Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Khang Nghị xuất thần nhìn Bạch Tuyết, Bạch Tuyết là cô gái mà em hắn thích, tại sao hắn có thể? Hơi nhìn về phía Khang cốc, Khang cốc cho hắn một ánh mắt yên tâm.

Thật ra thì, mới vừa rồi người đàn ông kia làm khó anh họ hắn, hắn cũng rất tức giận, cũng may Bạch Tuyết tiến lên, hắn hiểu Bạch Tuyết muốn giúp anh họ mình giải vây.

Làm sao hắn lại tức giận.

Trong lòng Khang Nghị an tâm chút ít, hắn không muốn tổn thương em họ, mà Bạch Tuyết đi tới chỗ hắn, hắn đã đoán được ý gì.

Vì vậy, không đi tới chỗ con trai của ân sư, mà phong độ tiến lên đón Bạch Tuyết.

Chẳng biết rằng cử chỉ hai người đã mạnh mẽ đâm tới Lãnh Dạ! Khuôn mặt tuấn mỹ kia làm cho người ta thần hồn điên đảo, con ngươi híp lại, đáy mắt lạnh như băng, chỉ cần một cái liếc liền làm cho người ta không nhịn được rùng mình! Sống mũi cao hiện lên cá tính. Đôi môi mỏng môi mím lại thành một đường thẳng, nhiệt độ chung quanh hắn trực tiếp giảm xuống!

Tây phục sang trọng trên người hắn, đem thân hình rắn chắc bao quanh, càng nổi bật là khí chất cao quý, vậy mà trên người hắn tản mát ra hơi thở nguy hiểm lại làm người ta cảm thấy hắn như dã thú vận sức chờ phát động, tràn đầy lực lượng dũng mãnh.

Hắn ở trên thương trường khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật, lúc này, một tay Lãnh Dạ đút túi, tư thế ưu nhã giống như là vương tử cao cao tại thượng, tràn đầy quý khí. Mặc dù hắn nổi giận, nhưng hắn vẫn không có bất kỳ hành động.

Lông mày Lãnh Dạ thoáng nhăm một cái, chẳng qua là một cái như vậy, làm cho người ta cũng không có phát hiện.

Lãnh Dạ không thể tới đoạt lấy Bạch Tuyết, Bạch Tuyết còn là học sinh, hắn không thể đi tới như vậy, sẽ hủy hoại cô!

Nhẫn nại!

Nhịn một chút!

Nhịn một chút thôi!

Lãnh Dạ vì Bạch Tuyết lần lượt nhẫn nại!

"A Nghị." Bạch Tuyết ngọt ngào kêu một tiếng Khang Nghị, vóc người duyên dáng, giơ tay, nhấc chân, nhàn nhạt ưu nhã kia dĩ nhiên không cần nói cũng biết, nét mặt biểu lộ nụ cười ngọt ngào, còn có tia sáng nhàn nhạt lưu chuyển trong đôi mắt, nhìn vào Khang Nghị dĩ nhiên làm cho lòng người dao động, làm cho không người nào có thể kháng cự!

Khang Nghị nhìn Bạch Tuyết khoan thai đi tới, hắn gần như bị cô đánh điện, trong nháy mắt vạn vật cũng trở nên rất kì diệu, Khang cốc nhìn Bạch Tuyết ưu nhã tự nhiên, thầm khen một tiếng, cô thật là Hoa tiên tử giữa khóm hoa, làm cho mắt người ta sáng lên. Cô thay đổi, trở nên còn mùi vị.

Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết mặc lễ phục bó sát màu trắng, cô giống như một Mỹ Nhân Ngư, gợi lên hứng thú, vòng eo mảnh khảnh lại thêm cái mông vểnh lên, trang phục hôm nay rất thích hợp với cô,.

Cô nhóc đáng chết, lại dám mặc như vậy! Vóc người cũng bị tên khác nhìn!

"Em đã đến rồi?" Khang Nghị ở trước mặt em họ, lo lắng cảm nhận của em họ , cho nên không gọi tên gì đối với Bạch Tuyết.

"Tới được một lát ." Bạch Tuyết đưa tay nhỏ bé ra, mặc cho Khang Nghị dắt, sau đó cô chân thành nhìn về phía người đàn ông mới vừa rồi ra vẻ kia, người này muốn KHang Nhị bị bêu xấu?

"Vị tiên sinh này? Tôi chính là bạn nhảy của anh ấy." Bạch Tuyết ung dung nói, trong giọng nói có mùi vị lạnh lùng, ngây ngô ở cùng Lãnh Dạ đã lâu, nhìn theo cũng sẽ lạnh lùng, đúng vậy, lúc này Bạch Tuyết có chút lạnh lùng, giống như mùa đông lạnh lẽo.

Con trai ân sư Khang Nghị nhìn Bạch Tuyết, cô gái này rất đẹp, chẳng qua tuổi cô nhìn qua không lớn, cô giống như là một vật sáng, làm cho người ta nhìn thấy cảnh đẹp ý vui.

Chỉ thấy cặp mắt người đàn ông híp lại, cố làm tự nhiên cười cười, "Không nghĩ tới Khang Nghị lại tìm được bạn nhảy mê người như vậy, thật làm cho người ta hâm mộ." Người đàn ông này cũng là một trong số những người vừa rồi ngưỡng mộ Bạch Tuyết, hiện tại hắn chịu thua, không nghĩ tới cô gái xinh đẹp này là bạn nhảy của kẻ không đội trời chung!

Vốn muốn cho Khang Nghị mất mặt một chút, xem chừng không được!

"Cám ơn khích lệ." Bạch Tuyết lễ phép trả lời.

"Ta nghĩ vị tiểu thư xinh đẹp này bộ dạng xinh đẹp như vậy, nói vậy nhất định nhảy cũng rất đẹp có đúng hay không? Không bằng biểu diễn cho mọi người một cái như thế nào?" Người đàn ông chợt nghĩ làm thế để chỉnh Khang Nghị.

Bạch Tuyết cùng Khang Nhị đồng thời cả kinh, chẳn qua ngay sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh.

"Dĩ nhiên có thể." Bạch Tuyết thanh thúy đáp ứng, Khang cốc ở một bên gấp gáp, Bạch Tuyết căn bản cũng không biết khiêu vũ, làm sao cô lại đáp ứng?

Thật ra thì, không chỉ Khang cốc gấp gáp, Bạch Tuyết cũng thật tò mò. Làm sao cô lại nói là có thể, căn bản cô cũng không biết khiêu vũ, nhưng mới vừa rồi miệng mình không khống chế!

Bạch Tuyết mỉm cười nhìn KhangNghị, Khang Nghị mang theo Bạch Tuyết đi tới một bên.

"Các phu nhân, các tiên sinh, hôm nay nhân vật chính là Lãnh tổng, có phải trước hết nên mời lãnh tổng vì mọi người nhảy một bản hay không?" Khang Nghị biết Lãnh Dạ biết khiêu vũ, nói như vậy sẽ không làm khó, mà quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm.

"Tốt, tốt, hoan nghênh Lãnh tổng." Trong đại sảnh nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay.

Lãnh Dạ tụ lại anh sáng, tròng mắt bắn về phía Bạch Tuyết.

"Nếu vị tiểu thư này đáp ứng vị tiên sinh kia nhảy một bản, không bằng tôi cùng Khang Nghị tiên sinh trao đổi bạn nhảy như thế nào? Để Lãnh Dạ thay Khang Nghị tiên sinh thỏa mãn con mắt mọi người như thế nào?" Lãnh Dạ nhìn về phía Khang Nghị, Khang Nghị cho là Lãnh Dạ đang giúp mình giải vây, thật ra thì, Lãnh Dạ làm sao dễ dàng tha thứ để người đàn ông khác sờ eo thon của Bạch Tuyết, Cô nhóc kia, thân thể kia là của hắn, chỉ có hắn mới có thể sờ!

Khang Nghị nhìn về phía Bạch Tuyết, ý là hỏi Bạch Tuyết?

Bạch Tuyết bị tia sáng chiếu qua, cô bình tĩnh khẽ mỉm cười, thật ra thì, trong lòng bàn tay khẩn trương đổ mồ hôi, cô biết Lãnh Dạ nhất định tức giận, cô rõ ràng nói cho anh biết ra ngoài tìm Khang Giai , kết quả bị anh bắt gặp cô cùng Khang Cốc tới tham gia vũ hội! Người này a, thật là không thể nói láo, quá dễ dàng bị phát hiện!

"Rất vinh hạnh." Bạch Tuyết nhỏ nhẹ đáp.

Chỉ thấy Lãnh Dạ chân thành đi tới chỗ Bạch Tuyết, tròng mắt đen vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Tuyết, không chớp mắt, Cô nhóc này càng mê người, chung quanh tối đen một mảng, duy chỉ có cô lại kiều diễm như thế. Đúng vậy, hôm nay cô rất kiều diễm,

Khuôn mặt bạch ngọc, lông mi đen, đôi môi hòng, cô trang điểm, càng giống như là yêu tinh, yêu tinh câu hồn phách.

Bạch Tuyết cố làm bình tĩnh nhìn Lãnh Dạ đi tới chỗ mình, trong lòng vô cùng thấp thỏm!

Nhìn Lãnh Dạ đi tới, cô lễ độ nâng tay nhỏ bé lên, Lãnh Dạ đầu tiên thân sĩ cầm, sau đó trên tay gia tăng lực độ, Bạch Tuyết hơi nhíu mi, nhưng tay lại bị Lãnh Dạ cầm chặc.

Lãnh Dạ cảm giác được trong lòng bàn tay Bạch Tuyết ra rất nhiều mồ hôi.

Ai ngờ lúc này.

"Này? Em hai, em không phải mềm lòng chứ, hôm nay chúng ta có nghĩa vụ khiến mẹ vui vẻ, thay đổi cuộc sống, nếu cha dám ngăn trở, chúng ta làm theo ba la ba la. . . . . ." Sói con thứ nhất nói, mới vừa rồi rõ ràng cha dùng sức bóp mẹ, thiếu chút nữa nó không nhịn được xuất thủ!

"Cha chẳng qua là dạy dỗ mẹ một cái, không cần khẩn trương!" Đứa hai nói.

Khóe miệng Lãnh Dạ nhếch lên, khó trách hôm nay Bạch Tuyết khác thường như vậy, hóa ra là bọn nhỏ đang giở trò, Ai! Trẻ con chính là trẻ con, ham chơi là bản tính!

"Em không muốn ầm ĩ, chờ lát nữa, em muốn mẹ kinh diễm toàn trường, tức chết những người xem thường mẹ!" Sói con thứ ba nói.

"Em làm gì thế? Mẹ chúng ta cũng không phải là Chân Huyên( cái nà[email protected]@?? ), còn kinh diễm toàn trường! Em cho rằng chỉ nhảy một vũ có thể kinh động đến vậy?" Sói con thứ nhất nói.

"Mẹ không phải là Chân Huyên, nhưng không thể quên cha lại có rất nhiều phi tử, nếu như hiện tại chúng ta không vì tiểu mẹ rèn luyện, tương lai trông cậy vào ai chiến đáu với những người kia! Đó là mẹ chúng ta a, em cũng không hy vọng mẹ chúng ta vẫn mềm yếu như vậy, luôn là bị người ta khi dễ!" Sói con thứ ba vêch váo nói.

"Anh cũng không thấy mẹ rất mềm yếu, mẹ cũng không phải là nhân loại bình thường, mẹ khác họ a." Sói con thứ hai nói.

"Được rồi! Vì cha chúng ta càng thêm thích mẹ, bằng bất cứ giá nào, hôm nay tuyệt đối phải để cho mẹ chúng ta đáng ngã Long tỷ đó, tránh cho cô ta luôn muốn thượng cha!" Sói con thứ nhất nói.

"Thượng cha? Thế nào là thượng?" Sói con thứ ba không hiểu hỏi.

"Em thật đần? Chính là ngồi ở trên người!" Sói con thứ nhất.

"Thật là không hiểu được! Thượng liền thượng sao! Về phần sắc mặt kì quái nhìn cha đó? Còn đôi bạch thỏ lớn của cô ta, hận không thể chui ra ngoài cho cha ăn!" Sói con thứ ba nói.

"Cái gì mà bạch thỏ lớn?"

"Chính là bộ ngực đó! Cha còn thường thường ăn bạch thỏ lớn của mẹ nha, có lúc còn bắt ép mẹ nha, cũng lớn như vậy, vì sao muốn ăn của mẹ đây? Đây chính là đồ ăn sau này của ba người chúng! Hiện tại cha làm như vậy, rõ ràng là giành đồ ăn! Cha lại có thể giành đồ ăn của chúng ta ! Ngộ nhỡ bị cha ăn xong rồi sưng lên làm sao đây!" Sói con số ba nãi trong nãi tức giận nói.

"Ngất!"

"Ngất!"

Sói con thứ nhất cùng thứ hai, đồng thời kêu ngất!

Lang Vương bị bọn nhỏ kích thích đến, nhờ tim hắn rất tốt, nếu không thật không chịu nổi kích thích mạnh mẻ đánh thẳng vào như vậy! Đưa ba thật là cực phẩm!

Đồ ăn, lại còn nói hắn giành đồ ăn của chúng, còn nói cái gì mà bạch thỏ lớn? Những thứ này làm sao con bé biết?

"Em gái, em còn biết cái gì nữa! Đó là cha chưa có dứt sữa đấy! Không phải giành đồ ăn của chúng ta, cùng lắm thì sau khi rời khỏi đây, chúng ta cùng cha cướp ăn!" Sói con thứ nhất bất đắc dĩ nói.

Lạnh Dạ luôn luôn bình tĩnh, lúc này, hết sức nhẫn nại, hắn hơi cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, ngay sau đó ngẩng đầu, thân sĩ đối mặt với Bạch Tuyết, nhìn cô nhóc trước mặt, cô lại có thể mang đến cho hắn ba nhóc con quý báu.

Cô thật ngốc lại còn không biết bọn nhỏ tồn tại, không được, nhất định phải nghĩ biện pháp để cô biết mới được, nếu không cô lại như hôm nay, mặc như vậy sao được? Như vậy chẳng phải là muốn làm trể nãi việc lớn lên của bọn nhỏ!

"Anh cả, khiêu vũ sắp bắt đầu, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta nhất định phải làm cho cha nhìn mẹ với cặp mắt khác."

"Tất cả đã xong." Sói con thứ nhất trả lời.

"Tất cả đã xong." Sói con thứ ba trả lời.

Lãnh Dạ nở nụ cười, bởi vì rốt cục hắn không nhịn được.

Bạch Tuyết giật mình nhìn Lãnh Dạ, người đàn ông này đang cười. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười, tình huống này là sao? Anh vốn đang tức giận? Nhưng mới vừa rồi anh lại có thể cười, cười mị hoặc như vậy, nhìn đẹp như vậy.

Bạch Tuyết bị nụ cười của Lãnh Dạ hấp dẫn. . . . . .

"Thích tôi cũng không cần khoa trương như vậy chứ?" Âm thanh Lãnh Dạ lạnh lùng từ đỉnh đầu Bạch Tuyết truyền tới, Bạch Tuyết nhanh chóng phục hồi lại tinh thần .

"Ai! Em hai, mẹ bị cha đẹp trai mê hoặc, em phải tăng định lực lên, không nên bị cha mê hoặc mẹ lần nữa, mẹ chúng ta cũng là rất có sức quyến rũ dúng không?" Sói con thứ nhất không cam lòng nói.

"Đó là dĩ nhiên! Chẳng qua cha đúng là đẹp trai làm cho người ta ghen tỵ! Em cũng thích cha, hì hì. . . . . ." Sói con số ba nói xong, ha ha cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui