Editor: Nguyễn Yên Thương
Chốc lát.
Anh kích động ngẩng đầu lên, đôi tay dùng sức nắm bả vai thư ký.
"Đây là do người nào viết?"
Thư ký bị sự khác thường của Long tổng hù sợ, run rẩy nói, "Là một người phụ nữ trung niên một đẩy xe đẩy nhỏ, còn mang theo một đứa bé."
Long Chu sửng sốt, là bà ấy sao, thật là họ.
Cái chữ này......
Cái chữ ‘ tháng ’ này?
Đây rõ ràng là bí mật giữa anh và lleqdd em gái, anh xác định không có người thứ ba biết chữ tháng này có ý nghĩa gì.
Lấy điện thoại di động ra thật nhanh, gọi điện thoại cho Thiên Tầm.
Trong ống nghe truyền đến: số máy quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được ………
Không gọi điện thoại được cho Thiên Tầm, tự nhiên lại không gọi được.
Sau một lúc anh gọi lại, vẫn là câu nói đó: số máy quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được ………
"Lập tức tra cho tôi, một đứa bé tên là Thiên Tầm, nói cho tôi biết ba cô bé là ai? Tôi muốn đi ra ngoài một chút, sau khi tra được, lập tức gọi điện thoại nói cho tôi biết." Long Chu phân phó xong, cuống quít đi ra ngoài.
Anh muốn đến quán trà lúc nãy để tìm kiếm hai người họ.
Quan sát người phụ nữ kia một chút xem bà ta rốt cuộc có bắt cóc Long nhi hay không, khi anh thấy con kia heo, anh biết không cần thiết tiếp tục ở lại. Nhưng mà, lúc này anh biết mình sai lầm rồi, anh không nên đi gấp như vậy, cái chữ ‘ tháng ’ đó đã tỏ rõ họ bicủa ết tin tức Long nhi, thậm chí có thể họ ở chung một chỗ với em gái, nếu không cái chữ ‘ tháng ’ này phải giải thích thế nào?
Quá sơ suất!
Vừa lái xe vừa lại bấm số điện thoại của cô bé kia, vẫn diendan là không cách nào liên lạc được, đáng chết, nhất định là cố ý. Thât là giảo hoạt, anh cảm giác mình hoàn toàn bị họ lừa.
Ai sẽ nghĩ tới một đứa bé sẽ nói dối!
Ai sẽ nghĩ tới một đứa bé sẽ dính líu tới việc bắt cóc!
Ai sẽ nghĩ tới người phụ nữ trung niên kia mỉm cười hiền hòa đều là giả!
Lúc ấy, anh tin tưởng đó là một sự hiểu lầm, họ nói chính là một con heo.
Mà anh...... Nói là em gái Long nhi của anh, con heo nhỏ lười, heo tham ăn.
Lúc này, vừa nghĩ, con heo kia......
Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Long Chu có một bụng nghi vấn, trăm mối vẫn không có cách giải nào.
Nhưng vào lúc này, anh nhìn thấy...... cô ấy.
Đôi tay cầm lái không khỏi thay đổi, thiếu diiendan chút nữa là vi phạm luật giao thông.
Cô ấy...... Bạch Tuyết.
Ng;ười đó làm cho anh không thể nào quên được, một người phụ nữ xa lạ, mặc dù chỉ là một ít duyên phận, anh cũng đã khắc vào mình, trong đầu luôn có bóng dáng của cô ấy, rốt cuộc không cách nào để xóa đi.
Đáng chết ——
Dùng sức đấm tay lái một cái, anh phải là đi đến quán trà, tại sao lúc nhìn thấy người phụ nữ không thể thuộc về mình lại không thể kiềm hãm được, đột nhiên thay đổi.
Tay và tim của anh đồng thời phản bội anh.
Mà ánh mắt của anh cũng không rời khỏi sự di chuyển của Bạch Tuyết.
Một mình Bạch Tuyết đang đi ở trên đường, Ức Ức và Niệm Niệm ở trong khách sạn nghỉ ngơi, Bạch Tuyết là bị Khang Giai hẹn ra ngoài. Thật lâu rồi cô chưa gặp Khang Giai, mặc dù sau khi trở lại, đã điện thoại liên lạc qua, nhưng mà vẫn không chưa có gặp mặt. Lúc này Bạch Tuyết chính là bị Khang Giai uy hiếp nói không gặp sẽ tuyệt giao với Bạch Tuyết, Bạch Tuyết mới có thể vội vã từ trong khách sạn đi ra ngoài. Ức Ức dien;danlequydn và Niệm Niệm không đi cùng, bọn chúng không thích cảnh tượng hai người phụ nữ gặp mặt liền hi hi ha ha, cho nên nằm ở trong khách sạn ngủ cho thật ngon.
Long Chu dừng xe ở một bên, vội vả xuống xe.
Vì sao nhìn cô một thân vẻ phong trần, hình như rất vội vàng, hình như còn rất nóng nảy.
Thật ra thì, Bạch Tuyết là gấp gáp chuyện vẫn không có tin tức của ba cô.
Long Chu thâm tình nhìn Bạch Tuyết, nhìn vẻ mặt của cô giống như mệt mỏi hết sức, nhưng mà một đôi mắt thật to, như suối ngọt trong sa mạc cũ nát, trong suốt sáng ngời giống như nước màu xanh ngọc sâu, làm người ta thấy mà sinh lòng thương tiếc.
Cho dù nhìn cô đầy mặt mệt mỏi và phong trần, lại có thể nhìn ra khuôn mặt nhỏ nhắn và ngũ quan xinh xắn của cô, giống như con lai xinh đẹp đến láo mắt; làn da trắng trẻo nhẵn nhụi, giống như thủy tinh Tân Cương trong suốt, trong suốt đến mức muốn khắc sâu vào cơ thể để không ai có thể nhìn lâu được, chỉ sợ ánh mắt quá chặt, đâm ra hai cái lỗ trên gương mặt cô.
Nhìn ra cô không có trang điểm, gương mặt không hề có một chút phấn son —— không trang điểm. Cô mặc váy phấn màu xanh dương, tóc đen thui như thác nước thẳng đứng mà khoác lên trên vai, bởi vì đi có chút nhanh, gương mặt khẽ lộ ra màu hồng. Cô cho người khác có cảm giác, trong lòng đàn ông cũng sẽ không nhịn được diendanlqd nghĩ ra bốn chữ: khuynh quốc khuynh thành.
Anh bị mê luyến thật sâu, cũng thực mê muội.
"Bạch Tuyết......" Long Chu không khỏi kiềm chế gọi tên người con gái này.
Bạch Tuyết tò mò quay đầu lại, bởi vì cô cảm giác cái âm thanh này rất xa lạ, cơ hồ là không có một chút ấn tượng.
Xoay người, nhìn về phía sau lưng, có một người đàn ông đứng ở cách đó không xa nhìn cô.
Chỉ thấy người này, gương mặt trắng trẻo trơn bóng, lộ ra góc cạnh lãnh tuấn (đẹp trai, lạnh lùng) rõ ràng; tròng mắt đen nhánh thâm thúy, anh mắt mê người đầy sắc màu; lông mày nồng đậm, mũi cao, cánh môi tuyệt mỹ, hoàn toàn cao quý và ưu nhã.
Bạch Tuyết nhìn chung quanh một chút, nơi này không có người khác, xác định người đàn ông này là gọi cô.
Lễ phép cười cười, "Tiên sinh, anh là?" Bạch Tuyết nghi hoặc nhìn Long Chu.
Long Chu bị Bạch Tuyết hỏi lại như vậy, tự nhiên tổn thương rất nặng, anh vẫn nhớ mãi không hề quên cô, không ngờ cô đối với anh không có một chút ấn tượng, mặc dù chỉ là gặp mặt một lần, mà anh...... Cũng không thuộc một loại trong đám người không rõ ràng kia chứ?
Cô...... Lại có thể quên anh!
Con mắt sắc thoáng qua một tia bi thương.
Bạch Tuyết đối với người đàn ông ở trước mắt dien;danlqd không có một chút ấn tượng, có lẽ anh là bạn bè của Lãnh Dạ đi, có lẽ là trước kia đã gặp qua, cô không nhớ rõ.
Mặc kệ như thế nào, người ta đã chủ động chào hỏi, cô vẫn nên lễ phép đáp lễ lại.
"Anh khỏe chứ." Bạch Tuyết lễ phép đi tới, chủ động đưa bàn tay nhỏ bé trắng trẻo ra bắt tay với anh.
Khoảng cách quan sát gần hơn, da thịt của cô thật đúng là mềm như nước, hơn nữa trong trắng lộ hồng, cực kì đẹp đẽ, hai mắt thật to, con ngươi đen thùi lùi, lông mi cong cong thật dài vụt sáng, giống như là hai cây chổi lông nhỏ.
"Em khỏe chứ." Long Chu lễ phép nói.
"Đây là chuẩn bị muốn đi đâu?" Long Chu lại hỏi.
"A, đi trước mặt." Bạch Tuyết cười cười, nói.
Nhìn Bạch Tuyết lại lộ ra nụ cười rất ấm áp một lần nữa, khóe miệng liền cong lên, cũng là đến chỗ đó sao, thật tốt, ánh mắt tràn đầy yêu mến, làm cho người khác không thể dời đi, đúng, cứ như vậy anh bị hấp dẫn rồi, nụ cười quanh quẩn ở trong lòng, không cách nào lau đi.
"Anh cũng là đi đến trước mặt, cùng nhau đi thôi." Long Chu rất lịch sự mà nói, vốn là muốn tìm cơ hội để gặp mặt Bạch Tuyết, cô và em gái đã dien;;dan từng bị người đàn ông kia chụp được hình, nhìn ra trong hình cô và em gái đang nói chuyện phiếm.
Có lẽ cô sẽ biết về một chút tin tức của em gái.
Mặc dù Bạch Tuyết còn không biết người đàn ông này là ai? Nhưng mà cũng không có cự tuyệt.
"Tại sao đi một mình? Anh ta không đưa em đi sao?" Long Chu nhàn nhạt hỏi, hình như là quan tâm, hình như là tò mò Lãnh Dạ và Bạch Tuyết rốt cuộc phát triển đến mức nào rồi?
Bạch Tuyết nghi ngờ?
Người này không phải là bạn bè của Lãnh Dạ?
Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng đã kết hôn, bị người ta biết quan hệ của bọn họ cũng không có chuyện gì lớn. Trước kia bởi vì còn là học sinh, cho nên đã hết sức giấu giếm quan hệ của bọn họ, hiện tại những thứ này cũng không quan trọng, cô thích Lãnh Dạ, Lãnh Dạ cũng thích cô. Hơn nữa bọn họ còn có đứa bé.
Cũng không thể luôn luôn lén lén lút lút nữa.
"Anh ấy đi công tác, tôi không cho anh ấy đưa tôi đi." Bạch Tuyết giải thích.
"Oh."
"Không ngại anh và em đi cùng nhau chứ?" Long Chu vô cùng thành khẩn hỏi, dù sao chuyện của em gái cũng rất gấp, anh không muốn bỏ qua diendanllqqdd cơ hội này, lại nói cô là người phụ nữ của Lãnh Dạ, có thể hiếm thấy còn là cực kỳ hiếm thấy!
Bạch Tuyết thực giật mình.
Rốt cuộc người đàn ông này là ai?
Tại sao không nghĩ mình là người ngoài? Muốn đi chung với cô.
Lại muốn đi với cô Khang Giai, nhìn thấy anh thành khẩn thỉnh cầu, Bạch Tuyết gắng gượng đồng ý.
Hai người rất nhanh đi tới địa điểm hẹn gặp, nơi này là một quán ăn nhỏ, bên trong có rất nhiều loại ăn vặt.
Khang Giai đã tới, kêu rất nhiều món ăn ngon.
"Nha đầu chết tiệt kia, thế nào bây giờ mới đến? Mình đều không kịp đợi muốn ăn......" Lời còn chưa nói hết, liền nhìn đến bên cạnh Bạch Tuyết còn có trai đẹp, lúng túng đứng lên.
Trong lòng thầm mắng Bạch Tuyết không trượng nghĩa, hẹn cô ra ngoài chơi, lại còn mang theo một người đàn ông đến nơi hẹn!
"Xin chào, hi vọng không có quấy rầy đến cô." Long Chu rất lễ phép vươn tay bắt tay với Khang Giai, Bạch Tuyết là uất ức nhìn ánh mắt của Khang Giai hận không ăn luôn cô được.
Khóe miệng Long Chu nhếch lên, cười cười, "Không có việc gì, hai người cứ coi ta như không tồn tại là tốt rồi."
"Tại sao có thể coi như không tồn tại, ddddllqqdd người lớn như vậy một ngồi ở chỗ đó, chẳng lẽ để cho chúng tôi biến anh trở thành không khí sao!" Tính tình Khang Giai nôn nóng, thích có sao nói vậy.
"Ngược lại là cậu, nha đầu chết tiệt kia, vì sao không nói cho mình biết cậu chuẩn bị mang theo bạn bè đi chung?" Khang Giai chất vấn Bạch Tuyết.
"Giai Giai, chúng mình là gặp nhau ở cửa, cho nên liền cùng nhau tiến vào." Bạch Tuyết lễ phép giải thích.
"Thì ra là nha. Này hoan nghênh hoan nghênh thành viên mới, gia nhập với Câu Lạc Bộ của chúng ta, ha ha......" Khang Giai tin tưởng Bạch Tuyết, Bạch Tuyết rất ít nói dối, cô nói ở gặp ở cửa quán nhất định chính là gặp ở cửa quán.
Liền tha thứ cho cô.
"Muốn ăn cái gì? Ăn nhiều một chút, tôi mời khách." Long Chu rất lịch sự nói.
"Thật? Là do anh nói, đến lúc đó không cần đau lòng nha." Hai mắt Khang Giai hồi hộp. Không ngờ có người tính tiền cho, chuyện tốt.
Vì vậy đưa tay nhỏ bé ra.
"Nhân viên phục vụ, chọn món ăn ——"
Bạch Tuyết lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nhìn Long Chu một chút.
Người đàn ông này rốt cuộc là ai?
Tại sao cô không có một chút ấn diendanlee;quydon tượng nào hết?
Khang Giai rất không khách khí gọi thêm một đống lớn, đều là món ăn ngon nhất.
"Giai Giai, cậu gọi nhiều như vậy, ăn hết sao?" Bạch Tuyết hỏi.
" Sợ ăn không hết? What??, xách về chứ sao. Dù sao có người mời khách, vì sao không gọi thêm nha. Trong túc xá trường học chúng ta những thứ mèo thèm ăn kia cũng có thể lâu rồi chưa ưn, cùng lắm thì mình mang về cho họ ăn. Hì hì...... Trai đẹp? Anh không phải sẽ để ý chứ?" Khang Giai cợt nhã mà hỏi.
Long Chu cười ha hả trả lời một câu: "Không ngại, cứ gọi thêm đi."
"Ok, đạt đến một trình độ nào đó rồi (ý nói là Long Chu đã có tình bạn thực tâm giao), mời ăn ——" Khang Giai tí tách nói.
"Giai Giai, cậu không phải là cùng...... Đoan Mộc ở một chỗ sao? Anh ta là không phải là ngược đãi cậu chứ, không cho cậu ăn? Xem cậu kìa, giống như là bị đói bụng bao nhiêu ngày rồi ý!" Bạch Tuyết nói.
Không ngờ!
Bạch Tuyết vừa nói xong, làm cho Long leequydonn Chu đau lòng một hồi. Anh lo lắng Long nhi có phải cũng sẽ ăn không đủ no hay không, không uống được hay không!
Em gái có thể chịu khổ hay không?
Long Chu rất thất vọng.
"Phục vụ, thêm bình rượu ——"
"Hình như anh có tâm sự?" Bạch Tuyết quan tâm hỏi, nhìn đến chân mày anh nhíu chặt, ánh mắt thương cảm, ngũ quan lạnh lẽo.
Mặc dù người đàn ông này lúc nói chuyện với các cô cũng thỉnh thoảng biết cười cười, nhưng mà cô biết người đàn ông này là một người lãnh khốc, anh ta mỉm cười là cười cho các cô nhìn, là cố ý.
Anh ta lúc này, nhìn có chút chân thật.
"Không ngại tôi uống rượu chứ?" Long Chu lễ phép hỏi.
Bạch Tuyết lắc đầu một cái, ý là không ngại.
"Uống đi uống đi, tôi uống cùng anh." Khang Giai vui mừng nói.
"Giai Giai, làm sao cậu có thể uống rượu đây?" Bạch leeqquuyddoonn Tuyết chận lại nói.
"Vì sao không thể uống? Người nào quy định con gái không thể uống rượu. Mình muốn uống sẽ uống." Thật ra thì Khang Giai cũng là có tâm sự mới có thể gọi Bạch Tuyết ra, trong lòng phiền, tự nhiên muốn uống rượu, muốn mình tê dại một chút.
"Cậu cũng có tâm sự?" Bạch Tuyết nhìn Khang Giai nói.
Long Chu rót cho Khang Giai một chén, đưa cho cô, sau đó lại tự mình rót một ly.
"Trai đẹp, vì không có tâm sự, cụng ly——" Khang Giai hơi ngửa đầu, uống một hớp lớn.
"Giai Giai, cậu uống chậm một chút..., cẩn thận uống rượu say." Bạch Tuyết sốt ruột nói.
Cô cũng không hy vọng Khang Giai uống rượu say, cô còn có rất nhiều chuyện muốn làm, nếu như Khang giai uống say, làm sao cô có thời giờ chăm sóc cô ấy được!
"Trong lòng mình phiền, liền muốn uống rượu, cậu không cần phải uống với mình..., mình để cho anh ta uống với mình, cạn chén ——" Khang Giai bưng ly rượu nói.
"Giai Giai, cậu phiền cái gì à?" Bạch Tuyết đưa tay liền muốn đi đoạt ly rượu trong tay Khang Giai.
"Mình phiền cái cọc gỗ thối đó, cái dien;dan;lequydn vướng mắc cọc gỗ đó ——" Khang Giai thở phì phò quát.
"Giai Giai, cậu nói là Đoan Mộc sao?" Bạch Tuyết hỏi.
"Trừ anh ta ra còn có ai ——"
"Mình sẽ giúp cậu giáo huấn anh ta, nhưng mà cậu không cần uống say, một lát mình còn có chuyện muốn đi vội, cũng không có thời gian chăm sóc người say." Bạch Tuyết nóng nảy nhìn bên ngoài một chút.
"Cậu có thể có chuyện gì mà bận rộn? Trừ sống phóng túng cùng với cái tên Lãnh Dạ thối đó, còn có chuyện gì phải bận rộn à? Cái tên Lãnh Dạ chết tiệt kia, dám chiếm bạn tốt của mình, mình còn chưa có tính sổ với anh ta! Hôm nay không cho phép cậu đi, phải cùng uống rượu với mình, cậu không uống rượu được cũng không sao, nhưng mà bạn bè của cậu phải uống cùng với mình..., nếu không mình và cậu tuyệt giao —— chuyện nào lớn tự cậu chọn đi!"
Đây là chiêu từ nhỏ đến lớn Khang Giai thường dùng, không hài lòng liền tuyệt giao, đây cũng là biện pháp tốt duy nhất một có thể để cho Bạch Tuyết ngoan ngoãn nghe lời.
"Giai Giai, mình thật sự có việc gấp, không lừa cậu. Chờ một chút mình phải đi, không thể chơi với cậu quá lâu!" Bạch Tuyết rất bất đắc dĩ nói.
"Cậu lại gạt mình, cái tên Lãnh Dạ thối đo đã dạy bậy cậu. Trước kia cho tới bây giờ cậu đều không gạt người, hiện tại cậu lại diendan; nói dối rồi, cậu bây giờ có thể có chuyện gì gấp?
Mình mới không tin cậu ——
Cậu và tên đàn ông khốn kiếp kia rời đi mà không chào, cậu liền biến mất không thấy, làm hại mình đau lòng chừng mấy ngày!
Nha đầu chết tiệt kia ——có phải cậu không thích làm bạn với mình nữa hay không?
Có phải cái tên Lãnh Dạ thối không để cho cậu và mình lui tới hay không?
Bất chợt không thấy cậu, cậu có nghĩ tới mình sẽ lo lắng cho cậu hay không? Mình hỏi thăm tin tức của cậu khắp nơi. Thật sự đấy! Không có một người biết cậu đã đi đâu?
Nói ——Có phải cậu xuất ngoại với Lãnh Dạ hay không?
Có bản lãnh phải hay không? Cũng không muốn làm bạn với mình phải hay không? Một cuộc điện thoại cũng không gọi cho mình! Mình hận cậu, nha đầu chết tiệt kia ——" Thì ra là ngày đó Bạch Tuyết bị Tiểu Long Nữ bắt cóc,sau khi cô hàng phục Tiểu Long Nữ và Cung Hàn, liền trực tiếp đi Yêu Giới.
Chưa kịp gọi điện thoại cho Khang Giai, ở Yêu dd;leequydoon Giới cũng không có phương thức liên lạc, cho nên vẫn không có liên lạc với cô ấy, xem ra Giai Giai rất lo lắng cho cô. Cô rất xin lỗi nhìn Giai Giai.
"Cậu tìm mình rồi hả?" Ngây ngốc hỏi một câu, nhưng mà tình huống đặc biệt, cho nên cô mới không có liên lạc với Giai Giai.
"Nói nhảm ——đột nhiên cậu biến mất, mình có thể không lo lắng cho cậu sao? Anh trai mình nhất định báo cảnh sát, nói cậu bị bắt cóc, nhất định đã xảy ra chuyện." Khang Giai bưng ly rượu lên uống một hớp nói.
"Giai Giai...... Thật xin lỗi! Thật ra thì, ngày ấy...... mình thật sự bị......" Bạch Tuyết nghĩ đến chỗ này còn có người ngoài ở đây, vẫn là không nên nói chuyện cô bị Tiểu Long Nữ bắt cóc, về sau sẽ giải thích cho cô ấy sau.
Vậy mà, Long Chu đã đoán được ngày đó Bạch Tuyết nhất định đã xảy ra chuyện, cô ấp a ấp úng rõ ràng chính là có nỗi niềm khó nói.
Cô có thể cùng Long nhi xãy chuyện hay không, sau đó cô được Lãnh Dạ cứu ra.
Ở trong lòng Long Chu lại bắt đầu phân tích, em gái mất tích, Bạch Tuyết nhất định biết một chuyện, Long nhi cũng biết cô, họ cùng nhau tham gia tiệc sinh nhật đó, cho nên chuyện tình của Long nhi cô có thể biết.
"Ngày đó cậu cái gì? Cũng bởi vì ngày đó trong trường học mình có lớp, không có thời gian đi tham dự tiệc sinh nhật của bác trai, nhưng mà anh trai mình có đi, nha đầu chết tiệt cậu, có đàn ông cũng không cần bạn, từ đó về sau mình cũng chưa từng thấy cậu nữa, hơn nữa làm gì cũng không tìm được cậu, gọi điện thoại di động cho cậu, cậu, lại có thể tắt máy. Mình rất giận cậu ——có phải cậu muốn tuyệt giao với mình hay không?" Khang Giai tức giận như đứa bé, quệt mồm hỏi.
"Giai Giai, làm sao sẽ như vậy, làm sao mình ddlee;qquuyyddoon sẽ tuyệt giao với cậu, từ nhỏ đến lớn chúng ta là bạn bè tốt nhất, thậm chí là người thân, mình chưa bao giờ từng nghĩ muốn tuyệt giao với cậu, về sau cũng sẽ không nghĩ như vậy." Bạch Tuyết biết cô chợt biến mất, Giai Giai và Khang Cốc nhất định là rất sốt ruột. Cô không trách bọn họ, là cô không tốt, cô nên nghĩ biện pháp báo bình an cho bọn họ.
"Sau này anh mình đi tìm bác trai, mới biết cậu và Lãnh Dạ trở về nhà của anh ta, bảo là muốn kết hôn? Nha đầu chết tiệt, cái này có phải là thật hay không?" Khang Giai hưng phấn hỏi, mới vừa rồi còn có vẻ tức giận, giờ thì sớm đã bị cô vứt ra sau ót.
Bạch Tuyết gật đầu một cái.
"A —— cậu còn trẻ tuổi như thế, sẽ phải kết hôn sao?" Gương mặt Khang Giai kích động và hưng phấn còn có vui sướng, nhìn Bạch Tuyết, mặc kệ như thế nào, cô biết Bạch Tuyết yêu Lãnh Dạ. Mà, Lãnh Dạ cũng rất yêu Bạch Tuyết. Nếu lequuyddoon; như có thể kết hôn tất nhiên là chuyện tốt, cũng không thể không danh không phận đi theo anh ta được.
Bạch Tuyết có thể kết hôn với Lãnh Dạ cô thực vui mừng.
Long Chu ngồi mệt bên nghe sắc mặt biến hóa.
Đàm hôn luận gả (bàn bạc việc cưới hỏi).
Hơn nữa em gái lại là tham gia tiệc sinh nhật ba Bạch Tuyết, như vậy cô nhất định biết ngày đó em gái xảy ra chuyện gì?
Bạch Tuyết gấp gáp muốn rời khỏi như vậy, xem dáng vẻ là có chuyện vội, chẳng lẽ là có quan hệ với em gái Long nhi của anh?
"Giai Giai, quan hệ giữa mình và Lãnh Dạ cũng không phải là như cậu suy nghĩ, anh ấy yêu mình mà mình cũng yêu anh ấy, cho nên các cậu về sau hãy chung sống hòa bình với nhau nha. Ha ha......" Bạch Tuyết biết Giai Giai là ăn dấm của Lãnh Dạ.
Long Chu bưng ly rượu lên, hơi ngửa đầu, uống.
Người phụ nữ tốt như vậy, nếu như là anh...... anh cũng sẽ yêu cô thật tốt, nâng niu trong lòng bàn tay thương yêu thật tốt, nhét vào trong ngực bảo vệ thật tốt, sẽ không để cho cô chịu bất cứ thương tổn gì.
Đáng tiếc...... Không còn cơ hội, đã để người leqd;leqd khác lấy cô.
Tạo hóa trêu ngươi!
Em gái thích Lãnh Dạ, anh thích Bạch Tuyết.
Hai anh em cũng đều không chiếm được người mình thích nhất sao?
Tại sao phải như vậy? Hơi ngửa đầu lại uống một ly.
Chuẩn bị rót thêm ly nữa, một bàn tay nhỏ bé đè bàn tay anh lại, "Uống ít một chút, uống nhiều quá sẽ tổn hại sức khoẻ." Bạch Tuyết mỉm cười nói.
"Nha đầu, đoán chừng là anh ta đang thất tình!" Khang Giai ăn từng ngụm từng ngụm món ăn nói.
"Chớ nói nhảm, cậu mới thất tình——" Bạch Tuyết trợn lên giận dữ nhìn Khang Giai một cái, ý là bọn họ không phải rất quen, không nên nói chuyện lung tung.
"Mình cũng nghĩ là mình thất tình, nhưng còn chưa yêu làm sao có thể xem là mất a!" Khang Giai không biết chết sống lại nói.
"Cậu không có yêu? Vậy cậu và Đoan Mộc đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Tuyết cười xấu xa hỏi.
"Mình mình mình...... mình làm sao sẽ yêu anh ta chứ!" Khang dd;l;q;d Giai khinh thường nói, con mắt sắc mang theo nồng đậm vẻ luống cuống.
Long Chu ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Tuyết một chút, tựa như lời Khang Giai nói: cô nghĩ rằng đó là thất tình, đáng tiếc còn chưa yêu, thất tình từ đâu tới!
Cho nên, anh...... Chỉ là thầm mến!
Mất em gái yêu mến nhất, mắt lại thấy người phụ nữ mình yêu mến sắp được người khác cưới vào cửa, thế nhưng anh có lòng lại không đủ lực, cái gì cũng không thể làm được!
Nếu như Long Chu biết Bạch Tuyết đã kết hôn với Lãnh Dạ, hơn nữa còn có ba đứa nhỏ đáng yêu, đoán chừng sẽ buồn bực đến hộc máu.
Chưa bao giờ có cảm giác bị thất bại từ tâm mà sinh (thất bại xuất phát từ trong tâm).
Chưa bao giờ lực bất tòng tâm như thế này.
Gặp phải cô, thích cô, tất cả thật là bất đắc dĩ!
Nếu như có thể, anh sẽ dùng hết đồ tốt nhất trên toàn dd;llee;qq;dd thế giới muốn Lãnh Dạ đổi người phụ nữ này.
"Có tâm sự?" Bạch Tuyết thấy người đàn ông này nhìn cô, tò mò hỏi.
"Trong lòng có chút khó chịu......"
Anh luôn luôn thật là lạnh lùng, luôn luôn hiếu thắng.
Chưa bao giờ có ở trước mặt người ngoài anh để lộ vẻ mặt thực sự của mình, cho dù là em gái đã mất tích làm cho anh trắng đêm khó ngủ, nhưng mà anh đều kiên cường đối mặt với từng người.
Vì sao?
Vì sao?
Lúc này, bị Bạch Tuyết hỏi lại như vậy.
Anh......
Lại nói nên chú ý trong lời nói! Đúng, lúc này anh xác thực trong lòng khó chịu. Nhưng mà, làm sao anh có thể nói ra, đây không phải llqqdd là phong cách của anh.
Lực ảnh hưởng của người phụ nữ này đối với anh quá đáng sợ.
"Người chắc chắn sẽ có không vui hoặc là chuyện không như ý muốn, mọi việc cần thoáng ra một chút. Thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, chưa từng đi ổ gà." Bạch Tuyết an ủi anh.
Cô, không ngừng hoàn mỹ.
Cô, còn thiện lương.
Ngày nay kiểu phụ nữ như này không nhiều lắm.
Khó trách Lãnh Dạ sẽ đàm hôn luận gả với cô.
Tin tưởng không có người đàn ông nào có thể kháng cự sức quyến rũ của cô.
"Cám ơn." Long Chu lễ phép nói cám ơn.
Sau đó từ trong xách tay lấy điện thoại di động ra, mở dien;dan;llqqddon ra album hình, chuẩn bị cho Bạch Tuyết nhìn tấm cô và Long nhi chụp chung một chút.
Ai ngờ?
"Nha đầu, theo mình đi toilet, xin lỗi trai đẹp không tiếp được." Khang Giai đứng dậy, lôi kéo Bạch Tuyết đi.
Cái gì Bạch Tuyết cũng chưa kịp nói liền bị Khang Giai lôi đi.
Khéo chính là, điện thoại Bạch Tuyết vang lên.
Cô và Khang Giai đi toilet, túi xách lại để phía sau chỗ ngồi.
Tiếng chuông vang lên, Long Chu quay đầu lại nhìn vị trí của toilet một chút, họ vẫn chưa về, có nên giúp cô nhận điện thoại một chút hay không?
Có lẽ có việc gấp?
Cũng có lẽ có liên quan với Long nhi?
Thấp thỏm cầm túi xách của Bạch Tuyết lên, mở ra, thấy người điện thoại tới là Lãnh Dạ.
Quỷ thần xui khiến nhấn phím kết nối ——