Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

“Đúng vậy, dáng dấp của bọn họ rất giống nhau, nam đẹp trai, nữ xinh gái. Như vậy chắc hẳn ông nội và bà nội của hai người là những người rất ưu tú.” Tuyết Hoa mỉm cười nói.

Ai ngờ.

Lời này vừa nói ra, ba đứa trẻ, bao gồm cả Lang Vương, đều cúi thấp đầu xuống.

Tuyết Hoa cho rằng có lẽ vì ông nội và bà nội của bọn họ không có ở đây, cho nên bọn họ mới buồn như vậy.

“Xin lỗi! Tôi nhiều lời rồi, đừng giận tôi, hôm nay được gặp mọi người thực sự rất vui vẻ, cho nên mới nói nhiều như vậy.” Tuyết Hoa lễ phép xin lỗi.

Lang Vương nhìn bà ấy, nhớ tới mẹ mình trước kia cũng hiền lành như vậy, không hiểu tại sao bỗng nhiên lại biến thành như thế?

“Bà ngoại, không trách bà được, là chúng con không có bà nội, cũng không có ông nội!” Ức Ức đau lòng nói.

Tuyết Hoa hoang mang, sao có thể? Ai lại không có ông nội và bà nội?

Cho dù là chết rồi, cũng không thể nói là không có!

Chẳng lẽ đường đường là Lang Vương tổng giám đốc - Lãnh Dạ lại là trẻ mồ côi?!

Thật đáng thương!

Bạch Tuyết cầm đũa gắp một miếng đậu hũ rau cải vào trong đĩa của người mẹ mà cô ngày đêm mong nhớ.

Từ nhỏ cô đã thích ăn đậu, cả một bàn toàn rau xanh với đậu hũ này là Lãnh Dạ đặc biệt gọi cho cô.

Tuyết Hoa sững sờ, làm sao cô lại biết bà thích ăn nhất là các sản phẩm chế biến từ đậu? Là trùng hợp sao?

Trên bàn nhiều món ăn như vậy, vậy mà cô lại có thể gắp cho bà một miếng đậu hũ rau cải.

Thực ra, Bạch Tuyết cũng không biết mẹ mình thích ăn cái gì? Đây là những món cô thích ăn, cho nên cứ gắp vậy thôi.

Mặc dù trong lòng không muốn nhận người ta là mẹ, thế nhưng bà ấy cũng đã sinh ra cô.

Biết bà sống tốt, cô cũng yên lòng.

Ăn một bữa cơm, tất cả mọi người đều rất yên tĩnh, lúc Lang Vương để đũa xuống, Tuyết Hoa cũng ăn no rồi, bà đang cưng chiều nhìn ba đứa trẻ ngồi trên bàn ăn chỉ lộ ra cái đầu nhỏ để gặm món bánh ngọt.

Bạch Tuyết nghĩ đến cuộc hẹn của mình, nhìn thời gian thì thấy nên rút lui trước.

“Anh, em có hẹn với một người, anh biết mà, em phải đi!” Bạch Tuyết nói nhỏ.

“Không vội.” Lang Vương nói.

Sau đó một bàn tay đưa tới, ở giữa kẹp một tấm thẻ.

“Gì vậy?” Bạch Tuyết hoang mang hỏi.

“Cầm lấy, mời bạn em uống trà.”

“Đây là thẻ tín dụng, uống trà còn phải dùng cái này sao? Em có tiền mặt rồi.” Bạch Tuyết đẩy ra không muốn lấy.

“Cầm đi, bình thường muốn mua gì thì cứ dùng nó.”

“Được rồi.” Bạch Tuyết cầm lấy, nghĩ đến ba đứa nhỏ ăn cũng không ít, tiêu xài cũng nhiều, tiền của đàn ông nhà mình thì không cần phí.

“Khoảng mấy giờ thì trở về?” Lang Vương nhỏ giọng hỏi một câu, nghĩ đến Khang Cốc cũng sẽ đi, trong lòng không được yên tâm lắm.

“Không biết! Nhưng mà, anh trai, trong thẻ này có bao nhiêu tiền?” Bạch Tuyết tò mò hỏi.

Lang Vương rên lên một tiếng, cô gái nhỏ đúng là càng gọi càng thuận miệng!

“Không biết!” Anh cũng lạnh lùng trả lời một câu.

“Hả? Này anh, nào có ai cho người khác tiền mà chính bản thân mình cũng không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền đâu! Nhỡ em tiêu quá nhiều thì sao?” Bạch Tuyết biết trong thẻ nhất định có không ít tiền, thế nhưng cô luôn muốn có một con số cụ thể! Nếu không cô lại hay suy nghĩ trong lòng.

“Anh, tại sao không nói chuyện? Chẳng lẽ cái này không phải chuẩn bị cho em? Hay là chuẩn bị cho người khác? Em không cần nữa!” Bạch Tuyết giả vờ tức giận trả lại thẻ cho anh.

“Người phụ nữ ngốc, không cho em thì cho ai! Cầm lấy.” Lang Vương lạnh lùng nói, thế nhưng, cái câu người phụ nữ ngốc kia lại giống như mang theo sự cưng chiều vô hạn.

Tuyết Hoa hoang mang, tình cảm anh em của bọn họ thật tốt, những đứa trẻ không có cha mẹ thường có tình cảm rất sâu sắc.

Bà không khỏi bị cảm động giữa tình thân của bọn họ.

Bạch Tuyết bỏ thẻ vào trong túi.

“Tấm thẻ này dù quẹt ở bất cứ nơi nào cũng đều có thể dùng được, nếu cần tiền mặt thì lấy tiền từ trong đó ra là được.” Lang Vương thản nhiên nói.

“Vẫn không nói cho người ta biết là bao nhiêu tiền!” Bạch Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn lên, nũng nịu nói, nhìn bộ dáng đáng yêu đó khiến trong lòng Lang Vương càng ngứa ngáy.

“Bình thường thích gì thì cứ mua đi! Hôm khác cùng em đi mua một chiếc xe, ra ngoài gặp bạn cũng yên tâm hơn chút.”

“Mua xe? Anh thật sự coi cái thẻ nhỏ bé này như một ngân hàng à, em vẫn nên giữ lại để dành thôi! Việc mua xe cứ cho quá đi!” Bạch Tuyết nhìn tấm thẻ, đau lòng nói, cô có thể không có tiền nhưng vẫn nên tiết kiệm một chút.

“Nó chính là một ngân hàng nhỏ đó, đây là thẻ không giới hạn.” Lang Vương thản nhiên nói.

“A? Anh nói đây là thẻ không giới hạn, nói cách khác, tiền trong thẻ này vĩnh viễn không hết có phải không?” Bạch Tuyết giật mình hỏi.

“Ừ.” Lang Vương nhàn nhạt ừ một tiếng.

“Trời ạ! Anh trai, em yêu anh chết đi được.”

Lang Vương lạnh lùng liếc cô một cái, người phụ nữ đáng chết, lại gọi anh là anh trai!

Anh cũng không muốn làm anh trai của cô, làm anh trai cô thì ban đêm sẽ không có cách nào để ăn thịt!

Nhìn thấy cô gái nhỏ hưng phấn, khóe miệng anh giật giật một cái, mỉm cười. Đây là người phụ nữ của anh, đương nhiên anh sẽ có nghĩa vụ nuôi cô, thẻ đó là thẻ vàng của anh, tiền bên trong tất nhiên sẽ không bao giờ hết.

Bạch Tuyết cười ha hả nhìn Lang Vương.

“Anh, thẻ này thực sự là thẻ không giới hạn sao, anh thật là hào phóng, can đảm thật đấy, hắc hắc... Anh không sợ em làm anh trai yêu quý phá sản sao?” Bạch Tuyết đùa giỡn nói.

Hàng lông mi dài cong vút, sáng lấp lánh nhìn Lang Vương.

“Yên tâm, em không có cơ hội làm anh phá sản đâu, nuôi các em anh vẫn dư sức.” Giọng điệu Lang Vương cực kỳ ngông cuồng.

Bạch Tuyết bĩu môi, nhún nhún vai.

“Người đàn ông kiêu căng, ha ha ha, anh trai kiêu căng.” Bạch Tuyết ra vẻ bình tĩnh nói, gương mặt đỏ hồng.

Vừa rồi nhìn bộ dáng ngông cuồng của Lang Vương, không thể không nói, bộ dạng này của anh làm lòng cô loạn nhịp, anh thật sự là đẹp trai đến rối tinh rối mù! Cô cũng yêu anh đến rối tinh rối mù. Trong lòng trào dâng niềm hạnh phúc nồng đậm, còn vô cùng mừng rỡ.

Trong lòng mừng rỡ không phải vì cô có nhiều tiền tiết kiệm, mà bởi vì trong lòng anh, cô là quan trọng nhất, anh đưa cái thẻ không giới hạn này cho cô là tin tưởng cô, còn tùy cô sử dụng. Cũng không sợ cô làm hư nó!

“Anh trai cô rất thương cô.” Tuyết Hoa cười khẽ nói, trong lòng không khỏi mừng thay cho Bạch Tuyết, mong rằng người đàn ông này cũng sẽ đối xử tốt với người phụ nữ của mình.

“Hì hì...” Trong lòng Bạch Tuyết xấu hổ, bị mẹ ruột của mình nói vậy, nhịn không được phải bật cười, mừng thầm vậy thôi. Tuy không muốn nhận mẹ nhưng cứ như vậy ở chung một chỗ với anh cũng không tệ.

Lang Vương nhìn bộ dạng thỏa mãn của cô gái nhỏ, khóe môi liền nhếch lên nở nụ cười.

“Nhưng mà anh, anh cũng không được hối hận nha, mang đồ ra ngoài rồi cũng không thể đòi lấy lại chứ?” Cô gái nhỏ Bạch Tuyết hỏi.

Lang Vương nhíu mày, cô luôn hoài nghi sự chân thành của anh, người phụ nữ ngốc.

Bạch Tuyết giống như nghĩ đến một chuyện gì buồn cười, ăn một chút rồi lại cười rộ lên.

“Em sẽ dốc hết sức tiêu tiền cho anh, nếu không thì thật xin lỗi cái thẻ không giới hạn này, đến lúc đó, anh trai yêu quý, anh đừng hối hận nha, hì hì...” Bạch Tuyết cười xấu xa. Nụ cười này trong mắt Lang Vương giống như mang theo ý xuân, khiến cho thân thể của anh nóng lên, vị phía dưới kia lại chuẩn bị ngóc đầu dậy.

“Dì Tuyết, giúp tôi chăm sóc bọn nhỏ một chút, tôi đưa em, gái, ra, ngoài!” Lãnh Dạ nói.

Bạch Tuyết cầm túi, nhìn mẹ mình, muốn gọi một tiếng mẹ, thế nhưng thấy bà và bọn nhỏ nói chuyện rất thân thiết, cô chỉ nói: “Các con phải ngoan nha.” Sau đó rời đi.

Ra khỏi quán rượu.

Lang Vương trực tiếp kéo Bạch Tuyết đến bãi đỗ xe, vừa mới đi tới cạnh xe cô liền bị anh ép lên thân xe.

“Này này! Có người!” Bạch Tuyết nói nhỏ, ý là có người đến.

Lang Vương bất đắc dĩ buông tay.

Nhìn bộ dạng sốt ruột của anh, Bạch Tuyết lộ ra ý cười, hết sức nịnh nọt nhón chân lên, hôn lên gương mặt Lãnh Dạ một cái.

“Xin lỗi, khiến đầu của anh bị thương, còn có tay anh nữa, em rất xin lỗi!” Bạch Tuyết nũng nịu nói, cô biết Lãnh Dạ sẽ không trách cô, nếu không thì sao lại đưa cô thẻ không giới hạn. Thế nhưng, cho dù là như vậy, trong lòng cô vẫn rất áy náy!

Được cô gái nhỏ chủ động hôn một cái thì dù bị đánh hay cắn cũng đáng, nhưng mà, đáp lại Bạch Tuyết lại là sự gặm cắn hung ác, cho đến khi cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tuyết bị mút đến sưng lên, anh mới hài lòng buông cô ra.

“Được rồi, em muốn đi, em và Giai Giai đã hẹn rồi. Không thể tới trễ.” Bạch Tuyết thở dốc nói.

“Chờ một chút, vào trong xe trước chờ anh.” Lang Vương lạnh lùng nhìn cô, không đợi Bạch Tuyết mở miệng liền trở về quán rượu, Bạch Tuyết cho là anh muốn đón con cho nên ngoan ngoãn vào trong xe trước chờ anh.

Rất nhanh Lãnh Dạ đã trở về, nhưng chỉ ôm có một mình Ức Ức.

Bạch Tuyết tò mò nhìn Lãnh Dã: “Thiên Tầm và Niệm Niệm sao không ra?”

“Bọn họ còn chưa chơi đủ.”

Sau đó, anh lại nói với Ức Ức: “Nhớ kỹ lời cha nói, nhất định phải trông coi mẹ cho tốt, không được để mẹ bị người khác bắt nạt, đã biết chưa? Nhất là nếu có người đàn ông khác tới gần mẹ, con không cần khách khí.” Lang Vương nghiêm nghị nói.

“Dạ, anh đang muốn dạy hư con trai em?” Bạch Tuyết không vừa lòng trừng mắt nhìn Lang Vương.

Lang Vương lạnh lùng nhìn cô, con ngươi sắc bén khóa chặt lấy cô, giống như muốn nhìn thấu cô vậy. Bạch Tuyết cảm nhận được ánh nhìn soi mói ấy, cô giống như một con thỏ không có chỗ để trốn, chống lại anh là chết, anh chính là công lý, lời anh nói cũng là thánh chỉ, bạn nhất định phải phục tùng, mà còn phải là ngoan ngoãn phục tùng, không nghe theo sẽ bị ăn sạch.

Đương nhiên cô biết mục đích Lãnh Dạ làm như vậy, còn không phải là để con trai giúp anh giám thị cô sao.

“Nhưng mà, nhưng mà, Giai Giai còn không biết em đã có con.” Bạch Tuyết cãi lại, có vẻ hơi yếu kém, gục đầu xuống, đôi tay nhỏ nắm lấy góc quần áo vặn vẹo, động tác này đã lâu rồi cô chưa làm, chẳng lẽ cô đã nhớ lại thời gian trước kia của bọn họ sao?

Động tác quen thuộc như vậy, trước kia mỗi lúc cô gái nhỏ chột dạ đều sẽ có bộ dạng này, bất lực cúi thấp đầu, chỉ để anh thấy một đỉnh đầu đen sì, bộ dáng này giống như một nàng dâu nhỏ bị ức hiếp vậy. Khiến anh nhìn là đau lòng, nhưng, đau lòng là đau lòng, người phụ nữ của mình thì vẫn phải giữ chặt một chút.

Anh đi tới trước mặt cô, nâng mặt cô lên, không kiêng dè còn có con trai ở đây, hôn một phát lên đôi môi non mịn của cô.

Ức Ức cuống quýt nâng hai cánh tay nhỏ bé lên che mắt: “Xấu hổ, cha xấu hổ.”

Lang Vương không để ý tới con trai, anh vẫn tự mình dặn dò cô gái nhỏ cho thỏa đáng.

Anh khàn giọng lẩm bẩm: “Trực tiếp nói cho cô ta biết. Em sinh con cho anh.” Vẫn là giọng điệu thể hiện rõ tính mệnh lệnh. Chỉ là lúc này đôi mắt lạnh lùng sâu sắc, lộ ra sự cháy bỏng, ánh mắt của anh rất phức tạp, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt, đẹp trai đến mức khiến người ta quên thở, yếu ớt gật đầu.

“Em sẽ tìm cơ hội nói với cô ấy.”

Lang Vương hài lòng cười một tiếng đầy câu hồn rồi nhìn cô gái nhỏ: “Ngoan.” Không kiềm được xoa đầu Bạch Tuyết một cái, tựa như là cha đang xoa đầu con gái mình.

Sau đó, Lang Vương lại lặng lẽ quay đầu, nhìn Ức Ức: “Con trai, những điều mà cha nói con đã rõ chưa?”

Ức Ức gật gật đầu: “Dạ, cha yên tâm, Ức Ức đã nhớ kỹ, nhất định sẽ bảo vệ mẹ, không để cho các chú khác bắt nạt mẹ, ngoại trừ cha, không thể để mẹ bị chú Hà hôn. Nếu ai dám có ý nghĩ xấu với mẹ, Ức Ức nhất định sẽ không khách khí! Lúc mẹ ở bên ngoài cùng một người đàn ông khác không phải cha, Ức Ức nhất định sẽ chú ý chăm sóc cho mẹ, quyết không để mẹ bị người khác bắt nạt.

Hôm nay cái chú Khang Cốc mà cha nói không phải là người xấu, miễn chú ấy không hôn mẹ Ức Ức là được. Nếu như có một người đàn ông khác ngoài chú Khang Cốc, Ức Ức sẽ cẩn thận hơn. Xin cha cứ yên tâm.”

Ức Ức thuật lại một lần lời nói của Lang Vương, Lang Vương rất hài lòng, gật gật đầu: “Con trai ngoan.”

“Cha, Ức Ức hứa với cha nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho mẹ. Thế nhưng, cha cũng phải yêu mẹ cơ, những người phụ nữ bên ngoài cha không được yêu nha. Cha chỉ có thể yêu mẹ thôi.” Ức Ức nghiêm túc nói, hai con mắt thật to nhìn chằm chằm vào Lang Vương.

“Ha ha.” Bạch Tuyết bật cười.

“Mắt của hai người thật thần kỳ, giống nhau như đúc, buồn cười chết mất.” Tuy Bạch Tuyết cười, thế nhưng, hai người đàn ông người nào cũng không cười.

“Cha biết rồi. Cha chỉ thích mẹ con, chỉ thương các con thôi.” Lang Vương cũng rất nghiêm túc đáp lại.

“Cha yêu mẹ, Ức Ức đã thõa mãn rồi.” Ức Ức biết cha ở Yêu giới có rất nhiều con trai, bọn họ cũng rất tốt, bọn họ cũng là con trai của cha, sao cha chỉ có thể yêu ba người bọn cậu, cậu cũng chỉ hy vọng cha sẽ yêu mẹ mãi mãi, cha cũng đừng yêu những người phụ nữ ở Yêu giới kia, như vậy mẹ sẽ rất đau khổ! Mẹ mà đau khổ, bọn cậu cũng sẽ đau khổ theo!

Cho nên, cậu chỉ cần mẹ vui vẻ, là bọn cậu cũng vui vẻ liền.

Lời của con có ý tứ sâu xa, Lang Vương sao có thể không hiểu, anh dịu dàng kéo Ức Ức, con còn nhỏ như vậy, vậy mà lại rất hiểu chuyện, chiều cao của cậu còn chưa dài bằng cánh tay của anh, nhưng cậu lại biết thông cảm cho anh, biết suy nghĩ vì anh, biết suy nghĩ vì mẹ.

Khiến cho anh rất khó xử, Lang Vương đau lòng hôn lên trán con trai một cái.

“Con trai ngoan, cha đều yêu tất cả các con, ai cũng đừng nghĩ sẽ tách chúng ta ra.” Lang Vương cũng sâu xa nói, anh biết rõ trong lòng con trai nghĩ cái gì.

Điểm mấu chốt là bọn họ đã cứu Ma Vương ra, Ma Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ, điểm này Ức Ức cũng biết, Ma Vương có rất nhiều tay sai, bọn chúng đều rất lợi hại, tuy Lang Vương cũng lợi hại, nhưng một người không thể đánh lại số đông, cho nên trong lòng Ức Ức vẫn rất rầu rĩ, chẳng may có một ngày bọn họ phải đối mặt với nguy hiểm, hy vọng cha sẽ luôn yêu thương mẹ, đây là tâm nguyện duy nhất của Ức Ức.

Thân nhất chính là tình thương ruột thịt, Ức Ức là do Bạch Tuyết sinh ra, bọn họ đều rất yêu người mẹ nhỏ này, tuy bình thường đều gọi mẹ là Bạch Tuyết, thế nhưng ở trong lòng cha và mẹ là những người quan trọng nhất, là người thân yêu nhất của bọn họ.

Trong lòng Lang Vương có cảm giác rất khó chịu, đứa trẻ nhỏ như vậy mà đã phải chịu áp lực quá lớn.

“Cha cam đoan với con, cha vĩnh viễn sẽ yêu thương các con, cho dù tương lai có như thế nào đi nữa, chúng ta mãi mãi không chia lìa, sinh tử gắn bó.” Lang Vương tựa đầu vào đầu con trai, nói thật nhỏ, hai tay ôm thật chặt Ức Ức kéo vào lòng.

“Cảm ơn cha.” Ức Ức nước mắt rưng rưng nói.

“Hai người làm gì mà giống như sinh ly tử biệt vậy! Em chỉ đi gặp bạn thôi mà, cũng không phải là đi mãi!” Không biết rằng, chỉ một câu nói đùa của Bạch Tuyết mà thiếu chút nữa lại thành hiện thực, Bạch Tuyết và Ức Ức thiếu chút nữa là không về được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui