Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Lang Vương đi vào bữa tiệc, thấy Bạch Tuyết cùng Tiểu Long Nữ mặt vừa mỉm cười vừa nói chuyện, người khác không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ là Khuê Mật (rất thân thiết)!

"Con trai, bên kia khai chiến, chúng ta vẫn là không qua đó thì tốt hơn."

"Cha không có ý định đi qua giúp mẹ một chút sao?" Ức Ức lo lắng hỏi.

"Cách mạng chưa thành công, mẹ con vẫn cần phải cố gắng. Ở Yêu Giới những người phụ nữ kia cũng rất khó trị, mẹ con còn phải rèn luyện thêm thì vẫn tốt hơn. "

Lang Vương cùng con trai vừa ăn vừa rời đi.

Ai ngờ!

"Hai người các người không có lương tâm, không thấy tôi bị người khác bắt nạt sao, đều không giúp một tay! Nhất ddiieennddaanleequydon là anh, con sói thối tha! Trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp nơi!" Bạch Tuyết đoạt lấy miếng bánh ngọt nhỏ trong tay Lang Vương nhét vào trong miệng mình ăn.

"Người phụ nữ theo đuôi anh chọc giận em? Lẽ nào là vậy, vừa rồi anh nhìn thấy em cũng không có thua nha, người phụ nữ kia bị em chọc giận đến run cầm cập." Lang Vương vừa nói chuyện vừa đi lấy một miếng bánh ngọt.

"Run cầm cập? Người đàn ông này, anh thấy cô ta run cầm cập ở chỗ nào? Có phải anh nhìn chằm chằm từng cơn sóng nhỏ trên người cô ta không hả? Nói? Phải hay không?" Bạch Tuyết lại đoạt lấy miếng bánh ngọt nhỏ trong tay Lang Vương ăn một phen, cái miệng nhỏ nhắn cắn hai cái, xem ra rất hài lòng với hương vị bánh ngọt.

Lang Vương nhìn người con gái nhỏ thích ăn, lại cầm một miếng nữa trực tiếp đi đút Bạch Tuyết ăn.

"Ăn cái gì cũng ngăn không được miệng của em! Ở trong mắt của anh sóng nhỏ của người khác cũng không bằng vẻ đẹp của em."

" Ôi trời!!!  Không chịu nổi, cha thật là buồn nôn quá đi. Vì lấy lòng mẹ, lời buồn nôn như vậy cũng nói. Quá mất mặt  rồi!"  Ức Ức từ chính giữa hai người đi ra, một đôi tay nhỏ bé còn kéo một ít bàn ăn.

"Ha ha...... Con trai, thật xin lỗi nha. Ai bảo cha con lăng nhăng thế này rồi! Sau này con cũng không nên học giống cha, chỉ có thể thích một người phụ nữ, cũng chỉ có thể  tìm lấy một lão bà. Nếu không mẹ liền đánh mông con."

Bạch Tuyết đưa ra bàn tay nhỏ bé ra làm mẫu cho Ức Ức nhìn, vỗ trực tiếp hai cái lên cái mông khêu gợi của Lang Vương.

Ức Ức le lưỡi.

"Con mới không cần lão bà! Thật là tốn tiền bạc!" Ức Ức khinh thường nói.

"Không cần cũng không được, phải có lão bà, để cha con có người nối dõi tông đường." Bạch Tuyết xoa xoa đầu Ức Ức, rồi xoay người đi ăn càn quét.

Lang Vương tiến đến gần tai Bạch Tuyết nói nhỏ.

"Vợ, em phải chịu trách nhiệm với anh, mới vừa rồi anh bị em vỗ vào mông, đem phía trước đứng thẳng. Chuyện không lớn lắm, nhìn đi rồi làm, em chỉ cần nghĩ biện pháp khiến nó nằm xuống là được." Lang Vương nói như không có chuyện gì xảy ra.

Bạch Tuyết sửng sốt.

Không phải là nằm xuống sao?

Biện pháp thì có đấy!

Bạch Tuyết đi tới bên cạnh, cầm lên một vỏ sầu riêng, đó là trái cây mà thầy giáo làm đầy gai nhọn để trang trí, bị Bạch Tuyết đem tới vỏ sầu riêng đã lấy, sau đó đi tới trước mặt Lang Vương, khom lưng cố làm giống như ăn phải nó. Nhân lúc người ta không để ý dùng gai sầu riêng đâm về phía dưới Lang Vương.

Dĩ nhiên cô sẽ không quá dùng sức, nếu không Lang Vương sẽ tiêu!

Lang Vương bị đau rên lên một tiếng.

"Vợ,em muốn mưu sát chồng!" Lang Vương cắn răng nói nhỏ.

"Là anh nói muốn để cho em giúp anh!"

"Đáng chết, em không sợ sẽ ghim hư nó, về sau nếu không dùng được thì em sẽ phải chịu khổ sao?" Lang Vương nói nhỏ.

"Cha, khổ gì?" Ức Ức tò mò đưa qua đầu hỏi.

"À? Là trái cây khổ." Lang Vương lúng túng chỉ chỉ một bàn trái cây nói.

"Trái cây khổ, để con ăn thử." Ức Ức đưa cánh tay nhỏ gắp một miếng.

Tiếc rằng cánh tay nhỏ quá ngắn.

"Mẹ, lấy cho con một miếng, con ăn thử có thật khổ không? Con chưa từng ăn trái cây khổ." Ức Ức hưng phấn nói.

"Con trai, con trai, cái kia vừa rồi khổ, là bởi ddiieennddaanleequydon vì không tươi, tất cả mới có thể là khổ, những thứ khác đều là ngọt." Lang Vương nhìn Ức Ức được mẹ đem trái cây tới vừa ăn vừa thưởng thức.

Ba người sau một trận ăn nhiều, cùng ba chào hỏi một tiếng trước khi rời đi.

Bởi vì Lang Vương chợt nhận được tin tức từ Yêu Giới, nói rằng mời anh trở về một chuyến. Mới vừa có ma quỷ xuất hiện, hiện tại lại truyền tới tin tức từ Yêu Giới, làm thế nào mà anh có thể yên tâm rời đi lúc này.

Ngồi ở trên cỏ cau mày.

Ức Ức chơi đùa ở một bên.

Bạch Tuyết ngồi bên cạnh diendanlqd Lang Vương, cô nắm tay của anh, dùng bàn tay trắng nõn nhỏ bé cầm lấy bàn tay to của anh.

"Dạ ——" cô kêu một tiếng rất nhỏ. Liếm môi một cái, rũ mắt đẹp xuống, vẻ mặt có vẻ hơi ảm đạm một chút.

"Có phải có tâm sự hay không? Là về em và đứa bé sao?" Cô, thật là nhạy cảm nhưng mà thông minh.

Mà cô biết cô yêu người đàn ông là Lang Vương, nhất định có rất nhiều chuyện chờ anh đi xử lý. Anh giống như rất không yên tâm cô và đứa bé, cho nên mới vẫn phải ở lại chỗ này.

Lang Vương nhìn Bạch Tuyết rũ đầu, dáng vẻ đầy lo lắng và bất an, trong lòng anh đau nhói.

"Người phụ nữ ngốc, đoán mò cái gì." Lang Vương cưng chìu vuốt ve mái tóc Bạch Tuyết.

"Nếu không trở về Yêu Giới đi, nơi đó cần anh." Bạch Tuyết nói thật nhỏ.

"Chẳng lẽ em sẽ không cần anh? Em biết ở Yêu Giới anh có rất nhiều phụ nữ, em không lo lắng sao? Hả?" Lang Vương cười xấu xa nói.

"Em tin tưởng anh sẽ không, em cũng ra lệnh không cho phép anh và những phụ nữ kia có tư tình. Anh là người đàn ông của em, là người ông của chính em." Bạch Tuyết quệt mồm, đưa tay vòng chắc cánh tay Lang Vương, nũng nịu đưa mặt vào cánh tay bền chắc của anh.

"Người phụ nữ nhỏ bá đạo như vậy, hiện tại rất có dáng vẻ của sói mẹ nha." Lang Vương vuốt cái mũi nhỏ của Bạch Tuyết một cái.

"Em chính là bá đạo, về sau anh chính là của em, em mới không cần chia sẻ anh với người khác. Những người phụ nữ kia sau khi anh trở về liền giải tán họ, cũng làm cho các cô ấy tái giá, đi tìm diendanlqd hạnh phúc của mình. Dù sao không cho phép giành anh với em." Bạch Tuyết trợn to hai mắt, hướng về phía anh và nói thật hung hãn.

"Giải tán? Vậy mà em có thể nghĩ ra được. Anh là Lang Vương, làm sao có thể làm như vậy!" Lang Vương khó xử nhìn người phụ nữ nhỏ.

"Tốt lắm, đã làm khó anh, những chuyện này liền do em tới xử lý, em nhất định phải giải tán những người phụ nữ bên cạnh anh, làm cho các cô ấy đi tìm hạnh phúc của mình. Giống như kiểu của chúng ta là đều yêu đối phương vậy."

Tại sao một mình anh có thể có nhiều phụ nữ như vậy, đây đối với chúng em mà nói quá không công bằng!

"Nhất định phải là người người ngang hàng, nam nữ ngang hàng." Bạch Tuyết hùng hồn nói.

"Em xử lý?" Lang Vương khó tin hỏi.

"Ừ, giải tán hậu cung của anh, chuyện này để em làm, anh không cần phải lo lắng. Anh chỉ cần phụ trách tốt đại sự, loại chuyện nhỏ này anh không cần tốn sức phiền lòng." Bạch Tuyết vỗ ngực một cái nói.

"Em xác định em có thể xử lý?"

"Không được xem thường em, anh rõ ràng có thể mặc kệ; nhưng mà, anh có thể hỗ trợ thủ đoạn ở phía sau em phải hay không? Trừ phi là anh không đành lòng vì những người phụ nữ kia! Còn muốn có tư tình với các cô ấy!" Bạch Tuyết nói một cách chua chát.

"Đừng nói bậy, cái gì là tư tình!" Lang Vương bị người phụ nữ nhỏ làm cho đau cả đầu.

"Chính là tư tình, ngoại trừ những người phụ nữ kia ra anh chỉ cần có tư tình với em là được. Em không cho phép anh và họ có tư tình, anh nhớ kỹ cho em, nếu không em sẽ khiến anh chịu không nổi!" Bạch Tuyết vừa nói vừa thở phì phò.

"Không nói đạo lý!"

"Anh hối hận khi cưới em có phải hay không?" Bạch Tuyết uất ức nói.

"Người phụ nữ ngốc! Anh là hối hận cưới em quá muộn, cho nên về sau em phải đền bù nhiều hơn, thời điểm nên làm thêm giờ liền làm thêm giờ, thời điểm nên dâng hiến thì phải dâng hiến nhiều hơn cho anh." Lang Vương nắm được cằm của Bạch Tuyết một phen, hung hăng cắn một cái lên môi cô.

"Anh —— đáng ghét!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết đỏ lên.

Nhìn người phụ nữ nhỏ đỏ mặt lên, thân thể Lang Vương nóng theo lên.

Phía dưới đã dậy.

Nhìn Ức Ức rất nhập tâm chơi bùn đất ở chỗ không xa.

Lang Vương cầm tay nhỏ bé của Bạch Tuyết lên, liền hướng về phía hạ thân sờ soạng.

"Làm thế nào? Đã dậy." Mặc dù cách khố trong và quần dài, nhưng cảm thấy độ cứng nơi đó vẫn như cũ. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lúng túng, xấu hổ. Cô cố gắng rút tay về, đáng ghét người đàn ông này có sức lực hơn cô, cầm lấy tay cô không thả, ép buộc cô đụng vào Đại Gia Hỏa (theo mình nghĩ là chỗ đó của đàn ông, vì lúc này Lang Vương đang cầm tay Bach Tuyết chạm vào đó) của anh, khiến Bạch Tuyết thẹn thùng mặt hồng tim đập.

"Nhớ nó chứ. Yên tâm, nó vĩnh viễn đều là của em, các người phụ nữ khác không có phần." Lang Vương cười xấu xa.

Tâm tình người đàn ông này thật xấu xa, rõ ràng là Bạch Tuyết không phải có ý đó, anh lại cố ý vặn vẹo ý tứ của Bạch Tuyết.

"Ở đâu mà có chuyện đó! Em không cho phép anh và những người phụ nữ kia có tư tình, nhưng mà, cũng không phải là nói chính là em nghĩ cái kia sao! Anh buông tay em nhanh lên!" Bạch Tuyết lúng túng nói.

Nhìn dáng vẻ của người phụ nữ nhỏ, Lang Vương cười tà mị, cánh môi khêu gợi tiến tới bên tai cô, cho Bạch Tuyết một loại cảm giác không rõ, rất nhột, rất nóng, rất thẹn thùng, có chút cảm giác rất lạ.

"Vậy là em muốn cùng anh nói chuyện tư tình. Ôi! Làm sao anh lại ngốc như vậy nhỉ? Xem ra là em đói bụng lắm."

"Anh là cố ý xuyên tạc ý của em, đáng ghét!" Cô rõ ràng không phải ý này, người đàn ông này thật đáng ghét quá.

"Thật ra thì, vừa rồi anh mới biết em nhớ anh nhiều bao nhiêu, việc Tiểu Long Nữ bị em giết không chừa mảnh giáp, em cho rằng anh không nhìn thấy hả? Đừng quên anh là Lang Vương, chuyện gì cũng biết nha."

"Hả? Anh, anh biết trong lòng em đang suy nghĩ gì?"

"Có thể nói là như vậy, chỉ là thời điểm anh muốn biết thì mới biết được, dưới tình huống bình thường, anh còn không biết sao. Tựa như mới vừa rồi ở kia biểu hiện trước mặt của em là bảo vệ người đàn ông của mình như thế nào, anh đều biết rất rõ ràng nha."

"Hả? Anh thật đáng ghét, nghe lén người khác nói chuyện. Con sói thúi, về sau không cho phép nghe lén, lại càng không được sử dụng pháp lực trước mặt của em nữa. Nếu không em bỏ đói anh!" Bạch Tuyết thẹn quá thành giận gầm nhẹ.

"Mặc dù nghe lén các em nói chuyện là không có đạo đức, nhưng mà, nếu như không nghe lén làm sao anh diendanlqd biết được người phụ nữ nhỏ này có nhiều đói khát nha. Yên tâm, về đến nhà anh sẽ muốn em, muốn em thật tốt."

"Lãnh Dạ ——" Bạch Tuyết thẹn thùng quá mức, hét lớn một tiếng.

Bạch Tuyết gào xong, liền hối hận. Bởi vì Ức Ức nhìn tới, cô cuống quít rút tay về.

Lang Vương kêu đau một tiếng.

"Em muốn giải tán hậu cung của anh là không có vấn đề, chỉ là em phải bảo đảm tính phúc của anh, không cho phép bỏ đói anh đó."

"Phốc —— có khi nào em để anh đói bụng, là chính anh không có việc gì lại đi đoán mò."

"Hiện tại anh cũng rất đói, nếu không bây giờ tìm một cây đại thụ rồi chúng ta dã chiến." Lang Vương hưng phấn nói.

"Này, anh cho rằng mình đang là sói sao, có thể tùy ý làm ở bên ngoài. Anh bây giờ đang là người, người là phải có sĩ diện có biết hay không?"

"Ai nói là người thì không thể đánh dã chiến, em đén xem thử? Bên kia đang có một đôi đang đánh dã chiến." Bạch Tuyết nhìn theo phương hướng mà Lang Vương chỉ vào.

Một đôi nam nữ đang thân mật sau cây đại thụ đấy.

"A ——" Bạch Tuyết cuống quít che miệng đang muốn thét chói tai, một đôi nam nữ kia lại là Khang Giai và Đoan Mộc.

"Bọn họ đều là hai con người không đúng? Bọn họ đang không đánh dã chiến theo kiểu bình thường. Không được, anh dien:dan:le:quy:don cũng muốn tìm một gốc cây lớn một chút như vậy, sau đó cùng em thân mật." Lang Vương cười tà mị, cố ngó ngó xem chung quanh một chút có đại thụ hay không. Bạch Tuyết có chút nóng nảy, nhìn anh muốn làm thật, làm sao bây giờ?

"Này? Dạ, anh không làm giống bọn họ được. Ức Ức vẫn còn ở chỗ này."

"Con trai sẽ tự mình chơi thật tốt, đoán chừng một lát sẽ không qua đây."

"Vậy cũng không được nha, anh và những người đó không giống nhau! Thời gian bọn họ làm có thể sẽ nhanh một chút, nhưng anh, mỗi lần...... Đều rất lâu, thời gian ở chỗ này không đủ! Anh không có xong chuyện  nhanh như vậy, trong lòng anh phải cân nhắc, ngộ nhỡ đến lúc đó con trai tìm đến, người khó chịu là anh nha. Em sẽ không sao cả, dù sao mỗi lần em...... Đều là bị anh đưa lên nhiều lần...... Cao trào. Anh không được nha, anh không có nhanh kết thúc! Thôi, vẫn là về nhà  rồi muốn có được hay không?" Lời nói của Bạch Tuyết khiến trong lòng Lang Vương thấy thoải mái, người phụ nữ nhỏ này là đang khích lệ anh nha.

"Được rồi, hôm nay tha cho em một cái mạng."

"Động vật ăn thịt, một ngày không ăn thịt em đều khó chịu!"

Bạch Tuyết thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ như thế nào, tạm thời có thể tránh được một kiếp.

Ức Ức chơi đùa ở trên bãi cỏ, chợt hưng phấn chạy tới.

"Ba, mẹ, ông nội tới, ông nội tới." Ức Ức cảm thấy rõ ràng ba của Lang Vương tới.

Bạch Tuyết nhìn xung quanh một chút, không phát hiện có người tới nha.

"Mẹ, ông ở nhà, ông nội đã đi gặp ông ngoại rồi, chúng ta mau mau trở về đi thôi."

Quả nhiên, ba người đi vào trong dien:dan:le:quy:don nhà Bạch Hàn, quả nhiên trông thấy ba của Lang Vương ở trong phòng khách.

Ông nội Lang rất hiền lành nhìn Bạch Tuyết, trong ngực ôm Thiên Tầm, chân ngắn của Thiên Tầm còn nhàn nhã đá tới đá vào, trong cái miệng nhỏ nhắn còn ăn trái cây mà ông nội mang đến.

"Thông gia, nếu tụi nó đều đã có đứa bé, có một số việc muốn hoàn thành, chúng tôi cách rất xa Lãnh gia, lần này tôi tới là muốn mang theo Tuyết Nhi còn có đứa bé đi nhận gia tộc, sau đó cho tụi nó làm lễ kết hôn. Về sau chúng sẽ thường xuyên trở lại nơi này thăm ông. Ông xem như vậy có được hay không?"

Tất nhiên Bạch hàn rất vui lòng, ban đầu đưa Bạch Tuyết cho Lãnh Dạ, vốn tính toán là để giúp cho anh làm buôn bán, sau lại phát hiện ra lương tâm mình, muốn tìm người nhà tốt cho Tuyết Nhi, ai ngờ Tuyết Nhi lại yêu Lãnh Dạ, lại còn có đứa bé.

Nếu như vậy, ông càng hy vọng Tuyết Nhi và Lãnh Dạ có một kết quả tốt, không nên không có thân phận rõ ràng đi theo một người đàn ông!

Trong lòng vẫn buồn rầu chuyện này, lại không có mặt mũi để nói, dù sao chuyện của Tuyết Nhi đến hôm nay đều do ông ban tặng!

Hôm nay ba của Lãnh Dạ tìm tới cửa nói là muốn cho Tuyết Nhi và Lãnh Dạ làm lễ kết hôn, dĩ nhiên trong lòng ông vô cùng cao hứng.

Đây là chuyện tốt, kiểu đàn ông như Lãnh Dạ có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy được. Có tài sản, có quyền lực, mà đối với Tuyết Nhi cũng rất tốt.

"Thông gia, tôi không có ý kiến, chỉ cần Tuyết Nhi vui mừng là tốt rồi. Lãnh Dạ là một người đàn ông tốt, đối với Tuyết Nhi lại rất săn sóc, những thứ này tôi đều nhìn ở trong mắt mà vui ở trong lòng. Ông đã nuôi được một Hảo Nhi Tử (con trai tốt)."

"Ha ha...... Ông cũng nuôi được một con gái tốt."

Bạch Tuyết nghĩ đến việc rời khỏi nơi này, trong lòng chợt rất luyến tiếc ba mình, len lén chạy vào trong nhà khóc. Lang Vương cũng đi theo vào.

"Về sau, em có thể thường xuyên trở lại, chỉ cần em nghĩ đến ba, anh liền đưa em trở lại đây."

"Đưa em trở lại? Là máy bay sao? Hay là dùng xe lửa? Hay là giống như trên TV cũng chưa có biến đổi, sau đó đi đến Yêu Giới hả?" Bạch Tuyết hoang mang nhìn Lang Vương hỏi.

"Em nói rất là chính xác, ở Yêu Giới không có phương tiện giao thông, chỉ có ma pháp, chỉ cần muốn đi nơi nào, trong lòng vừa nghĩ sẽ đi đến đó liền."

"Ồ, thật là thần kỳ. Nếu phải đi, em muốn đi đến chỗ mẹ nói tạm biệt."

"Anh đi cùng em." Lang Vương đau lòng nói.

"Không cần đâu, em muốn tự mình đi."

Ngày tiếp theo. 

Khách sạn xa hoa.

Tuyết Hoa đang dọn dẹp quần áo, cô phải về nước Mỹ.

Bạch Tuyết gõ cửa đi vào, kể hết tình huống của mình một mạch, Tuyết Hoa hy vọng được tham gia hôn lễ của Bạch Tuyết và Lãnh Dạ, Bạch Tuyết từ chối, nói nhà anh ở địa phương rất xa. Tuyết dien:dan:le:quy:don Hoa đưa tiền cho Bạch Tuyết, Bạch Tuyết lại nói không cần. Đoán chừng ở Yêu Giới cũng không cần tiền, hơn nữa tiền của Lãnh Dạ đã đủ nhiều, có mấy đời cô cũng xài không hết.

Tuyết Hoa vui mừng cho Tuyết Nhi, mặc dù bọn họ đều đã có đứa bé, nhưng mà vẫn chưa từng làm thủ tục, từ đầu đến cuối làm cho lòng của cha mẹ không dễ chịu.

Bạch Tuyết và mẹ nói tạm biệt, trong lòng tốt hơn nhiều.

Rời chưa quá xa khách sạn, liền bị một người kéo lên xe việt dã, muốn hét to, nhưng mà bị người đó che miệng lại không kêu được.

Cuối cùng, Bạch Tuyết thấy đôi giày của người che miệng cô phía sau, đó là Tiểu Long Nữ.

Người phụ nữ ghê tởm, lại muốn như thế nào?

Bạch Tuyết dùng sức thật mạnh giẫm lên chân của Tiểu Long Nữ, Tiểu Long Nữ bị đau buông tay.

"Cô muốn làm gì? Hoàn toàn không để yên ——" Bạch Tuyết gầm nhẹ.

Bạch Tuyết quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông lái xe, người đàn ông này cô biết, là Cung Hàn.

"Cung Hàn, không thể ngờ anh và cô ta cấu kết, các người muốn mang tôi đi nơi nào?" Bạch Tuyết hỏi bén nhọn.

"Tuyết Nhi, đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em, anh mang theo em rời đi lúc này thôi, anh sẽ yêu em thật nhiều, tuyệt đối sẽ không để cho em chịu uất ức." Cung Hàn nói.

"Không —— anh dừng xe lại nhanh lên, tôi muốn xuống xe." Bạch Tuyết cảm thấy xe được lái rất nhanh, trong lòng lo lắng, nhào qua giành tay lái.

Xe đung đưa trái phải.

Bốp ——

Một cái tát của Tiểu Long Nữ đập tới, Bạch Tuyết che mặt nóng hừng hực, khóe miệng rỉ ra máu.

Nhưng vào lúc này, một vật nặng chợt rơi xuống trên mui xe, Bạch Tuyết vốn tưởng rằng là Lang Vương tới cứu cô, không biết là một Ma Vương Tiểu Yêu khác chạy tới đây.

Bọn họ cảm giác mãnh liệt có yêu khí đến, yêu khí này dĩ nhiên là từ trên người Cung Hàn truyền tới, Cung Hàn nên ăn sinh mạng một người đàn ông rồi, nhưng mà, anh không có ăn, bởi vì anh biết rõ người thích Bạch Tuyết chính là Lãnh Dạ lại chính là Lang Vương, hơn nữa Lang Vương muốn đưa Bạch Tuyết đi, anh ta bất chấp tất cả, chỉ muốn cướp Bạch Tuyết đi, sau đó trốn.

Chính là yêu khí trên người Cung Hàn đưa Ma Vương Tiểu Yêu tới.

Lúc này, Lang Vương đang ở nhà trong dien:dan:le:quy:don chờ Bạch Tuyết trở về chợt nhận thấy được yêu khí xuất hiện nồng nặc, biết có chuyện lớn xảy ra. Vì vậy gọi điện thoại cho Tuyết Hoa bảo Bạch Tuyết không nên quay lại trước, ở nơi đó chờ anh, anh sẽ đi đón cô.

Ai ngờ Tuyết Hoa nói Bạch Tuyết đã sớm rời đi, Lang Vương biết đã xảy ra chuyện. 

Lang Vương giao các đứa bé cho ba vợ chăm sóc, nói nếu như có thể, anh và Tuyết Nhi có thể sẽ trực tiếp rời đi, nơi này đã bại lộ. Trở lại sẽ liên lụy người nơi này, nhất là Bạch Hàn, nếu như Bạch Hàn có chuyện, Bạch Tuyết sẽ rất khổ sở.

Lang Vương và Bạch Hàn tạm biệt đơn giản, nói Tuyết Nhi ở nơi đó của mẹ cô, có lẽ cô và mẹ sẽ cùng nhau lên máy bay. Lang Vương bày tỏ làm xong hôn sự sẽ trở lại nhìn ông.

Bạch Hàn biết Tuyết Nhi muốn mẹ cô, từ nhỏ đến lớn trong lòng Tuyết Nhi đều có mẹ. Ông hiểu***** tâm tình của Tuyết Nhi.

Nhìn Lãnh Dạ có chút nóng nảy rời khỏi, ông cũng hiểu, có lẽ là gấp gáp đuổi theo máy bay. Duy chỉ có điều không bỏ được chính là ba đứa nhỏ ở chỗ này, cục thịt trong lòng anh.

Ức Ức đem cây mẫu nhỏ đi, bỏ vào trong túi, quả táo Tiểu Tiên Tử đã chạy tới bên cạnh Bạch Tuyết, chỉ là xe bay nhanh, trên mui xe là mấy Tiểu Yêu ẩn hình, Tiểu Tiên Tử bỗng nhiên xuất hiện ở trên mui xe.

"Chúng ta cần chính là người phụ nữ bên trong, Tiểu Tiên Tử mày tốt nhất không cần xen vào việc của người khác ——"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui