Editor: Nguyễn Yên Thương
“Đúng vậy, nhiệt độ cơ thể cậu ta rất thấp, cậu ta còn có ăn kẹo que nữa, mẹ cũng rất nghi ngờ.” Bạch Tuyết nói nhỏ, ôm con vào trong ngực.
“Mẹ…… Ủy khuất mẹ rồi!” Niệm Niệm ôm cánh tay Bạch Tuyết nói.
“Con trai, làm sao các con biết mẹ bị người phụ nữ kia kia biến thành như vậy?” Bạch Tuyết tò mò hỏi.
“Người phụ nữ đáng giận kia cho rằng biến thành mẹ thì chính là mẹ, bà ta không có ấm áp, cũng không có vẻ mặt của mẹ, bề ngoài giống mẹ như đúc thì có ích lợi gì! Chúng con không vạch trần bà ta là đang chờ bà ta tự lộ đuôi cáo ra.” Niệm Niệm nói.
“Mẹ, con và Niệm Niệm lo lắng cho mẹ, liền lén chạy ra ngoài.” Mắt Ức Ức trông mong nhìn gương mặt người phụ nữ xa lạ này, cái mũi ê ẩm, đôi mắt hồng hồng.
Bạch Tuyết thấy hai đứa nhỏ cực lực nhẫn nại không để cho mình khóc ra.
Bạch Tuyết nhìn thấy, cái mũi ê ẩm, cô đã là một người diendan mẹ, nhưng lại để cho con lo lắng cho mình như vậy, thật là quá thất trách.
“Mẹ ở chỗ này, mẹ ở chỗ này, không cần khổ sở…… Tuy rằng dáng vẻ hiện tại của mẹ rất xa lạ, nhưng mà mẹ vẫn là mẹ của con như cũ nha.” Bạch Tuyết ôm hai tiểu gia hỏa vào trong ngực như nhặt được trân bảo.
Ức Ức ôm bên trái cổ Bạch Tuyết, Niệm Niệm ôm bên phải cổ Bạch Tuyết.
Ức Ức thấp giọng nói: “Mẹ yên tâm, chúng con sẽ báo thù cho mẹ. Chúng ta sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ kia, bên chỗ ba có Thiên Tầm trông, đứa nhỏ bên này chúng con sẽ trừng phạt cậu ta.”
Bạch Tuyết nhìn hai đứa con ngoan ngoãn, tâm bị nhéo, cô không muốn để trong lòng bọn nhỏ có thù hận như vậy, cô hy vọng bọn nhỏ vui vui vẻ vẻ mà lớn lên, cô liền cảm thấy mỹ mãn.
“Bọn nhỏ, các con đều còn nhỏ, rất nhiều chuyện không thích hợp để tham gia vào, giống như những lúc gặp được nguy hiểm, mẹ hy vọng các con biết lảng tránh, tuy rằng mẹ vô dụng, nhưng mà mẹ không hy vọng các con còn nhỏ như vậy đã bị cuốn vào trong thế giới tà ác của người lớn!”
“Mẹ, chúng con không còn nhỏ nữa, đã rất lớn.” Ở trong lòng Ức Ức và Niệm Niệm đều đã rất lớn, biến thành người đã mấy trăm năm, sở diendanl dĩ hiện tại nhỏ như vậy, chỉ là một lộ trình trùng sinh mà thôi. Mượn bụng mẹ để trùng sinh, cho nên bảo vệ mẹ là chức trách và nghĩa vụ của bọn chúng.
“Mẹ mặc kệ các con đã lớn rồi, dù sao ở trong mắt mẹ các con vĩnh viễn đều là đứa bé.” Nhìn dáng vẻ lão luyện của hai đứa bé, thần sắc lạnh nhạt, biểu tình tàn khốc, làm lòng Bạch Tuyết bị nhéo đau một cái.
Có đôi khi cô thật sự không thể khống chế được cục diện.
Tựa như trước kia, lúc cô vừa mới mang thai bọn chúng, bọn họ ở trong bụng cô nghịch ngợm gây sự, cô cũng không biết!
Kỳ thật, bình tĩnh suy nghĩ một chút, một ít việc đều là do trời định, nhân duyên giữa Lang Vương và Mẫu Đan Tiên Tử, đã vượt qua một ngàn năm.
Lúc trước công ty của ba gặp phải nguy hiểm, lại có ai biết trong đó có điều kỳ quặc?
Nếu nhân duyên giữa cô và Lang Vương là do trời định, như vậy công ty ba ắt phải gặp một kiếp này, ba ắt phải sẽ bị bức đến cuối đường, đi diendanleequydon đến bước đưa cô đến trước mặt Lãnh Dạ.
Bây giờ nhớ lại, lúc trước cô hận chết ba. Hiện tại lại nhớ đến, cô chỉ có áy náy với ba mình.
Bởi vì ba cô gặp phải đủ loại thủ đoạn làm khó dễ, cho đến mức bị bức đưa cô ra đỡ.
Hazzzi!
Nhân duyên phức tạp như vậy, cục diện phức tạp như vậy, giải thích phức tạp như vậy!
Kỳ thật, cô mới là người gây họa lớn nhất, cô mới là mấu chốt của toàn bộ mọi chuyện, gần ngàn năm Lang Vương vẫn luôn tìm kiếm cô, một khi tìm được rồi nhất định sẽ có ý muốn nghĩ cách có được cô.
Cho nên, cô mới là người có tội lớn nhất!
Không có cô, thì sẽ không có tất cả những chuyện diendanleequyddon này.
Chỉ là, cô lại trêu ai, chọc ai, hại ai!
Tất cả đều là trời cao an bài, chỉ là trận này lại an bài cô là một quân cờ quan trọng nhất. Cho nên nguyên nhân của sự mọi chuyện đều do cô mà được dựng lên, cô mà đau thì mọi người cũng sẽ đau, cô mà yêu thì mọi người cũng sẽ yêu! Mọi người đều vì cô mà thay đổi!
Cô không muốn làm tổn thương ai, không muốn liên lụy đến ai, không muốn……
Thật ra, cô cũng là vô tội. Thật ra, trong lòng cô cũng khó chịu. Thật ra, trong lòng cô cũng dày vò.
Vừa mới bắt đầu đã biết thân phận của Lãnh Dạ, cô cũng là không thể chấp nhận được, nhưng mà, cô bị phần tình yêu vượt qua ngàn năm kia làm cho cảm động.
Co nhìn thấy hậu cung phi tử của Lang Vương, cô cũng ghen ghét, ai bảo cô là phụ nữ, ai bảo cô yêu Lang Vương, cho nên cô làm một người phụ nữ nhẫn tâm vô tình giải tán hậu cung Lang Vương, độc chiếm toàn bộ hậu cung.
Một ngàn năm trước, Lang Vương và Mẫu Đan Tiên Tử không có đến được với nhau, một ngàn năm về sau cô nhất định sẽ không để bi kịch lại diễn ra lần nữa, cho nên cô trở nên tàn nhẫn, trở nên điên cuồng, trở nên bá đạo——
Cô muốn cho một phần tình yêu này vượt qua diiendan một ngàn năm để lấy được kết cục hoàn mỹ nhất, nếu không nam nữ thế gian còn ai có thể tin tưởng vào tình yêu, còn ai sẽ yêu sâu đậm.
Vì ở bên người Lang Vương si tình, cô đã thay đổi, tuy rằng đã trở thành người có chút làm người khác chán ghét, nhưng mà, cô biết đây chỉ là tạm thời, tương lai không lâu nữa, cô nhất định sẽ xoay chuyển càn khôn (trời đất), để sự tình phát triển theo hướng tốt đẹp nhất.
Bạch Tuyết cô là hậu nhân Mẫu Đan Tiên Tử, quyết không thể để người chê cười.
Một ngàn năm trước Ngọc Đế phản đối Lang Vương và Mẫu Đan Tiên Tử ở bên nhau, Mẫu Đan Tiên Tử lại dám vi phạm ý chỉ Ngọc Đế, lén gặp Lang Vương, Bạch Tuyết cô như vậy, con người của thế kỷ hai mươi, cộng thêm là hậu nhân Mẫu Đan Tiên Tử, sao lại là quả hồng mềm mặc người vuốt ve được.
Sở dĩ hôm nay cô chắp tay đưa chính nhà mình, đưa người đàn ông của mình, đưa con của mình nhường cho người phụ nữ kia, thật ra là vì để người phụ nữ kia đắc ý một phen, lúc một người đang đắc ý thì sẽ vui mừng, đắc ý mà vênh váo.
Đến lúc đó cô sẽ nhổ tận gốc bọn họ ——
Một số việc, mặc dù là ý trời, lúc này đây cô cũng ddiendan tuyệt đối không thuận lòng trời, cũng tuyệt đối không nghịch với trời, cô muốn làm theo lòng của mình, làm việc thuận theo chính tâm ý mình, gặp ác trừng trị ác, gặp thiện trợ giúp thiện.
Mẹ con liên tâm, quả nhiên như thế, mặc dù Bạch Tuyết đã bị đổi thành dáng vẻ khác, bọn nhỏ vẫn nhận ra cô.
Bên kia, biệt thự Lãnh Dạ.
Long Chu và Lang Vương đã sóng vai ngồi ở trên ghế dài bên ngoài, ai cũng không nói lời nào, mỗi người hút một điếu thuốc, Lang Vương rất ít hút thuốc, nhìn thấy Long Chu bật lửa hút thuốc, anh phiền muộn đoạt lấy nhét vào trong miệng mình một phen.
Anh cần phải bình tĩnh, cái tên họ Long này có tình cảm với cô vợ nhỏ, anh không thích loại cảm giác này, càng không thích phụ nữ của mình được đàn ông bên ngoài nhớ thương.
Nghĩ đến buổi tối hôm nay dáng vẻ lúc Bạch Tuyết rời đi, anh rất sốt ruột, càng không thích Bạch Tuyết kéo cánh tay người khác, nghĩ lại tình hình lúc đó, Bạch Tuyết là cố ý chọc giận anh, trước kia anh có đủ loại giận, giận có người phụ nữ thích anh, giống như anh đang giận vì có người đàn ông khác thích Bạch Tuyết.
Anh không chịu nổi khi có người đàn ông thích Bạch dienndan Tuyết, mà Bạch Tuyết cũng không chịu nổi khi có phụ nữ thích anh. Đạo lý là giống nhau.
Bởi vì chuyện của Đóa Đoa, cô vợ nhỏ của anh và tên họ Long này có liên hệ với nhau, anh thực ăn giấm chua. Đã rất nhiều ngày, vợ anh đã rất nhiều ngày không có ở bên người anh bồi anh, chiếu cố tới anh.
Loại cảm giác này làm anh bực bội, làm anh bạo giận, làm tâm anh loạn như ma.
Cho nên anh cần phải cưỡng bách chính mình bình tĩnh.
Chỉ có nhanh kết thúc chuyện Đóa Đóa, còn giải quyết chuyện người phụ nữ trong nhà kia và Đản Nhi, bằng không vợ sẽ rất khó trở lại bên người anh.
Thời gian quá nhanh, mọi chuyện đều dồn dập vào cùng nhau!
Đến nỗi anh chuẩn bị nhổ tận gốc người phụ nữ trong nhà, sau lưng cô ta nhất định có chỗ dựa, bằng không cô ta sẽ không dám to gan như vậy, mang theo Đản Nhi “giả” tới gặp anh! Một khi bị vạch trần đó chính là tội chết, ở Yêu giới, lừa gạt Lang Vương đó chính là tội chết.
“Anh ——” vừa mới đốt thuốc, đã bị Lãnh Dạ cướp diendannleqquydon đi, Long Chu bất đắc dĩ gầm nhẹ, bọn họ có quan hệ tốt như vậy sao?
Bọn họ chính là tình địch.
Đối thủ mạnh.
Đối thủ có thể chết.
“Anh không ở nhà nhìn cô ấy thật tốt, chạy nơi này tới làm gì?” Lang Vương kêu lên một tiếng.
“Tôi…… Là tới xem…… Long Nhi ~” Thời điểm cơm chiều hôm nay, Long Chu đi vào nhìn thấy ở bàn ăn có hình ảnh của Long Nhi, chỉ là anh vạn lần không ngờ em gái anh nuông chiều từ bé sẽ lưu lạc đến ở dưới chân người khác mà sống qua ngày!
Đau lòng hung hăng hút một hơi thuốc.
“Là Tuyết Nhi nói cho anh?” Lang Vương thấp giọng hỏi.
“Đúng!”
“Tối đưa anh đi gặp cô ấy. “
“Hay là trộm xem một cái đi, tôi lo lắng Long Nhi không chấp nhận được!” Long Chu không thể gặp mặt em gái dưới tình huống như vậy, anh lo lắng sẽ kích thích đến sự hiếu thắng của em gái.
Trước kia cái gì em gái yêu cầu đều là tốt nhất, hiện tại cô ddiendanl biến thành như vậy, làm sao cô chịu đựng được!
“Tùy anh! Chẳng qua cô ấy đã thay đổi rất nhiều.” Lang Vương nhàn nhạt nói.
“Tuyết Nhi nói, anh là người đặc biệt, xin hỏi anh đặc biệt thế nào?” Long Chu muốn biến em gái trở về, anh muốn biết người đàn ông này có bản lĩnh biến Long Nhi trở về hay không.
Bạch Tuyết mang thai đứa bé không tầm thường, như vậy ba đứa bé chắc cũng là di truyền từ Lãnh Dạ.
Người đàn ông này rốt cuộc lợi hại như thế nào? Trừ bỏ ngũ quan lạnh lùng, cẩn thận đánh giá thì ngũ quan anh ta rất tuấn mỹ, cả người phát ra một loại chi khí vương giả uy chấn thiên hạ, tà ác trên mặt mà tuấn mỹ lúc này có một chút lạnh nhạt.
Vốn dĩ Lang Vương muốn dẫn Long Chu đi gặp Đóa Đóa, ai ngờ nghe được Long Chu hỏi như vậy, anh ngừng bước chân, quay đầu lại, dienddann lạnh lẽo nhìn anh ta.
Dáng người Lang Vương cao lớn, da màu đồng, hình dáng ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy, giống như tượng điêu khắc Hy Lạp, con ngươi u ám thâm thúy, có vẻ cuồng dã không câu nệ, tà mị gợi cảm.
Ánh mắt âm ngoan, biểu tình lãnh khốc, môi mím chặt, quanh người tản mát ra hơi thở nguy hiểm, hơi thở càng ngày càng đậm, cứ thế bao quanh Long Chu.
Tuyết Nhi lại nói cho người đàn ông này biết.
Xem ra cô rất thân thiết ——
Long Chu cảm giác được hơi thở nguy hiểm từ người đàn ông này bắn ra từ trên người, như là viên đạn vô hình, xuyên thấu anh, thân thể sinh ra đau.
Anh nhíu mày, cái gì Lãnh Dạ cũng đều không có làm, cứ lạnh lùng nhìn anh như vậy, bỗng nhiên anh có chút không chống đỡ được.
Thân thể truyền đến từng đợt đau đớn, anh nghi ngờ nhìn Lãnh Dạ, anh không có động đậy, vì cái gì anh lại thống khổ như vậy?
Chẳng lẽ là khí lạnh của anh ta đâm thủng diendann thân thể anh, anh chưa bao giờ biết một người sẽ có khí lạnh u ám như vậy, khí lạnh có thể làm người khác bị thương?
Có lẽ đây chính là sự khác biệt mà Bạch Tuyết nói, đặc biệt.
Nếu nói ánh mắt có thể giết chết người, như vậy…… Ánh mắt người đàn ông này hoàn toàn có thể làm được, hơn nữa phương thức giết người cũng thực tàn nhẫn!
Anh có chút không chống đỡ được!
“Anh?” Bị đau nói ra một chữ.
“Nhớ kỹ, mặc kệ Tuyết Nhi nói gì với anh? Từ giờ khắc này trở đi, anh đều phải quên. Bằng không, anh sẽ rất nguy hiểm.” Lang Vương lạnh lùng nói, thu hồi vẻ mặt sắc bén vừa rồi.
“Đã biết được mọi chuyện, sao có thể quên? Đặc biệt những lời này đó đã bị tôi tiêu hóa!” Long Chu ăn ngay nói thật, tuy rằng Lãnh Dạ lợi hại, hơn nữa vừa rồi anh đã trải nghiệm qua, nhưng mà anh không thể làm rùa đen rút đầu, ddienddan bị anh ta uy hiếp vài câu, coi như làm bộ ngu ngốc cái gì cũng không biết!
Anh…… Rất khó làm được!
Anh…… Căn bản là quên không được những lời Bạch Tuyết đã nói.
“Tôi không ngại giúp anh quên.” Lang Vương lạnh giọng nói.
Long Chu cảnh giác lui lại một bước, anh ta nói anh ta có thể giúp anh quên, có ý tứ gì?
Chẳng lẽ ký ức có thể xóa đi?
Hay là ý anh ta là giết anh?
Cả người người đàn ông này tản ra hơi thở nguy hiểm, con người anh ta bây giờ, mới chân chính là anh ta. Đây là cảm giác lúc này của Long Chu, thì ra dáng vẻ ngày thường nhìn thấy của anh ta đều là làm bộ, anh ta biểu hiện đàn ông ở trước mặt Tuyết Nhi, như là người đàn ông rất nghe lời của vợ.
Lãnh Dạ bây giờ và Lãnh Dạ mà anh nhìn thấy trên bàn cơm buổi tối hôm nay hoàn toàn bất đồng.
Lãnh Dạ kia là một người đàn ông bám lấy bím tóc diendanlequuydon vợ mà sống, mà người đàn ôngnày như là bậc đế vương cao cao tại thượng, như là tay máu lạnh vô tình.
Anh ta…… Rất nguy hiểm, đâu chỉ là đặc biệt như lời Bạch Tuyết nói.
Anh…… Rất thần bí, đâu chỉ là Lãnh tổng giám đốc lãnh khốc mà ngày thường hay nhìn thấy. Người ngoài đều biết tổng giám đốc tập đoàn Lang thị lãnh khốc vô tình, ai ai cũng không dám trêu chọc.
Như thế này xem ra vẫn còn ôn nhu, lúc này anh như là tay sát máu vô hình, tùy thời đều sẽ muốn mạng người.
“Anh muốn dùng cách gì để giúp tôi quên? Giết tôi?” Long Chu cũng là thiết tranh tranh hán tử (đao chạm tranh anh hùng), cũng là trường hợp đã gặp qua, tuy rằng bị khí thế Lang Vương chấn trụ, nhưng mà, còn chưa đến mức dọa tè trong quần.
“Tôi muốn mạng anh để làm cái gì! Trời cao có đức hiếu sinh, tôi chỉ giết người nên giết, nếu có một ngày anh làm chuyện ác độc, tôi sẽ không chút do dự mà giết chết anh. Nhưng mà, lúc này tôi đối với đầu anh còn không có hứng thú.” Lang Vương lạnh giọng nói.
Long Chu nhìn Lãnh Dạ, anh ta nguy hiểm như vậy, âm ngoan lqdlqd;lqd như vậy, lại còn nói: Trời cao có đức hiếu sinh.
Giống như là trời cao chê cười, đàn ông như vậy, thân phận thần bí như vậy, từ trong miệng phun ra những lời nguy hiểm như vậy, tựa hồ rất không ăn khớp!
“Nếu trời cao có đức hiếu sinh, vì cái gì anh lại không biến em gái tôi trở về? Tôi tin tưởng anh có khả năng này.” Tuy rằng Long Chu còn chưa xác định được Lãnh Dạ là người nào, hoặc là không phải người.
Nhưng mà anh biết anh ta nhất định là một người lợi hại, chuyện Cung Hàn trao đổi linh hồn với nhau, nhất định là Lãnh Dạ đã tráo đổi bọn họ trở về, con của người đàn ông này cũng đã lợi hại như vậy, huống chi là anh ta.
Có đứa bé nào tong bụng thai phụ có thể nói chuyện, sẽ cách cái bụng mà đánh người.
Chỉ sợ trên thế gian chỉ có một mình Bạch Tuyết mang thai mới xuất hiện loại tình huống này, tất cả chuyện này đều không tầm thường, đều xuất phát từ người đàn ông Lãnh Dạ này.
Lãnh Dạ là cái gì? Long Chu không quan tâm, cũng là dieenndan anh không quan tâm nổi!
Anh chỉ quan tâm khi nào em gái anh có thể về nhà?
Anh chỉ có một người em gái này, anh không muốn để em gái ở bên ngoài chịu tội, bị người khác khi dễ.
“Có một số việc thuận theo tự nhiên thì sẽ tốt hơn, chuyện của em gái anh, tôi rất muốn giúp anh, nhưng mà, đây là chuyện ngoài khả năng của tôi, tôi không thể giúp anh.” Lang Vương nhàn nhạt nói.
“Nếu như vậy, anh còn nói trời cao có đức hiếu sinh! Nhìn Long Nhi như vậy anh đều mặc kệ, nếu không phải bởi vì anh, Long Nhi sẽ biến thành như vậy sao?” Long Chu chất vấn nói.
“Phụ nữ thích tôi nhiều như vậy, chẳng lẽ khi các cô ấy xảy ra chuyện tôi đều phải quản sao. Lại nói là em gái anh tự làm bậy, nếu cô ta không bắt cóc Bạch Tuyết, làm thế nào sẽ bị Bạch Tuyết niệm chú chứ.” Lang Vương nói.
“Niệm chú?” Long Chu khó hiểu, trên thế giới thực sự có việc niệm chú này sao?
Đó có phải bản lĩnh mà phù thuỷ mới có hay không, chẳng lẽ Bạch Tuyết là phù thuỷ? Trên thế giới này có phù thuỷ sao?
Đầu sắp nổ, cả đêm nghe được quá nhiều chuyện không thể diienddan tưởng tượng được, nghe được quá nhiều chuyện chỉ có ở trong TV mới chiếu qua.
Khó hiểu!
Rối rắm!
Nhưng mà, tất cả những chuyện này đều là thật sự, thật sự tồn tại, trước kia anh sống thật là uổng phí, lại không hề biết thì ra thế giới thần kỳ như vậy.
“Đúng vậy, niệm chú.” Lang Vương lặp lại nói, nhìn Long Chu dường như không thể chấp nhận hết tất cả, có thêm một phần kiên nhẫn.
“Kia, vì cái gì Tuyết Nhi không giải niệm chú cho Long Nhi?” Long Chu thấp thỏm hỏi, chẳng lẽ là Tuyết Nhi còn hận em gái đã bắt cóc cô, còn hận em gái tranh đoạt Lãnh Dạ với cô?
“Chỉ mình tôi mới có thể gọi Tuyết Nhi, anh phải gọi là Bạch Tuyết, quan hệ bạn bè giữa hai người hẳn là còn chưa tới mức thân mật để xưng hô như vậy.” Lang Vương ăn dấm nói.
“Vậy anh nói cho tôi biết, vì cái gì Bạch Tuyết lại không giúp Long Nhi giải niệm chú?” Đại trượng phu co được dãn được, vì em gái, gọi Bạch Tuyết thì gọi Bạch Tuyết.
“Tuyết Nhi niệm chú chính là: Chờ đến khi nào em gái anh diendanlleequydon biết làm người như thế nào, cô ấy tự nhiên sẽ biến trở về lại.” Lang Vương nhàn nhạt nói, xem ra thời gian để Tiểu Long Nữ biến trở về cũng còn không xa, chỉ là anh không muốn nói cho người đàn ông này biết.
“Cái gì ——” Long Chu khiếp sợ gầm nhẹ.
“Cho nên, em gái anh có muốn biến trở về hay không thì phải dựa chính cô ấy.”
“……”
Long Chu ngơ ngẩn.
“Đưa tôi đi gặp em ấy ~” Long Chu nỗ lực làm một cái hít sâu, nếu biết cách phá giải niệm chú thì đã có hi vọng rồi.
Anh nhất định sẽ trợ giúp em gái biến trở lại.
Lang Vương dẫn Long Chu đi vào, đi vào trong đại sảnh nhìn thấy Ức Ức và Niệm Niệm vẫn luôn ở chỗ đó chơi xếp gỗ, khóe miệng nhợt nhạt nhếch lên, hai tiểu quỷ tinh linh còn chưa quay về, còn không trở lại sẽ lộ tẩy, có ai chơi xếp gỗ có thể chơi đến đêm khuya!
Con cái chính là con cái, nhìn thấy mẹ chúng liền không diendanleequuydon muốn trở lại!
Hay là bên kia phóng sinh cái gì?
Vốn dĩ anh tính toán ăn xong cơm chiều sẽ dùng thuật phân thân đi tìm Bạch Tuyết, kết quả phát hiện tốc độ của hai nhóc con đó lại còn nhanh hơn anh, ăn cơm chiều xong liền đi. Lưu lại hai cái ảo ảnh ở chỗ này lừa dối người.
Còn người phụ nữ kia bị Thiên Tầm quấn lấy ở trên lầu, bằng không xác định chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.
Ha hả……
Trong lòng vừa lòng cười, đây là người thân, không có hành động trao đổi với nhau, lại yên lặng có chung một loại ăn ý, anh vì bọn nhỏ mà suy nghĩ, bọn nhỏ vì anh mà suy nghĩ. Đây là người nhà, quan tâm lẫn nhau, yêu quý nhau, bảo vệ cho nhau, yêu thương và chiếu cố cho nhau.
“Bọn nhỏ, đã trễ thế này, còn chơi sao?” Long Chu biết đây là con của Bạch Tuyết, trong lòng có chút yêu thích không tên, tuy rằng anh vẫn không thể diendanlequuyydoon chấp nhận trong thời gian ngắn ngủn đứa bé có thể lớn nhanh như vậy, nhưng mà anh vẫn là tin tưởng lời Bạch Tuyết nói.
Hai tiểu gia hỏa không ai nói lời nào, vẫn cầm xếp gỗ trái ngắm phải nhìn không biết xép theo bên nào?
Nhìn thấy hai đứa nhỏ đều chơi rất nhập tâm, Long CHu cũng không có quá để ý, trực tiếp đi theo Lang Vương lên lầu, còn nói một câu: “Thật là cha nào con nấy, dáng vẻ lạnh nhạt giống người nào đó như đúc!”
Lang Vương chẳng những không có tức giận, ngược lại còn hơi hơi mỉm cười, tiếp tục lên lầu.
Đi vào cửa phòng Thiên Tầm, Lang Vương không muốn đi vào.
“Đây là phòng ngủ của bọn nhỏ, Thiên Tầm ở phòng bên kia tắm rửa, một lát sẽ không quay lại đây, anh yên tâm vào đi.”
Lang Vương nói xong liền xoay người rời đi, quay lại phòng ngủ của mình.
Long Chu nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, động tác anh rất nhẹ, lo lắng dọa đến Long Nhi, chỉ thấy một giường trẻ con rất xinh đẹp, một con lqd; nằm ……
Bất đắc dĩ lắc đầu, đó là em gái, anh vẫn luôn ở tìm kiếm Long Nhi.
Khó trách mẹ Tiểu Trí dùng xe đẩy em ấy, lúc ấy anh…… Còn tưởng rằng đây là thú nuôi của bọn họ!
Thì ra, nhất định là anh đã làm trái tim em gái bị thương, em gái ngồi ở trong xe nôi nhất định chờ anh đưa cô về nhà, nhất định chờ anh tới trợ giúp cô, chỉ là, anh lại xoay người rời đi, hơn nữa lúc ấy còn có chút không kiên nhẫn, thậm chí còn chán ghét ……
Còn có một lần anh uống say kia, em gái đi tìm anh, anh chán ghét đá em gái!
Anh thật hồ đồ ——
Nhất định Long Nhi rất thương tâm, thật tốt khi có mấy đứa bé và mẹ Tiểu Trí chăm sóc cô, xem ra mẹ Tiểu Trí rất để ý em gái, rất thương yêu em gái.
Anh nhất định phải báo đáp mẹ Tiểu Trí thật tốt.
Còn có Thiên Tầm tốt bụng nữa.
Lặng lẽ đóng cửa cho kỹ, đi qua.
Nhìn thấy em gái ngủ rất say sưa, anh nhíu mày, đau lòng diendanlqd;lqd nhìn em gái xa lạ.
Đau lòng truyền đến ——
Đóa Đóa đang ngủ say bị ý thức nào đó đánh thức, cô mơ thấy anh trai tới tìm cô, hiện giờ lại biến thành như vậy, cô nằm mơ đều mơ thấy anh trai, người thân duy nhất của cô.
Anh trai……
Trong lúc ngủ say, cô thấp giọng nỉ non, anh trai……
Nghe được em gái ở trong mộng gọi anh trai, Long Chu nghẹn ngào.
Thì ra Đóa Đóa khi thì có thể nói chuyện khi thì không thể nói chuyện, đây là dấu hiệu báo trước cỗ sẽ nhanh chóng biến thành người, lúc này, Đóa Đóa ngủ mơ lại có thể nói tiếng người.
Cô đã hết hy vọng đối với Lang Vương, Lang Vương cũng không phải là người mà cô có thể trêu chọc, thích Lang Vương đã trả giá quá lớn!
Cũng bởi vậy mà cô đã biết ý nghĩa chân chính sự tồn tại của con người.
Lúc này, cô chỉ muốn trở lại bên người anh trai, làm người thật tốt, ngoan dd ngoãn làm em gái của anh trai.
Anh trai……
Lại là một tiếng nỉ non bất lực.
Rốt cuộc Long Chu nhẫn nhịn không được, nước mắt rơi ào ào.
“Long Nhi, Long Nhi tốt của anh.”
Đóa Đóa gần như là nghe được tiếng anh trai gọi, thân mình giật giật, lại thấp giọng gọi một tiếng: Anh trai…… Em muốn về nhà…… Em muốn anh…… Ô ô……
Đóa Đóa nói xong, ở trong mộng ô ô khóc lên, ở đây đêm khuya, tiếng khóc có chút thê lương, có chút chua xót, cũng mang theo rất nhiều bất đắc dĩ và bất an.
Long Chu nhìn em gái, bởi vì khóc thút thít, thân mình kịch liệt run rẩy, Long Nhi từ nhỏ đến lớn cũng không khóc nhè, bởi vì anh chăm sóc và bảo vệ em gái rất tốt, không có người nào dám khi dễ cô, cho nên gần như là cô không khóc. Sau khi lớn lên, em gái rất hiếu thắng, các phương diện khác cũng rất ưu tú, bản thân có ưu thế ưu việt, cô càng sẽ không khóc.
Anh, chưa bao giờ có thấy qua cảnh em gái khóc, lúc này thấy ddleeqquydon em gái ở trong mộng ủy khuất khóc thút thít, mũi anh chua xót, cũng yên lặng rơi lệ.
Lần đầu tiên em gái khóc, gần như làm tan vỡ lòng anh!
“Em gái……” Duỗi tay tới vuốt ve đỉnh đầu em gái.
Cảm giác chân thật, Đóa Đóa trong giấc mơ thức tỉnh, chậm rãi mở hai mắt đẫm lệ, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, lại không có cách nào lau đi, hiện tại tay cô là chân heo, căn bản là không với tới lau nước mắt được!
Đập vào mắt chính là anh trai, chẳng lẽ là ở trong mộng còn chưa tỉnh?
Vừa rồi nằm mơ, mơ thấy anh trai, ghé vào trong lòng ngực anh trai ủy khuất mà khóc thút thít!
“Em gái……” Lại là một tiếng gọi rõ ràng chính xác.
Đóa Đóa không nói một lời, ngơ ngẩn nhìn Long Chu, cô không xác định đây là thật sự hay là giả, ở trong mộng, có đôi khi cô vừa nói chuyện liền dọa anh trai bỏ chạy!
Cho nên hiện tại cô không dám nói lời nào, cũng không dám gọi anh trai, ngộ nhỡ anh trai lại bị cô dọa chạy thì làm sao bây giờ?
Cô muốn nhìn mặt anh trai nhiều một chút, vẫn không nói chuyện, ngẩn ngơ nhìn Long Chu.
Nhìn em gái rối rắm nhìn anh, anh lại đau lòng duỗi tay ddlleeqqdd chạm vào em gái một lần nữa, ai ngờ, Đóa Đóa nhanh chóng tránh thoát bàn tay đang duỗi lại, bởi vì ở trong mộng cô nâng lên chân heo, lúc duỗi tay chạm vào anh trai, anh trai cũng sẽ bỏ chạy!
Cô sợ hãi!
Em gái né tránh anh, anh đau lòng nói nhỏ: “Long Nhi, là anh trai, anh là anh trai.” Long Chu thấp giọng nói.
Đoá Đóa ngẩn ra, anh trai?
Làm sao anh trai lại ở chỗ này?
Ở trong mộng trước nay anh trai không hề nói chuyện với cô, bởi vì cô là heo!
Cúi đầu, trộm cắn đầu lưỡi một chút, a —— thật đau, nói như vậy đây không phải nằm mơ, đây là sự thật.
Anh trai tới tìm cô, thật tốt quá. Chỉ là anh trai có thể ghét bỏ cái dáng vẻ này của cô hay không?
Vẫn không ngẩng đầu như cũ, cảm giác bị chính bộ dáng của ddllqqdd;lqd mình quá dọa người, lo lắng anh trai bị cái mũi dài của cô dọa chạy!
“Long Nhi, anh trai tới đón em về nhà.” Long Chu ôn nhu nói.
Đóa Đóa bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn anh trai, lại nhìn xem thân thể của mình, cô không cần về nhà với dáng vẻ này!
“Đừng sợ, Long Nhi, anh trai nhất định sẽ giúp em, nhất định em sẽ biến trở lại.” Long Chu nhẹ giọng nói, lo lắng kích thích đến em gái.
Đóa Đóa không nói lời nào, quay mặt qua chỗ khác, hazzzi! Làm thế nào biến trở về đây! Ngya cả Lang Vương cũng không có biện pháp, Bạch Tuyết cũng muốn trợ giúp cô, chỉ là đều là phí công vô ích, có lẽ cô vĩnh viễn đều không thể biến trở lại!
Bạch Tuyết chỉ là an ủi cô!
Nếu là như thế này, cô tình nguyện ở chỗ này sinh sống cả đời, cũng không cần đi theo anh trai trở về, anh trai quá yêu cô, anh trai nhìn thấy cái ;lqdlqd dáng vẻ này của cô sẽ đau lòng, sẽ khó chịu!
Cô không muốn tra tấn anh trai.
“Long Nhi, anh là anh trai em, vì cái gì em lại không nói lời nào?” Long Chu trò chuyện với em gái, trong lòng em gái nhất định có rất nhiều khổ sơe, vì cái gì lại không nói hết với anh, trước kia chỉ cần em gái chịu một chút ủy khuất, cô đều sẽ chạy đến nói hết trước mặt anh.
“Em gái, đừng nghĩ nhiều, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có một số việc nếu đã xảy ra liền dũng cảm đi đối mặt, anh trai sẽ chăm sóc thật tốt cho em, yêu thương em. Chỉ cần có thể còn sống, chúng ta phải tích cực lạc quan nhìn về phía trước.” Nghe được lời anh trai nói, cô đều hiểu được!
Bất đắc dĩ nhìn anh trai, giật nhẹ khóe miệng, miễn cưỡng cười! Thật đáng buồn biết bao, hiện tại muốn có vẻ mặt gì cũng đều rất khó.
Tâm như nước lặng!
Bất quá chuyện đã như vậy!
Nếu mọi việc đều không nhìn ra, làm sao lại sống đến bây giờ.
Long Nhi nhìn anh trai, cảm giác anh trai cho cô vẫn luôn là kiên cường mạnh mẽ, đương nhiên là giống như lời con người trên thế gian nói vậy, ngoại ;lqdlqd trừ Lang Vương.
Anh trai vẫn là ô dù và thùng rác của cô, từ nhỏ đến lớn chỉ cần cô có chuyện không vui, tất nhiên anh trai sẽ chăm chú lắng nghe, giải ưu sầu cho cô.
Từ lúc nhỏ đã mất đi ba và mẹ, cô và anh trai đã trải qua rất nhiều mưa gió, anh trai là người mà cô vĩnh viễn có thể dựa vào.
Chỉ là, lúc này, cô nhìn thấy được sự bất lực và cõi lòng tan nát ở trong mắt anh trai!
Anh trai quá yêu thương cô, anh quá để ý đến cô, cho nên khi anh trai nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô cũng rất khó chịu, tuy rằng người biến thành heo chính là cô, nhưng mà đau ở trong lòng làm sao chỉ có một mình cô, đau đớn trong lòng anh trai vượt xa đau đớn trong lòng cô.
Cho nên, cô cần phải kiên cường lên, tranh thủ sớm ngày ngộ ra đạo lý trong đó, biến lại thành người.
Đến lúc đó cô mới có thể về nhà với anh trai, vô cùng vui vẻ về nhà, mà không phải là có dáng vẻ đi bốn chân heo để về nhà!