Lang Vương Sủng Thiếp

Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng đang cười trong lồng ngực, đôi môi đỏ mọng
trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng, nghĩ lại bộ dáng đáng yêu đêm nay của nàng, chỗ nào đó trên thân thể, đột nhiên dâng lên xúc động nguyên thủy nhất.

“Nóng quá.”Người trong lồng ngực lại giống như phối hợp với hắn, đưa tay đẩy hắn ra,
trong lúc hỗn loạn làm lộ một mảng da thịt mịn màng dưới vạt áo, cũng
không chút nào phát hiện, khiến người nào đó càng thêm hưng phấn.

“Nhược Khê, đây là do nàng dụ dỗ ta.”Tây Môn Lãnh Liệt thở nặng nề, ôm thắt lưng nàng, cởi y phục, đè lên thân thể nàng.

“Ư…………..”Thân thể bị từng trận từng trận khoái cảm làm cho chết lặng, khiến nàng
không khỏi rên nhẹ ra tiếng, cũng không do dự dùng thân thể phối hợp với hắn.

Như là được
mời xâm nhập, Tây Môn Lãnh Liệt không cố kị, càng thêm hưng phấn, ở trên người của nàng lấp đầy vết hôn ngân của hắn, mang lại cho nhau khoái
lạc ………………………

Sau khi mây mưa dữ dội, là tiếng thở dốc yên bình.

Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê ửng đỏ, hắn còn chưa hoàn toàn rời khỏi thân thể nàng, đổ mồ hôi rơi trên ngực nàng.

“Nhược Khê, ngủ đi.”Tây Môn Lãnh Liệt ôm lấy nàng.

Nguyễn Nhược Khê lúc này mới cố sức mở to mắt, thấy hắn ngọt ngào cười nói:

“Lãnh Liệt, ta nói cho chàng một bí mật.”

“Cái gì?”Hắn lập tức kinh hãi nhìn nàng, không biết nàng muốn nói gì?

“Ha ha.”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên cười rộ lên:

“Ta nói cho chàng, ta không phải Vũ Khuynh Thành, ta là Nguyễn Nhược Khê.”

“Có ý gì?”Tây Môn Lãnh Liệt ngẩn người ra, trách không được nàng bảo mình gọi nàng là Nhược Khê.

“Mệt mỏi quá, ngày mai lại nói cho chàng.”Lời vừa nói xong, nàng liền nhắm mắt lại, còn lập tức liền truyền đến tiếng hít thở đều đều, chờ nàng nghĩ được nên nói thế nào, nàng sẽ nói cho

hắn.

Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng đang chìm trong giấc ngủ say, nàng nói hắn
không phải Vũ Khuynh Thành, mà là Nguyễn Nhược Khê, rốt cuộc sao lại
thế? Lặng lẽ buông nàng ra, vặn vẹo thân thể, xuống giường, mặc quần áo
liền ra khỏi lều trại.

Gọi một thị vệ đến dặn dò, sau đó nói:

“Nghe hiểu không?”

“Vâng, vương, thuộc hạ nhất định làm tốt?”Thị vệ lĩnh mệnh chắp tay rời đi.

Sáng sớm, mặt trời lên cao.

Nguyễn Nhược Khê vỗ vỗ đầu, mở to mắt, liền thấy Tiểu Ngọc ở một bên hé miệng cười trộm chuẩn bị giúp nàng rửa mặt ăn sáng.

“Tiểu Ngọc, ngươi đang cười cái gì?”Nàng kỳ quái hỏi.

“Nương nương, ngươi tỉnh rồi.”Tiểu Ngọc lúc này mới quay đầu, nụ cười trên mặt không che dấu được.

“Nói cho ta biết ngươi đang cười cái gì? Có người theo đuổi ngươi sao?”Nguyễn Nhược Khê mạnh dạn đoán.

“Nương nương, không có.”Mặt Tiểu Ngọc đỏ lên, mới nói :

“Nô tì nhớ bộ dáng người xướng, múa hôm qua nên mới cười.”

“Ta không làm gì sai chứ?”Nguyễn Nhược Khê vội vàng hỏi, những gì sau đó nàng không nhớ rõ, chẳng lẽ mình trở nên điên cuồng.

“Nương nương, người nghĩ đi đâu vậy? Tất cả mọi người đều rất thích, đều nói
nương nương giống tiên nữ, ca xướng thật là hay, múa cũng rất đẹp, nô tì cảm thấy rất tự hào.”Tiểu Ngọc lúc này mới nói.

“Phải không?”Nguyễn Nhược Khê có chút đỏ mặt, đó là do bọn họ chưa từng nghe qua, hắc hắc,
chẳng qua, nàng cũng coi như là tiên nữ, dù sao cũng vượt qua mấy ngàn
năm.


“Đang cười cái gì vậy?”Tây Môn Lãnh Liệt hỏi.

“Không cười gì, muốn rời giường thôi.”Nguyễn Nhược Khê trả lời.

“Ừ, được, chờ nàng ăn xong điểm tâm, chúng ta lại đi săn.”Hắn gật đầu.

“Được, nhưng mà, hôm nay chàng dạy ta cưỡi ngựa được không?”Nguyễn Nhược Khê đột nhiên yêu cầu nói, nàng tưởng tượng bản thân có một ngày
có thể cưỡi ngựa chạy băng băng, bộ dáng có bao nhiêu xinh đẹp.

“Nàng muốn học cưỡi ngựa?”Tây Môn Lãnh Liệt kỳ quái nhìn nàng.

“Làm sao vậy? Không thể sao?”Nguyễn Nhược Khê cũng kỳ quái hỏi.

“Nương nương, thân là nữ tử, tiểu thư nhà quan lại không thể học cưỡi ngựa.”Tiểu Ngọc mau miệng giải thích nói.

Tây Môn Lãnh Liệt lại nghi hoặc, nàng sao lại không biết điều lệ của vương triều mà ai cũng biết.

“Vì sao?”Nàng càng thêm nghi hoặc.

“Bởi vì nữ tử cưỡi ngựa bị cho rằng là thiếu lễ độ.”Tiểu Ngọc lại giải thích nói.

“Bậy bạ, rõ ràng là áp đặt, không công bằng.”Nguyễn Nhược Khê tức giận, liền thốt ra, đủ loại quy củ đều đã nghe nói qua,
nhưng chưa nghe qua chuyện nữ tử không được cưỡi ngựa.

“Nương nương.”Tiểu Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở, sợ vương mất hứng.

Ai biết Tây Môn Lãnh Liệt lại nhìn nàng hỏi:

“Nàng thực sự muốn học sao?”

“Ừ, muốn.”Nguyễn Nhược Khê gật đầu, nàng rất muốn học, nhưng ở hiện đại chưa học được.

“Vậy mau ăn cơm đi, ta mang nàng đi học.”Tây Môn Lãnh Liệt phân phó nói.


“Chàng mang ta đi sao? Không phải không cho nữ nhân học sao?”Nguyễn Nhược Khê hỏi, hắn không sợ trở thành chủ đề trong các câu chuyện phiếm của mọi người sao?

“Nàng là ngoại lệ, ta ở bên ngoài chờ nàng.”Tây Môn Lãnh Liệt nhỏ giọng ở bên tai của nàng nói, xoay người rời đi.

Nguyễn Nhược Khê lúc này mới phản ứng đi lại nói:

“Ta lập tức đến ngay.”

Trong rừng cây.

“Ha ha, ta rốt cục cưỡi được ngựa.”Nguyễn Nhược Khê hưng phấn hô, hắn cũng rất thông minh, chỉ hai người bọn họ
ra ngoài, không mang thị vệ, như vậy người khác sẽ không biết.

“Nàng đó mà gọi là cưỡi ngựa sao? Đó là dắt ngựa đi rong.”Tây Môn Lãnh Liệt nhịn không được đả kích nàng, ai cũng có thể ngồi ở trên
lưng ngựa chậm rãi rong ruổi, mà không rơi xuống, như vậy có thể coi là
cưỡi ngựa sao, chỉ sợ tiểu hài tử ba tuổi cũng làm được.

“Dắt ngựa đi rong cũng là cưỡi ngựa?”Nguyễn Nhược Khê một chút cũng không để ý, dù sao nàng có thể cưỡi lên ngựa, chuyện này đã làm nàng đắc ý rồi.

Tây Môn Lãnh Liệt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tùy nàng đi, dù sao cũng không hi vọng nàng có thể thực sự cưỡi được ngựa.

Nhưng Nguyễn Nhược Khê lại muốn thử một chút, tự mình cưỡi ngựa chạy cảm giác ra
sao, dù sao hắn đã dạy mình, nên sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn.

“Gía.”Chân kẹp bụng ngựa, ngựa liền vọt lên, thân thể của nàng đột nhiên ngửa ra
sau, tay tuy giữ dây cương, nhưng thân thể lại sát xuống đất.

“Nhược Khê………….”Tây Môn Lãnh Liệt biến sắc, trong lòng nôn nóng. Thi triển khinh công đuổi theo.

“Tây Môn Lãnh Liệt, mau cứu cứu ta, ta sắp rơi xuống………..”Nguyễn Nhược Khê giờ phút này cũng bị dọa mặt mày thất sắc, thân mình đã càng ngày càng nghiêng xuống, lập tức liền rơi xuống.

“A…………..”Thân mình lắc dữ dội, thực sự đã muốn rơi xuống, nàng sợ đến mức buông lỏng dây cương.

Tây Môn Lãnh Liệt vào một khắc nàng sắp rơi xuống, ôm nàng lăn qua một bên, thoát
chết trong gang tấc, thấy nàng ở trong lồng ngực, trừ bị sợ hãi không có vết thương khác, lúc này trong lòng mới thả lỏng, lại cũng nhịn không
được khiển trách:

“Nàng có biết như vậy rất nguy hiểm không? Nàng có biết ta rất lo lắng cho nàng không?………..”


Lời còn chưa dứt hắn liền ngây cả người, hắn có bao nhiêu lo lắng? Những lời này hẳn là hắn không nên nói ra, cho dù là lo lắng cũng chỉ có thể là giả,
nhưng hắn cũng rất rõ ràng, lúc hắn nói ra lời này, không hề nghĩ đến
chuyện khác.

Nhìn thấy hắn biến sắc hốt ha hốt hoảng, Nguyễn Nhược Khê còn nghĩ là hắn tức giận, vội vàng nói:

“Sẽ không, lần sau ta không dám nữa.”Nàng thực sự bị dọa, về sau cũng không dám như vậy.

“Trở về thôi.”Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng phân phó.

“Được.”Nguyễn Nhược Khê là lạ đi theo phía sau hắn.

Sau khi đưa nàng trở lại lều, Tây Môn Lãnh Liệt một mình một ngựa hướng rừng cây chạy tới?

Một vòng lại một vòng, một lần rồi lại một lần, cho đến khi ngựa mệt không chạy nổi
nữa, hắn mới ngừng lại, đứng ở một đỉnh núi nhỏ, nhìn về phương xa.

Bây giờ hắn thực sự không rõ, hắn đối tốt với nàng, là thật hay là giả, là do cố ý thể hiện hay do xuất phát từ trong lòng.

Hóa ra đối
xử tốt mãi cũng sẽ trở thành thói quen, trước kia làm bộ làm tịch, đến
bây giờ dường như đã thành tự nhiên, sẽ tự nhiên ôm nàng, sẽ tự nhiên an ủi nàng, sẽ không tự chủ được thân thiết với nàng, khi nàng gặp nguy
hiểm, hắn sẽ nóng như lửa đốt, chẳng lẽ giống như Phượng Minh nói, hắn
đã thích nàng sao?

Không, không thể, hắn sao có thể yêu cừu nhân?

“Ta nói cho chàng một bí mật. Ta không phải Vũ Khuynh Thành, ta là Nguyễn Nhược Khê.”

Đầu óc lập
tức hiện lên lời nàng nói hôm qua, nếu nàng không phải Vũ Khuynh Thành,
như vậy lời nguyền này nàng còn có thể giải sao?

Nhưng nếu nàng không phải Vũ Khuynh Thành, vậy nói cách khác, mình sẽ chịu lời nguyền vài năm nữa sao?

Trong lòng
đột nhiên nổi lên mâu thuẫn, hắn chỉ hỏi mình một câu, hắn hy vọng nàng
là ai? Suy nghĩ đã lâu, hắn mới phát hiện, vấn đề đơn giản như vậy,
trước kia hắn nhất định sẽ nói, hy vọng nàng là Vũ Khuynh Thành, mà bây
giờ hắn cư nhiên không thể cho đáp án.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận