Editor: Nguyễn Yên Thương
Chỉ trong nháy mắt, Bạch Tuyết đã đến trước mặt con trăn lớn, hiển nhiên con trăn lớn có chút giật mình. Đại Vương Phi đang ở con trăn lớn cực kỳ giật mình ———
Mẫu Đan Chi Giới ——
Bạch Tuyết tung một chưởng bổ về phía diendan con trăn lớn, hồn phách Đại Vương Phi bị buộc bay ra từ trong thân thể con trăn lớn.
"Khoanh tay chịu trói đi ——" Bạch Tuyết vừa rống to một tiếng.
"Cô?" Đại Vương Phi khiếp sợ nhìn Bạch Tuyết, thì nguyên thần của cô đã quay trở lại.
Đại Vương Phi không kịp nghĩ nhiều, một luồng khói biến mất không thấy.
Bạch Tuyết nhìn con trăn lớn tê liệt trên mặt đất một chút, đã không còn hung ác như mới vừa rồi, phờ phạc rã rượi nằm trên mặt đất.
"Mẹ......" Ức Ức đi tới, lần đầu tiên cậu thấy nguyên thần của mẹ, thì ra là có khí thế mạnh mẽ như vậy.
Ngay cả cơ hội đánh trả Đại Vương Phi cũng không có, trực tiếp ảo não bỏ chạy. Hơn nữa mẹ lại có thể đánh tam hồn thất phách của Đại Vương Phi từ trong thân thể con trăn lớn ra, cái này cần có bao nhiêu sức mạnh.
Niệm Niệm cũng sùng bái nhìn mẹ, thì ra lqdlqd là mẹ lợi hại như vậy, con trăn lớn đó bị mẹ tung một chưởng hàng phục, ngay cả Đại Vương Phi có pháp lực cao thâm cũng ảo não bỏ chạy.
Chỉ là......
Đại Vương Phi chạy, ông ngoại ở nơi nào?
Bạch Tuyết bước qua thân thể con trăn lớn, đi vào chuồng rắn.
Quả nhiên, ở chỗ sâu nhất của chuồng rắn, có một người ông già cuộn tròn ngồi ở chỗ đó, tóc ông trắng phao, chòm râu cũng trắng, dài. Ánh mắt si ngốc, khóe miệng chảy nước miếng.
"Ba?" Bạch Tuyết thấy dáng vẻ và vẻ mặt của ba, cũng biết tình huống không tốt.
Ba bị dọa đến sợ.
Ở trong chuổng rắn, nhất định ba đã bị dọa sợ.
Bạch Tuyết đi tới, đỡ ba ra ngoài, mang theo Ức Ức và Niệm Niệm rời đi.
Ra khỏi sở thú, bọn họ trực tiếp ngồi xe về nhà.
Sau khi mấy người Bạch Tuyết rời đi, nơi diendanllequyddon xa, ở trên cây, có một đôi âm ngoan nhìn chăm chú chằm chằm họ rời đi.
Cô ta chính là Đại Vương Phi, cô biết cô không phải đối thủ của Bạch Tuyết, thì ra là nguyên thần Mẫu Đơn Tiên Tử đã trở lại, nếu như không phải mới vừa rồi cô dùng cái đuôi con trăn lớn đánh Bạch Tuyết bay ra xa, đoán chừng nguyên thần sẽ không bị kích động mà trở lại.
Lúc này, nếu như đánh nhau với Bạch Tuyết, cô chết là điều không thể nghi ngờ. Mặc dù cô đã không phải là người, đã chết qua một lần, nhưng mà, cô vẫn sợ chết thêm một lần nữa.
Năm đó Ma Vương chính là bị Mẫu Đơn Tiên Tử hàng phục, Mẫu Đơn Tiên Tử rất nguy hiểm.
Đại Vương Phi lo lắng nhìn Bạch Tuyết đưa Bạch Hàn rời đi, kế hoạch lâu như vậy, lại bị nguyên thần Mẫu Đơn Tiên Tử làm hỏng.
Chỉ là, cô đoán chỉ cần không chọc giận Bạch Tuyết, nguyên thần của cô rất khó xuất hiện.
Còn có cơ hội, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, nhất định sẽ tìm được cơ hội đối phó Bạch Tuyết và ba đứa bé kia. Chỉ cần bắt giữ ba đứa bé kia trong tay, thì Ma Vương có thể phá giải được phong ấn, cô cũng có thể đi theo Ma Vương phong quang làm Ma Vương Vương Phi rồi.
* *.
Quyền lợi.
Cô chỉ còn dư lại tam hồn thất Phách còn nghĩ cảnh tượng làm Đại Vương Phi như thế nào, quả thực là yêu nhân nằm mơ.
Bạch Tuyết đưa ba, Niệm Niệm và Ức Ức trở lại Bạch gia.
Bạch Lan và mẹ kế Bạch Tuyết đều ở nhà, thấy Bạch Tuyết tìm được ba trở về, họ đều rất ngoài ý muốn, nhất là bộ dạng si si ngốc ngốc của Bạch Hàn, thì biết rõ trong khoảng thời gian này Bạch Hàn ở bên ngoài chịu rất nhiều khổ cực.
"Ba, ba......" Bạch Lan nhìn thấy dáng vẻ si ngốc của ba, có chút bận tâm đi lên trước, đỡ ba từ bên kia.
Bạch Hàn cúi thấp đầu, chảy nước miếng, không nói một lời.
Bạch Tuyết đỡ ba ngồi xuống trên sô pha, sau đó đi toilet, chỉ chốc lát sau bưng chậu nước nóng một chút tới, cầm khăn lông lau mặt cho ba, còn có tay.
Thấy tay của ba rất dơ, mặt cũng diendan; rất bẩn, còn có trên người...... Cũng có mùi là lạ. Vì vậy đứng dậy đi toilet, chuẩn bị cho ba một bồn nước nóng, chuẩn bị để ba tắm ngâm nước nóng.
Nước nóng đã được chuẩn bị xong, Bạch Tuyết đi tới trước mặt mẹ kế.
"Dì Mai, dì giúp ba đi tắm một chút." Bạch Tuyết lạnh lùng giọng nói, hơi mang theo vẻ ra lệnh nói.
Mẹ kế Bạch Tuyết kinh ngạc nhìn cô, cô đã thay đổi, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt lãnh khốc, giọng nói cũng không thân thiện.
"Ông ta...... Là ba cô, tại sao cô không chăm sóc ông ấy!" Mặc dù lúc này Bạch Tuyết lành lùng, nhưng là việc bà ăn hiếp Bạch Tuyết có lẽ đã trở thành một loại thói quen, nhìn Bạch Tuyết nói chuyện như vậy với bà, trong lòng có chút khinh thường.
Bạch Tuyết thấy cái dáng vẻ này của ba, rất đau lòng, nếu như mẹ kế có lương tâm, sau khi ba mất tích thì nên báo cảnh sát, mà không phải là cầm tiền của người ta an nhàn sống qua ngày, sống phóng túng. Tại sao ba lại chịu khổ nhiều như vậy!
Mặc dù...... Ba gặp chuyện không may là vì bị cô liên lụy, nhưng mà tại sao họ có thể khoanh tay đứng nhìn, đưa ba vào chỗ chết. Nếu như ba ở bên trong đợi một thời gian ngắn, đoán chừng sẽ......
Nghĩ tới đây, Bạch Tuyết cau mày, hung hăng cắn răng.
"Nếu như tôi là đàn ông, tôi sẽ tự mình diendan;; tắm cho ba. Chỉ là nam nữ khác biệt...... Bà là vợ ông ấy, phục vụ chồng tắm chẳng lẽ không được?
Chẳng lẽ bà giành chồng từ trong tay người khác mà cứ không biết quý trọng như vậy?" Bạch Tuyết lạnh giọng hỏi.
"Cô ——" Mẹ kế Bạch Tuyết không nghĩ tới Bạch Tuyết sẽ dám nói thế với mình.
Trước kia Bạch Tuyết rất nhát gan, chỉ cần bà trợn mắt, Bạch Tuyết lập tức ngoan ngoãn đi làm liền tay. Hiện tại tốt rồi, Bạch Tuyết lại dạy dỗ bà!
"Tôi nói đều là lời nói thật, nếu như không phải là năm đó bà hãm hại mẹ tôi, mẹ tôi làm sao sẽ bị ba vứt bỏ, làm sao tôi lại trở thành đứa bé ăn nhờ ở đậu."
"Bạch Tuyết, Cô đang chém gió cái gì —— cái người mẹ kia là không biết xấu hổ, cướp người, cô bớt nói nhảm đi." Bạch Lan đi tới, rống giận.
"Câm miệng ——" Ức Ức đi tới, đứng ở trước mặt Bạch Lan, lạnh lùng rống.
"Các người ít ăn hiếp mẹ tôi đi, nơi này là nhà tôi, tất cả đều cút cho tôi——" Bạch Lan rống to.
"Câm miệng, nơi này là nhà cô. Nhưng diendanllequy;don mà, cũng là nhà ông ngoại tôi. Ăn hiếp mẹ cô? Các người ăn hiếp mẹ tôi, tôi còn chưa tính sổ với mấy người đó.
Mười tám năm nay, mẹ tôi sắc mặt của xem các người mà sống qua ngày, ăn không ngon, không ngủ ngon. Mẹ tôi từ nhỏ còn phải làm việc nhà, mà cô...... Từ nhỏ đã hưởng hạnh phúc. Nợ này có phải tôi nên thay mẹ tôi đòi lại hay không?" Ức Ức lạnh lùng nói.
"Tiểu quỷ, ít nói bậy." Bạch Lan hoảng hốt nói.
"Đừng làm ồn nữa. Bạch Lan, cô đi lấy áo ngủ của ba ra. Dì Mai, bà đưa ba đi tắm đi. Tôi đi làm một ít thức ăn cho ba." Bạch Tuyết phân phó nói.
Mặc dù trong lòng Bạch Lan không phục, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn đi lấy áo ngủ cho ba. Mẹ kế có vẻ mặt giống với Bạch Lan, không phục nhưng lại không dám cứng rắn nữa. Ngoan ngoãn lôi kéo Bạch Hàn đi phòng tắm tắm.
Bạch Tuyết gọi Ức Ức và Niệm Niệm vào trong phòng bếp nhỏ giọng nói: "Con trai, các con nên đi tìm ba và Thiên Tầm, nói với hai người họ đã tìm được ông ngoại rôi."
Ức Ức và Niệm Niệm gật đầu một cái, bóng người nhỏ bé trốn trong một chỗ không người chợt lóe đã không thấy tăm hơi.
Không đến bao lâu, Lang Vương và ba đứa con xuất hiện tại cửa Bạch gia.
Bạch Tuyết thấy đứa bé đi nhanh như vậy, lại diendan;; nhanh trở lại như vậy, biết bọn nhỏ là dùng ma pháp đi lại, nếu không cho dù là hỏa tiễn, cũng cần có thời gian, cho nên công cụ giao thông nhanh nhất của bọn họ chính là ma pháp, xoay người một cái đã đến, quay người nữa lại trở về.
Thiên Tầm nhìn thấy mẹ liền vui vẻ đưa đôi tay ôm lấy chân của mẹ, cười hì hì nói: "Mẹ, con rất nhớ mẹ." Bập bẹ nói, giọng nói nhỏ nhẹ, như đoàn gạo nếp nhỏ, khuôn mặt nhỏ bé mập mạp, vóc người nhỏ nhắn, mỉm cười ngọt ngào, giọng nũng nịu.
Bạch Tuyết đau lòng ôm lấy con gái, ở trên mặt Thiên Tầm hôn rồi lại hôn.
"Mẹ cũng rất nhớ con, đi theo ba có ngoan hay không đây?" Bạch Tuyết hỏi.
"Thiên Tầm rất biết điều nha, có phải hay không ba?" Thiên Tầm cười hì hì nhìn Lang Vương hỏi.
"Đúng vậy nha, Thiên Tầm rất biết điều, hơn nữa còn làm một chuyện thật tốt." Lang Vương cười ha hả đi tới trước mặt vợ, nhìn đứa bé một chút, nhìn mẹ đứa bé một chút, hai khuôn mặt, vô cùng tuấn mỹ, linh khí bức người.
Ở trong mắt Lang Vương Bạch Tuyết và Thiên Tầm chỉ khác là số lớn nhỏ.
Một là người phụ nữ anh yêu, một là con gái quý giá nhất.
Anh đều yêu hai người phụ nữ này, còn có hai ;lqd đứa con trai đẹp trai lãnh khốc của anh.
Bạch Tuyết, người phụ nữ quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, lại sinh cho anh ba đứa bé hiểu chuyện nhất, trong lòng không khỏi cảm kích người phụ nữ này.
Có cô, cuộc sống mới hoàn mỹ.
Có cô, cuộc sống mới được hạnh phúc.
Có cô, cuộc đời này cũng đủ rồi.
Tất nhiên Bạch Tuyết thấy ánh mắt yêu say đắm của Lang Vương, người đàn ông này dùng cái loại ánh mắt phức tạp này nhìn cô, có ý tứ gì?
"Thiên Tầm, con nói cho mẹ con biết con đã làm chuyện thật tốt gì? Lãnh Dạ, anh đi vào trong xem nồi cháo, đừng để cháy, chờ một chút sau khi ba ra ngoài sẽ uống." Bạch Tuyết ôm con gái đi tới phòng khách.
Lang Vương lên tiếng trả lời rồi đi tới, quấy lqd;lqqdd trong nồi cháo một chút, lại một lần nữa quay đầu lại nhìn mẹ con hai người đến mất hồn.
Bạch Tuyết nghe con gái nói chuyện Tiểu Trí, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lãnh Dạ, chỉ là làm sao lại trùng hợp một ánh mắt, cũng đủ với Lãnh Dạ rồi.
Thiên Tầm kể xong chuyện Tiểu Trí trong quán bar, lại nói cô và ba đi đón mẹ Tiểu Trí như thế nào. Bạch Tuyết nghe đến mê mẫn, mẹ Tiểu Trí đó, hình như Thiên Tầm rất ưa thích bà, đoán chừng mẹ Tiểu Trí là một người mẹ rất hiền hòa, nhất là một mình bà nuôi lớn Tiểu Trí thành người, cô rất bội phục mẹ Tiểu Trí.
Tiếp đó Thiên Tầm lại nói chuyện mẹ Tiểu Trí thích Đóa Đóa, nhưng mà, Bạch Tuyết cũng không biết Đóa Đóa không phải là người, mà là một con heo hiểu tính người. Nếu như cô biết Đóa Đóa là heo, còn là heo hiểu tính người, có lẽ Bạch Tuyết sẽ nghĩ tới con heo này có phải là Tiểu Long Nữ hay không?
Nhưng mà, cô cho là Đóa Đóa là người, căn bản cũng không có nghĩ đến Đóa Đóa sẽ là heo.
Thiên Tầm nói đến Đóa Đóa thì Lang Vương hơi sững sờ, anh đang quan sát phản ứng của Bạch Tuyết, nhưng Bạch Tuyết không có bất kỳ khác thường, có lẽ cô cũng không nghĩ tới Đóa Đóa là heo, còn là Tiểu Long Nữ chính là con heo đó.
Nếu như vợ biết Đóa Đóa chính là Tiểu Long Nữ, không biết vợ có thể …. hay không......
Lang Vương bưng cháo nấu xong ra, đặt vào dd trên bàn ăn, bới thêm một chén để nguội nữa.
Sau đó đi tới bên sofa, ngồi vào bên cạnh Bạch Tuyết. Cùng nhau nghe Thiên Tầm kể chuyện, ngay cả Ức Ức và Niệm Niệm cũng ngồi ở chỗ đó nghe.
Thì ra là đã nói đến lúc cô bé đi cùng mẹ Tiểu Trí mang theo Đóa Đóa đi ra ngoài gặp một người đàn ông họ Long.
Lãnh Dạ chỉ thấy sắc mặt của Bạch Tuyết càng ngày càng trắng, xem ra cô đã nghĩ đến Đóa Đóa có thể chính là Tiểu Long Nữ.
"Mẹ, mẹ Tiểu Trí rất thích Đóa Đóa, mặc dù Đóa Đóa là một con heo, nhưng mà Tiểu Trí mẹ xem Đóa Đóa như đứa bé để yêu thương, nói chuyện với Đóa Đóa, trợ giúp Đóa Đóa tìm chủ nhân trước kia." Thiên Tầm hữu thanh hữu sắc nói.
Hai nhóc con kia nghe cũng mê mẫn, Lang Vương cũng không biết trong đó còn có nhiều chuyện quanh co như vậy, anh chỉ biết Đóa Đóa là Tiểu Long Nữ, Tiểu Long Nữ chính là Đóa Đóa, anh không hề nghĩ đến Long Chu đi tìm em gái, hơn nữa Thiên Tầm lại cùng Tiểu Trí mẹ mang theo Đóa Đóa đi gặp anh ta.
Càng ngạc nhiên là, Đóa Đóa lại muốn dùng xe đẩy nhỏ đến đẩy Đóa Đóa ra ngoài gặp Long Chu, không biết vẻ mặt Long Chu sẽ ra sao khi nhìn thấy cô em gái này!
Thiên Tầm không biết bí mật của Đóa ddlleeqquuydonn Đóa, mẹ Tiểu Trí cũng không biết bí mật Đóa Đóa. Long Chu? Anh ta có biết hay không?
Nếu Đóa Đóa hiểu tính người, cô có để lại đầu mối cho anh trai cô hay không?
"Thiên Tầm, con nói Đóa Đóa là heo?" Bạch Tuyết giật mình hỏi.
"Đúng vậy nha. Mẹ, Đóa Đóa là một con heo rất thông minh. Sẽ khóc, sẽ cười, sẽ ngồi, hơn nữa Đóa Đóa không thích ăn thức ăn cho heo, chỉ thích ăn thịt thức ăn của con người nha. Thật kỳ quái, Đóa Đóa lại còn sẽ xem ti vi, hay cùng mẹ Tiểu Trí nói chuyện phiếm." Thiên Tầm tò mò nói.
Bạch Tuyết sửng sốt.
Thật chẳng lẽ là cô ta...... Tiểu Long Nữ bị cô nguyền rủa?
Cô ấy còn sống......
Thật tốt quá.
Tâm tình Bạch Tuyết chợt khá lên nhiều, đã tìm được ba, cũng tìm được Tiểu Long Nữ.
"Thiên Tầm, nói cho mẹ, con và mẹ Tiểu Trí mang theo Đóa Đóa đi tìm người họ Long đó, sau lại như thế nào?" Bạch Tuyết lo lắng hỏi.
"Lúc chúng con mang theo Đóa Đóa đi đến cao ốc, diendan;;ln nhưng mà Long tiên sinh đo đã đi nước Mỹ, chúng con không có gặp được ông ấy, con liền liền ghi lại số điện thoại của mình.
Sau đó, người đàn ông kia trở lại từ nước Mĩ, gọi điện thoại cho con, nói muốn gặp mặt tụi con, muốn gặp mẹ Tiểu Trí. Lúc ấy, công ty ba có chuyện, vì vậy con kêu chú Đoan Mộc đưa con đến nhà mẹ Tiểu Trí.
Ngày đó ba nướng cánh gà cho con, ăn thật ngon nha, một mình con ở nhà ăn no luôn, chuẩn bị đi tìm mẹ Tiểu Trí, thì nhìn thấy Đóa Đóa ở phía sau ghế sa lon nha chúng ta.
Cô ấy bị thương, trên đùi bị chó lớn cắn một miệng lớn. Con và chú Đoan Mộc đứa Đóa Đóa đi bác sỹ ở bệnh viện thú y băng bó cho Đóa Đóa, ở đó lại nhìn chó lớn cắn Đóa Đóa bị thương, con chó lớn kia bị Đóa Đóa đạp mù một con mắt." Thiên Tầm từng chữ từng câu nói đến, nói rất cẩn thận.
Lúc này Lang Vương cũng bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là ngày đó Đóa Đóa đi tìm anh.
Nhất định là Đóa Đóa muốn cầu anh biến cô trở lại, nhất định là vậy.
Con chó lớn kia bị Đóa Đóa đạp làm mắt bị mù, lúc Tiểu Long Nữ làm người đã từng học võ, làm heo cũng không phải là dễ bị ăn hiếp, quả nhiên là phong cách của cô.
Bạch Tuyết bị lời nói của Thiên Tầm làm cho cảm động, Tiểu Long Nữ tuy xấu, nhưng nghĩ tới tình trạng bây giờ của cô ấy, dienndaanlquydon cô rất đau lòng. Một người chợt biến thành một con heo, chắc hẳn trong lòng thừa nhận là một điều phi thường lắm.
Cô ấy là heo, rất dễ dàng bị con người mổ ăn thịt, cho nên nhất định mỗi ngày cô sống luôn run sợ ở trong lòng.
Thật tốt khi gặp được mẹ Tiểu Trí, bà cứu Tiểu Long Nữ, cũng là cơ hội chuộc tội cho cô. Ngày Long Chu tìm cô, trong lòng Bạch Tuyết liền bắt đầu hối tiếc, cô không nên xung động biến Tiểu Long Nữ thành heo, mặc dù cô ấy rất xấu, nhưng mà cô không nên nguyền rủa cô ấy, hình như trừng phạt này có chút nặng.
"Mẹ, Long tiên đó cũng có gọi điện thoại cho con, con và mẹ Tiểu Trí lại dẫn Đóa Đóa đi đến nơi hẹn. Tụi con đưa Đóa Đóa đi đến một quán trà, quán trà đó rất cao cấp, chỉ là Đóa Đóa cũng rất ngoan, vẫn không có tạo ra cái gì âm thanh, cho nên không có người biết tụi con mang theo Đóa Đóa đi vào, bọn họ đều cho rằng trong xe đẩy là một em bé.
Mẹ Tiểu Trí hỏi Long tiên sinh có nuôi heo hay không?
Người đàn ông kia nói đã từng nuôi qua, còn là một con heo rất đặc biệt.
Vì vậy.
Long tiên sinh đó và mẹ Tiểu Trí cùng giành Đóa Đóa, ai biết lúc con nhấc rfm nhỏ lên, sau khi Long tiên sinh thấy Đóa Đóa, đứng dậy muốn đi, Đóa Đóa rất đau lòng.
Long tiên sinh cũng nói mấy lời làm tổn thương dienddannlleequyddonn Đóa Đóa, nên sau khi Đóa Đóa trở về cái gì cũng không ăn cũng không uống..., là chú Đoan Mộc an ủi Đóa Đóa, khai đạo Đóa Đóa, Đóa Đóa mới đem ăn cơm và món ăn kia, thấy vậy mẹ Tiểu Trí mới an tâm được." Sau khi nói xong trước mặt Thiên Tầm hiện lên vẻ khổ sở.
Nghe con gái kể chuyện xong Bạch Tuyết nén lệ trong mắt.
Có thể nghĩ, lúc Đóa Đóa ở nhìn thấy anh trai cô ấy, trong lòng sẽ càng khó chịu!
Trước kia Tiểu Long Nữ sống rất thoải mái, bây giờ Tiểu Long Nữ rất thảm.
"Thiên tầm, đưa mẹ đi tìm Đóa Đóa có được hay không?" Bạch Tuyết khó chịu hỏi, cô quyết định muốn giải bỏ nguyền rủa Tiểu Long Nữ, để cho cô ấy quay lại làm người.
"Tốt, bất quá con muốn gặp ông ngoại rồi, con còn chưa có gặp ra ông ngoại đấy." Thiên Tầm khổ sở nhìn Bạch Tuyết nói.
Lúc này, Bạch Tuyết mới nghĩ đến ba vẫn còn ở trong phòng tắm tắm, làm sao cô có thể rời đi. Ba cần cô, Đóa Đóa cũng cần cô vậy.
Nhất định Tiểu Long Nữ hận chết cô, để cho cô ấy làm heo lâu như vậy.
"Thiên Tầm, tại sao con heo kia gọi là Đóa Đóa?" Bạch Tuyết tò mò hỏi.
" Tên Đóa Đóa là do mẹ Tiểu Trí đặt cho, mẹ ; Tiểu Trí nói là trên bờ biển nhìn thấy Đóa Đóa, lúc ấy Đóa Đóa muốn tự sát, không muốn sống!
Cho nên mẹ Tiểu Trí mới có thể giành Đóa Đóa với Long tiên sinh, bà không muốn để cho Đóa Đóa đi theo ông ta mà đau lòng thêm nữa, nếu như người kia đối tốt với Đóa Đóa, làm sao Đóa Đóa lại tự sát!
Chỉ là không có nghĩ đến, sau khi ông ấy nhìn thấy Đóa Đóa, lại không cần Đóa Đóa. Nói gì ông ấy rất bận, nói chuyện phiếm với tụi con là lãng phí thời gian! Hừ! Vừa nhìn thì không phải là người có tâm." Thiên Tầm thở phì phò nói.
Tất nhiên Bạch Tuyết và Lang Vương biết được nội tình bên trong, đoán chừng là Long Chu hiểu lầm mẹ Tiểu Trí có tin tức của Tiểu Long Nữ, cho nên mới phải xảy ra một ít đoạn trước mặt, thế nhưng khi Long Chu thấy Đóa Đóa, Đóa Đóa không phải là người, mà là một con heo, anh mới nói cùng Thiên Tầm nói chuyện phiếm là lãng phí thời gian, vẫn còn nhìn Đóa Đóa một cái rất chán ghét, sau đó xoay người rời đi.
Anh nhanh chóng rời đi, nhất định không nghĩ tới mẹ Tiểu Trí nói heo lại có thể một con heo thật, mà không phải giống như trong miệng Long Chu nói là heo đặc biệt.
Cuối cùng Bạch Tuyết cũng đã hiểu rõ hết mọi chuyện, Đóa Đóa chính là Tiểu Long Nữ, hơn nữa cô giống như đã thay đổi rất nhiều, tỷ như Thiên Tầm nói Đóa Đóa nhìn thấy anh trai thì đau lòng tuyệt thực, Đoan Mộc khai đạo cô như thế nào, xem ra cô ấy có thể vì mẹ Tiểu Trí, vì không để cho mẹ lqd;lqd;lqd Tiểu Trí đau lòng, buông tha ý chí sống tiếp, ít nhất cô biết suy nghĩ vì người khác rồi, biết suy nghĩ đến cảm nhận của người khác rồi, mà không còn là Tiểu Long Nữ chỉ suy nghĩ lợi ích cho riêng mình nữa, ngay cả tính cách bá đạo trước kia của Tiểu Long Nữ cũng biến mất luôn.
Xem ra là nên biến cô quay trở lại ——
Bạch Hàn được vợ ông đỡ đi ra ngoài, tinh thần tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng mà vẻ mặt vẫn si si ngốc ngốc, có lúc còn có thể cười khúc khích hai tiếng.
Có thể nghĩ, bị yêu nữ bắt đi, còn không biết là dùng phương thức gì bị nhốt vào trong chuồng con trăn lớn? Chỉ cần một cái quá trình như vậy đoán chừng cũng đã dọa chết Bạch Hàn.
Nhất định là Đại Vương Phi đã dùng yêu thuật đưa Bạch Hàn vào trong vườn thú, sau đó ban ngày cô phụ thân vào trên người một phụ nữ, buổi tối lại phụ thân vào trên người một con trăn lớn. Bạch hàn thấy việc này, không có bị hù chết chính là vô cùng may mắn.
Có thể sống đến hiện tại cũng chính là kỳ tích.
Những con trăn lớn kia đều rất hung tàn, cũng rất khiếp người, mỗi ngày mỗi đêm, mỗi lúc mỗi phút Bạch Hàn đều phải đối mặt con trăn ddle;quy;don lớn như vậy, hơn nữa còn không ra được, bị con trăn lớn giam lỏng ở sâu trong chuồng.
Chuồng của con trăn lớn không người nào dám đi vào, chỉ có nhân viên nuôi trong sở thú đem thức ăn đưa đến trước cửa. Con trăn lớn là động vật máu lạnh, không thích có người đến gần bọn chúng.
Cho nên nơi này là một nơi vô cùng nguy hiểm cũng rất kinh khủng, tất cả du khách tới trong công viên du ngoạn đều là đứng ở xa xa mà nhìn, không cho phép đến gần, để không bị con trăn lớn tấn công.
Bạch Tuyết cẩn thận đỡ ba đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, bưng cháo Lãnh Dạ chuẩn bị xong lên, từng muỗng từng muỗng đút cho ba ăn.
Bạch Hàn si ngốc nhìn chút Bạch Tuyết một, lại nhìn cháo trong chén một chút, si ngốc cười.
Bọn nhỏ thấycủa dáng vẻ ông ngoại cũng đã vượt qua được khó khăn, xem ra thật lâu rồiông ngoại không có ăn thức ăn bên ngoài rồi, nhiều ngày như vậy không biết ông ngoại ăn cái gì?
Nghĩ đến trong vườn thú thức ăn mà nhân viên chăn nuôi cho động vật ăn cũng toàn là thức ăn sông, tỷ như con trăn lớn đều là ăn chim bìm bịp còn sống hay là một số động vật ăn thịt nhỏ.
Không có ai biết ông ngoại bị giam lỏng ở trong chuồng rắn, ông ngoại nhiều ngày như vậy làm thế nào để sống sót đây? Những dieenddaanlqd;lqd thứ của thức ăn con trăn lớn kia ăn ông ngoại làm thế nào có thể ăn được!
Nghĩ tới đây, bọn nhỏ cũng cắn răng nắm quyền, thề nhất định phải báo thù vì ông ngoại, có cùng cái ý nghĩ này còn có Bạch Tuyết.
"Mẹ, mẹ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ kia, ông ngoại chịu tội, chúng ta sẽ đòi lại." Thiên tầm đau lòng nói, dáng vẻ nhỏ rất âm lãnh, hoàn toàn không giống như vẻ mặt đứa bé nên có, dáng vẻ mới vừa rồi nũng nịu với Bạch Tuyết đã sớm dần dần biến mất.
Bạch Tuyết cẩn thận đút cháo cho Bạch Hàn, cuối cùng cũng đút cháo xong, sau đó đỡ ba đi vào phòng ngủ của ông, để ba nằm ở trên giường mềm mại, sau đó đóng kín cửa, đi ra ngoài.
Đi tới trong phòng khách, Bạch Lan đã trở về phòng ngủ của mình rồi, mẹ kế Bạch Tuyết cũng không biết đã đi nơi nào?
Bạch Tuyết lắc đầu một cái, rất bất đắc dĩ, ban đầu ba vứt bỏ mẹ là sai, đây chính là ba vứt bỏ mẹ lựa chọn người phụ nữ đó, chỉ có thể cùng hưởng phúc không thể cùng chung hoạn nạn!
"Lãnh Dạ, anh qua đây, chúng ta nói chuyện một chút." Bạch Tuyết rất nghiêm túc nói.
Trước khi đi đến trước cửa phòng ngủ, quay đầu lại, nói với Niệm niệm: "Con trai, đi đến ở chung với ông ngoại con, có chuyện gì gọi mẹ. Ức Ức và Thiên Tầm ở trong phòng ngủ nhỏ, không có việc gì không cần đi ra ngoài." Bạch Tuyết nói xong đẩy cửa tiến vào.
Lang Vương ngẩn ra!
Cô vợ đáng yêu lại chợt nghiêm túc như vậy, có một loại khí thế nữ vương như vậy, thật là có chút không thích ứng được.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, vui vẻ đi vào theo.