Hàng ngày thỏ trắng vẫn cùng sói con và sói già tìm kiếm cây thuốc để buổi tối chữa trị.
Nhưng vào một ngày nọ, khi nhóm sói đi săn gặp phải một đám cáo, hai bên nổi lên xung đột, có mấy con sói bị trọng thương, chỉ đắp thuốc thôi là không đủ.
Thỏ trắng thức cả đêm trông nom mấy con bị thương, đến tận hừng đông mới ngủ.
Khi nó đang ngủ bỗng cảm thấy có đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn mình, còn có chất lỏng tanh hôi nhỏ lên người.
Trước khi ngủ nó đã liếm lông một lần, giờ thì bẩn cả rồi.
Thỏ trắng mở mắt ra, vừa lúc đối diện với một đôi mắt trắng hung ác.
Trái tim nó như ngừng đập, đại não trống rỗng.
“Thật thơm.” Con sói dùng mũi hít hà, cái mũi ngửi tới ngửi lui trên bụng thỏ.
Thỏ vùng vẫy muốn ngồi đầy: “Anh muốn làm gì?’
‘Thơm quá.” Con sói kia như mất lý trí, không ngừng liếm tới liếm lui trên người nó “Đói quá, ăn ngon thật.”
Nanh sói đầy nước dãi lộ ra, tùy lúc có thể cắn nát yết hầu thỏ.
Thỏ trắng bị một chân sói ấn xuống đất, không thể động đậy, trước khi chết chỉ có thể hét lên:”Không —-“
“Bịch”
Một trận gió lạnh từ cửa vọt vào, đạp lên người con sói đang đè lên nó, khiến con sói kia ngã trên đất.
Con sói vừa đến còn to lớn hơn nhiều con sói vừa bị đánh ngã, hắn đang cắn nhẹ cổ con sói kia, phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.
“Cậu không sao chứ?” Bầy sói vội vàng chạy vào, nâng thỏ trắng dậy.
“Không, không có việc gì.” Thỏ hít hít mũi, loạng choạng đứng dậy.
“Xin lỗi, chúng tôi thấy cậu mệt nên không gọi cậu mà tự đi tìm thuốc.” Một mẹ sói lớn tuổi lo lắng nói: “Không ngờ lại gặp sự việc như thế này.”
“Cháu không sao.” Thỏ trắng bị sói mẹ ôm chặt trong lớp lông ấm áp, run cầm cập, thân mình dần dần khôi phục tri giác.
Nó nhìn sang động tĩnh bên kia.
Con sói đáng sợ vừa rồi đã bị Lang Vương đè trên mặt đất, hơi thở thoi thóp.
Hai mắt con sói kia tan rã, tứ chi cứng đờ duỗi thẳng lên trời, lông ở cổ đã dính máu.
“Anh đừng cắn chết anh ta!” Đồng tử của thỏ co lại nôn nóng đẩy mẹ sói ra.
Lang Vương liếc nó một cái, hơi hơi buông miệng.
Con sói kia ngã xuống đất, tứ chi run rẩy, yết hầu vang lên tiếng hít thở dồn dập.
Lang Vương cắn cổ con sói kia kéo nó ra xa hơn mười mét, vất vào trong bụi cỏ, giọng hắn lạnh như băng nói: “Cút đi, không được trở về.”
Con sói kia dùng sức giãy giụa nhưng trong mắt mọi người chỉ là đang suy yếu cử động móng vuốt.
Yết hầu con sói kia hình như đã bị cắt đứt, không thể phát ra âm thanh, chỉ có nước mắt chảy dọc xuống gương mặt.
“Hắn sẽ chết đói.” Thỏ trắng nhào lên trong lòng sói mẹ, kêu lên với Lang Vương.
“Bầy sói không cần kẻ công kích đồng bạn và thành viên.” Lang Vương lạnh nhạt nói.
Sói mẹ che mắt thỏ lại, nhẹ giọng an ủi.
Thỏ trắng ngồi ngơ ngác dưới đất, nửa ngày vẫn chưa hồi thần.
Một lát sau đã không còn thấy thân ảnh con sói kia nữa, mùi máu cũng dần tan đi.
Thỏ cũng hồi phục tinh thần.
Nó nhìn Lang Vương ngồi cạnh, tò mò hỏi: “Sao hôm nay các anh về sớm thế?”
Lỗ tai Lang Vương run run, móng vuốt khẩn trương hơi cuộn lại, ánh mắt nhìn lung tung xung quanh: “Hôm nay đi săn khá thuận lợi, mọi người cũng mệt mỏi nên trở về sớm.
Đúng rồi, tôi….”
“Hình như hắn tìm được thứ gì tốt, vội vã mang về cho cậu đó.” Sói mẹ cười đánh gãy lời hắn.
Cái đuôi của Lang Vương lập tức dựng lên.
Hắn nằm sấp, cái đuôi cuộn về phía trước che đi một phần mặt, không được tự nhiên nói: “Tôi chỉ cảm thấy hẳn cậu sẽ thích.
Thứ này phải ăn lúc còn tươi, chúng tôi đi săn thú dễ bị dính máu, sẽ bị biến vị.”
“Là cái gì thế?” Thỏ ta ngó dáo dác.
Lang Vương cẩn thận ngậm ra một chuỗi trái cây.
“Cậu thích ăn trái cây nhỉ? Tôi thấy mấy quả này rất đẹp, chắc là ăn sẽ ngon.”
Trái cây màu đỏ, ở đỉnh có một ít màu đen, vừa tươi vừa đẹp mắt.
Trái cây tròn tròn căng mọng, không bị dập hay sâu, ngoài vỏ sạch sẽ, hình như đã được lau rồi.
Thỏ nhỏ ôm lấy trái cây cẩn thận vuốt ve.
Lang Vương ngẩng dầu, nhìn không trung: “Bình thường chúng tôi không ăn cái này, cũng không biết cách kiếm trái cây.
Mỗi ngày cậu chỉ có thể ăn cỏ, hẳn là rất vất vả.
Hôm nay vô ý nhìn thấy tôi liên nghĩ…mang về cho cậu một chút.”
Thỏ trắng buông trái cây, ôm lấy chân trước của Lang Vương: “Cảm ơn anh.”
Lang Vương nhếch môi vừa định nói: “Không cần cảm ơn.” thỏ trắng liền nói tiếp: “Nhưng mà quả này không thể ăn.”
“Hả?” Lang Vương suy sụp trong tích tắc.
“Loại quả này là hồng đậu, ăn sẽ trúng độc.” Thỏ trắng nói: “Nhưng vẫn cảm ơn anh.”
“Không cần không cần.” Lang VƯơng ảo não lắc đầu, ngậm trái cây ném ra xa, lại bò đến trước mặt thỏ trắng, đáng thương nói: “Xin lỗi, tôi không biết, không phải tôi cố ý đâu, đừng giận tôi.”
“Tôi không giận.” Thỏ trắng cười.
Nó nhẹ giọng nói: “Thật lâu rồi không có ai quan tâm tôi như thế.”
Thần sắc nó ảm đạm.
Nó nhớ đến cô chủ nhỏ.
Từ khi cô chủ nhỏ sinh bệnh, không còn ai quan tâm đến sinh hoạt của nó nữa.
Lông sói ấm áp cọ cọ đỉnh đầu nó, Lang Vương đang dùng cằm vuốt trán nó.
Lang Vương dùng giọng điệu không cho phản bác nói: “Về sau có tôi ở đây, nhất định sẽ khiến cuộc sống của cậu tốt hơn.
Cậu yên tâm, ngày mai tôi sẽ tìm về loại trái cây mà cậu ăn được, cậu thích tôi sẽ tìm mỗi ngày.”
Thỏ trắng phụt cười ra tiếng.
Cùng dùng đầu cọ cọ căm hắn: “Nói như thế…có thời gian chúng ta cùng đi tìm trái cây đi.
Tôi sẽ chỉ cho anh loại nào có thể ăn, loại nào không.”.