuốt vuốt nhẹ dấu tay đau rát
trên mặt, nàng phải cảm ơn hắn đã đánh nàng một bạt tay này, những ái
náy, hối hận trong lòng nàng đều bị hắn đánh tan không còn chút nào nữa. Từ nay về sau, nàng và hắn cả hai không ai nợ ai, sinh tử của hắn cũng
không còn liên quan tới nàng nữa.

Nhưng nàng
vẫn thuê một chiếc xe ngựa, nói cho phu xe biết khách điếm hắn đang ở,
đưa hắn trở lại phủ thượng thư trong kinh thành, nói hắn là người thân
của phủ thượng thư. Kỳ thật nàng làm vậy cũng không muốn phu xe sinh ra
ác ý, dù sao ai cũng sợ người nhà quan. Nàng đã tận tình tận nghĩa, xem
như báo đáp lại vài lần hắn đã cứu mạng nàng.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy thật nhẹ nhàng, nhìn lên bầu trời đêm, nàng rốt cục có thể sống vì chính mình rồi.

Đối diện đột nhiên có hai người đi tới, một người đang ra sức mắng nhiếc không thôi:

“Cái tên thầy thuốc của y quán đằng thật sự là không làm việc đàng hoàng, cư nhiên không mở cửa.”


Quên đi, ngươi cũng không phải không biết, y thuật của hắn tuy rằng cũng không tệ lắm, nhưng lại là một tên háo sắc như mệnh, phỏng chừng giờ
này đang ở một nơi nào đó nghỉ ngơi với một nữ tử dịu dàng nào rồi.” Một nam nhân khác nói.

” Háo sắc cũng phải có bạc mới được chứ, hắn không khám bệnh làm sao có bạc?” Giọng nói của nam tử tức giận không thôi.


Gần đây hắn hình như vừa mới phát tài, ta là nghe được tiểu nhị nói. Hôm trước có người cho hắn một thỏi vàng, chỉ cần nói dối, lừa người ta nói mạng mình sống không được bao lâu nữa, một thỏi vàng nha, có thể làm
cho hắn sung sướng trong một tháng, hắn còn mở cửa khám bệnh làm gì nữa
chứ.” Một giọng nói trầm thấp khác vang lên.

Không còn
sống được bao lâu nữa? Thỏi vàng? Nguyễn Nhược Khê nhất thời tức giận
nghiến răng, không cần nghĩ nàng cũng biết được, người bình thường ai
lại có thể ra tay hào phóng như vậy chứ, Tây Môn Lãnh Liệt, không nghĩ
tới hắn lại đê tiện như vậy, ngang nhiên lừa gạt nàng, tức giận muốn
quay trở về tìm hắn tranh luận. Nhưng lập tức dừng bước lại, vì sao nàng phải tức giận chứ? Một khi đã biết hắn đang lừa nàng, vậy nàng càng
phải nhanh chóng tận dụng thời gian bỏ trốn mới là biện pháp tốt nhất.

Nhưng phải
trốn bằng cách nào đây? Cưỡi ngựa nàng không biết? Thuê một cỗ xe ngựa
thì quá rõ ràng rồi, khẳng định trốn không thoát.

Đang lúc do
dự không quyết định được, vào lúc này không biết nên làm thế nào cho
phải, thì cảm giác được sau lưng bị đánh một cái, cả người nàng mềm
nhũn, liền hôn mê bất tỉnh, trước khi ngất đi còn cảm giác được có người ôm lấy mình.

Vào lúc Tây
Môn Lãnh Liệt đuổi tới liền thấy có một thân ảnh ôm lấy nàng, nhanh
chóng chạy đi, khinh công thuộc vào hàng cao thủ số một số hai. Hắn thật sự rất muốn thi triển khinh công đuổi theo, nhưng vừa nháy mắt đã không nhìn thấy bóng dáng kia đâu nữa.

Nội tâm trở
nên quýnh quáng, khẩn cấp, cảm giác được vết thương trở nên đau nhói,
tuy hắn biết sinh mạng của mình không có gì nguy hiểm, nhưng việc bị
thương là thật sự.

Bình tĩnh,
hắn phải bình tĩnh, nàng không có gây thù chuốc oán với ai hết, nên
không phải là kẻ thù. Tuy không biết vì nguyên nhân gì bị người khác bắt đi, nhưng ít nhất hắn cũng biết được tính mạng nàng không gặp nguy
hiểm, như vậy hắn còn có cơ hội tìm được nàng.

Xem ra, hắn phải đi tìm thiên hạ đệ nhất mật thám trên giang hồ Phi Ưng, rất nhanh hắn có thể tra ra được.

Một nới rộng rãi, trang nhã, giống như đang ở trong hoàng cung, một nam nhân dung
mạo tuyệt mỹ tựa như một yêu nghiệt với gương mặt lạnh lùng, tàn khốc,
bên ngoài khoác y phục trắng ngồi tựa trên ghế, nhìn về phía các vũ nữ
đang biểu diễn phía dưới, trên người chỉ vài mảnh vải che khuất vài phần quan trọng của cơ thể, trong tay cầm chén rượu, chậm rãi nhấp từng ngụm từng ngụm, bên cạnh có một nha hoàn nửa quỳ, đem quả nho lột vỏ bỏ vào
trong miệng hắn.

Vào lúc này
một nam nhân mang mặt nạ trên vai khiêng một người, không một tiếng động dừng lại trước mặt hắn, cung kính quỳ xuống đất nói:


Cung chủ, thuộc hạ đã mang người đến, nàng chính là nữ nhân đã làm cho
tất cả nam nhân ở Mộng Duyên đêm nay trở nên điên cuồng.”

” Được, lui ra đi.”Nam tử Yêu nghiệt lãnh khốc lập tức trở nên hưng phấn, vung tay phân phó.

” Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Tiếng nói vừa dứt, người đã lặng yên biến mất.

Namnhân yêu
nghiệt lãnh khốc ôm lấy Nguyễn Nhược Khê đặt ở trên ghế tựa, ngón tay so với nữ nhân còn thon dài, xinh đẹp hơn, chậm rãi vuốt ve nhè nhẹ qua
lại trên mặt nàng, nàng rất đẹp, nhưng nữ nhân xinh đẹp hắn đã từng thấy rất nhiều. Cái hắn tò mò chính là vũ đạo của nàng thuộc dạng gì? Đã làm cho tất cả nam nhân trở nên điên cuồng, xuýt chút nữa huỷ đi Mộng Duyên.

” Nhột quá.” Trong mơ mơ màng màng, Nguyễn Nhược Khê chỉ cảm giác có một cái gì đó di
chuyển qua lại trên mặt mình, cố gắng mở to mắt ra, liền thấy trước mắt
có một gương mặt tà mị lãnh khốc đang nhìn nàng chằm chằm.

” Ngươi là ai?” Nàng lập tức đứng dậy khẩn trương hỏi, lúc này mới nhìn rõ ràng trong này,
gặp nhìn nữ tử này, im lặng không hiểu sao lại ở nơi này? Tâm không khỏi trở nên khẩn trương hơn.

” Ta là ai? Ngươi không cần biết, chỉ cần nói cho ta ngươi là ai?”Nam nhân ngã người ra phía sau tựa vào thành ghế, bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên.

” Ta vì sao phải nói cho ngươi biết? Tránh xa ta môt chút.” Nguyễn Nhược Khê lập tức lui về phía sau vài bước, cách li hắn một khoảng cách.

” Ta hỏi một lần nữa, ngươi là ai?”Nam nhân trên mặt cười tà mị, giọng nói trở nên lạnh lùng, ánh mắt loé ra vài tia sát khí.

Nguyễn Nhược Khê bị doạ đến nỗi toàn thân run run. Ánh mắt này nàng rất quen thuộc,
bởi vì Tây Môn Lãnh Liệt vẫn thường thường nhìn nàng như thế, nhưng nam
nhân trước mắt này càng đáng sợ hơn, không muốn chết không được minh
bạch đành phải trả lời hắn:

“Nguyễn Nhược Khê.”

” Nguyễn Nhược Khê.” Yêu nghiệt lãnh khốc nam nhân lặp lại một lần, cầm lấy chén rượu trên bàn đưa cho nàng ra lệnh:

“Uống rượu.”

” Không.” Nguyễn Nhược Khê lập tức lắc đầu, trong lòng càng lo lắng, bên trong rượu có bỏ cái gì hay không đây?

” Không có ý gì, không phải là không đồng ý đấy chứ, uống.”Nam nhân yêu nghiệt lãnh khốc không để cho nàng cự tuyệt.

Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy chén rượu trước mặt, trái tim đập kịch liệt, uống hay không đều phải chết, vậy thì cứ uống thử đi..

Ah, không có vị cay nhạt giống như tưởng tượng, mà lại rất ngọt ngào, rất giống rượu nho.

” Cảm thấy rượu này thế nào?”Nam nhân yêu nghiệt lãnh khốc hỏi.

” Rất ngon.” Nguyễn Nhược Khê máy móc trả lời.

Khoé môi của nam tử yêu nghiệt lãnh khốc giơ lên một nụ cười quỷ dị.

Nguyễn Nhược Khê thầm kêu một tiếng không xong, liền cảm thấy đầu đột nhiên trở nên
mê muội, trên mặt trở nên nóng hơn, thân mình giống như sắp bay lên vậy.

Một thân
không đứng vững, nàng liền ngã nhào vào trong lòng ngực hắn. Vừa định
giãy dụa đứng lên, thân mình đã bị hắn gắt gao giam cầm lại, thẳng đến
bàn tay hắn đặt tạy hông nàng kéo nhẹ, một tay nâng cầm của nàng lên,
đầu lưỡi di chuyển từng nơi từng nơi trên mặt nàng.

” Không, không cần, ngươi cút ngay.” Nguyễn Nhược Khê có thể cảm giác được lời nói vừa phát ra của nàng có bao nhiêu yếu ớt, bất lực.

” Nữ nhân, quả nhiên dáng vẻ khi say thật sự mê hoặc lòng người. Nào, khiêu
vũ đi, cho ta nhìn thử xem ngươi đã làm gì khiến cho tất cả nam nhân
điên cuồng như thế.” Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của hắn, sau đó thân mình đã bị hắn dùng sức đẩy một cái, nàng liền nhằm về phía mấy nữ nhân đang khiêu vũ ngã vào.

Miễn cưỡng ổn định lại thân mình, nàng biết mình đã uống rượu nhưng thần trí lại phi thường thanh tỉnh, chỉ có chút say.

” Các ngươi lui sang một bên.”Nam nhân phân phó.

” Dạ, cung chủ.” Mấy nữ tử đang múa lập tức dừng lại, ngoan ngoãn đứng ở hai bên.

” Nguyễn Nhược Khê, ngươi còn thất thần làm gì? Đem điệu múa mà tối hôm nay ngươi đã múa, múa lại một lần nữa cho ta xem.” Giọng nói của nam nhân có chút không kiên nhẫn.

Lúc này
Nguyễn Nhược Khê mới hít thở một hơi, thân thể uốn éo, vặn vẹo………, đại
khái là bởi vì nàng đang say rượu nên mấy động tác này càng trở nên hấp
dẫn, cuốn hút hơn, làm cho người xem trở nên hưng phấn kỳ lạ.

Tuy nhiên
sắc mặt của nam nhân yêu nghiệt lãnh khốc này vẫn không thay đỗi, nhưng
ánh mắt đã trở nên hưng phấn không thôi, đưa tay vẫy gọi hai nữ nhân bên cạnh đi tới, cởi ra váy áo của các nàng, bàn tay hướng nơi mềm mại sâu
kín của các nàng đi tới, không hề báo trước tiến vào các nàng, theo
tiếng rên rỉ của các nàng, điên cuồng di chuyển.

Nguyễn Nhược Khê bị cảnh tượng trước mắt này hù doạ, cho dù hiện đại cũng không biến thái đến như vậy. Cự nhiên ngay ở trong đại sảnh đầy người, dám làm như vậy……. Mà vẻ mặt của mọi người bên cạnh thật lạnh nhạt, giống như đã
thành thói quen rồi. Trời ạ, nàng đã tới nơi quỷ quái nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui