Editor: Nguyễn Yên Thương
Bạch Tuyết vui vẻ đẩy bọn nhỏ đến trước mặt Đóa Đóa, “Về sau đây là cô nhỏ của các con.”
“Chào cô nhỏ Đóa Đóa.”
“Chào cô nhỏ Đóa Đóa.”
“Chào cô nhỏ Đóa Đóa.”
Ba đứa bé cùng hô lên.
Đóa Đóa cảm động bế Thiên Tầm lên, hung hăng hôn một cái, “Đã lâu cô đã muốn hôn hôn gương mặt mập mạp nhỏ nhắn này rồi.” Đóa Đóa cười ha hả nói.
“Vì sao lại không hôn?” Thiên Tầm tò mò hỏi.
“Khi đó là…… Cháu sỡ cái mũi heo của cô nhỏ cắn cháu nha, ha hả……” Đóa Đóa cười rộ lên. diedna
“Cái này…… Vẫn là hôn như vậy mà, nếu khi đó Đóa Đóa hôn cháu, cháu sẽ nói cô là sắc heo (heo háo sắc), thích tiểu mỹ nữ nha.” Thiên Tầm cũng cười ha hả nói.
“Thật ra thì, cô vẫn luôn không dám hôn cháu, sợ cháu nấu ăn thịt cô, ha ha……” Đóa Đóa hoàn toàn không kiêng dè việc trước kia mình biến thành heo, giống như đó còn là hồi ức rất tốt đẹp. Ở trong lòng Đóa Đóa đó là một đoạn ký ức trưởng thành quý giá.
“Cháu mới không ăn thịt Đóa Đóa đâu, tuy rằng thịt ăn rất ngon, cháu cũng thích, nhưng mà cháu thích ăn gà và cá nha, Đóa Đóa là bạn của cháu, cháu làm sao sẽ ăn thịt cô.” Thiên Tầm thực ngoan ngoãn nói.
“Thật tốt quá, Đóa Đóa đã biến trở về rồi, nếu Khang Nghị cũng khôi phục lại, trong lòng em sẽ không khó chịu như vậy.” Bạch Tuyết nói.
“Chỉ cần chúng ta không buông tay anh ta, nhất định anh ta sẽ tốt.” Đóa Đóa đi đến bên người Bạch Tuyết, ôm cánh tay Bạch Tuyết nói.
“Hy vọng như thế, chỉ là Khang Nghị và cô không giống nhau, thân thể anh ấy……” Bạch Tuyết khó chịu gục đầu xuống, trước kia Khang Nghị là người đàn ông ưu tú, hiện giờ lại biến thành như vậy thực đau lòng.
“Đi, chúng ta đi xuống xem anh ta.” Đóa Đóavà Bạch Tuyết đi xuống mật thất, đi đến bên người Khang Nghị, Khang Nghị bị trói ở trên cây cột, bọn họ không dám thả anh ra, hiện tại anh bị thi trùng khống chế, thả anh ra sẽ làm người khác bị thương.
“Anh Nghị ……” Bạch Tuyết thấp giọng gọi.
Khang Nghị nhìn thấy có người xuống, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Bạch Tuyết, vành mắt vẫn đen nhánh như cũ, môi cũng có chút phát tím, giống như độc tính đang phát tác.
Ai ngờ?
Một giọng đàn ông yếu ớt khàn khàn nói một tiếng.
“Tuyết Nhi……” Một tiếng Tuyết Nhi này, làm mặt Tuyết Nhi mặt ủ mày chau nháy mắt liền giống đứa bé đầy sinh khí.
Duỗi tay liền chạm mặt Khang Nghị, muốn xem có phải anh đã tỉnh táo lại hay không, nhận ra cô rồi, vừa rồi anh Nghị gọi cô, gọi Tuyết Nhi.
“Đừng nhúc nhích anh ta, không bảo đảm được thi trùng trong thân thể anh ta có phải đã bị khống chế toàn bộ hay không, để ngừa vạn nhất, không nên tiếp xúc với anh ta, thi trùng sẽ đi vào da của cô đó.” Pháp y Lưu sốt ruột giải thích nói, tận mắt nhìn thấy lợi hại của thi trùng, cho nên anh không muốn lại có người vô tội bị thương.
Bạch Tuyết vẫn vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt Khang Nghị, “Anh Nghị, em là Tuyết Nhi, em ở chỗ này, anh nhớ ra phải không?”
“A ——” Khang Nghị bỗng nhiên rống to lên, vẻ mặt mười phần thống khổ, nếu anh nhớ rõ Bạch Tuyết, cũng bởi vậy thân thể có cảm giác, có thể cảm giác được thi trùng ở trong thân thể anh tra tấn anh thống khổ. Lúc trước anh không nhớ rõ Bạch Tuyết, không nhớ rõ mọi người, tất nhiên cũng không biết thống khổ, hiện giờ anh nhớ rõ, cũng cảm giác được thống khổ trong thân thể, cho nên mới thống khổ hô to.
“Anh Nghị, anh đừng có gấp, chúng em nhất định sẽ cứu anh, anh sẽ không có việc gì, em muốn anh phải kiên trì, em sẽ luôn ở cạnh anh.” Bạch Tuyết khóc lóc nói, nhìn một người đàn ông cương nghị lại đau đến ngũ quan vặn vẹo như là bánh bao như vậy, cô rất áy náy. dd
Bởi vì cô…… Bao nhiêu người đi theo chịu khổ!
Bởi vì cô…… Bao nhiêu người bị dày vò!
Bởi vì cô…… Nơi này vốn nên là nhân gian yên bình, lại khiến người sống bên cạnh ở trong thế nước sôi lửa bỏng.
Cô thật áy náy, nếu bởi vì tình yêu của cô và Lang Vương, lại làm liên lụy đến nhiều người như vậy, cô tình nguyện vĩnh viễn để bản thân sống trong dày vò, cũng không muốn những người ở nơi này phải chịu khổ.
“A ——” Khang Nghị lại thống khổ kêu lên một tiếng.
“Trừng phạt tôi đi, không cần phải tra tấn người ở đây ——”Bỗng nhiên Bạch Tuyết đứng lên, ngửa đầu nhìn không trung, nóc nhà đại sảnh biệt thự Lang Vương là lớp pha lê trong suốt, vì ban đêm có sao mới có thể xây dựng như vậy, Bạch Tuyết ngửa đầu cách nóc nhà pha lê hò hét, duỗi hai tay ra, tư thế chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt.
“Tuyết Nhi……” Lang Vương đau lòng đi tới.
“Không được lại đây, ai cũng không được lại đây ——” Bạch Tuyết lạnh lùng quát.
Lang Vương ngừng bước chân, nhìn thấy hai tròng mắt hiện lên tơ máu, rất là dọa người. n
“Tuyết Nhi, Khang Nghị sẽ không có việc gì, chỉ cần qua 24 giờ về nữa, thi trùng sẽ bị hút ra ngoài, em không nên làm càn.”
“Vì sao? Vì sao lại muốn như vậy? Ông cao cao tại thượng, cũng không để ý nhân gian khó khăn, ông muốn làm gì ——” Bạch Tuyết rống giận với trời.
Đùng ——
Một tiếng sấm sét ầm ầm vang lên.
“Ha ha…… Ông nghe được, ông cũng biết tực giận sao, hay là ông sợ hãi, ông không làm minh quân (vua quang minh chính đại, sáng suốt), ông là hôn quân (vua ngu đần). Vì sao ông mặc kệ bá tánh nhân gian khó khăn, hay là ông muốn tôi nhìn bọn họ chịu khổ, muốn tra tấn tôi?” Bạch Tuyết tiếp tục bạo rống tận trời.
Đùng ——
Lại là một tiếng sấm sét ầm ầm vang lớn, như là Thiên Đình thật sự tức giận, hận không thể chém Thiên cung thành hai nửa.
“Nếu mục tiêu của ông là tôi, vậy hướng về phía tôi đi, buông tha những người bên cạnh tôi, tất cả trừng phạt để cho mình Mẫu Đơn tôi tiếp nhận đi ——”
Bạch Tuyết duỗi hai tay ra, nhắm mắt lại. l
Nháy mắt sấm sét ầm ầm, thân thể Bạch Tuyết chậm rãi bay lên, thân thể của cô cũng chậm rãi nằm thẳng ở trên không trung, nằm ở trong không khí, chân tay mở rộng, xoay tròn ở cách mặt đất một thước.
Lang Vương bay lên, lại bị khí xung quanh bắn ra ngoài, anh lại dùng pháp lực bay lên chỗ Bạch Tuyết lần nữa, đứng ở xung quanh Bạch Tuyết, nhìn thẳng Bạch Tuyết.
“Dạ, nếu em biến mất, có thể đổi lại yên bình cho nơi này, em nguyện ý. Điều duy nhất thực xin lỗi chính là…… Anh……” Khóe mắt Bạch Tuyết nhỏ một giọt nước mắt, vừa vặn dừng ở trên thân thể Khang Nghị, chỉ thấy nháy mắt thân thể Khang Nghị nổi lên ánh sáng hồng, ánh sáng hồng bắn ra bốn phía, trong ánh mắt, rốn, miệng và trong lỗ mũi, chỉ cần là có nơi có thể đều bắn ra ánh sáng hồng, nháy mắt anh tránh thoát xiềng xích khóa chính mình, duỗi hai tay ra, la lên a ——một tiếng, thân thể giống như bị cháy, nháy mắt rất nhiều khổi nhỏ bị giết diệt. Những con thi trùng trong thân thể bị ánh sáng tiêu hủy trong nháy mắt.
Khang Nghị rống xong, ngã trên mặt đất nằm bất động, Đóa Đóa kéo anh tới nơi an toàn, cô không biết sẽ xãy ra cái gì, nhưng mà xem ra sẽ rất nguy hiểm, thân thể Bạch Tuyết lại bị khống chế. leequydon
Đoan Mộc và pháp y Lưu nâng Khang Nghị tới chỗ sô pha, nhìn thấy sắc mặt Khang Nghị đã khôi phục lại bình thường, biết thi trùng đã bị tiêu diệt.
Bạch Tuyết nhìn thấy Khang Nghị được nâng đến sô pha, sắc mặt đã không còn đen, môi cũng không tím, cô cười. Khang Nghị không có việc gì, cô yên tâm, nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt của mình.
“Vợ, em điên rồi, em liền tính toán đi như vậy, em mặc kệ anh và bọn nhỏ sao, từ bỏ sao —— Bạch Tuyết —— Mẫu Đơn —— em là vợ của anh, là vợ của ta, chẳng lẽ em muốn bỏ chồng bỏ con —— Bạch Tuyết ——” Lang Vương bạo rống, Bạch Tuyết nhắm chặt hai mắt, khóe mắt chảy ra nước mắt nóng bỏng.
“Lang Vương, em nợ anh nhưng vĩnh viễn đều không thể trả cho anh!” Bạch Tuyết thống khổ nói. Llqqdd;lqd
Nhưng vào lúc này, ba đứa bé lại không khóc, mà là, ngồi xếp bằng, xếp thành hình tam giác, đây là một trận pháp, bọn chúng ngồi ở phía dưới Bạch Tuyết, cùng nhau phát công, chỉ thấy một luồng ánh sáng xanh dương, một luồng ánh sáng hồng, một luồng ánh sáng xanh lá bắn dồn dập về phía Bạch Tuyết, ba luồn ánh sáng đem quấn quýt lại đánh một bên hông Bạch Tuyết, khống chế Bạch Tuyết lại.
Ánh mắt ba đứa bé lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ đều đã kéo căng, lộ ra vẻ mặt sắc bén, gần đây bọn chúng vẫn luôn bí mật tu luyện cái trận pháp này, chính là vì có một ngày vạn nhất mẹ bị bắt bị Thiên Đình triệu hồi, đây là bọn họ biện pháp duy nhất để giải cứu mẹ, chính là mẫu tử liên tâm (mẹ con suy nghĩ giống nhau), không thể dứt bỏ.
Trận pháp này chính là: Trận pháp lleequydon cả nhà một lòng, lúc này ba đứa bé không thể phân tâm, cần phảilàm được tam tâm (chỉ 3 tấm lòng của ba đứa bé) hợp nhất, mới có thể có giữ mẹ lại.
Lang Vương vừa thấy, bay lên phía trên Bạch Tuyết, mặt đối mặt với Bạch Tuyết, anh đứng trên luồn khí lớn ngăn trở đường đi của Bạch Tuyết, anh biết phía trên Bạch Tuyết chính là con đường đi tới Thiên đình, chỉ cần anh đứng chặn ở nơi đó, Bạch Tuyết sẽ không thể bị hút đi.
Thân thể Bạch Tuyết nhanh chóng xoay tròn, ba đứa bé cũng nhanh chóng xoay tròn theo, như là mấy xe bay trên không trung trong công viên giải trí, ba đứa bé là ba điểm, cũng như là ba xe bay nhỏ. Bay nhanh mà bị sức nổi của Bạch Tuyết làm chuyển động theo. Lqdlqd;lqdlqd
Phía dưới, Đóa Đóa, Long Chu, Đoan Mộc và pháp y Lưu nháy mắt há hốc mồm, đều mở to miệng nhìn người một nhà trên không trung, bọn họ chỉ biết rằng là Lang Vương và ba đứa bé đây là muốn giữ Bạch Tuyết lại.
Chỉ là, bọn họ đều với không tới, bọn họ đã đều rời khỏi mặt đất rất cao, xem ra sức nổi Bạch Tuyết rất lớn, Lang Vương không áp xuống được, ba đứa bé cũng không kéo được! Thân mình một nhà họ đều bắt đầu đi lên trên một chút một chút.
“Lãnh Dạ —— anh tránh ra, em không muốn anh và các con bị thương vì em, nhanh buông em ra, mang theo bọn nhỏ rời đi, trở về Yêu giới, không bao giờ tới nơi này, nơi này sẽ không có hậu nhân của Mẫu Đơn nữa——” lequyydon Bạch Tuyết rống giận, cô không muốn bọn nhỏ và Lang Vương xảy ra chuyện, cô muốn để bọn họ sống thật tốt. Nhưng mà nơi này sẽ không bao giờ có hậu nhân Mẫu Đan Tiên Tử nữa, cô đã dùng xong cơ hội cuối cùng rồi! Mẫu Đơn trải qua mười kiếp luân hồi, sẽ không còn cơ hội nữa.
Cô cũng mệt mỏi, cô cũng không muốn Lang Vương sống cô độc chờ đợi, cô độc chờ đợi, cô thà rằng cuộc sống của mình kết thúc như vậy, cũng quyết không cho trong lòng Lang Vương tồn tại đau lòng, đau lòng…… Đã đủ rồi……
Về sau trong cuộc sống của Lang Vương ít nhất còn có các côn, cô rất yên tâm!
Lang Vương, tình yêu của em.
Lang Vương, em ngàn năm chờ đợi—— lequydddoonn
Lang Vương, người Mẫu Đơn yêu nhất.
Lang Vương, người Mẫu Đơn vĩnh viễn yêu——
Lang Vương nhìn các con phía dưới bị sức nổi của không khí kéo bay xoay, hung hăng nhíu mày, anh biết chỉ cần bọn họ vừa buông ra, sẽ không thấy được Bạch Tuyết, cô bị Ngọc Đế bắt trở về.
Cho nên…… Anh không được buông ra, khẽ cắn môi, đau lòng nhìn ba đứa bé còn nhỏ như vậy.
“Mẫu Đơn, nếu đây là kết cục của chúng ta, anh tình nguyện chúng ta sống chết có nhau, mà không phải sông chết chia lìa ——” Lang Vương rống to. Một ngàn năm, làm sao anh có thể buông tay…… Một ngàn năm, bọn họ thật vất vả mới ở bên nhau, làm sao anh có thể buông ra…… Một ngàn năm, anh biết không có sau này nữa, anh làm sao có thể buông người phụ nữ của mình ra……
Đóa Đóa ô ô khóc thút thít, Long Chu và Đoan Mộc cũng trào nước mắt, pháp y Lưu cũng không ngừng lau nước mắt, Khang Nghị cũng đã tỉnh, tất nhiên là thấy được chuyện đang xãy ra ở trước mắt.
Ba đứa bé nãy giờ không nói gì, bọn chúng cần phải ba tâm hợp nhất.
Nghe được lời Lang Vương nói như vậy, Bạch Tuyết oa một tiếng khóc lớn lên, trước kia cô đã nói qua muốn sống chết cùng nhau với Lang Vương, vĩnh không chia lìa. Nhưng mà, lúc này, cô không muốn Lang Vương xãy ra chuyện, không muốn các con xãy ra chuyện, cô muốn cho bọn họ sống. doonnlqdlqd
“Lang Vương, chăm sóc tốt cho con của chúng ta, Mẫu Đơn cầu xin anh, cầu xin anh vì con của chúng ta mà buông tay ——” Bạch Tuyết khóc đên tê tâm liệt phế (đau khổ tột cùng), cô không muốn như vậy, cô không muốn bọn nhỏ sẽ gắt gao không buông tay, cô không muốn Lang Vương sẽ liều chết đứng vững ở chỗ sức nổi (ý chỉ suwca mạnh mà kéo Bạch Tuyết đi, nổi lên trên không khí) mạnh cực đại.
Pháp lực Lang Vương làm sao có thể là đối thủ của sức nổi kia, kéo xuống như vậy, cửu tử nhất sinh (mười phần chết chín). lequyddoonn
Vì thế, Bạch Tuyết, phấn chấn, thân mình nhanh chóng có sức lực, tóc cũng bị lực hút bay lên phía trên.
“Mẫu Đơn Chi Giới ——”Trước mắt Bạch Tuyết chỉ biết một chiêu này, vẫn là ở dưới tình thế cấp bách mới có thể phát ra ngoài, chỉ cần tóc cô bay lên, cô liền biết cô có thể sử dụng pháp lực Mẫu Đơn Chi Giới.
Phanh ——
Một tiếng vang lớn, Lang Vương bị khí thể không tên bao vây thổi xuống dưới, ba đứa bé cũng bị khí thể trong suốt bao vây chậm rãi bay xuống xuống dưới, làm sao Bạch Tuyết có thể để các con bị thương, cô sử dụng một chiêu Mẫu Đơn Chi Giới mạnh nhất bên trong, chính là khí thể hộ pháp (không khí bảo vệ), chỉ là, người cô bảo vệ chính là con và Lang Vương, mà cô sẽ bị uy lực của Mẫu Đơn Chi Giới gây thương tích.
Chân sau cô quỳ gối trên không trung, cái mũi chảy ra máu tươi, một tay chống ở trong không khí, “Em không khong muốn bất kỳ người nào xãy ra chuyện, đáp ứng em hãy sống thật tốt.” Bạch Tuyết nói xong liền biến mất không thấy, bị người ở trên trên khí thể hút đi. ;lqd
Lang Vương rơi xuống đất, nhìn thấy Bạch Tuyết biến mất không thấy trong nháy mắt, lòng anh tựa hồ lập tức bị vét sạch, phanh —— phun ra một ngụm máu, ngã trên mặt đất. ;lqd;
Tuyết Nhi đi rồi, Mẫu Đơn đi rồi……
Một ngàn năm chờ đợi, một ngàn năm chờ đợi, một ngàn năm cô độc…… Chờ đến lại là công dã tràng (công dã tràng: còn đào đất nhưng luôn bị sóng nhấm chìm, y nói uổng công vô ích), lòng anh bị vét sạch, lòng anh đã đi theo Tuyết Nhi, còn dư lại chỉ là một cái thể xác!
Ba đứa bé được Đóa Đóa ôm một người, Đoan Mộc ôm một người, Long Chu ôm một người, bọn họ đau lòng nhìn đứa bé.
Pháp y Lưu và Khang Nghị nâng Lang Vương lên, đưa tới sô pha.
Rốt cuộc ba đứa bé vẫn là đứa bé, nhìn thấy mẹ bị bắt mang đi, đều chôn mặt ở trong bả vai người ôm mình trộm rơi nước mắt.
Đóa Đóa khó chịu nhẹ nhàng vỗ Thiên Tầm, “Đừng lo lắng Tuyết Nhi sẽ trở về, nếu thật sự không được, chúng ta lại nghĩ cách, các cháu có pháp lực liền có thể lên trời, chúng ta sẽ nghĩ ra biện pháp thôi.” Đóa Đóa khóc an ủi nói.
Ức Ức là người đầu tiên đi từ thương tâm ra, từ trong lòng ngực Đoan Mộc đi ra, đi đến trước mặt ba, duỗi tay sờ sờ cái trán của ba, thực nóng, cởi bỏ quần áo của ba, chuẩn giải nhiệt cho ba, vừa rồi pháp lực đã bị hao hết, muốn giải nhiệt ra ngoài, ai ngờ một tay vạch áo ba lên trên, trước ngực Lang Vương máu đỏ một mảnh, Ức Ức duỗi tay đụng chạm, lại bị Lang Vương bắt lấy. lqdlqd
“Đừng chạm vào, con sẽ mất đi cánh tay đó ——” Lang Vương thương tâm nói.
Ức Ức khó có thể tin nhìn thân thể ba, Thiên Tầm và Niệm Niệm cũng đi tới, tất cả mọi người đều vây quanh. Thiên Tầm với lấy một chiếc đũa trên bàn cơm, nhẹ nhàng đưa tới trước ngực ba, chiếc đũa lại bốc cháy khi đụng tới da của ba.
Có thể thấy được nhiệt độ trong người ba ít nhất là 200 độ, sao có thể, chiếc đũa lại có thể đụng một chút liền bốc cháy, nếu vừa rồi tay nhỏ Ức Ức chạm qua, có thể thấy được sẽ lập tức bị đốt thành tro.
Lang Vương mặc quần áo xong, ngồi dậy.
“Ba, vì saolúc này quần áo của ba đang đụng chạm ba lại không có việc gì?” Thiên Tầm tò mò hỏi.
“Ba cũng không rõ ràng lắm, vừa rồi chỉ là cảm giác được thân thể rất nóng, nhiệt trong lòng giống như đang bị đốt, cho nên mới ngăn Ức Ức đụng chạm nơi đó lại, kết quả chính là cái các con đã nhìn thấy vậy.”
Mọi người không có một suy nghĩ thấu đáo, bao gồm Lang Vương cũng không hiểu rõ ràng lắm tại sao lại như vậy?
Kỳ thật, Lang Vương là nôn nóng trong lòng, lửa giận trong lòng đều tập trung ở một chỗ, cho nên mới bị như vậy. lleeqquudonn
“Bọn nhỏ, các con đều không có việc gì chứ?” Lang Vương lo lắng nhìn bọn nhỏ.
Ba đứa bé đồng thời lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.
“Vậy thì tốt, chúng ta nghỉ ngơi một chút thật tốt, sau đó nghĩ cách đi cứu mẹ các con, không có người nào có thể tách chúng ta ra, cho dù là Ngọc Đế, chúng ta phải tới chỗ ông ta cứu mẹ về.”
Ba đứa bé gật đầu thật mạnh, nhất trí tán đồng, cứu mẹ là việc phải làm.
“Lãnh Dạ, chỉ cần có yêu cầu chúng ta hỗ trợ ở đây, cứ việc nói, tôi nhất định sẽ hỗ trợ.” Long Chu đi vào nói.
“Đại ca, còn có em, vì chị dâu trở về, em nguyện bỏ ra một phần công sức.”
“Còn có tôi……”
“Còn có tôi ……”
“Còn có tôi ……”
Khang Nghị và Đóa Đóa còn có pháp y Lưu đồng loạt nói.
“Cảm ơn mọi người, tôi thật đúng là muốn mọi người trợ giúp, pháp y Lưu, trong tay anh có bảo bối gì, liền lấy lại đây, có lẽ đối sẽ giúp được chúng ta, tuy rằng Bạch Tuyết là Mẫu Đan Tiên Tử, nhưng mà cô ấy cũng là một nửa người, cho nên tôi muốn mượn khả năng của con người để đi cô ấy nàng, cũng là lẽ đương nhiên, không vi phạm cách sinh tồn tự nhiên. n;;lqd
“Đoan Mộc, công ty cậu có làm tên lửa phải không, mặc kệ giá cao như thế nào giúp tôi làm một đài phóng tên lửa.”
“Được, em sẽ nghĩ cách.” Tất cả mọi người đều nhận được nhiệm vụ, từng người đi vội, Đóa Đóa lại làm chút thức ăn cho bọn nhỏ, cô biết hiện tại điều bọn họ cần nhất chính là sức lực, muốn sức lực, cần phải ăn cái gì đó.
Bởi vì vừa rồi Lang Vương có ăn qua, cho nên trực tiếp lên lầu, ba đứa bé ở dưới lầu sô pha ăn, từng người suy nghĩ biện pháp, làm cách nào mới có thể cứu mẹ trở về nhà?
Nhưng mà, Lang Vương đi vào phòng ngủ chính.
Lúc mở cửa, lại nhìn thấy.
“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Tuyết mới vừa đi ra khỏi phòng tắm, một thân khoác áo ngủ tơ tằm màu trắng đi ra, một bên lau tóc, một bên hỏi.
“Anh giống như không vui!” Thanh âm rất ngọt rất nhẹ nhàng.
Cô đến gần, dùng khăn lông bao đầu tóc ướt dầm dề của mình, cong eo nhỏ xuống, trợn to mắt cẩn thận mà nhìn anh. Anh từ từ ngồi lên giường, vỗ vỗ vị trí bên người mình.
“Lại ngồi đây!” n;lqd
Cô nghe lời ngồi xuống, anh liền đưa tay qua cầm khăn lông trên tay cô, rất tự nhiên mà mà giúp lau tóc.
“Đã xãy ra chuyện gì vậy?!”
Lang Vương nhìn tất cả ở trước mắt, Tuyết Nhi ại có thể để lại ảo ảnh, anh biết Tuyết Nhi đã không còn ở nơi này, cô đã bị mang đi, cái anh nhìn thấy chỉ là biểu hiện giả dối!
Nhưng mà, ảo ảnh vẫn như cũ.
Cô hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, thấy anh cái gì đều không nói như cũ, liền nghi vấn hỏi một tiếng.
“Dạ…… Làm sao vậy? Vì sao lại không nói lời nào?”
Giọng nói của anh có chút buồn, vang lên ở trên đỉnh đầu cô.
“Có phải em đã sớm có quyết định này hay không, vì sao lại không nói với anh?” Ý của Lang Vương là xem ra Bạch Tuyết đã sớm biết bản thân sẽ có một ngày như vậy, cho nên cô mới để lại cái ảo ảnh này, làm sao cô làm được, cô có bản lĩnh biết trước tương lai, lại nói bản lĩnh biết trước tương lai này không nhạy bén, thực ra là cô đang lừa cô, cô biết cô sẽ có một kiếp này, cô biết cô sẽ có ngày hôm nay, cho nên cô để lại một ảo anh ở trong phòng ngủ này, là muốn vĩnh viễn cùng anh ở bên nhau. Người phụ nữ ngốc ——
Đây so với dự đoán của anh, kém quá xa. Theo lý thuyết, chỉ cần qua đêm nay Khang Nghị không có việc gì. Chỉ là, hiện giờ lại biến chuyện trở thành như vậy, rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Vì sao lại có thể trời xui đất khiến như vậy!
Bạch Tuyết kinh ngạc một chút.
“Sao lại thế này?” ;lqd
Đây có thể giải thích vì sao sắc mặt của anh có chút khó coi. Anh vội nhiều ngày như vậy, cuối cùng lại không xử lý thỏa đáng chuyện mẹ Đản Nhi kia, người đàn ông cuồng ngạo như vậy, làm sao có thể chịu được!
Kỳ thật, Bạch Tuyết cũng có lúc tính sai, biết trước tương lai sẽ lợi hại như vậy, lại không cách nào khống chế chuyển biến bên người mình, Lang Vương là ai, anh có thể là người bình thường có thể điều khiển nỏ. Lúc này bởi vì anh không vui, tất nhiên là bởi vì anh không thấy Tuyết Nhi! Ở trong lòng anh mẹ Đản Nhi lại tính chỉ là một con chim ——
Cô lập tức quay đầu, quan tâm mà nhìn về phía Lang Vương, ngón tay xinh đẹp, rất tự nhiên mà mà sờ lên mặt Lang Vương, đang muốn hỏi rõ cụ thể là chuyện như thế nào, cô sẽ dịu dang lên tiếng an ủi anh.
“Đừng vì cái loại người đó mà không cao hứng, không đáng, ông ta cũng không xứng. Một lần không thành, còn có lần sau, em tin tưởng anh, anh là tuyệt nhất!”
“Tuyết Nhi, trả lời anh, có phải em đã sớm biết trước sẽ có hôm nay hay không, cho nên em mới để lại cái ảo ảnh này cho anh, em người phụ nữ ngu ngốc này, nếu đã biết trước sẽ có tương lai này, vì sao lại không nói cho anh biết, vì sao em lại không nói ra——” Lang Vương tức giận, cho dù là cô, hiện giờ mất đi anh, đối mặt với ảo ảnh của cô, anh gần như muốn đập mạnh, người phụ nữ ngu ngốc, vì sao lại không nói?
Nói ra thì có lẽ sẽ có xoay chuyển được, có lẽ bọn họ sẽ không bị chia rẽ!
Bạch Tuyết lại ngẩn ra! lleequyddon
“Dạ, anh đừng nóng giận……”
Lời này quả thực giống như gió xuân một hồi, thổi vào trong lòng ngực Lang Vương. Không có cái gì, có thể so sánh vẻ mặt nói chuyện như tranh đang dỗ anh làm anh thật vui mừng.
Chỉ là nếu như là ngày thường, anh sẽ thật vui mừng, chỉ là, lúc này làm sao anh có thể vui mừng được!
“Em làm anh tức chết, em có biết lúc em rời đi, chính là biến thành giết anh hay không, em nhìn anh xem ——” Lang Vương kéo quần áo của mình ra, để Bạch Tuyết xem trước ngực anh.
“Tại sao lại như vậy?” Bạch Tuyết khóc lóc nói.
“Anh đã từng thề, sống chết cùng em, vĩnh không chia lìa. Hiện giờ em đi rồi, mang trái tim anh đi, thử hỏi một người đàn ông không có trái tim có thể sống bao lâu?” Lang Vương đau lòng nói.
“Em không biết sẽ như vậy, em nên làm cái gì bây giờ?”
“Em cần phải ở bên cạnh anh, trái tim anh mới có thể sống lại, bằng không……”
Lang Vương không sợ chết, anh sợ nếu anh diendanl chết sẽ không có ai chăm sóc cô vợ nhỏ và các con anh! Cho nên anh muốn sống, anh phải sống thật tốt, mới có thể đẻ Khang Nghị và pháp y Lưu nâng anh đến sô pha, về sau anh nỗ lực dùng một chút pháp lực cuối cùng chữa trị tạo ra một trái tim giả, trái tim thật của anh đã đi theo Bạch Tuyết lúc cô bị bắt đi, anh phun một ngụm máu to, ngụm máu to đó chính là máu trong trái tim anh, chỉ cần Tuyết Nhi có thể trở về, trái tim anh sẽ sống lại.