Lãnh Cúc Băng Tâm

“Em đang nghi ngờ Thạch Khiết?!”

Là dấu hỏi, cũng là nghi ngờ, sau khi Phương Hằng Tịnh bị đánh sẩy thai, tất cả câu hỏi nổi lên bề mặt, khiến người ta suy nghĩ lại.

Trước không xuất hiện, sau không xuất hiện, cứ ngay lúc anh và niềm vui mới sau 1 đêm triền miên mới xuất hiện, mọi việc tình cờ đến vô cùng lạ lùng, như là cố ý an bài, cố tình muốn phá hoại khúc tình vừa trỗi dậy.

Cô từng ở lại trong Ưng Bang vài ngày nên biết rõ Thạch Khiết và An Điềm Hoa “chơi” không thân với nhau, sao lại không chút ngại ngùng khi cùng đến thỉnh công, hơn nữa lại chọn lúc sáng tinh mơ đôi uyên ương vẫn chưa tỉnh, thực là nói không qua.

Tuy An Điềm Hoa là vì quan hệ của anh trai mới vào Ưng Bang, nhưng trong Bang cô vốn không có địa vị gì, Thạch Khiết sao có thể dung túng cô ta làm xằng làm bậy, không nói tiếng nào để cô lấy công.

Nghi điểm trùng trùng không thể cho qua, lòng tham cứu của pháp y là vô đáy, không làm cho ra lẽ thật có lỗi với bản thân.

“Thù tiên sinh không cảm thấy Thạch Khiết của hôm qua và Thạch Khiết của hôm nay có gì đó rất khác sao?” Cảm giác là không thể lừa người.

Cô vốn được xưng tụng vì giác quan sắc bén.

“Thạch Khiết vẫn là Thạch Khiết có gì khác đâu, 1 kẻ trung thực như gỗ.” Anh tin Thạch Khiết sẽ không phản bội anh.

“Dây thần kinh của Thù tiên sinh nhất định là rất thô, không nhìn thấu sự dị thường trên động tác nhỏ của anh ta là bình thường.” Đàn ông! Sinh vật thô.

Thù Lang ôm mạnh cô. “Không được gọi anh là Thù tiên sinh nữa, em rõ ràng là đang cười anh.”

“Lời nói thực luôn rất khó nghe, anh phải nhẫn nại chịu đựng, Thù, tiên, sinh.” Vừa nói xong Ngôn Túy Túy phá lên cười ngã vào lòng anh.

“Tiểu yêu nữ khiến người ta vừa yêu vừa hận, em cứ không thể nói 1 câu anh thích nghe sao?” Anh tỏ vẻ hung hãn đe dọa, nhưng lại không giấu được yêu thương trong đáy mắt.

“Thù tiên sinh rất soái, chỉ kém Thính Vũ 1 tí thôi.” Cô ấy có là phong thái trung tính của dã báo.

“Thính Vũ là ai, người tình đầu tiên của em?” Giấm xưa mà anh vẫn ăn rất kinh hồn.

“Hàng xóm.” Không giải thích, Ngôn Túy Túy chỉ cười ngây thơ.

“Nói địa chỉ cho ta.” Tim cô chỉ có thể chứa anh.

“Anh muốn làm gì?” Nhìn anh 1 mặt sát khí, chắc chắn không phải chuyện tốt.

“Hủy dung của hắn.” Xem hắn có còn dám động vào người phụ nữ của Cuồng Ưng hay không, kẻ bán mặt.

Nam nhân đang ghen thật đáng yêu, cô đọc 1 dãy tên đường. “Đừng làm ác quá nha.”

“Em dám đau lòng, anh phải chém chết hắn……” Ý! Cái địa chỉ cô ấy vừa nói chẳng phải là…… “Em nói là hàng xóm của em?”

“Uhm!” Hình như bị phát hiện rồi.

“Ờ lầu mấy?” Anh hỏi rất nhẹ.

“2, 3, 4, lầu 5 chính là hắn.” Tự mình nói ra chắc được giảm tội.

“Em dám so sánh anh với 1 đứa con gái, không tức chết anh không cam tâm àh!” Lao vào cô, Thù Lang đè lên cả người cô.

Đã là Cho Thuê Dành Cho Con Gái thì không thể nào có khách trọ nam, còn về các àng của hàng xóm thì họ đều gọi: Khách qua đường, tuy rằng họ đã tập thể đề ra kháng nghị vẫn không có người thụ lý.

Dạo này Tòa Nhà náo nhiệt lên rất nhiều, nhưng bao gồm cả những hộ có “chàng” cũng đều cảm thấy quá ồn, những người theo đuổi an tĩnh như họ đang kêu khổ liên miên và đang miễn cưỡng thích ứng.

Cuộc sống không có đàn ông tự tại biết bao, trong đời có thêm 1 người, muốn kháng cự cũng không được, bởi vì những chàng của họ đều cùng 1 thuộc tính là ngang ngược, bá đạo, không cho họ nói KHÔNG.

“Em đang mài luyện tính của anh, đại trượng phu khi Thái Sơn đổ trước mắt cũng phải có khí phách không biến sắc.” Anh đâu có dễ chết.

“Hứ! Ai mà có thể ở với em 5 phút mà không biến sắc chứ, em đừng coi thường bản thân quá.” Mài……mưu sát thì đúng hơn.

Thu lại vẻ mặt, Ngôn Túy Túy rờ rờ lông mày của anh. “Anh có 1 khuôn mặt dương cang, vô cùng đàn ông.”

“Đây là khen sao? Người phụ nữ bé nhỏ của ta.” Lòng anh vui lên, ma sát mũi của cô.

“Có lúc nhu tình, có lúc vô tình, có lúc lãnh khốc, nói chung là phản phúc vô thường.” Anh thật khiến người ta động lòng.

“Lại muốn giải phẫu anh rồi, em cứ không thể nể mặt để anh vui mừng 5 giây?” Tuổi thọ của anh sẽ vì cô mà giảm xuống.

“Thù tiên sinh, anh thảm rồi.” Cô đưa đôi tay siết cổ anh, mặt tươi cười.

Tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, anh đã giác ngộ từ sớm. “Gặp phải cô nàng điên suốt ngày cầm dao, anh có thể không thảm sao?”

“Có tin em bám anh cả đời, lợi dụng nam sắc của anh để thỏa mãn sự háo sắc của em?” Vắt cạn tất cả cho tới già cỗi rồi 1 chân đá ra.

“Cô nàng kì quái, em cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh không được chạy lung tung, hại một mình anh là đủ rồi,, đừng tạo nghiệp chướng.” Anh gõ vào đầu cô.

Cứ giành lời thoại với đàn ông, tới đây chấm dứt, 2 họa hại trở thành 1 đôi là sự trừng phạt của ông trời.

“Tha cho Phương tiểu thư đi! Em thấy cô ấy có nỗi khổ riêng.” Mất đi đứa con cứ như là mất đi miếng thịt trong lòng, cuộc đời đã không còn trọn vẹn nữa.

“Đừng xin cho loại con gái đó, không đáng!” Không lấy mạng ả là nên vái lạy cảm ơn rồi.

Ngôn Túy Túy nhìn thật điềm nhiên, hai mắt trong sáng. “Được, em báo cảnh sát.”

“Em…thật không thể hiểu được em, cứ dùng chiêu này uy hiếp anh.” Anh 1 đấm tung vào cách đầu cô 3 cm.

“Có hiệu quả là được, ai nói dùng rồi không thể dùng nữa.” Không biết hổ thẹn, không nói lý là quyền lợi của phụ nữ.

“Em nhất định bắt anh làm theo yêu cầu của em, tha cho ả sao?” Anh cứ thích dương phụng dương vỹ.

“Hình đại đội trưởng rất hứng thú với việc chỉnh đốn hắc bang, có lẽ em nên thường xuyên nói chuyện với anh ta hơn, trao đổi chút tâm đức.” Dùng cảnh lực để khống chế.

Đôi mắt đen láy của Thù Lang nhìn xuyên cô, hối hận vì đã yêu cô nàng thích ra ngoài ăn lung tung, sao cô không thần hồn điên đảo mà mê luyến anh, tất cả theo ý kiến của anh mà ý kiến?

Lúc nào cũng kéo chân anh, còn câu kết với shemale dọn đường của anh, cứ đạp lên đầu anh, rõ ràng không coi anh ra gì.

Thật muốn về núi (ở ẩn – ý là bỏ nghề) rồi, cứ để cô phá tiếp, Ưng Bang khó mà không rã, cuối cùng đến tấm chiếu rơm cũng không còn, trực tiếp đưa lên bàn mổ để cô cắt tới không còn miếng thịt lành lặn, có lẽ như thế cô mới cảm thấy thế thiên hành đạo, trừ gian diệt ác.

“Nàng, có yêu anh không?” Trở người, anh không nhìn mắt cô mà nhìn lên trần nhà.

“Vậy anh thì sao?” Cô gối đầu lên bắp tay anh đếm lông mi của anh.

“Là anh hỏi trước, em phải trả lời trước.” Lúc này anh như đứa trẻ to xác bướng bỉnh.

“41 cọng.”

“Hả?!” Anh khó chịu quay đầu dùng cằm ma sát tóc cô. “Em đang nói cái quỷ gì thế?”

“Lông mi, anh có 41 cọng lông mi.” Cô so so mắt trái của anh, chuẩn bị mặc áo xuống giường.

Không giận, không giận, giận là trúng kế của cô. “Trả lời anh, em có yêu anh không?”

Nghiêng đầu, cô tỏ vẻ đáng yêu. “Em cũng không biết nữa! Đợi em về tra từ điển rồi nói tiếp.”

“Ngôn Túy Túy, anh phải giết em……” Anh tức giận rống lên lao xuống giường muốn bóp chết cô.

“Thù tiên sinh, tính của anh thật không tốt.” Than thở lắc lắc đầu, cô đợi lúc tay anh sắp chạm được vào tay cô mà đóng cửa phòng tắm lại.

1 tiếng rên thảm nhỏ thông qua cánh cửa truyền tới tai Ngôn Túy Túy, nụ cười ngọt ngào nhạt nhạt nổi trên miệng cô, ngón tay anh chắc chưa đứt nhỉ?

Còn về vấn đề yêu không yêu, cứ để thời gian đi giải thích, cô phải tắm bọt nước nóng, ai cũng không thể làm phiền cô, kệ anh cứ việc ở ngoài vừa rống vừa la lại đập cửa, đá cửa, cô không nghe thấy gì hết.

Mùi tinh dầu hoa cúc, say người.

Gió đang cười đôi si nam si nữ này, mặc kệ họ đang đấu khí cứ tiếp tục bay về phương xa.

Câu chuyện đang dâng đến cao trào.

***

Màn hình vi tính phân tích dữ liệu, cái lọ nhỏ còn dư chút dịch màu vàng để kế bên chai KI, miếng thủy tinh dưới ống kính hiển vi có 1 ít vật thể đã tẩm thuốc thử.

Hoàng hôn, bồ câu hoang đậu trên dây điện mổ lông ở cánh, chạng vạng choàng xuống mang theo những tia nắng đỏ, mặt trời sắp lặn khiến không gian yên tịnh hòa bình.

Phòng thực nghiệm trống rỗng chỉ còn tách trà nóng, có thể thấy người vừa rời khỏi đã vội cỡ nào, chưa kịp hưởng dụng hồng trà đỉnh cấp, cây bút bên cạnh cùng với tách trà đợi chủ nhân của nó trở về.

Chim cú báo giờ đã thò đầu ra 6 lần, kim dài và kim ngắn thành 1 đường thẳng, tiêu chuẩn chính giữ đúng 6 giờ.

Lẽ ra là không gian bình lặng, mà lại có gì đó xao động không bình lặng.

1 bóng người lén lút đến gần, sau khi nhìn xung quanh nhanh chóng bước vào, tay nhẹ nhàng đẩy cửa, thật tiện cho hắn làm việc.

Lần này hắn thông minh hơn đeo găng tay vào để tránh để lại dấu tay, tóc nhét hết vào nón để tránh rơi xuống, chỉ lộ 1 đôi mắt lạnh tàn, cử chỉ cẩn thận hết mức, đi về hướng máy tính.

Vừa thấy bản đối chiếu tự động hiện thị hắn lạnh cả người, may là sớm 1 bước cướp được kết quả, ngón tay ấn xuống 1 dãy số liệu, kiểu máu và dấu tay có sự biến đổi lớn.

Không cố ý phá hoại, hắn thay miếng thủy tinh dưới kính hiển vi bằng 1 loại vật chất không rõ là gì, đổ đi tinh dịch màu vàng, và rót vào đó 1 mức tinh dịch động vật đúng bằng ban đầu.

Nhìn kỹ 1 lần nữa, hắn cố gắng không đụng vào bất cứ thứ gì giữ nguyên hiện trạng, xác định đã không còn chứng cứ bất lợi cho hắn, mới cười thỏa chí, định bằng con đường cũ rời khỏi đây.

Vừa quay đầu, đột nhiên giật mình, hắn sợ hãi bước lùi làm đổ các lọ thuốc, mùi khí khó ngửi tràn khắp phòng.

Người đứng trước cửa là người hắn không nghĩ tới.

“Tự thú sẽ được giảm tội đấy, ngươi muốn tự gỡ bỏ khẩu trang hai là muốn người khác động thủ?” Đã nói là chiêu Không thành kế sẽ có hiệu quả mà.

Gia Cát Khổng Minh là lão già thông minh nhất của Trung Quốc trong 5000 năm trở lại đây, kế sách của lão luôn linh quang. Ngôn Túy Túy trong lòng tán dương trí tuệ của người xưa.

“Hành động tự ý trong địa bàn của Ưng Bang ta, ngươi xem là thằng mù sao?” Anh hy vọng không phải là người trong suy đoán.

Thật khó xử.

“Thù tiên sinh, hắn chắc không bị câm chứ? Hay là anh dùng tay nói chuyện với hắn xem.” Không nói là do sợ bể chuyện chăng?

Thù Lang quay mặt nhìn Ngôn Túy Túy. “Có cần anh đi học thủ ngữ xong rồi mới về đây bắt người?”

“Không được nha! Để lại 1 cô gái yếu đuối như em ở đây, lỡ như em giống cái xác nữ 307 bị lăng nhược thì sao?” Cô ưu sầu nói với anh.

“Em mà yếu đuối?!” Thù Lang ‘Hứ’ lạnh 2 tiếng. “Em đủ lợi hại để đi đồ long.”

“Thù tiên sinh, thời đại này không có rồng, với lại em không tìm được cây đao nào lớn như thế cả.” Cô nhún nhún vai nói như thật.

“Chɠbằng cái miệng đó là đã độc chết được 1 con bạo long kỷ Jura rồi, cần gì dủng đao.” Rồng gặp cô cũng sẽ tự động chết cho cô xem.

“Anh quá đề cao tôi rồi……Áh! Đừng cử động.” Tia sáng trắng bạc vuột khỏi tay.

Bóng người nhìn thấy họ đấu khẩu, cho rằng là cơ hội tốt, lặng lẽ di chuyển đến cửa sổ, định lao xuống chạy thoát.

Nào ngờ 1 tiếng ‘vút’ lên, 1 con dao mổ sắc bén sượtqua cánh tay của Thạch Khiết đâm vào tường, hách nhiên chặn đường lui của hắn, trong mắt hắn hiện lên 1 màn lạnh băng giá.

“Ấy! Chúng ta đều biết ngươi là ai, hà tất che che giấu giấu sợ người ta nhìn, sẽ sáng sủa hơn sao?” Như giặc.

Người đó mắt thấy Thù Lang khoanh tay trước ngực không tỏ thái độ, trong lòng bèn nghĩ làm thế nào để hóa giải nguy hiểm, thân phận bây giờ của hắn là ai cũng biết, Cuồng Ưng chắc sẽ không làm khó hắn đâu.

Ánh mắt quay đi quay lại, dưới khẩu trang là nụ cười u ám, hắn không cảm thấy sợ nữa, hà tất phải lo nữ pháp y sẽ bắt hắn về quy án, Ưng Bang là hậu thuẫn của hắn.

Vừa nghĩ tới đây, hắn giấu nụ cười treo trên mặt 1 vẻ vô cảm, gỡ bỏ khẩu trang quỳ xuống, tự thú tội trước.

“Quả nhiên là ngươi, ngươi làm ta quá thất vọng.” Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Thù Lang vẫn cảm thấy đau lòng.

“Bang chủ, tôi 1 lúc say rượu làm chuyện sai trái, xin theo bang quy mà phạt.” Hắn cam chịu trách phạt.

“Ngươi……” Thù Lang không thể mở miệng mắng, Thạch Khiết theo anh đã hơn 10 năm rồi, tình nghĩa hai người còn hơn cả anh em.

“Đợi đã, bang có bang quy, quốc có quốc pháp, tôi không biết Ưng bang các người làm sao xử phạt 1 kẻ giết người cường bạo, nhưng chấp nhận bang quy rồi sau đó còn phải chấp nhận sự chế tài của pháp luật.” Cô tuyệt đối không để kẻ giết người kinh tởm này tiêu diêu pháp ngoại.

“Thạch Khiết” để lộ ánh mắt dữ tợn. “Đây là chuyện riêng của Ưng Bang, người ngoài không được phép nhúng tay.”

Oh, chuyện riêng. “Ngươi phạm vào luật nào của Ưng Bang, giết người phóng hỏa, cường bạo cướp bóc không phải là tác phong của xã hội đen, chuyện này không dính dáng gì đến Ưng Bang cả!”

“Người……” Hắn khó chịu hứ 1 tiếng.

“Người xem lén là bản báo cáo hoàn chỉnh của ta, thay đổi tất cả chứng vật, ngươi có biết rằng ta đã biết rõ hung thủ thật sự từ lâu.” Tuyệt đối không phải là Thạch Khiết, cô dùng ánh mắt nói với hắn.

Hắn mồ hôi lạnh nhiễu xuống. “Cô cố ý gài bẫy cho ta nhảy vào, quá xảo quyệt.”

“Chiến tranh thì phải thế mà,chẳng phải ngươi cũng đã dùng kế điệu hổ ly sơn sao?” Tiếc là họ không trúng kế thôi.

Giả bộ thông báo phát hiện cái xác nữ bị trộm của phòng pháp y, nhân lúc họ đi đến hiện trường tìm hiểu mà lẻn vào, tự cho là thông minh mà hủy đi tất cả chứng cứ, để người khác không nghi ngờ tới ai đó.

Chỉ là hắn không ngờ được bọ ngựa bắt ve, không dẻ chim sẽ đứng say, phòng của họ đã được lắp máy quay, nhất cử nhất động của hắn đều hiển hiện rõ ràng và truyền tới phòng kế bên, muốn thoát tội cũng khó.

“Bang chủ, thuộc hạ có tội xin chịu sự trừng phạt của người, xin đừng giao tôi cho cảnh sát.” Có chết hắn cũng muốn không ngồi tù.

Ngục lao tử tù như địa ngục trần gian, những tử tù hung hãn dữ tợn gần chết vẫn có dục vọng, không ngừng xâm phạm những tử tù khác cùng phòng, hắn ở trong ngục 2 tháng, qua những ngày sống không bằng chết.

“Là ngươi mua chuộc sát thủ lấy lạng Ngôn tiểu thư?” Chuyện gì anh cũng có thể giả bộ như không có, duy có chuyện này không thể cho qua.

‘Thạch Khiết’ đưa tay về phía sau, đè lấy vật cứng đột nhiên giương lên. “Chuyện này……không phải tôi, tôi không……”

“Nói thật đi, nếu để ta điều tra ra ngươi đứng đằng sau, tứ chi ngươi sẽ không còn.” Thù Lang hung hãn, không cho giấu giếm.

‘Thạch Khiết sắc mặt trắng bệch. “Tôi…phải, là tôi làm, lúc đó thuộc hạ không biết ả sẽ là người của bang chủ, nếu không tuyệt đối không dám đụng vào cô ta.”

“Ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi mà vẫn không biết tác phong của ta sao? Từ trước khi ngươi tìm sát thủ giết cô ấy, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi còn dám xảo biện.” Thạch Khiết phải biết chuyện này, anh từng phái hắn đi điều tra Túy nhi.

Tay cầm chắc súng lục, hắn đang đợi thời cơ. “Tha lỗi cho tôi, bang chủ, tôi chỉ không muốn cô ta điều tra ra được lỗi lầm của tôi.”

“Ngươi có thật là Thạch Khiết không?” Lòng Thù Lang bắt đầu nghi ngờ, Thạch Khiết không phải là người thích biện giải cho bản thân.

“Thuộc hạ đương hạ đương nhiên là Thạch Khiết, đó là sự thật.” Sự cường điệu của hắn ngược lại để lộ sơ hở.

Tiếng nói biến đổi rồi.

Thù Lang ánh mắt lạnh băng. “Ngươi thật ra là ai, ngươi đã làm gì Thạch Khiết?”

“Tôi…..tôi là Thạch Khiết, tôi thật sự là Thạch Khiết.” Nhân lúc cúi đầu la to, hắn giương súng bắn.

“Thù Lang, cẩn thận.” Ngôn Túy Túy phi thân đỡ, đạn bắn xuyên xương bả vai của cô.

“Túy Túy—” Thù Lang ôm lấy người yêu xoay người né tránh, giương súng hoàn kích, bắn vỡ xương tay cầm súng của ‘Thạch Khiết’.

“Cảm giác trúng đạn đau thật, lần tới anh trúng đạn em tuyệt đối không chọc anh nữa.” Nỗi đau nóng như lửa thiêu.

Xé áo khoác, Thù Lang nhanh chóng bó lại vết thương của cô, căng thẳng đến tay run, mấy lần thắt nút không được mà tụt tay.

“Em thật ngu muốn chết, ai bảo em đỡ đạn cho anh thế!” Lòng của anh còn đau hơn lần trước bị bắn.

Đồ ngốc, đồ ngốc, mảnh mai thế sao chịu được đau? Anh da thô thịt dày không sợ ăn đạn, Diêm Vương cũng không lấy được mạng của kẻ cuồng ngông như anh, cô làm cái quái gì mà đẩy anh ra chứ.

Anh sẽ đau lòng lắm! Mỗi giọt máu của cô nhiễu xuống là mỗi lần lòng anh run lên, cả lòng ngực sắp phát nổ rồi.

“Anh bó xấu quá đi, em tự làm còn đẹp hơn.” Ngôn Túy Túy chê cười lấy tay kia tự băng bó.

“Em an phận cho anh, quên là tự bản thân bị thương sao, đồ ngu siêu cấp.” Đẩy tay cô ra, anh khăng khăng giữ dải băng xấu xí.

“Thật ra vết thương của em không nghiêm trọng mà……Áh! Hắn sắp trốn rồi, anh đi bắt hắn trả thù cho em.” Thật mà, không nghiêm trọng.

Vừa nghe 2 chữ “trả thù”, đôi mắt đen của Thù Lang đột nhiên bùng nổ ánh lửa nóng giận, làm bị thương người của anh thì đều đáng chết.

Lao lên tung ra nấm đấm thứ nhất, chỉ thấy máu bắn tung tóe, sau đó không ngừng tung cú đấm khiến đối phương không thể đánh trả, như bao cát cho anh 1 cú lại 1 cú đấm vào.

Đàn ông khi yêu sẽ mất đi lý trí, tới nỗi Ngôn Túy Túy vừa băng bó lại cũng ngẩn ngờ, vết thương của cô không nặng như anh tưởng tượng, đạn xuyên qua bộ phận xương mềm, chỉ như xỏ lỗ tai thôi, chỉ là cái lỗ này bự hơn.

“Thù Lang, anh đừng giết hắn, anh còn phải tìm Thạch Khiết nữa.” Tội thậ, không chết cũng mất nửa cái mạng.

Sau này tốt nhất đừng để anh đại phát ưng tính, xuống tay ít nhất cũng nặng 80 cân……không, ít nhất là 200, mũi cũng sắp bể rồi.

Thạch Khiế? Đúng rồi, anh phải để hắn sống. “Nói, ngươi đã giấu Thạch Khiết ở đâu?”

“Hắn ta @#!%$%!” ‘Thạch Khiết miệng ngậm máu nói rất mơ hồ, không ai nghe rõ hắn nói gì.

“Nói rõ ra cho ta.” Thù Lang nắm áo hắn không ngừng lay, lay ra 1 miệng máu.

“Hắn…..hắn chết rồi.” Tự biết khó thoát chết, thôi thì mặc kệ lun. ‘Thạch Khiết’ cười thầm mà nói.

“Cái gì?!” Thù Lang run lên buông tay, nỗi đau thâm trầm chiếm cư lấy anh mắt bi thương của anh.

“Thạch Khiết chưa chết.”

Một giọng nữ cao từ ngoài cửa truyền đến, An Điềm Hoa một tay đẩy người đàn ông bị trói thê thảm về phía trước, một tay lấy súng chĩa vào đầu anh, dẫn đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

***

Hai Thạch Khiết?!

Giống y chang, cùng chiều à đứng chung, gần như khiến người ta không phân biệt được thật giả, còn nữa là cả người thương tích giống nhau, chỉ là 1 người máu là khô đen, 1 người là máu tươi chảy không ngừng.

Thật có thể nói là số phận trớ trêu, lấy tên Thạch Khiết đều không may mắn, thần xui vây bám thật thê thảm.

“Sao bây giờ mới tới?”

“Có thể đến kịp cứu anh là mừng rồi, ai mà biết anh lại bị bắt chứ.” Muốn hành động mà cũng không thông báo 1 tiếng.

Nếu không phải cô vừa đúng lúc đi ngang hành lang nghe tiếng, lập tức chạy đến căn hầm ít người qua lại lôi ra gã Thạch Khiết bị bỏ đói mấy ngày, thì anh bị đánh chết cũng không ai biết, còn trách cô đến trễ.

“Đừng nói nhiều, cầm súng cho chắc.” Tay cầm súng của hắn phế rồi, món nợ này nhất định phải đòi lại.

“Còn mắng người ta.” Biết vậy không đến cứu hắn, An Điềm Hoa nhỏ tiếng thì thầm.

“An Điềm Hoa, cô dám giúp người ngoài đối phó với ta?” Người bên cạnh anh không ai đáng tin, Thù Lang 1 hồi cảm thán.

“Anh ta không phải là người ngoài, anh ấy là……là…….” An Điềm Hoa thì thầm không dám nói thẳng thân phận thật của ‘Thạch Khiết’.

Ngôn Túy Túy bước tới dựa vào người Thù Lang. “Hay tôi giới thiệu giùm cô nhé! Hắn là kẻ nên bị tử hình mà vẫn chưa bị tử hình của 2 năm trước An Quốc Hoa.”

“Sao ngươi biết……” An Điềm Hoa lập tức bịt miệng lại, không đánh mà khai.

“Căn cứ vào kết quả kiểm nghiệm dấu tay và tinh dịch, sự phục sinh của u linh suýt khiến tôi ngất đi đấy.” Hại cô đã từng ăn năn.

“Sao ngươi đoán được ta? Khuôn mặt của ta và Thạch Khiết giống nhau như đúc.” Hắn tự cho là không thể có sơ hở.

“Ngoại mạo giống nhưng linh hồn khác xa, ánh mắt Thạch Khiết nhìn ta chứa đựng sự khinh bỉ lạnh lùng, còn trong mắt ngươi lại có sắc dục muốn dâm ta.” Thạch Khiết gan có lớn thế nào, cũng không dám đụng tới người phụ nữ của đại ca.

Thạch Khiết cả người không còn sức lộ ra nụ cười gượng, cô đích thực bất phàm, lại nhìn thấu sự khinh bỉ của anh.

“Cái gì, hắn muốn em…..” Thù Lang tay nắm chặt gần như muốn đánh hắn thêm mấy đòn.

“Ha……” An Quốc Hoa cười ho ra máu. “Ngươi quả thật thông minh, không ăn cô mà để cô chết thật quá đáng tiếc.”

Gã khốn đáng chết. “An Quốc Hoa, ta đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi lại phản bội ta?”

“Hứ! Ngươi đừng nói lời mây gió nữa, lúc ta ở trong tù đợi ngươi cứu ta ra, ngươi lại lệnh cho 1 gã quèn đến nhà ta tặng an gia phí, muốn ta an lòng mà đi, ngươi có biết trong giây phút ấy ta hận ngươi đến mức nào không?”

“Phán quyết của pháp viện quá nhanh, ta vốn không cách nào cứu ngươi, có trách thì trách ngươi bị sắc dục làm mờ mắt, đến cái xác của bé gái cũng không ta.” Tự chuốc lấy.

Hắn khó chịu liếc. “Ngươi vốn coi ta là mã tiền tốt (lính trước vành móng ngựa) chết không đáng tiếc, đến thăm ta 1 lần cũng thấy phí sức.”

Hận! Trời khó dung.

“Bởi thế ngươi muốn giết ta để trả thù.” Thù Lang hiểu ra người muốn giết anh đêm đó, khó trách bóng dáng như từng quen biết.

Chỉ là anh không nghĩ tới người đã chết.

“Không sai, là ta, tiếc là ngươi mạng lớn nhảy vào nước mà được cứu.” Nữ pháp y này, là tảng đá chắn đường duy nhất trong đời hắn.

Lợi dụng lòng đố kỵ của em gái ly gián, thuận lợi khống chế Phương Hằng Tịnh đang mang thai dụ dỗ Thù Lang tới biệt thự vui vẻ, cho anh uống thuốc mê để anh chết bất minh bất bạch.

Tính toán có chút sai lầm, là anh lại có thể kháng cự dược tính của thuốc mê, trúng đạn rồi vẫn chạy thoát, trong quá trình tẩu thoát bắn liền mấy phát dẫn đến sự chú ý của huynh đệ mà đến cứu viện, khiến hắn thất bại khi sắp thành công.

Bực bội mấy ngày, khuôn mặt của hắn khiến hắn không được ra ngoài, một đêm phát hiện cô thiếu nữ đặt hàng, nhất thời không khống chế được muốn trút ra, dùng quá sức mà làm chết người, tiện tay vứt ở cái ranh mà hắn nghĩ là ẩn mật, nào ngờ lại sinh ra 1 đống chuyện phiền phức.

“Ngươi vì muốn giết ta mà đi chỉnh hình, cái giá cũng quá đắt rồi chăng!” Ngu ngốc đến cực độ.

“Ta vốn định chỉnh thành cái mặt của ngươi, tiếc là thân hình không giống, đành dùng ‘an gia phí’ của ngươi đi chỉnh thành cái mặt của Thạch Khiết.” Cộng thêm mô phỏng tiếng nói và động tác.

“Sau khi ngươi và Thạch Khiết chết, ta sẽ có thể dùng khuôn mặt của Thạch Khiết tiếp quản Ưng Bang, dù sao thì địa vị của hắn chỉ sau ngươi.”

Thì ra dã tâm của hắn lớn tới vậy. “Kế hoạch của ngươi thất bại rồi, ta vẫn còn sống.”

“Vậy thì chưa chắc.” An Quốc Hoa cười lớn nhìn về hướng An Điềm Hoa. “Điềm nhi, giết hết bọn chúng.”

“Giết…giết họ?!” Không, sao cô có thể giết người đàn ông cô yêu được?

“Ngươi dám không nghe lời ta?” Hắn dùng vẻ mặt huynh trưởng ra lệnh.

“Em……” Cánh tay cầm súng của An Điềm Hoa đang run.

Ngôn Túy Túy im lặng nghe hết câu chuyện vẫn có chút không hiểu. “Đợi đã, trước khi giết ta có thể cho ta hỏi ngươi 3 câu hỏi?”

“Ngươi quả thật không sợ chết, hỏi đi!” Đợi sau khi cô chết, hắn vẫn có thể từ từ thưởng thức 1 phen.

“Người chết 2 năm trước là ai?”

Hắn cười lạnh lẽo. “An Gia Hoa, thằng em sinh đôi của ta.”

“Anh ta vì sao lại chịu chết thay ngươi?” Huynh đệ tình thâm?

“Vì ta lừa hắn bệnh ung thư máu của hắn lại phục phát, bác sĩ nói hắn chỉ có thể sống thêm 3 tháng, ta chết chi bằng hắn chết, ta có thể giúp hắn chăm sóc đứa em gái còn nhỏ tuổi.” Cái cớ tuyệt làm sao, hắn chết thật thong dong.

Tay của An Điềm Hoa đang run, không dám tin anh ba vốn yêu thương cô nhất lại bị anh hai hại chết, anh ấy thật ích kỷ.

“Các ngươi dùng cách gì thay đổi thân phận?”

“Rất đơn giản, xưng tội trước lúc chết; hắn mặc áo cha sứ bước vào, ta mặc áo cha sứ bước ra.” Tự do đến thật dễ dàng, không cần ai giúp sức.

Ngôn Túy Túy điềm nhiên cười. “Hình đại đội trưởng, anh có thể vào bắt phạm nhân rồi.”

Người kinh ngạc nhất là Thù Lang, anh tức tới gân sắp nổ rồi. “Em lại bán đứng anh—”

Nhưng mà, trước khi Hình Thiên Băng dẫn người xông vào, 1 tiếng súng chói tai vang lên, lòng ngực An Quốc Hoa thủng 1 cái lỗ lớn, hắn giương to mắt ngã về phía sau, tới chết cũng không dám tin người giết hắn lại là……

“Đại ca, xin lỗi, chúng ta cùng đi.” Phát súng thứ 2 của An Điềm Hoa là nhắm vào đầu mình mà bắn.

Vì nhân chứng, phạm nhân đều chết, Thù Lang 2 năm trước xúi người giết người tội danh không thành lập, hận tới Hình Thiên Băng ngày nào cũng đi kiếm chuyện với anh, phiền tới anh muốn cải tà quy chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui