Editor: Nguyễn Yên Thương
Anh trai trở lại.
Đóa Đóa vui mừng.
Cô phải nhanh nghĩ biện pháp cầu xin Lang Vương biến cô trở lại.
Thiên Tầm trở về nhà tiếp tục dùng bữa ăn, Đóa Đóa diendan từ bên trong vườn hoa đi ra, đi tới bên của, từ trong khe cửa chen vào. Đông tránh tây tránh trốn vào phía sau ghế sa lon.
Lang Vương đã đi xuống từ trên lầu, đổi xong quần áo, nhìn dáng vẻ có lẽ là chuẩn bị ra cửa.
"Ba, hôm nay đi làm cái gì?" Thiên Tầm tò mò hỏi.
"Công ty bên kia ba đã xử lý tốt, chuyện tình Tiểu Trí cũng đã xử lý xong, hôm nay chúng ta đi tìm ông ngoại con."
"Ba, con muốn đi tới nhà mẹ Tiểu Trí trước, hôm nay có một cuộc điện thoại rất quan trọng tìm bác ấy."
"Có thể." Lang Vương thản nhiên nói.
Lúc này.
Điện thoại lại vang lên.
Lần này không phải là điện thoại của Thiên Tầm vang, là của Lãnh Dạ.
"Vâng......"
Lãnh Dạ vốn là mới vừa ngồi xuống, nhìn Thiên Tầm còn chưa có ăn xong, vì vậy cầm tờ báo lên, vừa định nhìn, lúc này điện thoại gọi tới. Lại là...... người phụ nữ kia.
Anh đang chuẩn bị đi tìm cô ta, cô ta lại tự đưa tới cửa.
Từ đầu chí cuối Lang Vương chỉ nói một chữ vâng, cho đến cuối cùng anh cũng không có nói cái gì nữa, cúp điện thoại xong, gương mặt lạnh lùng vô cùng.
Rất nhanh anh đã điều chỉnh tốt cảm xúc của chính mình, quay dien;dan đầu lại nhìn về phía cô con gái còn đang ăn.
"Bảo bối, con cứ từ từ ăn, bã sẽ kêu chú Đoan Mộc đi với con đến nhà mẹ Tiểu Trí có được hay không?"
"Tại sao?" Thiên Tầm ăn, miệng đầy dầu, xoay diendan’ người lại, tò mò hỏi.
"Bởi vì trong công ty ba có việc gấp, cần đi qua một chuyến."
"Ok, ba đi đi. Thật ra thì tự con cũng có thể đi, ba biết mà. Nếu như ba thật sự không yên tâm, con sẽ ở nhà chờ chú Đoan Mộc." Thiên Tầm quay đầu lại tiếp tục gặm cánh gà.
Ba cô là sói, vẫn là Lang Vương, tất nhiên là thích ăn thịt. Vậy mà, Thiên Tầm cũng có bản tính của sói, thích ăn thịt. Hơn nữa ba cô làm cánh gà nướng lại cực kỳ ngon.
"Vậy ba đi gọi điện thoại cho Đoan Mộc." Lang Vương đứng dậy nói.
"Ba, ba đi làm việc đi, con ăn xong sẽ gọi điện thoại cho chú Đoan Mộc, một lát nữa con còn phải rửa tay, rửa mặt, sau đó thay quần áo. Còn thật lâu, để con gọi điện cho chú Đoan Mộc đi." Thiên Tầm quơ đôi tay mập đầy dầu mỡ nói, trong miệng ăn cánh gà thơm ngát.
Lang Vương nhìn con gái thích ăn cánh gà anh nướng như vậy, chợt có một quyết định mãnh liệt, về sau phải thường xuyên làm cho dd bọn nhỏ ăn, xem của ra khẩu vị bọn nhỏ càng ngày càng giống anh.
Trước kia khi chúng còn ở trong bụng mẹ chỉ thích ăn thịt bò tương phan tiêu cay, hiện tại vẫn là như thế.
Mẹ chúng làm cơm, bọn chúng cơ hồ là ứng phó, chịu đựng chút ít. Đoán chừng là không ngon miệng, lúc này nhìn con gái ăn say sưa ngon lành. Anh rất vui mừng, cũng quyết định về sau phải giành ra nhiều thời gian đến bồi bọn nhỏ, làm nhiều thức ăn cho bọn nhỏ.
Lang Vương rời đi.
Đóa Đóa núp ở phía sau ghế sa lon từ đầu đến cuối không có dũng khí đi tới trước mặt Lang Vương cầu xin sự tha thứ của anh!
Sau khi Thiên Tầm ăn uống no đủ, cũng không diendanlqd có gọi điện thoại cho Đoan Mộc, rửa sạch đôi tay nhỏ bé đầy dầu mỡ, thay quần áo rồi đi ra cửa. Mang giày vào, chuẩn bị lên đường.
Đi tới trước cửa, cảm thấy sau lưng có một ánh mắt nhìn diendanl chằm chằm cô bé, bén nhạy quay đầu lại, kinh ngạc. Lại là Đóa Đóa, tại sao nó lại ở chỗ này?
"Đóa Đóa?"
Đóa Đóa đi đến chỗ Thiên Tầm.
"Cô là tới tìm tôi sao?" Thiên Tầm hỏi.
Đóa Đóa gật đầu một cái.
"Tôi đang chuẩn bị đi tìm mẹ Tiểu Trí, chúng ta đi cùng nhau chứ?" Thiên Tầm lại hỏi.
Đóa Đóa lại gật đầu một cái một lần nữa, nhìn qua có vài phần thất hồn lạc phách.
Thiên Tầm chủ động mở cửa cho Đóa Đóa, sau đó chuẩn bị lên đường.
Đóa Đóa đi ra ngoài, Thiên Tầm theo sau, hơn nữa llequyddon phát hiện trên chân cô có vết thương, "Đóa Đóa, người nào cắn cô?" Thiên Tầm khom lưng, thấy trên đùi Đóa Đóa có dấu răng rất sâu.
Tiểu Long Nữ phiền muộn một hồi, nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ đi tiêm thuốc ngừa chó dại, dự phòng bệnh chó điên. Nhưng mà, hiện tại cái gì cô cũng không làm được!
Thiên Tầm nóng nảy lấy điện thoại di động ra, gọi cho chú Đoan Mộc, Cô bé biết nhất định là ba có việc gấp nên mới có thể rời đi, xem ra hiện tại phải ddlleqquuydon gọi điện thoại cho chú Đoan Mộc. Vốn là tính toán tự mình đi đến nhà mẹ Tiểu Trí.
Thật ra thì Đoan Mộc đang ở trên đường, hơn nữa còn có hai phút nữa thì sẽ đến nhà Thiên Tầm. Anh nhận được điện thoại của Lãnh Dạ, Lang Vương nóng nảy rời đi, cũng là không yên lòng với con gái bảo bối, mới có thể vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Đoan Mộc, để anh tới đưa Thiên Tầm đi đến nhà Tiểu Trí.
Bên này, Thiên Tầm vừa mới cúp điện thoại được một lát, Đoan Mộc liền xuất hiện, ở trong xe nhấn còi.
Thiên Tầm gọi Đóa Đóa cùng đi qua.
"Hả? Tiểu mỹ nữ, sao con cũng nuôi heo vậy, chẳng lẽ hiện tại đã thích chăn heo, không nuôi chó nữa rồi hả?" Đoan Mộc anh tuấn cười cười.
"Chú đẹp trai, đây là Đóa Đóa, chú đã gặp le;quy;don rồi mà. Là mẹ Tiểu Trí nuôi." Thiên Tầm nói xong mở cửa xe để Đóa Đóa đi vào trước, rồi mình mới chui vào.
"Ồ, thì ra là vậy."
"Chú đẹp trai, đầu tiên chúng ta sẽ không đi đến nhà mẹ Tiểu Trí, đi đến chỗ bác sỹ thú y trước, Đóa Đóa bị thương." Thiên Tầm đau lòng nói, đứa bé đều có lòng nhân ái và sự đồng tình, nhất là lòng của cô gái nhỏ đặc biệt mềm.
"Ok."
Xe vững vàng dừng lại ở trước viện bác sỹ thú y.
Thiên Tầm đã được Đoan Mộc ôm đi lên, Đóa lqd Đóa theo sát phía sau.
Đi vào viện bác sỹ thú y, thấy thầy thuốc đang làm giải phẫu cho một con chó, hình như là không giữ được mắt, cần xử lý vết thương.
Đóa Đóa vừa vào cửa liền nhìn thấy con chó lớn nằm đó không nhúc nhích, nó chính là con chó lớn tấn công cô lúc tối, nó cũng ở nơi này!
Mà cô...... Không nên tới nơi này, cô là người, tại sao có thể tới viện bác sỹ thú y!
Nhưng...... Cúi đầu, trong mắt vẫn là chân heo! Bây giờ cô là heo...... Đã không có quan hệ gì với con người cả, trừ tư tưởng còn là của con người, những thứ khác đều giống với động vật, bốn chân, có cái đuôi, cả người đầy lle;quy;don lông, hơn nữa còn không cần mặc quần áo!
Đây chính là khác nhau giữa động vật và con người!
Hazzzi!
Thật hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, sẽ có một ngày tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại cô còn có da thịt trắng trẻo, đôi chân thật dài, mái tóc đen nhánh, ngũ quan xinh đẹp, đôi tay nhỏ bé và đôi chân xinh đẹp, mà không le;quyddon phải là chân heo, không phải là mồm heo thật dài, chân heo ngắn ngủn, lỗ tai thật to cộng thêm một cái đuôi heo!
Trước kia, cô thích gặm móng heo nhất, bởi vì nhan sắc, bên trong có chứa phong phú chất dinh dưỡng, có thể giúp người ta trẻ tuổi và đẹp.
Cúi đầu nhìn bản thân bây giờ một chút, về sau cô không bao giờ ăn thịt heo nữa.
Mẹ Tiểu Trí vì cô, thật lâu rồi cũng không hề mua thịt heo, bao gồm ngày lễ ngày tết đều không mua, có lẽ là tôn trọng cô, cũng có lẽ là lo lắng sợ cô nhìn thấy thịt heo? Có lẽ những khả năng này đều có.
Vết thương của con chó lớn cũng xử lý được, nó được chủ nhân ôm xuống từ trên bàn mổ.
Đóa Đóa cũng bị ôm đi lên, hơn nữa bỏ vào chỗ ddle;quy;donn con chó lớn vừa mới nằm, chỉ khác một điều duy nhất là, phía trên bài trí rất sạch sẽ.
Nhưng mà, người mới vừa rồi ôm cô là Đoan Mộc.
Điều này làm cho cô xấu hổ không dứt, dù sao cô cũng là phụ nữ.
Ban đầu bị Bạch Tuyết niệm thần chú, cô biến thành dáng vẻ hiện tại, có một thời gian không thể thích ứng được, trên người không có mặc quanf áo, hơn nữa có lúc rất lạnh.
Cô rất không thói quen đi bộ bằng bốn chân!
Ban đầu vì chạy trối chết, cô núp ở chỗ diendan;llequyddoon không có ai, len lén học tư thế đi trước kia. Bất đắc dĩ, thân thể heo quá nặng, chân quá ngắn, căn bản không cách nào đứng thẳng đi lại, có lúc cô sẽ dựa tường đi, giống như là một đứa bé mới vừa học đi bộ, cố gắng hết sức, chân cũng rất mệt mỏi, thân thể còn lung la lung lay!
Cô không thể nào tiếp nhận được việc mình là heo!
Lúc mới vừa bị biến thành heo, trong lòng chỉ biết là sợ, lần đầu tiên cô biết trên thế giới này còn có yêu quái, hơn nữa cô còn bị yêu quái niệm chú, ngay lúc đó cô chỉ sợ sệt lo lắng, hoàn toàn quên mất việc mình biến thành heo. Cho tới một ngày cô nhận định được, đau lòng nghĩ lòng vòng, mới có thể lựa chọn đi đến bờ biển để tự sát, vì vậy cô mới có thể được mẹ Tiểu Trí tốt bụng cứu về nhà, hơn nữa còn rất chăm sóc cho cô, quan tâm cô, che chở cô đầy đủ.
Cô rất không quen ăn thức ăn cho heo!
Cô bị biến thành heo, tất nhiên mẹ Tiểu Trí muốn dd;le;quy;don; nuôi cô giống như nuôi heo, cho nên khi mẹ Tiểu Trí đem thức ăn còn dư hơn nữa còn có một chút thức ăn gia súc cho cô ăn, cô rất muốn nôn ọe, nhưng cô luôn lễ phép và cảm kích mẹ Tiểu Trí, nên mỗi một lần cô cũng đều hết sức nhịn được. Không nhìn tới những thứ thức ăn gia súc khó ngửi kia. Vậy mà, cô thích thức ăn loài người, mùi vị ngon miệng còn thơm ngát, nhất là món ăn gia đình mà mẹ Tiểu Trí làm, mặc dù nhẹ, lại ngon miệng vô cùng.
Cô không thích tiếng heo kêu của mình!
Hôm đó, cô đau lòng muốn chết, nhìn thân hình heo của mình, tuyệt vọng lựa chọn đi tự sát trên bờ biển. Lúc nhìn thấy mẹ Tiểu Trí, ánh mắt hiền lành của bà, giọng nói quan tâm, đôi tay run rẩy, được ôm trong lồng ngực ấm áp, làm cho cô có cảm giác như vòng tay của mẹ. Từ nhỏ đến lớn cô không biết cảm giác được mẹ ôm là như thế nào? Cô không biết được mẹ yêu thương là cảm giác gì? Cô không biết cảm giác đó như thế nào? Cô chỉ có một anh trai, một anh trai rất yêu thương cô, đáng tiếc hiện tại cô mới cảm nhận được tình yêu thương mà anh trai dành cho cô! Rốt cuộc cô không nhịn được, nhào tới trong ngực mẹ Tiểu Trí khóc lớn lên, mặc dù tiếng khóc của cô rất khủng bố, giống như Lôi công tức giận, kinh thiên động địa.
Cũng vì vậy từ đó về sau cô không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào của heo, cho đến tối hôm qua trong điện thoại nói chuyện với anh trai cô mới phát ra mấy từ “hừ hô”, sau lúc cô nhào vào trong ngực mẹ Tiểu Trí khóc lớn, đây là lần thứ hai cô phát ra âm thanh của heo.
Cô không có thói quen nằm ở trên đất lạnh như băng ngủ!
Lúc được mẹ Tiểu Trí mang về nhà, cô mới biết cô phải tiếp nhận sự thực mình đã biến thành heo. Nếu không thì cô phải chết! Buổi tối mới biết mẹ Tiểu Trí còn có một con trai, ba người bọn họ liền chen chúc trong khoang thuyền nhỏ mà ngủ, dĩ nhiên là mẹ Tiểu Trí ngủ cùng Tiểu Trí, mà cô phải nằm ngủ ở trên ván thuyền dienddanllqqdd lạnh như băng! Vì cần phải sống nữa, cô cắn răng chịu đựng. Cô thích nằm ngửa mà ngủ, nhưng mà, hiện tại với cái dáng vẻ này của cô..... Làm sao có thể! Cái tư thế kia sẽ rất khó coi, vì vậy, cô nỗ lực học nằm úp sấp ngủ, mặc dù có lúc cổ sẽ đâu nhức, bụng bị đông cứng vì mặt đất lạnh băng, cô cũng phải nhịn.
Trong đêm khuya vô số lần cô bị đông cứng mà tỉnh, mặc dù cô bị biến thành heo, nhưng mà cô không có khả năng chịu rét của heo. Trước kia lúc cô còn là con người, thích ăn mặc vô cùng hấp dẫn, rất ít vải, hiện tại cô rất muốn mặc nhiều quần áo một chút, che kín thân thể xấu xí này, cũng để làm ấm cho thân thể!
Hiện tại cô lại được Đoan Mộc ôm như vậy, vừa mới đặt lên chỗ mà con chó lớn mới nằm, ở trong mắt bọn họ cô và chó lớn đó giống nhau như đúc, đều là động vật, không hề khác gì nhau.
Con chó lớn bị đánh thuốc tê đã từ từ tỉnh lại, cũng tỉnh táo, trong mắt lại là kẻ địch, con heo đó đã hại nó mất đi một con mắt! Nó một đời anh dũng cũng chôn vùi ở nơi không hề có con vật nào, khi xưa nó nổi danh lợi hại, không có llqqddoon động vật dám trêu chọc nó, tất cả thấy nó đều tránh né.
Nhưng mà, lợi hại như vậy nhưng nó lại bị một con heo làm cho mù mắt!
Không mặt mũi thấy thuộc hạ của chó lang thang nha, mèo lang thang nha......
Thiên Tầm vô ý phát hiện ánh mắt khác thường của chó lớn, mặc dù chỉ còn lại một con mắt, nhưng mà ánh mắt kia rõ ràng là có thù oán với Đóa Đóa, còn là thù rất lớn.
Bao bọc lại cái lưng nhỏ bé của Đóa Đóa, cô đi tới, mắt to nhìn chằm chằm, căm tức nhìn chó lớn, lạnh lùng nói: "chó lớn, có phải là mày cắn Đóa Đóa bị thương hay không?" Thiên Tầm bén nhọn hỏi.
Chó lớn nghi ngờ, tại sao đứa bé này không sợ chó?
Trước kia đứa bé nhìn thấy nó đều trốn trốn tránh tránh, nó cảm giác mình rất đáng gờm, tất cả mọi người đều sợ nó, nhưng mà, hôm nay đây là thế nào? Bị heo đá làm cho mắt bị mù, lại bị đứa bé nhỏ như vậy chất vấn. Nó còn chưa ủy khuất nữa, mắt của nó là do con heo đó làm mù.
"Chó lớn, chuyện ngày hôm nay coi như xong. Về sau không cho mày ăn hiếp Đóa Đóa nữa, nếu không sẽ để cho mày đẹp mặt." Thiên Tầm nói xong xoay người đi tới trước mặt Đóa Đóa.
"Grừ ——"
Từ sau lưng theo truyền đến một tiếng gầm dddllqqdd nhẹ đầy nguy hiểm. Thiên Tầm tức giận xoay người: "Grừ cái gì mà grừ, nơi này là bệnh viện, mày để cho tao yên tĩnh một chút. Thầy thuốc sẽ làm cho con chó một mắt như mày mất thêm một cái chân —— quá không ngoan ngoãn rồi đó." Thiên Tầm thở phì phò nói.
Chó lớn trước mặt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa té xỉu, đây là kiểu đứa bé gì vậy, lại có thể không bị hù sợ bởi tiếng gầm của nó, trước kia bất luận là lúc nào, nơi nào, người nào, chỉ cần nó vừa phát ra cái âm thanh này, những người đó cũng lẫn mất đi hết, kỳ quái, một chiêu này đã mất linh nghiệm rồi sao?
Buồn bực!
Đứa bé kỳ quái!
Con heo kỳ quái!
Chỉ chốc lát sau chủ nhân của chó lớn tới, thì ra là anh ta đi lấy thuốc cho chó lớn.
Thiên Tầm đi tới trước mặt chủ nhân chó lớn, tốt bụng nói: "Chú, sau khi về nhà chú nên xích chó lại, gần đây cháu nghe nói có rất nhiều con chó đều bị một loại bệnh kỳ quái, giống như là sẽ cắn người linh tinh. Chú phải cẩn thận nha."
Mặt chủ nhân con chó trắng bệch, hình như có chút lo lắng, đứa bé sẽ không nói láo. Xem ra thật muốn xích chó lớn lại.
Thiên Tầm vừa nói xong, chó lớn hoàn toàn té xỉu.
Ý thức sau cùng trước khi té xỉu là: thật là một diendan;; đứa bé nham hiểm, không thể hù sợ được đứa bé này, lại còn bị đứa bé tính toán ngược lại mình, về sau sợ rằng nếu bị chủ nhân giam lỏng rồi, cả đời sẽ mất đi tự do!
"Thầy thuốc, thầy thuốc mau đến xem, chó lớn của tôi bị thế nào?" Chủ nhân chó lớn gấp gáp hỏi.
"Chú, đừng lo lắng, nó là bởi vì quá yếu đuối nên mới có thể té xỉu, nghỉ ngơi một chút nhất định sẽ không có việc gì." Thiên Tầm tốt bụng giải thích, hình như đối với động vật rất có hiểu biết.
Đóa Đóa nằm ở trên, nhìn hành động mà Thiên Tầm làm, vừa buồn cười, lại bội phục, thật là một đứa bé thông minh.
Chó lớn bị chủ nhân của nó ôm đi.
Thầy thuốc xử lý xong hết vết thương của Đóa Đóa, Đoan Mộc trả tiền xong, bọn họ liền rời đi.
Đi tới nhà mẹ Tiểu Trí, mẹ Tiểu Trí đang tìm ddieen;ddaan;llqdd kiếm Đóa Đóa ở khắp nơi, thấy Đoan Mộc đưa Thiên Tầm đến, sau lưng còn có Đóa Đóa đi theo, bà thật yên tâm.
"Đóa Đóa, con đã đi đâu? Làm dì lo lắng gần chết, dì thật sự sợ con bị......" mẹ Tiểu Trí vừa đi qua, liền nhìn thấy băng gạc trên đùi Đóa Đóa.
"Đóa Đóa đây là thế nào?" Cuống quít lại hỏi.
" Mẹ Tiểu Trí, Đóa Đóa bị chó lớn cắn." Thiên Tầm trả lời.
"Dì, đã không có chuyện, thầy thuốc đã khám cho Đóa Đóa, mấy ngày nữa sẽ tốt." Đoan Mộc đi lên trước nói.
"Cám ơn các con, Thiên Tầm, đi vào trong nhà chơi." mẹ Tiểu Trí dắt Thiên Tầm tiến vào.
"Dì, cháu không vào được rồi, còn phải đi công ty một chuyến, buổi trưa cháu lại tới đây ăn cơm dì làm." Đoan Mộc cười ha hả nói.
"Được, buổi trưa tới dùng cơm, chúng ta chờ cháu." mẹ Tiểu Trí hiền lành nói.
Đoan Mộc rời đi.
Trở lại trong nhà.
"Mẹ Tiểu Trí, hôm nay Long tiên sinh gọi lllqqqddd điện thoại tới cho con, hỏi con, dì tìm ông ấy có chuyện gì?" Thiên Tầm bập bẹ nói.
"Long tiên sinh trở lại." mẹ Tiểu Trí nhìn về phía Đóa Đóa, nhưng thật ra là muốn nhìn một chút xem thử ý tứ Đóa Đóa là gì?
"Đóa Đóa, con muốn gặp Long tiên sinh có phải hay không?" Mẹ Tiểu Trí nhìn Đóa Đóa hỏi.
Đóa Đóa ngoan ngoãn gật đầu một cái.
"Vậy thì tốt, hôm nay chúng ta lại đi một lần nữa, xem anh ta ở nơi nào?" mẹ Tiểu Trí nói xong liền cởi tạp dề trên người xuống.
Lấy lược chải đầu, thay quần áo, lại đẩy cái xe đẩy nhỏ hôm qua tới, bế Đóa Đóa ngồi lên, đắp kín, mang theo Thiên Tầm lên đường.
Họ mới vừa đi không bao lâu, điện thoại Thiên Tầm lại vang lên.
"Chú khỏe chứ, Long tiên sinh nha, chúng ta đang chuẩn bị đi tìm chú. Chú ở nơi nào?" Thiên Tầm lễ phép hỏi.
Sau đó, Thiên Tầm lại nói: "Được, tốt, cứ quyết định như vậy đi, bái bai."
Thiên Tầm cúp điện thoại, " Mẹ Tiểu Trí, chúng ta không đi cao ốc ngày hôm qua, chú ấy hẹn chúng ta gặp mặt ở quán trà trước mặt cao ốc. Đi thôi." Thiên Tầm chỉ chỉ quán trà nổi tiếng nằm trên con đường đối diện.
Mẹ Tiểu Trí đẩy Đóa Đóa còn có Thiên Tầm cùng nhau đi đến đối diện.
Đi tới quán trà.
Thì ra là Long Chu, anh vừa gặp một người ở nơi này, người kia vừa rời đi, nói là thấy qua em gái Tiểu Long Nữ của anh.
Đó là chuyện trước đây thật lâu, nhớ là ở một trên bữa tiệc, thấy qua em gái của anh, lúc ấy nhớ em gái của anh nói chuyện với một người phụ nữ ddieeenddaan;lqd rất xinh đẹp, sau đó anh ta thấy dáng vẻ của hai người đều rất đẹp, vì vậy tay chợt ngứa nhột, lấy điện thoại di động ra, rắc rắc —— chụp hai tấm hình.
Long Chu mua hai tấm hình kia, bởi vì đó thực sự chính là em gái Long nhi của anh người phụ nữ chụp chung với em gái lại là cô...... là Bạch Tuyết.
Có lẽ anh nên đi gặp Bạch Tuyết một lần, nếu như anh không có đoán sai, Bạch Tuyết người phụ nữ của Lãnh Dạ.
Nhưng mà, mặc kệ như thế nào cũng phải đi gặp Bạch Tuyết tìm hiểu về Long nhi một chút, có lẽ cô sẽ có một chút thông tin.
Cất điện thoại di động, bỏ vào trong túi áo.
Thiên Tầm và mẹ Tiểu Trí đã đẩy xe tiến vào, không biết còn tưởng rằng mẹ Tiểu Trí đẩy là đứa bé.
Long Chu nhìn lướt qua một già một trẻ này, còn có một cỗ xe đẩy nhỏ, không có quá để ý, tiếp tục uống trà, anh không hề nghĩ đến người nhận điện thoại của anh là Thiên Tầm, càng không nghĩ đến số tuổi của đứa bé thông minh đó sẽ nhỏ như vậy.
"Mẹ Tiểu Trí, chúng ta ngồi ở chỗ này đi, nơi này rộng rãi chút, chờ lát nữa Long tiên sinh đến cũng không bị chật chỗ." Thiên Tầm bập bẹ nói.
Long Chu uống trà, bị giọng nói bập bẹ hấp dẫn.
Đứa bé này chính là bé gái nghe điện thoại? Làm sao lleeqqquuyddoon có thể nhỏ như vậy, đoán chừng cũng chỉ khoảng ba tuổi.
Anh nghĩ đứa bé nói chuyện ddienj thoại với anh ít nhất cũng đã tám tuổi rồi, nói chuyện rất có lễ phép, hơn nữa còn rất thông minh, có mấy lần anh muốn hỏi ba cô bé là người nào? Cô đều không nói cho anh nghe.
Nghiêm túc quan sát Thiên Tầm và người phụ nữ trung niên đẩy xe.
Cô bé cũng không có điều gì khả nghi cả, người phụ nữ trung niên kia ăn mặc cũng không giàu có, đứa bé là con gái của bà sao? Nhìn ra được toàn thân cô bé tất cả đều là hàng hiệu trên thế giới.
Người phụ nữ trung niên này đoán chừng là bảo mẫu.
"Mẹ Tiểu Trí, dì muốn uống trà gì?" Thiên Tầm cầm menu lên nhìn rất nghiêm túc, ngọt ngào hỏi.
"Thiên Tầm à, dì uống nước là được rồi."
Long Chu sửng sốt.
Đứa bé kia gọi người phụ nữ trung niên lqdlqdlqd này là mẹ, như vậy họ là mẹ con.
Hình như cũng không phải là......
"Chị xinh đẹp——" Thiên Tầm hướng về phía nhân viên phục vụ gọi một tiếng.
Một nhân viên phục vụ mỉm cười đi tới.
"Xin hỏi cần gì?"
"Cho mẹ cháu một ly nước lọc, cho cháu một ly...... quán này có thức uống của trẻ em không chị?" Thiên Tầm dò hỏi.
Nhân viên phục vụ thật sững sốt, đứa bé này gọi người phụ nữ nhìn như giống như là bảo mẫu là mẹ?
Người phụ nữ này là dân hai lúa chính gốc như vậy, tại sao có thể có con gái như vậy, xinh đẹp, đáng yêu, lại còn thông minh nữa chứ.
Xem ra ba của đứa bé là một người đàn ông cực phẩm, nếu không đứa bé này lại có thể ưu tú đến như vậy được.
"Người bạn nhỏ, vậy em uống, nước trái cây dứa có được hay không?" Nhân viên phục vụ lễ phép nói.
"Được, cảm ơn chị." Thiên Tầm lễ phép nói cám ơn.
Khóe miệng Long Chu nhếch lên, có ý tứ.
Đứng dậy, đi đến chỗ Thiên Tầm.
"Dì khỏe chứ, cháu là Long Chu, chính là người mà hai người muốn tìm." Long Chu đi lên trước, tự mình giới thiệu.
Trong xe đẩy nhỏ thân thể Đóa Đóa run lên, khẩn lleeqquuydoon; trương vễnh tai nghe bọn họ nói chuyện. Cô biết nơi này là quán trà cao cấp, thân phận của cô bây giờ là không được lộ ra, ở nơi cao cấp đều không cho phép động vật xuất hiện. Cho nên cô phải giữ vững yên tĩnh tuyệt đối, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài.
Mẹ Tiểu Trí đứng lên, Thiên Tầm vừa nhìn, cũng ngoan ngoãn đứng lên.
"Cậu khỏe, mời ngồi." Mẹ Tiểu Trí lễ phép vươn tay xin Long Chu ngồi xuống.
"Chú Long muốn uống cái gì để con gọi?" Thiên Tầm đưa menu cho Long Chu.
"Người bạn nhỏ, cám ơn. Nhân viên phục vụ cho tôi một ly Long Tĩnh." Long Chu rất lịch sự giơ một tay lên nói với nhân viên phục vụ.
Thiên Tầm bưng lý nước trái cây lớn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào cắn ống hút, quan sát Long Chu, trong lòng suy nghĩ, tại sao mẹ Tiểu Trí lại biết người đần ông này, nhìn ra chú này và ba cô là cùng một kiểu người lạnh lùng, chỉ là không có hoàn mỹ như ba cô.
Ở bọn nhỏ trong mắt cô Lang Vương là hoàn mỹ nhất, không có ai có thể vượt qua ba của các cô.
Tất nhiên là Long Chu cảm thấy đứa bé đang nhìn chằm chằm quan sát anh, trước kia là bị mấy cô gái chăm chú nhìn, không ngờ đứa bé nhỏ như vậy cũng sẽ nhìn anh không chớp mắt.
"Chú, chú rất đẹp trai nha. Chỉ là...... so với ba lqd;llqqdd; cháu vẫn còn là thiếu một chút nữa."
Lời nói trước mắt làm cho Long Chu thấy rất hài lòng, phía sau là......
Xem ra ba cô bé cũng nằm trong hàng ngũ trai đẹp, nếu không cô sẽ không trực tiếp nói như vậy, cô bé này thật sự làm người khác yêu thích, chỉ là...... Mẹ của cô hình như có chút không giống cô!
Thấy đứa bé hoàn toàn di truyền từ ba cô, tuấn mỹ.
"Long tiên sinh, rất mạo muội quấy rầy đến cậu. Là như vậy, tôi muốn mời thấy một......" mẹ Tiểu Trí sững sờ, nói để cho anh ta gặp mặt một người đi, Đóa Đóa không phải là người. Nếu như nói thấy một con heo đi, nơi này đã nhắc nhở không cho phép đưa động vật đi vào. Vậy phải làm sao bây giờ?