Editor: Nguyễn Yên Thương
“Em gái, vì sao lại không nói chuyện với anh?” Nhìn em gái không nói, Long Chu có chút sốt ruột.
Đóa Đóa lắc đầu, nằm sấp xuống, nhắm mắt lại, dáng vẻ giống như chuẩn bị ngủ.
“Anh hiểu em, là em không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ này của em! Nhưng mà, em không cần không để ý tới anh trai, nhất định anh sẽ cùng em cùng nhau nghĩ cách.” Long Chu nhìn em gái không nói lời nào, trong lòng rất sốt ruột, vừa rồi trong giấc mộng, rõ ràng em gái đã gọi anh trai.
Em gái tỉnh giấc, lại không nói chuyện!
Đóa Đóa nằm trên giường bất động, cũng không nói.
“Long Nhi, em đang giận anh trai sao? Trách anh lúc trước không có đi tìm Lãnh Dạ với em, trách anh trai ngày đó đã đá em, trách anh không có nhận ra em!” Long Chu đau lòng nhìn Long Nhi, đây không giống như là em gái anh. Khi nào thì Long Nhi của anh lại quá an tĩnh như vậy …… Khi nào thì Long Nhi của diendan anh lại quá ủy khuất như vậy …… Khi nào thì Long Nhi của anh lại quá bất lực như vậy …… Khi nào thì Long Nhi lại không để ý tới anh trai này như vậy……
Loại cảm giác này làm Long Chu không biết làm sao, thậm chí có chút khủng hoảng.
“Long Nhi……” Lại một lần thấp giọng kêu lên.
“Anh trai không tốt, anh trai không chăm sóc tốt cho em, lúc trước anh đã đáp ứng với ba mẹ sẽ chă sóc em thật tốt! Anh trai sai rồi, đều là anh sai! Long Nhi……” Long Chu tự trách nhìn em gái.
Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng tâm tình lúc này của em gái, em gái là kiên cường, ít nhất em gái đã nhịn qua được lâu như vậy, nếu đổi là người khác đoán chừng……
Long Nhi dũng cảm, cô khó khăn lắm mới có thể sống sót!
Lúc vừa mới tiến vào, em gái ở trong mộng gọi anh trai, chứng minh cô còn muốn anh trai, muốn về nhà. Chỉ cần em gái có cái ý nghĩ này, cô sẽ không ngã xuống.
“Long Nhi, hiện tại em không muốn nhìn thấy anh…… Hôm nào anh trai lại đến thăm em……” Long Chu lau nước mắt một phen, đứng diendanl dậy, đau lòng nhìn Đóa Đóa vẫn chôn ở trong chăn như cũ, cô vẫn là không muốn nói chuyện với anh!
Xoay người, không đành lòng rời đi.
Đóa Đóa ở trong chăn đã rơi nước mắt đầy mặt.
Nghe được đầu tiên là tiếng mở cửa, sau đó là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, biết anh trai đi rồi, Đóa Đóa nước mắt đầy mặt từ từ ngồi dậy nhìn về hướng cái cửa, “Anh…… trai…… Thực xin lỗi…… Anh…… trai…… Thực xin lỗi……” Đóa Đóa thấp giọng kêu, khóc lóc xin lỗi anh trai đã rời đi.
“…… Anh…… trai…… Long Nhi không ngoan, Long Nhi không nghe lời…… Mới có thể có kết cục như vậy …… Ô ô…… Ô ô…… Anh…… Long Nhi…… Muốn về nhà…… Chỉ là…… Long Nhi không muốn trở về như vậy …… Anh…… Long Nhi…… Rất nhớ anh…… Anh…… Long Nhi rất nhớ anh……” Đóa Đóa khóc lóc thấp giọng nói.
Nhưng mà, lúc này, Long Chu ngồi xổm trước cửa, che mặt rơi nước mắt.
Lần đầu tiên khóc trong cuộc đời, phát hiện muốn diendanleequydon ngăn nước mắt nhưng không ngăn lại được!
Ai nói đàn ông có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm!
Nghe được tiếng em gái khóc lóc nói nhỏ, này so giết anh còn khó chịu hơn, em gái đã thay đổi, đã biết suy nghĩ vì người khác, vì không để anh khổ sở, cô lại ủy khuất chính mình!
Nỗ lực điều chỉnh cảm xúc một chút, đứng dậy rời đi, đứng ở chỗ cầu thang, hít sâu vài lần, bởi vì đau lòng cho em gái, trong lòng buồn bã vô cùng.
Sau khi hít sâu anh cảm thấy khá hơn nhiều, đi xuống dưới lầu.
Kỳ quái chính là, hai đứa nhỏ vẫn còn ở nơi này chơi xếp gỗ?
Nâng lên tay nhìn đồng hồ một chút, đã 22 giờ 35 phút, bọn chúng còn chưa đi nghỉ ngơi.
“Bọn nhỏ, đã muộn rồi, đừng chơi nữa, đi nghỉ ngơi đi.” Long Chu nói với ảo ảnh Ức Ức và Niệm Niệm ở trước mặt.
Phát hiện bọn nhỏ vẫn là động tác vừa rồi, nhìn trái diendanleqquydon nhìn phải một chút, không biết phải làm sao?
Long Chu nhất thời tò mò, ngồi ở bên cạnh Ức Ức, nhìn lên.
“Người bạn nhỏ, cái này hẳn là đặt ở nơi này.” Long Chu nói xong liền lấy đi khối xếp gỗ trong tay Ức Ức, ai ngờ, tay anh trực tiếp lướt qua tay Ức Ức, anh cuống quít rút tay về.
Tình huống gì đây?
Tay của đứa bé?
Anh lại có thể xuyên qua?
Không thể tưởng tượng nhìn hai đứa bé hết sức chăm chú, “Người bạn nhỏ? Người bạn nhỏ?” Long Chu thấp giọng kêu lên, Ức Ức và Niệm Niệm đều không nói gì!
Anh hoang mang nhìn Ức Ức, lại nhìn Niệm Niệm.
Lại một lần sợ hãi vươn tay đi, muốn thử lại một lần, khi tay đụng tới tay Ức Ức, tay anh lại xuyên qua tay Ức Ức một lần nữa, lúc này đây anh không có rút tay về, mà là duỗi tay đi bắt tay Ức Ức, kết quả cái gì cũng không diendanlequuydon bắt được, thì ra hai đứa nhỏ này chỉ là có thể nhìn thấy, lại không bắt được!
Chuyện gì đang xãy ra đây?
Ảo ảnh?
Anh chỉ nghe nói qua trên thế giới có tấm gương ảo ảnh, lại chưa từng chính mắt gặp qua ảo ảnh ma lực, chẳng lẽ đây là ảo ảnh?
Quá thần kỳ.
Hay là đây là hai đứa bé đặc biệt mà Bạch Tuyết nói?
Bọn chúng?
Quay đầu lại nhìn lên trên lầu, hai đứa nhỏ ở chỗ này không ngủ được, Lãnh Dạ cũng mặc kệ, quá kỳ cục, đây là con của anh ta, chẳng lẽ hai đứa nhỏ này chỉ là hình ảnh?
Đứng dậy, lại lần nữa đi lên trên lầu, gõ cửa phòng ngủ của Lãnh Dạ.
Lang Vương đi tới mở cửa, nhìn thấy tóc anh ướt sũng, như là mới vừa tắm xong. Phía sau còn cõng Thiên Tầm, thấy gót chân nhỏ của Thiên Tầm, tay nhỏ bụ bẫm ôm cổ Lãnh Dạ, trừng mắt to đẹp, tất nhiên là tò mò tại sao anh lại ở chỗ này?
Người đàn ông này hẳn là nên ở cùng với mẹ diendanlequyydon chứ?
Như vậy Ức Ức và Niệm Niệm đã ra sao?
Có hoàn thành nhiệm vụ hay không?
Mặc kệ nhiệm vụ của cô hoàn thành như thế nào, sau khi ba rời khỏi đây, để cho người giả mẹ cô tắm rửa cho mình, cô bé ở trong bồn tắm vụng trộm tích lấy vũ khí bí mật mà bà nội Lang đã cho cô bé, thuốc hôn mê, hiện tại người phụ nữ kia đang nằm ở sô pha ngủ rất ngon, mà cô bé lại chơi đùa rất vui vẻ với ba mình.
Nhìn thấy người đàn ôn này giống như rất tức giận nhìn ba, chẳng lẽ có chuyện gì?
“Chú, ba của con thiếu tiền chú sao? Vì sao lại hung thần ác sát nhìn chúng con như vậy!” Thiên Tầm rất không khách khí nói.
Long Chu không nghĩ tới anh còn chưa có phát uy, lại bị đứa bé này giành trước một bước, ra oai phủ đầu.
Thật là một cô bé dẻo mồm nhanh miệng.
“Làm sao anh ta tới đòi tiền ba bảo bối được, anh ta là diendanlequyddon tới tìm người.” Lang Vương lạnh giọng nói.
“Nha, vậy chú đi nhầm chỗ rồi, hay là chú tìm người phụ nữ đang ngủ trên sô pha kia?” Thiên Tầm không khách khí nói, chính là bởi vì chuyện của Đóa Đóa, Thiên Tầm có chút không thích người đàn ông này, không có tình cảm!
Lần trước chính là bởi vì ông ta, làm hại sau khi Đóa Đóa trở về không ăn không uống, thiếu chút nữa tuyệt thực.
“Người bạn nhỏ, chái phải có lễ phép nha, trẻ con không thể dùng loại khẩu khí nói chuyện này!” Long Chu nén giận.
“Cháu đối với chú là ngoại lệ, ai kêu chú chọc tới bạn của cháu! Loại khẩu khí này vẫn còn khách khí, bằng không càng khó nghe nữa!” Đóa Đóa nhìn thấy người đàn ông này còn dám giận, cô còn chưa có giận, ông ta liền dám giận!
“Người bạn nhỏ, khi nào thì chú lại đắc tội với bạn của cháu?” Long Chu hoang mang nhìn Thiên Tầm, khi nào thì anh lại có người bạn nhỏ như vậy, càng không nhớ rõ đã đắc tội với ai!
Rõ ràng là đứa nhỏ này vô lý ngốc nghếch, lúc này có chút xem thường Lãnh Dạ, giáo dục đứa bé thành như vậy, còn có hai bé trai ở dưới diendanequydoon lầu nữa, là ảo ảnh, Lãnh Dạ lại có thể thờ ơ như vậy!
Đây là chuyện gì nha!
Rối loạn!
Lộn xộn!
“Đóa Đóa chính là bạn của cháu, nếu không phải bởi vì chú không lễ phép, làm sao Đóa Đóa sẽ thương tâm, làm sao sẽ tuyệt thực, chú có biết mẹ Tiểu Trí rất sốt ruột đến khóc hay không, Đóa Đóa không ăn không uống, rất dọa người! Sao chú lại là người đàn ông không có tình cảm như vậy chứ! Cháu nói với chú như vậy vẫn là khách khí đó, cái này để an ủi Đóa Đóa quả thực không đáng giá để nhắc tới! Cháu chỉ nói với chú vài câu khó nghe chú đã chịu không nổi, chú có nghĩ tới hành động của mình thiếu chút nữa hại chết Đóa Đóa hay không, nếu Đóa Đóa có chuyện gì thì mẹ Tiểu Trí cũng sẽ xảy ra chuyện! Mẹ Tiểu Trí rất để ý Đóa Đóa, bà chăm sóc Đóa Đóa như con của mình, mỗi ngày tắm rửa cho Đóa Đóa, đều tắm rửa cho Đóa Đóa có hương thơm.” Thiên Tầm bĩu môi, thở phì phì nói.
Long Chu sửng sốt.
Thiên Tầm nói Đóa Đóa là ai?
Khi nào thì anh đã gặp qua Đóa Đóa diendann?
Sao lại không có chút ấn tượng nào?
Nghĩ đến mẹ Tiểu Trí, anh bỗng nhiên bừng tỉnh, chẳng lẽ là Long Nhi, Đóa Đóa là Long Nhi?
Chẳng lẽ sau khi Long Nhi nhìn thấy anh trở về liền tuyệt thực, Đóa Đóa nhất định là Long Nhi, mẹ Tiểu Trí mang theo em gái đi gặp anh, kết quả anh…… Anh không biết đó là em gái, cho nên anh nói chuyện quá khích, em gái thương tâm, sau khi em gái trở về liền tuyệt thực!
Là như thế này sao!
“Nghĩ ra rồi sao?” Thiên Tầm hỏi.
“Người bạn nhỏ, cảm ơn cháu.” Long Chu cảm kích nhìn Thiên Tầm, em gái có thể có bạn bè tốt như vậy là phúc khí của cô, tuy rằng tuổi tác người bạn này còn rất ít.
Nhưng mà lại rất đáng tin cậy.
“Vì sao chú lại cảm ơn cháu?” Thiên Tầm tò mò ddiendan hỏi.
“Bởi vì…… Đóa Đóa chính là……” Long Chu vừa định nói ra Đóa Đóa là em gái anh, đã bị Lang Vương đánh gãy.
“Sao anh còn không rời đi? Chúng tôi muốn nghỉ ngơi.” Lang Vương nói, dù sao Thiên tầm vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện vẫn không nên nói cho cô bé, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, người bạn nhỏ nên khỏe mạnh lớn lên mới tốt.
“Tôi phải đi, chỉ là, ta nhìn đến, tôi nhìn thấy hai đứa nhỏ ở phía dưới kia? Chẳng lẽ anh không biết?” Long Chu chỉ chỉ dưới lầu, hoang mang hỏi Lãnh Dạ.
“Nha, có lẽ bọn chúng vẫn chưa buồn ngủ.” Lang Vương biết anh ta nói chính là Ức Ức và Niệm Niệm, chỉ là anh không nghĩ tới Long Chu đã duỗi tay thử qua.
“Không buồn ngủ? Bọn họ căn bản là người, chỉ là một cái ảo ảnh, không cần nói với tôi là anh không biết, bọn chúng chính là con của anh!” Long Chu nhìn dáng vẻ Lãnh Dạ không vội không hoảng hốt, anh có chút sốt ruột.
“Hửm? Tôi thật đúng là không biết.” Khóe miệng Lang diiendan Vương nhếch lên, nhìn thấy chỗ nào đó có ánh sáng chợt lóe, biết bọn chúng đã trở lại.
“Không biết? Anh cùng tôi xuống dưới, tôi đưa anh đi xem.” Long Chu nói, ý muốn Lãnh Dạ đi theo anh xuống lầu, Lang Vương chơi đùa cười, cõng Thiên Tầm xuống lầu, gót chân nhỏ của Thiên tầm còn nhàn nhã một đá qua đá lại.
Đi xuống dưới lầu, vẫn dáng vẻ vừa rồi như cũ, trong tay Ức Ức cầm một khối gỗ xếp qua trái qua phải tự hỏi hướng nên xếp theo bên nào.
“Lãnh Dạ, anh nhìn xem, bọn chúng vẫn luôn là cái này tư thế, vừa rồi lúc tôi lên lầu cũng chính là như vậy, lúc xuống lầu bọn chúng vẫn là như vậy, này cũng quá kỳ quái. Vừa rồi tôi duỗi tay tới để lấy cái thanh gỗ xếp nhưng lại có thể xuyên qua cánh tay của đứa nhỏ, mới phát hiện thì ra đây đều là biểu hiện giả dối.” Long Chu khiếp sợ nói.
“Không có khả năng, nhất định là anh hoa mắt, anh quá mệt mỏi, nên nghỉ ngơi cho thật tốt!” Lang Vương tốt bụng an ủi nói.
“Không có khả năng, làm sao tôi lại hoa mắt, tôi nhìn thấy rất chân thật.” Long Chu sốt ruột nói.
“Chú, nhất định là chú nhìn lầm rồi, bọn họ sao có dienndan thể là ảo ảnh, bọn họ là anh trai cháu!” Thiên Tầm và ba cô bé kẻ xướng người hoạ nói.
“Được, các người không tin, các người xem đi, hiện tại tôi sẽ làm mẫu một chút cho các người xem.” Long Chu nói xong, ngồi xổm xuống, chậm rãi duỗi tay ra tới gần cái tay cầm xếp gỗ kia của Ức Ức, vừa rồi anh chính là như vậy, cái gì cũng đều không có bắt được, chỉ là một cái bóng dáng, căn bản là không có người.
Vì cái gì Lãnh Dạ lại không tin!
Cho nên, anh tự tin đi duỗi tay, kết quả, tay anh thật sự đụng phải cái tay nhỏ cầm xếp gỗ, là thật sự, anh cảm giác được.
Ức Ức quay đầu lại, nhìn Long Chu.
“Làm gì?” Lạnh lùng hỏi một câu.
Long Chu nhìn đứa bé ngồi xổm trên mặt đất, thân mình đảo về phía sau, khó có thể tin nhìn Ức Ức.
Sao có thể, vừa rồi lúc anh đụng còn không có bắt được cái gì, sao một lát sau liền có, hai cái bóng dáng này liền thành thật sự?
Không cam lòng lại đưa tay lên, cẩn thận duỗi tay ra đụng dienddan chạm tay nhỏ Ức Ức, mềm mại, nóng hổi, là tay người.
Chỉ là, vừa rồi nên giải thích như thế nào?
Quá mơ hồ ——
Người một nhà này quá quỷ dị!
Lãnh Dạ là người đàn ông nguy hiểm, cô bé nhỏ anh cõng phía sau cũng là đứa bé nhanh mồm dẻo miệng, hai đứa bé ở dưới lầu này cũng kỳ quái như vậy! Phỏng chừng người bình thường duy nhất ở nơi này chỉ mình em gái Long Nhi của anh.
Em gái ngốc ở nơi này quá nguy hiểm.
Không được, anh muốn đưa cô rời đi, nơi này quá không bình thường!
Nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị lên lầu, lại bị Lang Vương ngăn lại.
“Mời trở về đi, anh đã quấy rầy nơi này thật lâu, hiện tại Đóa Đóa còn không muốn trở về với anh, về sau rồi nói sau.”
“Chỉ là…… Nơi này…… Các người…… Quá kỳ quái!” Long Chu không biết nên hình dung những chuyện xãy ra ở nơi này như thế nào, tóm diendaan lại là rất nguy hiểm, thậm chí có chút khủng bố, trong lòng sợ hãi.
Đứa bé chơi xếp gỗ trên mặt đất lại không giống như đứa bé, biểu tình lãnh khốc, ánh mắt thâm thúy, liếc mắt một cái, hận không thể hấp dẫn đi vào!
“Mỗi người chúng tôi ở nơi này đều rất thích Đóa Đóa, điểm này anh hoàn toàn có thể yên tâm. Mời —— không tiễn.” Lang Vương còn có chuyện phải làm, anh nào có thời gian phí miệng lưỡi cùng anh ta, trực tiếp duỗi tay ý bảo Long Chu rời đi.
Bất đắc dĩ!
Chủ nhà hạ lệnh đuổi khách, cần phải rời đi!
Sau khi Long Chu rời đi, Ức Ức và Niệm Niệm đứng lên, chạy đến trước mặt Lang Vương, cười hì hì nhìn Lang Vương, hai tiểu gia hỏa biết đã bị lộ tẩy, đều lấy lòng nhìn ba.
“Hỗn tiểu tử, mẹ các con thế nào?” Lang Vương cười cười, giọng điệu lại rất mềm nhẹ. Đây là con của anh, con trai ruột, anh làm sao lại sẽ trách cứ, lại nói bọn nhỏ đều rất yêu mẹ, bọn chúng không có sai.
“Mẹ rất tốt, ba, ba xem cái này.” Ức Ức lấy ra cây kẹo que đường của Đản Nhi từ túi áo cho Lang Vương xem.
Lang Vương nhận lấy kẹo que, phát hiện cái này cũng không diendann phải là kẹo, mà là một loại thuốc viên cứng rắn vô cùng, thuốc viên này dùng để làm gì, vẫn chưa biết được.
“Bọn nhỏ, giữ lấy kẹo que này, cất thật kỹ, ba muốn đi ra ngoài nằm một chút, trở về sẽ nghiên cứu cái cây kẹo que kia.”
“Ba phải cẩn thận nha.” Ức Ức và Niệm Niệm đồng thời nói.
Lang Vương đặt Thiên Tầm lên ghế sô pha, xoa xoa đầu bọn nhỏ, rời đi.
Trong nhà có bọn nhỏ anh rất yên tâm, bọn nhỏ tuy rằng còn nhỏ, nhưng mà khi gặp chuyện vẫn rất bình tĩnh, hơn nữa tâm địa bọn nhỏ thiện lương, cũng tuyệt đối không sẽ làm chuyện ác, điều này anh hoàn toàn yên tâm.
Lang Vương đi đến biệt thự của Long Chu, anh không yên tâm về Bạch Tuyết, anh muốn đích thân đi xem vợ anh.
Lặng yên không một tiếng động đi vào biệt thự Long Chu, anh đi xem Đản Nhi trước, đứa bé này quá khả nghi.
Ức Ức nói cho thuốc hôn mê Đản Nhi, đoán chừng một chốc sẽ không tỉnh lại được, kỳ thật thuốc Ức Ức cho Đản Nhi uống cũng giống như thuốc diieendan mà Thiên Tầm cho Đan Đan uống, có thể dùng trên người mẹ Đản Nhi được, nhưng mà, Đản Nhi này……
Lang Vương đi đến bên cạnh Đản Nhi, phát hiện vành mắt Đản Nhi đen nhánh, chân tay duỗi thẳng, đặc biệt là đôi chân thật sự thẳng, giống như là…… Đã chết?
Lang Vương đi vào, duỗi tay chạm đến hô hấp, khiếp sợ lùi về tay, phát hiện đã không có hơi thở.
Kỳ quái, đây chỉ là thuốc hôn mê, làm sao sẽ chết?
Cẩn thận quan sát một chút, mở mí mắt Đản Nhi ra, phát hiện Đản Nhi cũng không phải đã chết, đoán chừng cậu ta đã chết được ba bốn ngày, chẳng lẽ là……
Một loại dự cảm không tốt thổi quét toàn thân, Đản Nhi không phải Đản Nhi, thân thể này chỉ là một cái thi thể người chết.
Là có cái gì bám vào trên người đứa bé đã chết này.
Khó trách nhiệt độ cơ thể đứa nhỏ này lại thấp như vậy, thì ra là như thế này.
Lang Vương không có đi gặp Bạch Tuyết, anh muốn diendanld;lqd chạy nhanh trở về, cái kẹo que trong tay bọn nhỏ kia rất nguy hiểm ——
Nhưng mà, không nghĩ được sự tình đã xảy ra, lúc Lang Vương vừa mới về đến nhà, còn không có kịp hỏi bọn nhỏ kẹo que đặt ở nơi nào, hai gã cảnh sát đã xuất hiện ở trong nhà anh.
Anh lạnh lùng đi xuống cầu thang, “Chuyện gì? Mời nói nhỏ chút, bọn nhỏ của tôi đang nghỉ ngơi, không cần đánh thức đến bọn chúng.” Lang Vương nhìn xem trên lầu, nói.
Hai gã cảnh sát trực tiếp lấy ra bắt lệnh, “Lãnh tổng, mời đi theo chúng tôi.”
Lang Vương nhíu mày ——
Thật nhanh.
Đã sớm đoán được phía sau Đản Nhi và Đan Đan có chống lưng, chỉ là trăm triệu lầnkhông nghĩ tới hậu trường này lại là loài người. Chân trước anh mới phát hiện Đản Nhi đã chết, sau lưng cảnh sát liền tới rồi, chuyện này…… Tựa hồ quá nhanh. Vẫn là chỗ tối có người đã đào hố, liền chờ anh nhảy vào trong.
“Vì cái gì?” Lang Vương thấp giọng hỏi, biểu hiện diendan;;leqd không có kinh ngạc quá lớn.
“Tội cố ý giết người, mời anh đi theo chúng tôi.”
“Đi thôi.” Lang Vương không muốn để bọn nhỏ thấy một màn như vậy, cho nên ngoan ngoãn đi theo.
Lang Vương mới vừa đi không có bao lâu, trong phòng ngủ chính, người phụ nữ trên sô pha mơ mơ màng màng mở mắt buồn ngủ, giận dữ nhìn phòng ngủ trống trơn, biết không có làm được việc, không có được Lang Vương.
Đáng chết ——
Cơ hội tốt như vậy, lại để lãng phí.
Chẳng lẽ bên kia đã hành động?
Đứng dậy, nhìn toàn bộ biệt thự một cái, không có bóng dáng Lang Vương, khóe miệng nhếch lên, biết nên tới vẫn là tới, bọn nhỏ ở phòng ngủ, cô không có lên tiếng liền rời đi.
Bạch Tuyết “giả” trực tiếp đi đến chỗ Long Chu, dd; cô đứng ở trước mặt Bạch Tuyết, âm ngoan cắn răng, hận không thể bóp chết người phụ nữ này, chỉ là cấp trên đã nối, tuyệt đối không cho phép giết Bạch Tuyết và ba đứa bé kia, còn có tác dụng lớn, cấp trên yêu cầu bọn chúng tế máu điện Ma Vương.
Bất đắc dĩ, đành phải buông tha cô ta, bằng không cô ta đã chết máu cũng sẽ khô!
Đến lúc đó cô đắc tội không nổi với Ma Vương.
Bỗng nhiên Bạch Tuyết cảm giác có người trước mắt, cảnh giác mở mắt buồn ngủ, không ngờ người phụ nữ đứng ở trước mặt lại thổi một hơi khí, Bạch Tuyết lại ngủ thiếp đi.
Hai cái giờ sau, Bạch Tuyết tỉnh lại.
Phát hiện trên người là chính là quần áo thường xuyên mặc, bỗng nhiên ngồi dậy.
Đi đến trước gương, đây là khuôn mặt của cô, cô đã biến trở về, thật tốt quá, cô biến trở về đã nói lên Lang Vương đã trừng trị được người phụ nữ kia.
Cao hứng chạy ra ngoài, một bên chạy một bên kêu: “Anh Long, anh Long?”
Long Chu lôi kéo dép lê, mặc áo ngủ đi ra, nhìn thấy là dd;lqdlqd Bạch Tuyết?
“Làm sao em lại ở chỗ này?”
“Tôi là Bạch Tuyết nha.”
“Tôi làm sao không nhìn ra em là Bạch Tuyết, tôi là nói em là Bạch Tuyết nào? Là … thật sự vẫn là cái kia……” Anh không có nói ra từ “hàng giả”.
“Anh Long, tôi thật sự là Bạch Tuyết, người trong nhà kia là giả, không nói chuyện nữa, tôi muốn về nhà nhìn xem trước. Tạm biệt ~” Bạch Tuyết nói xong giống chỉ Tiểu Yến Tử vui vẻ chạy đi ra ngoài. Lãnh Dạ đã nói qua với cô, chỉ cần cô biến trở lại, chính là lúc hàng phục người phụ nữ kia.
Cô muốn chạy nhanh về nhà nhìn xem Lãnh Dạ đang xử quyết người phụ nữ kia như thế nào?
Long Chu nhìn người phụ nữ vội vã lại hưng phấn chạy ra ngoài, đây là Bạch Tuyết, Bạch Tuyết kích động. Tình huống gì đây? Ngày hôm qua mặt Bạch Tuyết vẫn là một khuôn mặt của người phụ nữ khác, ngủ một giấc liền biến trở về lại.
Vậy vì sao em gái lại không biến trở lại?
Biệt thự Lãnh Dạ.
“Lãnh Dạ, Lãnh Dạ ……” Bạch Tuyết một bên kêu, một bên lên lầu.
Bọn nhỏ từ từ chạy ra, nhìn thấy mẹ, động tác ba đứa bé đều nhất trí chạy về chỗ cô.
“Mẹ, mẹ đã trở lại, thật tốt quá.” Thiên Tầm cười ha hả ôm chân Bạch Tuyết, ngửa đầu làm nũng nói.
“Mẹ, thật tốt quá, mẹ biến trở về rồi.” Niệm Niệm cũng vui vẻ nói.
Duy chỉ có Ức Ức không nói gì, cậu có một loại dự cảm không tốt, đã xảy ra chuyện ——
“Bọn nhỏ, ba các con đâu?” Theo lý thuyết đứa bé đã ầm ĩ như vậy, Lãnh Dạ hẳn là đã nghe được, vì cái gì anh không ra ngoài? Hay là anh và Bạch Tuyết “giả” đã bỏ trốn?
Có lẽ là quá để ý người đàn ông này, cũng có lẽ là quá yêu Lang Vương, cho nên thực lo lắng sẽ mất đi anh!
Mới có thể suy nghĩ đến chuyện này.
“Ba? Đoán chừng còn ở phòng ngủ, còn chưa thức dậy.” Niệm Niệm nói, liền buông lỏng chân mẹ ra, sau đó đi đến phòng ngủ chính, cô cũng sôi nổi đi đến phòng ngủ chính.
Đẩy cửa phòng ngủ chính ra, không có một bóng người, tâm l Bạch Tuyết lập tức bị đào một lỗ, tim quên đập, quên mất hô hấp.
Anh…… bỏ trốn với cô ta?
Nếu không thì anh đã đi nơi nào?
“A? ba?” Niệm Niệm kêu một tiếng, sau đó đi phòng tắm, kết quả trong phòng tắm cũng không có!
“ba đi nơi nào? Còn người phụ nữ kia đi nơi nào?” Niệm Niệm nói thầm.
Bạch Tuyết nỗ lực hít sâu, cho dù rất khó chịu, nhưng trước mặt con cô cũng muốn kiên cường chịu đựng.
Lúc này, di động của cô vang lên.
Điện thoại gọi đến là số lạ, ấn nút nhận cuộc gọi.
“Vâng?”
“Tuyết Nhi, là anh.” Lãnh Dạ nhẹ giọng gọi.
“Đây là điện thoại nơi nào?” Bạch Tuyết nôn nóng hỏi, đây là dãy số máy bàn, anh ở nơi nào?
“Anh ở trong nhà bạn, có lẽ tối nay sẽ về nhà, em và leequydonn bọn nhỏ ăn cơm trước, nghỉ ngơi cho tốt. Mặt khác…… Nếu như không có việc gì thì đừng ra ngoài.” Câu trước nói làm Bạch Tuyết cho rằng Lang Vương bỏ trốn với người phụ nữ kia, nhưng mà câu sau lại là: Nếu như không có việc gì thì đừng ra ngoài. Làm Bạch Tuyết hoài nghi Lãnh Dạ gặp chuyện nguy hiểm, người đàn ông này đã xãy ra chuyện gì?
Nhìn thấy bọn nhỏ đều nhìn cô, cô hướng về phía bọn nhỏ miễn cưỡng mỉm cười một cái.
“Tốt, em đã biết, vậy anh làm việc đi.” Bạch Tuyết mỉm cười cúp điện thoại, Lãnh Dạ nghi ngờ nhìn điện thoại đã cúp, sao cô vợ nhỏ lại thế này?
Rõ ràng là rất lo lắng cho anh, vì cái gì nói đi làm việc cho tốt?
Bạch Tuyết cúp điện thoại, hướng về phía bọn nhỏ cười cười, “Ba các con đi công ty, tối nay sẽ về nhà, hiện tại mẹ đi chuẩn bị bữa sáng cho các con, ăn cơm, các con ở nhà chơi, mẹ đi tìm dì Khang Giai.” Bạch Tuyết bất an đi vào trong phòng bếp, cô không muốn để con lo lắng cho Lãnh Dạ, cô phải kiên cường lên, bảo lqd;lqd vệ bọn nhỏ, giữ gìn cái nhà này.
Rốt cuộc một bàn bữa sáng đã làm tốt, “Bọn nhỏ tới ăn bữa sáng.”
Ức Ức và Thiên Tầm ngồi xuống, ba người từng người ngồi vào vị trí của mình, lòng mỗi người mang suy nghĩ riêng đang ăn cơm, biểu tình có chút quái dị, nhưng mà Bạch Tuyết cũng không có chú ý chuyện này, lung tung ăn một ít liền đi lên lầu, thay đổi một bộ quần áo rồi xuống dưới, nói với bọn nhỏ một tiếng liền đi ra ngoài.
Niệm Niệm nhìn Thiên Tầm, Thiên Tầm nhìn Niệm Niệm, chỉ có Ức Ức ai cũng không thấy, bưng một ly sữa bò lên ừng ực ừng ực uống hết.
“Mau ăn, mẹ làm nhiều như vậy, chính là vì muốn chúng ta có thêm dinh dưỡng, vóc dáng chúng ta còn phải cao lên, nhanh bổ sung dinh dưỡng đi.”
“Ức Ức, chẳng lẽ anh không có ăn ra được, mẹ đem đường trắng trở thành muối trắng, mỗi đồ ăn đều là ngọt, khẩu vị rất quái lạ!” Niệm Niệm cũng bưng sữa bò lên uống, chỉ có ly sữa bò này là nguyên nước nguyên vị.
“Mặc kệ như thế nào, đây là mẹ làm cho chúng ta, ăn, chúng diendan;;lqd ta còn có chuyện cần làm, ba đã xảy ra chuyện, mẹ gạt chúng ta.” Ức Ức cúi đầu tiếp tục ăn.
“Ức Ức, ba lợi hại như vậy, ai có thể làm hại ba?” Thiên Tầm bập bẹ nói.
“Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân (trên trời còn có trời, trên người còn có người, hai câu này tựa như cậu vỏ quýt dày có móng tay nhọn ở Việt Nam vậy), huống chi thế giới này cái gì cũng đều có, nhân vật lợi hại hơn so với ba có rất nhiều, nhất định là ba gặp chuyện nguy hiểm, bằng không ba sẽ không mặc kệ ném chúng ta ở nhà, còn có vừa rồi khi mẹ nhận điện thoại, rõ ràng là rất lo lắng, lại làm bộ không có chuyện gì, chỉ có một giải thích, tình cảnh của ba rất nguy hiểm, hoặc là ba đã nói gì đó với mẹ?
Mẹ lo lắng chúng ta có nguy hiểm, cho nên mới không nói cho chúng ta biết.
Bạch Tuyết rời khỏi biệt thự, lấy di động ra liền gọi tuần tra 114, hơn nữa báo dãy số vừa rồi cho tuần tra viên, một lát sau, Bạch Tuyết đứng lại, ngốc ngốc nhìn phía trước.
Cái số điện thoại kia lại là……
Làm sao Lãnh Dạ lại bị bắt đi?
Kêu taxi đi đến cơ sở của 114, Lãnh Dạ bị nhốt ở nơi nào?
;lqdlqd
Ai ngờ sau khi tới nơi đó rồi, cô lại không có quyền lợi gặp Lãnh Dạ, Lãnh Dạ là tội cố ý giết người, hơn nữa người bị giết vẫn còn là một đứa bé, tội càng lớn!
Bạch Tuyết sốt ruột ở cửa cục cảnh sát đi tới đi lui, bỗng nhiên nghĩ đến Khang Nghị là cảnh sát.
Vừa định kêu taxi đi, kết quả nhìn thấy Khang Nghị đi ra từ trong một chiếc xe, Bạch Tuyết sốt ruột đi qua đi chào hỏi. “Anh Nghị——”