Lãnh Chủ Tận Thế

Thời gian trôi cực nhanh, đảo mắt cái đã đến ngày thứ 71.

Dòng chữ ở góc trên bên phải có sự thay đổi mới:

[ Mùa thu, ngày thu hoạch. ]

“Ngày thu hoạch?” Vân Lăng bóp bánh đậu xanh thành từng miếng nhỏ rồi cho vào miệng ăn.

Bánh đậu xanh này cũng không biết là chế biến thế nào, bánh dẻo mềm mại, hương vị tuyệt hảo.

Vân Lăng ăn một lần là thích ngay, đang lo sau này không thể ăn nữa, vừa vặn Vưu Tình Văn lại tặng cho cô mấy hộp.

“Nghe có vẻ không phải là tin xấu.” Cô vừa ăn điểm tâm vừa suy tư: “Chẳng lẽ lương tâm của trò chơi rốt cuộc cũng phát hiện phải thả cho người chơi nghỉ ngơi lấy lại sức rồi sao?”

Trầm ngâm một lát, Vân Lăng quyết định dẫn đội đi ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.

Vừa 8 giờ, đội ngũ đúng giờ xuất phát.

Đoàn đội bây giờ không còn giống như lúc trước. NPC hơn bốn mươi người, tiểu đội thu thập bốn mươi người, cộng lại chừng tám chín mươi người.

Vân Lăng nhìn lướt qua rồi chia mọi làm hai đội.

Tiếp theo, Hộ Vệ Giáp dẫn một đội ra ngoài thám hiểm, còn cô dẫn một đội khác đi theo hướng ngược lại.

Mùa thu không hổ là ngày thu hoạch, tài nguyên đương tạo mới so ra còn nhiều hơn ngày bình an.

Vân Lăng đi chưa được vài phút đã nhìn thấy quả mọng, ruộng bắp, khoai tây. Cô không cho đội thu thập dừng lại mà vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Theo như suy đoán, mùa đông sẽ rất khó khăn, cô muốn chuẩn bị sẵn sàng cho mùa đông trước.

Đi bộ mười mấy phút thì gặp được một cánh đồng bông. Lúc này Vân Lăng mới dừng bước chân sắp xếp cho người chơi đi thu thập.

Không cần phân phó quá nhiều, những người chơi đều tự giác làm việc trật tự rành mạch.

Đúng vào lúc này, bụi cỏ khẽ đung đưa. Tám con thỏ xám nhảy nhót, tụ lại bên nhau ăn cỏ.

Vân Lăng hô to: “Pháp Sư!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lôi điện, hòn đá, quả cầu lửa, mưa đá trút xương, nháy mắt đã bao phủ đám thỏ xám.

Chỉ trong chớp mắt, tiểu quái toàn diệt, còn lại thịt thỏ, da thỏ, tiền đồng, bao tay lông thỏ trắng bay lơ lửng trong không trung.

Vân Lăng nhặt từng món vật phẩm rơi xuống, trong lòng nói thầm đồ không tồi, trong lòng nói thầm đồ không tồi. Dù là găng tay da thỏ hay lông thỏ đều thích hợp để chống lạnh.

Khi mùa đông tới, không chỉ người chơi cần được cấp trang bị chống rét mà những thuộc hạ NPC chiến đấu cũng cần. Bởi vậy, ít nhất cũng phải chuẩn bị 50 phần.

Không bao lâu sau, cánh đồng bông được thu thập sạch sẽ.

“Đi thôi.” Vân Lăng tâm tư phập phồng, trên mặt không biểu cảm vững vàng bước đi.

**

Chạng vạng, Vân Lăng về phòng tạm nghỉ.

Trước tiên cô pha cho mình một ly trà Phổ Nhĩ, sau đó uống trà và xử lý các công việc trong lãnh địa.

Cấp bậc: 3

Thuộc tính: Sức mạnh 8, nhanh nhẹn 8, thể lực 8, trí lực 6, tinh thần 6.

Kỹ năng chiến đấu: Không

Kỹ năng sinh hoạt: May vá cao cấp.

Những vật phẩm có thể chế tác: Băng vải, ống tên, giày vải, giày bông, áo sợi đay, áo bông, quần bông, bao đầu gối, chăn bông, thảm lông, bao tay bằng da, áo da.

Khoảnh khắc nhìn thấy những vật phẩm có thể chế tác, cô cảm thấy hơi lạnh mùa đông phả vào trước mặt.

Vân Lăng thuê không chút do dự, cô đặt tên cho NPC là “May Vá Bính”, sau đó gửi cậu ta đến tiệm may để bắt đầu làm áo bông, quần bông, bao đầu gối, chăn bông và thảm lông.

Xem xét giao diện thuộc tính của lãnh địa.

[ Các kiến trúc có thể mở khóa: 10 ]

[ Các kiến trúc hiện có: 9 ]

[ Tình hình chi tiết kiến trúc hiện có:

Kho hàng (cấp 2): Bỏ qua.

Đại sảnh Nhiệm Vụ (cấp 2): Bỏ qua.

Xưởng gỗ (cấp 1): Bỏ qua.

Tiệm may (cấp 2): Bỏ qua.

Khu dân cư (cấp 2): Bỏ qua.

Lớp phòng hộ (cấp 2): Bỏ qua.

Tiệm cơm (cấp 2): Bỏ qua.

Hầm chứa đá (cấp 2): Bỏ qua.

Đồng ruộng (cấp 1): Bỏ qua. ]

Vân Lăng thực sự muốn nâng đồng ruộng lên thành cấp 2, thế nhưng tiệm rèn mà cô tâm tâm niệm niệm không sai biệt lắm cũng nên đến lúc giải khóa rồi.

Tuy nhiên một khi giải khóa tiệm rèn, việc khai quặng đòi hỏi rất nhiều sức lao động, đồng ruộng có thể thiếu nhân lực chăm sóc.

Cánh đồng không thể so với lùm cây, bụi cây có sức sống mạnh mẽ, bỏ mặc không chăm sóc cũng có thể thu hoạch. Nếu ruộng không được chăm sóc thì có khả năng sản lượng của đất đai có thể bị giảm trên diện rộng.

Làm sao bây giờ?

Vân Lăng lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Cô chưa kịp nghĩ ra đối sách, hệ thống đã vang lên tiếng nhắc nhở:

[ Người chơi “Vưu Tình Văn” đã yêu cầu vào nhà, có cho phép hay không?”

Kể từ khi cô tiết lộ danh tính, mua một căn thạch ốc và trở thành hàng xóm, Vưu Tình Văn thường xuyên tới cửa thăm. Một là để đưa muối, hai là tiện thể mang theo chút đồ ăn ngon cho cô.

Vân Lăng tiện tay nhấn vào “Có” cho cô ấy vào nhà.

“Đây là muối ăn mới vừa làm xong.” Vưu Tình Văn vừa nói vừa lấy trong ba lô ra một cái lọ gỗ và một cái chén gỗ: “Đây là bánh đường mới chiên, cô nếm thử xem?”

Bánh đường có màu vàng óng, vừa nhìn thấy đã biết da xốp giòn, bên trong mềm mại.

“Để đó trước đi.” Vân Lăng có vẻ mặt bi tráng.

Cô cũng muốn thả bụng mà ăn cho thỏa thích nhưng cân nặng không cho phép.

“Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi, để nguội sẽ không còn ngon như vậy nữa đâu.” Vưu Tình Văn nhắc nhở.

“Tôi biết rồi.” Vân Lăng quyết định đổi đề tài: “Sắp đến mùa đông rồi, mọi nhà đều cần muối để ướp thực phẩm.”

“Cô có từng hỏi thử đại lão khoa học kỹ thuật mà cô nhặt được dược liệu có thể tăng sản lượng lên nữa không?”

“Hỏi rồi.” Nhắc tới chính sự. Sắc mặt Vưu Tình Văn nghiêm túc lại: “Anh ta nói số dụng cụ anh ta cầm theo lúc ban đầu ngoài ý muốn đã có một phần bị hủy, trước mắt sản lượng muối hàng ngày ổn định khoảng một ngàn bao.”

“Nếu muốn tăng sản lượng lên thì phải tìm một bậc thầy đặc biệt để mở lò nung và chế tạo các dụng cụ thí nghiệm theo yêu cầu.”

Nói đến đây, cô ấy nhìn Vân Lăng với lõi lòng đầy mong đợi, tựa hồ cảm thấy lãnh thủ không gì là không thể làm được, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.

Vân Lăng: “…”

“Vậy quên đi.” Cô chậm rãi nói.

“Sao vậy? Không làm được?” Vưu Tình Văn kinh ngạc.

Vân Lăng nói: “Đề này quá khó, không có kiến trúc nào giải khóa được mà có lò nung cả.”

“Được rồi.” Vưu Tình Văn nhún nhún vai: “Kỳ thật cư dân không nhất thiết phải làm thịt muối đâu, thịt khô và thịt xông khói cũng có thể bảo quản được rất lâu.”

“Một gia đình tôi biết đã bắt đầu tìm kiếm những chiếc bình làm bánh bột bắp. Đến lúc đó trời trở lạnh, đem bình để ngoài nhà là có thể ăn cả mùa đông.”

“Còn có khoai lang phơi khô, bánh khoai tây, cải bẹ tự chế, thịt vụn cây… Tất cả đều cất giữ được.”

“Có rất nhiều cách, muối thịt chỉ là một trong số đó.”

Vân Lăng liền nói: “Thời hạn sử dụng của nguyên vật liệu trong trò chơi rất dài, hầu hết đều dài tới 180 ngày. Ngay cả khi không ướp vẫn có thể giữ lại được.”

Nhắc tới chuyện này, Vưu Tình Văn nhớ đến đống thức ăn ôi thiu trong nhà, tim cô ấy nhói lên một trận: “Nhắc mới nhớ, cô đã từng nhắc nhở tôi tích trữ nguyên vật liệu trong trò chơi thật nhiều. Lúc ấy tôi đi khắp nơi thám hiểm, tìm được một đống lương thực lớn nên đã không để lời cô nói ở trong lòng. Ai ngờ khi mùa hè đến, lương thực cũng không được việc, toàn bộ đều biến chất mốc méo hết.”

Đến nay nghĩ lại vẫn còn thấy xót.

“Không có mùa hè trong giai đoạn thử nghiệm công khai, tôi cũng chỉ suy đoán thôi. Trùng hợp là bị tôi đoán trúng.” Vân Lăng cười bất đắc dĩ.

“Cho nên từ đó về sau, tôi không ngại phỏng đoán trò chơi theo hướng xấu nhất.” Khi nói chuyện, Vưu Tình Văn đứng lên: “Vẫn còn rất nhiều việc phải làm, tôi đi đây.”

“Được.” Vân Lăng đưa khách ra cửa, sau đó cô đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

**

Hôm sau, thị trấn Lăng Vân xuất hiện kiến trúc “tiệm rèn”.

Cùng lúc đó, Đại sảnh Nhiệm Vụ tuyên bố thêm bảy nhiệm vụ thu thập mới của lãnh địa.

[ Thu mua diêm tiêu, 1 đồng xu 1 khối. ]

[ Thu mua than đá, 3 đồng xu 1 khối. ]

[ Thu mua quặng đồng, 3 đồng xu 1 khối. ]

[ Thu mua quặng sắt, 5 đồng xu 1 khối. ]

[ Thu mua quặng sắt nguội, 8 đồng xu 1 khối. ]

[ Thu mua huyền thiết khoáng thạch, 15 đồng xu 1 khối. ]

[ Thu mua ô kim khoáng thạch, 30 đồng xu 1 khối. ]

Một người chơi đang nộp vải bố, thoáng nhìn nhiệm vụ mới, trong mắt lập tức hiện ra nét mừng rỡ như điên: “Lúc trước trốn mưa trong hang động đã nhặt được một khối ô kim khoáng thạch!

Đơn giản như vậy là có thể đổi được 30 đồng xu??”

Anh ta không dám tin nhanh chóng nộp khoáng thạch.

Giây tiếp theo, ô kim khoáng thạch -1, đồng xu +30.

“Thu thập cao hơn nhiều so với đi săn! Lại còn an toàn không cần mạo hiểm!” Người nọ mừng rỡ chạy như bay ra Đại sảnh Nhiệm Vụ —- hắn tính toán cầm theo công cụ, sau đó mời bạn bè thân thích cùng đi sơn động đào quặng. “Quặng đồng quặng sắt có thể đổi được tiền sao? Lúc đánh quái còn có khi rơi xuống nữa!”

“Tôi đã học bản vẽ chế tạo trang bị tím đi đào huyền thiết quặng, hiện giờ còn dư lại hai khối.”

“Tuy chưa từng đào quặng cũng không biết mỏ quặng ở nơi nào… Nhưng nếu vì hoàn thành nhiệm vụ thu thập thì tôi có thể!”

Quần chúng trào dâng, đông đảo người chơi xuống tay chuẩn bị, dự tính dấn thân vào công việc “đào quặng” có tiền đồ này.

Cùng lúc đó, hệ thống nhắc nhở không ngừng.

[ Chúc mừng bạn đã nhận được ô kim khoáng thạch*1. ]

[ Chúc mừng bạn đã nhận được quặng sắt *1. ]

[ Chúc mừng bạn đã nhận được quặng đồng *2. ]

Trong thạch ốc, Vân Lăng tươi cười xán lạn.

Thiếu người thì có sợ gì? Tăng giá mua quặng sẽ đều có người chơi tích cực chủ động tham gia, tre già măng mọc.

Vân Lăng mở giao diện ra thăng cấp đồng ruộng lên đến cấp 2.

Đồng ruộng (cấp 2): Bạn có thể thuê người trồng trọt, thu hoạch cây nông nghiệp ổn định, cần 100 đồng xu để khai thác một đồng ruộng. (Hiện tại bạn có thể sở hữu tối đa 50 đồng ruộng)

“Như vậy, vấn đề đã được giải quyết.” Vân Lăng nhẹ nhàng nói.

****

Tiệm rèn.

Xảo Xảo tiến vào hỏi liên tục: “Có dao phay không? Có khảm đao không? Có dao găm loại nhỏ không?”

Cửa hàng chỉ có một Thợ Rèn Giáp, cậu ta đang luyện quặng vào lúc này.

Ngay sau khi ống thổi được kéo, ngọn lửa bùng lên cao, kèm theo đó là âm thanh leng keng của tiếng búa.

Thợ Rèn Giáp ồm ồm nói: “Mới vừa lấy được một mẻ quặng khoáng thạch, lúc này đang tinh luyện. Để tạo ra thành phẩm sẽ mất một khoảng thời gian.”

“Sau này trong tiệm sẽ bán cái gì?” Xảo Xảo truy vấn.

Không trách cô ấy quan tâm như vậy, thật sự đang có nhu cầu công cụ tiện tay cấp bách.

Dao phay có thể nấu ăn, khảm đao có thể thu thập và thu hoạch với tốc độ nhanh hơn, dao găm có thể phòng thân. Nếu mấy thứ này đều có bán, vậy thật tốt quá.

Thợ Rèn Giáp không hé răng, hiển thị giao diện thuộc tính.

[ Họ và tên: Thợ Rèn Giáp ]

Kỹ năng chiến đấu: Không

Kỹ năng sinh hoạt: Đào quặng sơ cấp, tinh luyện trung cấp, rèn trung cấp

Các vật phẩm có thể chế tạo: Bẫy thu nhỏ, nồi sắt, cuốc sắt, dao bỏ túi, dao phay, đoản đao, dao thép, khảm đao, kiếm đồng, kiếm bảng to, thất tinh kiếm, khóa tử giáp, mũ giáp đồng, khiên đồng, khiên sắt.

Có dao phay, có khảm đao, có đoản đao!

Ánh mắt Xảo Xảo sáng lên, hưng phấn nói: “Vậy ngài cứ tinh luyện trước đi, buổi tối tôi lại đến.”

****

Hạ đi thu tới, cái nóng cũng dịu dần.

Khi hơi nóng tản đi, lương thực dự trữ không phải nguyên vật liệu trong trò chơi trong kho hàng cũng vừa vặn tiêu hao gần hết.

Sau bếp tiệm cơm.

Đầu Bếp Giáp uyển chuyển nhắc nhở: “Thưa ngài, lượng thực phẩm cung cấp hằng ngày có hạn, có thể ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cửa hàng.”

“Không quan trọng.” Vân Lăng không để ý lắm: “Vốn dĩ tiệm cơm tồn tại không phải để kiếm tiền. Mà là để cung cấp cho cư dân một chỗ trả tiền mua đồ ăn khi hết lương thực dự trữ.”

“Từ hôm nay trở đi, bữa sáng cung ứng 50 cái màn thầu ngũ cốc, 50 chén cháo trắng.” “Cơm trưa cung ứng 50 chiếc bánh nếp cẩm, 50 chén nước cơm.” “Bữa tối cung ứng 30 cái bánh tổ, 30 phần salad rau dưa, 30 cái sandwich.”

“Bữa sáng, cơm trưa bán không hết thì giữ lại đến buổi tối bán cùng nhau. Nếu đồ ăn trong ngày bán không hết có thể để lại cho NPC làm bữa ăn.”

Thực đơn đã được quyết định sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Cô đã phân tích tổng thể về số lượng dân cư trong lãnh thổ, khả năng tiêu dùng của cư dân, tình hình dự trữ của lương thực, thu thập hàng ngày của đội thu thập mỗi ngày ra ngoài mới có thể đặt ra con số này.

Trong tình huống bình thường hàng tồn kho thường nhiều.

Hiện giờ toàn bộ đồ tiệm cơm bán ra là thực phẩm buff thêm trạng thái giả cả khá cao, không nhiều người có thể mua được.

Về phương diện khác, hiện tại là mùa thu, mùa thu hoạch, tài nguyên dã ngoại có ở khắp nơi.

Nếu muốn tiết kiệm tiền, cư dân hoàn toàn có thể khai quật nguyên liệu nấu ăn để tự mình nấu.

Sau khi hạ chủ ý, Vân Lăng phân phó nhóm đầu bếp hành sự theo kế hoạch.

**

Trên thực tế, nếu thức ăn dự trữ không được ăn càng sớm càng tốt, người chơi sẽ thấy rằng sau một mùa hè, các lương thực không phải của trò chơi sẽ đồng loạt mốc meo quá hạn, toàn bộ không thể ăn được.

Một vài người than thở: “Thật là xui xẻo! Lương thực vất vả dính kẽ răng lãng phí vô ích như vậy.”

“Nếu sớm biết nó hết hạn thì lúc trước thà rằng đã buông bụng ăn một đống cho sung sướng”

“Nhà tôi là nông thôn, lúc trước dự trữ lương thực cũng đủ ăn 3-4 năm. Người một nhà đẩy nhanh tốc độ cũng ăn không kịp trước lúc hết hạn. Sau này đổi lại dự trữ những nguyên liệu nấu ăn trong trò chơi, hy vọng có thể ăn lâu một chút.”

“Haizz, trong lòng mang tâm lý may mắn. Nếu là lúc trước bán rẽ đi một phần lương thực dự trữ thì tốt xấu gì cũng có thể đổi được một ít tiền xu, cũng không cần đứng nhìn nó hư thối mốc meo.”

Lương thực trữ ăn hết mùa xuân, cộng thêm mùa hạ cũng ăn chưa xong, hầu hết cư dân đều không gặp phải phiền phức hạnh phúc như thế.

Sau khi tiêu thụ xong lương thực tin kiếm khắp nơi, mọi người tự động đổi sang thực đơn mới, chuyển sang dùng nguyên liệu nấu ăn của trò chơi để nấu cơm.

Khoai tây nướng chín rắc chút muối là có thể ăn đỡ đói.

Rau dại có thể ăn với cơm.

Nấm, ớt cựa gà, thịt vụn tìm được sau khi cân nhắc một lát, điều chỉnh tỷ lệ công thức liền có thể làm sốt nấm thịt bằm ăn không tồi.

Gạo thơm bỏ trong ống tre kèm với thịt, thêm lượng nước vừa phải, để vào trong đống lửa nướng chín sẽ có cơm lam.

Nếu thật sự không có thiên phú trù nghệ, lười tự mình nấu cơm có thể đến tiệm cơm mua ăn, có thể mướn người làm, cũng có thể đi dạo chợ đêm mua đồ ăn khuya.

Mỗi buổi tối luôn có mấy người chơi sinh hoạt đầu óc lanh lợi, am hiểu trù nghệ bày quán tại chỗ để biểu diễn tay nghề. “Thịt dê nướng rất ngon!”

“Gạo nếp xôi ngọt thập cẩm mới ra lò.”

“Canh trứng hấp! Cá trích hầm canh!”

Chủ xí món người khác không nghĩ ra được, không có món bọn họ không làm được. Mỹ thực ngày xưa nay tía hiện giang hồ khiến cho nước dãi của cư dân chảy ròng.

Làm hàng xóm của một vị chuyên gia nướng thịt, Vân Lăng phải chịu đựng điều này. Mỗi khi đến chạng vạng, thạch ốc cách vách nhất định truyền tới từng đợt hương thơm của thịt nướng, thực sự ảnh hưởng đến quan hệ láng giềng hòa thuận hữu hảo.

Vào lúc Vân Lăng sắp không nhịn nổi sang gõ cửa kháng nghị, hàng xóm tiên sinh chủ động đến thăm: “Tôi làm xiên thịt nướng, có mì căn nướng, bánh tổ nướng, mực nướng, bụng heo nướng, bò mỡ nướng, cô cầm ăn đi.”

Vân Lăng: “…”

Xiên nướng được phủ một lớp nước chấm, hương thơm nồng nàn!

Cắn một miếng trong ngọt có cay, trong cay có ngọt, ăn vào đặc biệt ngon miệng, đặc biệt đã ghiền.

“Nếu thích ăn lần sau tôi lại mang sang cho cô.” Hàng xóm tiên sinh vô cùng thân thiện.

Vân Lăng: Tha thứ cho anh.

**

Ngày thứ 75.

Quả mọng được mùa, thu hoạch quả chín. Khoảng cách so với lần thu hoạch trước vừa vặn hết 5 ngày.

Đến tận lúc này Vân Lăng rốt cuộc cũng hiểu “cứ sau 5-10 ngày, một lứa cây trồng có thể thu hoạch” là có ý gì.

Ngày thu hoạch, 5 ngày là có thể thu hoạch.

Ngày thảm họa, ngày bình an, 10 ngày là có thể thu hoạch.

Căn bản không phải là một giá trị ngẫu nhiên nào cả.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Vân Lăng ngược lại bình tĩnh: “Ngày cố định cũng không sao, thuận tiện thu xếp NPC đi làm việc.”

**

Thời tiết thu hoạch vụ thu, nguyên liệu nấu ăn có ở khắp nơi, nhóm cư dân sôi nổi dự trữ lương thực chuẩn bị cho mùa đông.

Trên mảnh đất trống sau khu nhà gỗ, Hạ Khê không trồng lùm cây theo xu hướng, cũng không khải khẩn vườn rau, trồng trọt rau dại mà thay vào đó tìm bó củi, bùn đất, cát, dự định làm một lò bánh mì.

Chế tác lò bánh mì cũng không rườm rà, Hạ Khê cũng không phải lần đầu ra tay, theo lý mà nói có thể làm xong rất nhanh.

Vấn đề là trong quá trình xây dựng, cô ấy phát hiện bị thiếu mất nguyên vật liệu mấu chốt là “gạch”.

Trước khi tận thế, cần gạch thì có thể tùy ý mua.

Sau tận thế cơm còn ăn không đủ no, những cái khác không cần bàn đến.

Nếu tự mình làm, lấy đất nung thành gạch thì khoảng ba năm tháng không xong được.

“Chẳng lẽ chỉ có thể chịu thua?” Hạ Khê do dự.

Trong lúc chần chờ, anh hai Hạ Hàm Đông về nhà, mới vừa vào cửa đã kêu: “Tiểu Khê, mau tới đây xem! Gạch em muốn anh đã mang về cho em!”

Hạ Khê kinh ngạc. Khi biết thứ mà anh trai mình mang về đúng là một viên gạch đỏ, cô ấy vừa mừng vừa sợ: “Nó ở đâu ra vậy?”

“Đánh quái rơi xuống.” Hạ Hàm Đông giải thích: “Gặp mấy con quái tượng đất, sau khi giế t chết không chỉ rơi xuống đất sét mà còn rơi xuống gạch.”

Thấy em gái cầm gạch yêu thích không buông tay, anh ấy nói thêm: “Em nhìn xem số lượng có đủ hay không. Nếu không đủ thì ngày mai anh lại đi tìm thêm mấy viên.” “Còn chưa đủ, phải tìm thêm mấy viên nữa.”

Hạ Khê nói xong thì cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh.”

“Được, ngày mai và ngày mốt đều đi giết quái tượng đất, đến khi đủ gạch cho em dùng mới thôi.”

Hạ Hàm Đông sảng khoái đồng ý.

Đợi mấy ngày gom đủ nguyên vật liệu, Hạ Khê chính thức bắt đầu động thủ. Trước tiên cô ấy xây cái nền, sau đó dùng cát và đá để lót lớp cách nhiệt. Tiếp theo cô ấy đắp đất sét lên trên, quấn một lớp bùn bằng vải bố, chừa một chỗ cho ống khói, sau đó xây lò nung bên ngoài.

Chờ khi xây xong, lớp bùn và vải bố được lấy ra, đóng thêm một cánh cửa nhỏ bằng ván gỗ, lúc này lò bánh mì đã hoàn thành.

Đừng nhìn kích thước nó lớn, kỳ thật sức chứa bên trong cũng gần giống với lò nướng lắp sẵn bình thường.

Sau khi hoàn thành công việc, Hạ Khê nhào bột và cho vào lò bánh mì để nướng.

Lò bánh mì còn gọi là lò gạch. Nó không trực tiếp làm nóng thức ăn bằng củi mà là sau khi củi được đốt cháy hết, nó dựa vào nhiệt lượng tỏa ra từ thành lò làm nóng thức ăn. Bánh mì nướng theo cách này bên ngoài xốp giòn, bên trong thơm mềm, ngon hơn lò nướng có sẵn.

Hạ Khê làm 5 chiếc bánh mì nướng trong lò, tự mình ăn 1 chiếc và để lại 4 chiếc còn lại cho anh trai.

Hạ Hàm Đông nếm một cái thì lộ ra vẻ mặt hoài niệm: “Chính là vị này! Khi còn nhỏ bà ngoại đã làm cho chúng ta, đáng tiếc là sau này rốt cuộc không ăn được nữa.”

Hạ Khê nghĩ thầm, đó là vì sau này anh ra ngoài làm công, mỗi năm chỉ về nhà vào Tết âm lịch.

Có khi vì tiết kiệm tiền, Tết âm lịch còn tiếc không trở về.

Nhìn chỗ bánh mì còn thừa, cô ấy nghiêm mặt nói: “Anh, em dự định mở tiệm buôn bán.”

“Bán bánh mì?” Hạ Hàm Đông lập tức phản ứng lại.

“Ừm.” Hà Nội gật đầu: “Em không giỏi đánh nhau, lúc trước đều nhờ anh ra ngoài săn thú nuôi cả nhà. Bây giờ em muốn làm một việc mình có thể làm được.”

“Được.” Theo góc nhìn của Hạ Hàm Đông, thử buôn bán không có gì không tốt. Lỡ như bán không hết, người trong nhà có thể hỗ trợ ăn hết.

Không giống như anh trai của mình, Hạ Khê hạ quyết tâm nhất định phải làm ra thành tích. Cái khác không nói, ít nhất cô ấy muốn tự nuôi sống chính mình.

**

Bên cạnh lều gỗ, Xảo Xảo đang cùng bà Tiền làm thịt hun khói.

Cách làm thịt hun khói ở mỗi nơi mỗi khác. Bà Tiền có thói quen cắt thịt lợn thành từng khói trước, sau đó ướp thịt với muối ăn rồi bắt đầu hun khói.

Để tránh cho thịt bị dích tro trong quá trình hun khói, bà Tiền đặc biệt bảo Xảo Xảo bày đốt đống đá lửa trại trên đất trống.

Củi lửa khác nhau cũng sẽ ảnh hưởng đến hương vị của thành phẩm. Để ăn được thịt hun khói ngon, Xảo Xảo cố ý nhặt lá và cành cây bánh về.

Một lần đốt củi là 3 ngày.

Trong khoảng thời gian này, hương thơm tỏa ra khắp khu vực lều gỗ xung quanh khiến cho người qua đường liên tiếp quay đầu lại.

Nhiều người chơi tiến đến hỏi: “Thịt hun khói này có bán không?”

Xảo Xảo thống nhất câu trả lời: “Không bán, làm cho người trong nhà ăn.”

Thịt hun khói trong suốt bóng loáng, màu sắc tươi đẹp, mùi thơm thập phần độc đáo. Người chơi đứng ở tại chỗ hít vào một hơi thật sâu, cơ hồ không muốn nhấc chân đi.

Cũng có người thật sự thèm đến hoảng, đứng bên cạnh học trộm, dự định lúc về nhìn quả bầu mà vẽ chiếc gáo tự làm.

Xảo Xảo và bà Tiền bận rộn với công việc, để cho bọn họ vây xem chứ không xua đuổi.

**

Ở một nơi nào đó trong trấn nhỏ.

Lư Phi cầm tiểu đao trong tay tước nhanh thanh củi trong tay. Không bao lâu, một cái giá gỗ hình “cánh cửa” dần dần thành hình.

Để phòng ngừa giá đứng không vững, chân để được cố tình đặt thành hình tam giác để tăng tính ổn định.

Cách đó không xa, em họ Lư Phong đang cầm lấy nắm rơm và xoắn dây.

Đang làm việc cật lực, một người phụ nữ đi tới hỏi: “Giá gỗ bán thế nào?”

Lư Phong ngẩng mặt, cười trải: “20 đồng xu một cái.”

Nghe vậy, vẻ mặt phụ nữ không khỏi lộ ra vẻ mặt xót của: “Dây rơm thì sao?”

Lư Phong đáp: “3 đồng xu một dây.”

“Đắt quá.” Người phụ nữ thầm nghĩ, đây không phải là kinh doanh, rõ ràng là cướp tiền!

“Không thể nói như vậy được.” Lư Phong nghiêm túc phân tích: “Cô xem, mùa đông sắp đến rồi, mọi người đều vội vàng tích trữ lương thực.”

“Thịt có muối đủ không? Thịt hun khói cô có làm không? Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có thịt phơi khô là thích hợp với loại người không biết gì như chúng ta.”

“Mua giá gỗ này về rồi treo thịt trên giá bằng dây rơm, có thấy tiện lợi không? Chẳng mấy ngày sẽ tự nhiên khô.”

Người phụ nữ rõ ràng đã động lòng.

Đối với những người bình thường, muối của tiệm cơm bán không hề rẻ. Mặt khác, dù sẵn sàng bỏ tiền ra mua nhưng mỗi ngày cô ấy cũng chỉ mua được nhiều nhất một gói. Nếu muốn làm thêm chút đồ muối thì căn bản không đủ dùng.

Cái thịt hun khói kia cô cũng từng nghe qua, còn đứng ở bên cạnh học trộm hai ngày. Kết quả là hương vị làm ra hoàn toàn khác với người ta, mà cô ấy cũng không biết vấn đề nằm ở bước nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, quả thật thịt khô hong gió là dễ làm nhất.

Người phụ nữ nổi lên tâm tư, ngoài miệng lại nói: “Quá đắt, 10 đồng xu một cái giá gỗ còn được.”

Lư Phong cười khổ: “Đây là đồ thủ công hoàn toàn, một ngày làm không được mấy cái. Cô báo giá như vậy chính là đạp đổ bát cơm của chúng tôi.”

Người phụ nữ nghẹn lời, sau đó lại nói: “Trả giá 20 đồng xu cũng được, cậu đưa tôi thêm mấy cọng dây rơm.”

Một phen đấu võ mồm.

Người phụ nữ trả giá 24 đồng xu, mang theo một cái giá gỗ, ba cọng dây rơm mỹ mãn mà rời đi.

Lư Phong cũng thật cao hứng.

Đối với những cư dân mạng không giỏi chiến đấu như họ, thà ở trong lãnh thổ làm công việc tay chân còn hơn ra ngoài chiến đấu với đám tiểu quái liều mạng hiếu thắng.

Hơn nữa… Gần đây giá gỗ và dây rơm bán chạy, bọn hon tích tiểu thành đại, mỗi ngày thu cũng không ít tiền.

Nghĩ đến chỗ vui vẻ, Lư Phong cầm lòng không đậu nhếch môi.

**

Vân Lăng cảm nhận được sự nhiệt tình tích trữ lương thực của cư dân trong lãnh địa, xuất phát từ sự tò mò, cô cũng thử làm thịt muối.

[ Tên: Thịt muối ]

Phẩm chất: Phổ thông

Hiệu quả sử dụng: Làm no bụng

Thời hạn sử dụng: 237 ngày

Mà ba ngày trước, nguyên liệu nấu ăn hiển thị rõ ràng

[ Tên: Thịt ba chi

Phẩm chất: Phổ thông

Hiệu quả sử dụng: Làm no bụng

Thời hạn sử dụng: 180 ngày.

Không tích ba ngày ướp, thời hạn sử dụng tăng thêm 60 ngày, có thể thấy mang đi ướp muối thật sự có tác dụng.

Vân Lăng lại thử hun khói và hong gió, thất hạn sử dụng cũng là +60.

“240 ngày, quy đổi thành thời gian trong trò chơi là 8 mùa, vậy dân chắc chắn có thể ăn xong trước khi nó hết hạn.” Sau khi xác nhận kết quả, cuối cùng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui