Thỏ trắng và Lang Vương lại quay lại cuộc sống như trước.
Buổi tối, trước khi đi ngủ, Lang Vương sẽ liếm lông giúp thỏ trắng, thỏ trắng cũng sẽ liếm liếm mấy cái tượng trưng lên người Lang Vương.
Nó thích chơi với đuôi Lang Vương nhất, đuôi chó sói rất dài, rủ xuống.
Không giống cái đuôi của nó, đã ngắn lại còn cuộn lại.
Mỗi lần mặt Lang Vương đều đầy ẩn nhẫn, cái đuôi không ngừng lay động.
Thỏ trắng ôm cái đuôi lông xù của chó sói, hít thở đều đều.
Đuôi sói run lên nhiều hơn.
Thỉnh thoảng Lang Vương cũng sẽ vỗ vỗ cái đuôi của thỏ.
Nhưng đuôi của thỏ quá ngắn, mỗi lần Lang Vương vỗ đều vỗ phải mông, dọa thỏ trắng sợ bật nhảy rõ cao.
Lâu ngày Lang Vương cũng không vỗ đuôi nó nữa.
Ở cùng bầy sói mấy tháng, thỏ trắng đã giúp chữa rất nhiều vết thương.
Nhưng gần đây bầy sói gặp phải loại ve rận lạ, cả người ngứa ngáy khó chịu, nhưng nó lại không biết phải làm thế nào.
Nó biết quá ít.
Thỏ trắng nhìn về phía thành phố xa xa: “Nếu có sách để đọc thì tốt….”
Lỗ tai Lang Vương giật giật, cũng nhìn về phía xa.
Sau đó, Lang Vương đi ra ngoài mấy ngày mới trở lại.
Lúc hắn quay lại cả người toàn máu, trên đầu có một cục u rất lớn dọa thỏ trắng sợ tới mức suýt nữa khóc.
Sói nhả một quyển sách ra khỏi miệng, toét miệng cười với thỏ: “Tôi thấy trong ngăn kéo của một người mặc áo choàng bác sĩ có sách này, nên mang về cho cậu.”
Bìa sách cũng bị máu thẫm ướt, mặt trên còn có một dấu răng rất sâu.
Lang Vương khạc ra một búng máu: “Xinh lỗi, làm bẩn sách.
Cậu nhìn xem có thấy rõ chữ không?”
Thỏ trắng khổ sở nói: “Anh bị đánh đúng không?”
“Không đâu.” Lang Vương chối: “Đám người kia làm sao đánh thắng được tôi.”
Hắn cười ha hả nói: “Tôi không sao.
Cậu xem một chút, có phải cuốn sách cậu cần không, không phải tôi đi đổi quyển khác.”
Thỏ trắng lật lật mấy trang, tâm thần không yên mà khép sách lại, ôm lấy chân trước của hắn: “Chúng ta tắm trước đã để tôi xem vết thương của anh.”
Lang Vương tắm chỗ nước trong một lần, vừa tắm vừa đau đến nhe răng.
Thỏ trắng vạch lông của hắn ra, nhìn đến những nơi bị sưng lên và vết thương do gậy đánh, nó nằm trên lưng sói khóc nức nở.
Lang Vương hoảng lên: “Sao cậu lại khóc? Một chút vết thương này không thấm vào đâu, tôi không chết.”
“Anh đừng làm chuyện nguy hiểm như thế nữa.”Thỏ trắng thút thít: “Tôi không cần đọc sách, anh đừng đi nữa.”
“Như thế sao được.”Lang Vương nói: “Tôi đã nói là sẽ chăm sóc cậu kỹ lưỡng, có chút chuyện nhỏ như thế sao có thể không làm được.”
Thỏ trắng lại vùi đầu khóc.
Lang Vương gấp đến xoay vòng, chỉ có thể khoa trương kêu lên: “Ôi chao trên người tôi rất đau, tôi đau muốn chết.
Bác sĩ Tiểu Tuyết mau xem bệnh giúp tôi.”
Thỏ trắng ngay lập tức nín khóc, giương đôi mắt hồng hồng to tròn lên, cẩn thận kiểm tra vết thương giúp hắn.
Vết thương của Lang Vương nhìn thì đáng sợ, nhưng thể chất của hắn tốt, không bao lâu lại khỏe mạnh.
Thỏ trắng một mực trông nom hắn, thấy thân hình hắn khỏe mạnh chạy mấy vòng mới yên lòng.
Lang Vương dựa cằm trên đất, chóp mũi chọc chọc lông của thỏ: “Lông của cậu cũng bẩn rồi, nhân lúc còn mặt trời mau tắm đi, đừng để bị lạnh.”
Trên người thỏ toàn là máu, lông bị dính vào một chỗ.
Lang Vương không nói nhiều tha nó đến bên suối, dùng nước suối làm ướt móng, nhẹ nhàng giúp nó chải chuốt lông.
Thỏ trắng nói tiếng cảm ơn, gối đầu lên móng sói to khỏe.
“Cảm ơn cái gì.” Lang Vương cười ủn ủn bụng của nó: “Nếu cậu thích hai hôm nữa tôi sẽ tìm sách cho cậu.”
Vết thương lành rồi Lang Vương lại mạnh miệng.
Thỏ trắng vừa bực mình vừa buồn cười.
Đúng là sách rất hữu dụng, sau khi xem xong thỏ học được rất nhiều.
Nó càng đọc lại càng thấy mình hiểu biết quá ít, muốn đọc càng nhiều sách hơn.
Nhưng nó không thể để Lang Vương đi cướp được.
Nó nghĩ tới nghĩ lui, tìm mấy loại cây thuốc giao cho Lang Vương, để hắn mang theo mấy con sói khác cầm thuốc đi đổi sách.
Thỏ trắng đã nói ắt Lang Vương sẽ đồng ý.
Hắn chọn một ngày trời trong nắng ấm liền gọi mấy con sói trẻ tuổi lực lưỡng vọt vào trong phòng khám của trấn nhỏ.
Bác sĩ trong trấn nhỏ kế cận mềm nhũn chân khi thấy mười mấy con sói hùng hùng hổ hổ lao về phía mình.
Con sói dẫn đầu hung ác quật ngã tủ sách, ném xuống một bó cây thuốc sau đó lại oanh oanh liệt liệt ngậm sách dẫn bầy sói rời đi.
Các bác sĩ trố mắt nhìn nhau, thật vất vả có một bác sĩ lớn gan lồm cồm bò dậy, lật xem đống cây thuốc bầy sói để lại, người này kinh hô thành tiếng: “Đây là cây thuốc trong rừng sâu!”
Trên núi rất hiếm vết chân người, còn có chó sói qua lại, cho nên bọn họ không hái được mấy vị thuốc quý này.
Mấy quyển sách kia có là gì đâu, cũng chẳng phải bản duy nhất, mua thêm là được.
Những cây cỏ này thì chẳng có bao nhiêu.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ những con sói này không phải đến gây chuyện mà tới giúp bọn họ ư?
Từ đó, trong thị trấn lưu truyền một truyền thuyết mới, kể rằng trên núi có sói tiên đưa thuốc quý cho mọi người.
Chó sói thích xem sách, nhất là mấy loại sách y học, chỉ cần con người cung phụng sách là có thể gọi sói tiên đến.
Thỏ trắng sống cùng với bầy sói rất nhiều rất nhiều ngày, bỗng có một hôm nó phát hiện bầy sói có gì đó khác lạ.
Những con sói trẻ tuổi cũng khá là nóng nảy, còn thường xuyên túm tụm lại ngửi ngửi người nhau.
Sói mẹ lớn tuổi nói: “Đến kỳ động dục rồi.”.