Lãnh Cung Thái Tử Phi

Mang đi, Hoàng hậu nói muốn mang đi!

Long Y Hoàng nằm trên giường giãy dụa càng mạnh hơn, liều mạng muốn đứng
lên, nhưng vài lần nàng muốn trở mình suýt nữa xuống giường, các cung nữ canh giữ bên giường thấy nàng như vậy không khỏi kinh hãi, lần nào cũng kéo nàng nằm xuống: “Thái tử phi nương nương, bây giờ ngài không thể cử động được…”

Long Y Hoàng đã kiệt sức, cố gắng nâng đầu, nhìn
Hoàng hậu ôm con của mình vào ngực, nét mặt tươi cười như hoa, tim như
bị dao cứa đau đớn vô cùng, đột nhiên nước mắt cuộn trào dâng lên, từng
giọt từng giọt rơi xuống, cổ họng vừa rồi vì đã hét to nên bây giờ đã
khàn khàn, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.

Mặc cho
mình bị cung nữ ngăn cản, nhưng nàng vẫn luôn gắng sức vươn tay về phía
Hoàng hậu, giống như chỉ cần nàng duỗi tay về phía trước hơn một chút
nữa, một chút nữa, là có thể ôm con mình trở về… Là có thể, thấy được
con mình.

Tay áo phong phanh trượt xuống lộ ra cánh tay gầy yếu,
ngày trước khi ở Bình Tâm điện đã khiến cho nàng gầy đi nhiều, tinh thần lẫn thể xác đều bị giày vò, làm cho nàng khổ không thể nói hết.

Hoàng hậu ôm đứa nhỏ, quay đầu lại nhìn nàng một cái, sau đó liền xoay người đi, kéo làn váy dài biến mất.

Đứa bé vẫn đang khóc, khóc vô cùng dữ dội, như lấy dao đâm vào tim Long Y Hoàng.

"Mẫu hậu!" Hoàng hậu chuẩn bị bước ra khỏi phòng, một bóng người đột nhiên
vọt đến, liều chết chặn lại đường đi của nàng, vẻ mặt Phượng Trữ Lan
nóng nảy: "Mẫu hậu, đừng mang nó đi..." Hắn quay đầu lại nhìn Long Y
Hoàng trong gian phòng khóc không ngừng, giọng yếu ớt: "Để đứa bé lại, Y Hoàng không thể không có nó... Mẫu hậu, chỉ cần ngài đồng ý để đứa bé
lại, sau này bất kể ngài muốn nhi thần làm cái gì, nhi thần tuyệt đối sẽ không oán hận nửa câu!"

Vừa rồi hắn đứng ở bên ngoài, nghe cung
nữ bẩm báo, nói Long Y Hoàng sinh con trai, nhất thời hắn cũng không
biết nên vui hay buồn.

Sinh bé trai có thể kế tục, rõ ràng chuyện mà tất cả các gia đình trong thiên hạ đều mong ước chờ đợi, vì sao khi
điều đó xảy ra với họ, thì lại xót xa đến như thế?

"Ngươi cho
rằng Bổn cung còn tin các ngươi sao," Hoàng hậu lui bước, ôm chặt đứa bé đang khóc không ngừng, cười lạnh nói: "Không nói đến ngươi, Trữ Lan,
Bổn cung ký thác hy vọng ở Y Hoàng nhiều thế nào, nhưng nó đem lại cho
Bổn cung những gì? Lúc này, chẳng qua chỉ là một bài học nhỏ, để cho nó
hối lỗi của mình, hơn nữa, đến thời gian cần thiết, Bổn cung sẽ đưa tiểu hoàng tôn trở lại bên cạnh các ngươi, nhưng bây giờ, không được!"

"Mẫu hậu, nàng sẽ điên mất!" Phượng Trữ Lan càng sốt ruột, tiến lên phía trước từng bước một: "Ngài không biết, nàng..."

"Chuyện gì sẽ xảy ra với nó, Bổn cung không quan tâm, cũng không xen vào, nhưng bây giờ, nếu hoàng thái tôn đã ra đời, Bổn cung tuyệt đối sẽ không
buông tha cơ hội này." Trong mắt Hoàng hậu lộ ra tia hung ác, lạnh thấu
tâm can.

Phượng Trữ Lan nghiến răng, tới gần Hoàng hậu vài bước,
vươn tay muốn đoạt lại đứa bé, Hoàng hậu thoáng lui vài bước, thiếp thân cung nữ bên cạnh Hoàng hậu lập tức tiến lên, dễ dàng cản lại tay Phượng Trữ Lan, gương mặt cung nữ lạnh lùng: "Thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương là mẫu thân của ngài, ngài dù có bất mãn như thế nào, cũng không
được ngỗ nghịch."

Chỉ đơn giản thăm dò thử một lần, trong lòng Phượng Trữ Lan ngạc nhiên, cung nữ trước mặt, võ công bí hiểm có lường.

Hắn đã sớm biết bên cạnh Hoàng hậu cao thủ nhiều như nước, không hề thiếu
kỳ nhân dị sĩ, chỉ là từ trước đến nay hắn chưa thăm dò qua, dựa theo
tình hình bây giờ, cho dù hắn và cung nữ này giao chiến với nhau, nhiều
nhất sẽ là lưỡng bại câu thương.

"Thái tử, Bổn cung khuyên ngươi
tốt nhất nên khống chế hành động của mình, việc quan trọng bây giờ phải
là khuyên bảo Thái tử phi cho tốt," Hoàng hậu đùa đùa tiểu hoàng tôn
trong lòng: "Ngươi nếu như quá xúc động, ngươi hẳn nên hiểu được, Bổn
cung sẽ làm ra chuyện gì, ngươi có thể không để ý đến bản thân mình,
nhưng không thể không quan tâm đến thê nhi."

Phượng Trữ Lan cắn môi, miễn cưỡng thu tay.

"Thái tử, Bổn cung nói thêm câu nữa, vận mệnh của đứa bé này cuối cùng sẽ như thế nào, đều phụ thuộc vào biểu hiện của Thái tử phi." Hoàng hậu hơi
hơi hất càm, ra hiệu cho cung nữ đó trở lại bên cạnh mình, sau đó vẫn
duy trì tư thái cao quý vĩnh viễn không thay đổi, từng bước đi ra ngoài.

Vừa rồi, Liễu Thiên Trừng cũng đến theo sau Hoàng hậu cảm thấy xấu hổ mà
đứng trong trời tuyết không vào phòng, ả nhìn nhìn sắc mặt Phượng Trữ
Lan tức đến trắng bệch, bước đến bên cạnh, nhỏ nhẹ nói: "Thái tử đừng
tức giận, mẫu hậu hiện tại chỉ là hơi nổi nóng, qua một thời gian ngắn
sẽ hết giận, lúc đó mọi chuyện sẽ tốt... Thần thiếp nguyện ý sẽ nói với
mẫu hậu, cố gắng xin mẫu hậu cho hoàng thái tôn về bên cạnh Thái tử
phi." Ả nói xong, trong đôi mắt bao phủ một tầng hơi nước gợn sóng,
giống như cũng vì chuyện này mà đau lòng.

Ngay cả nhìn ả Phượng Trữ Lan cũng chẳng thèm làm, trực tiếp xoay người, bước vội vàng vào phòng.

Long Y Hoàng còn đang khóc thút thít ở trên giường, khóc đến đứt từng ruột
gan, đã dùng đến cả sức lực cuối cùng cũng không gọi lại được, nhưng
nước mắt không có dừng lại, vừa khóc vừa lết người muốn xuống.

Phượng Trữ Lan đi qua, phất tay để các cung nữ lui xuống, đi vào bên trong, ở
trên giường dấu vết vừa sinh con rõ ràng bắt mắt, vô cùng thê thảm, hắn
nhẹ nhàng ngồi lên giường, ôm chặt Long Y Hoàng đang run rẩy không ngừng vào lòng, hắn cảm thấy đau đớn tựa như muốn giết chết hắn: "Y Hoàng..." Hắn cảm thấy hoảng hốt, cũng không có cách nào suy nghĩ nên nói gì, chỉ thì thào trong vô thức: "Xin lỗi nàng... Thật sự rất xin lỗi nàng...
Nếu trước đây không phải ta quá đáng, thì sự tình hôm nay cũng sẽ
không..." Hắn đau khổ nhắm hai mắt, nhíu mày thật sâu: "Thật xin lỗi
nàng..."

Long Y Hoàng vô thức nắm lấy y phục của hắn, nhưng lại
không có sức lực dư thừa để giữ chặt, nước mắt vẫn rơi, cổ họng khô rát
đau đớn, không có cách nào nói ra tiếng.

Long Y Hoàng khóc thật
lâu thật lâu, càng về sau quả thật không còn nước mắt để cho nàng phát
tiết mới miễn cưỡng ngừng lại, đôi môi sưng đỏ sưng đỏ, gương mặt vô
cùng khó coi.

"Y Hoàng, ta sẽ nghĩ biện pháp đoạt lại con, nhưng
nàng cũng không thể làm hại bản thân mình như thế này," Phượng Trữ Lan
thở dài, mất đi cốt nhục của mình, hắn cũng không dễ chịu hơn so
với Long Y Hoàng bao nhiêu: "Tin tưởng ta, bất kể như thế nào... Luôn
có biện pháp."

Long Y Hoàng nhắm mắt lại, ngừng khóc nức nở,
nhưng trong lòng vẫn không thể ngừng lại, nghĩ đến tiếng khóc vừa rồi
của đứa bé, còn cả hình ảnh Hoàng hậu quyết đoán ôm đứa nhỏ đi —— hiển
nhiên đôi mắt đã khô khốc, lại bắt đầu chảy nước mắt.

Phượng Trữ Lan không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm chặt nàng, nhất thời, giật mình.

Vào ngày Nguyên tiêu, Thái tử phi sinh hạ hoàng thái tôn, tin tức này không bao lâu truyền khắp hoàng cung, trong nhất thời, trở thành đề tài cho
mọi người đàm tiếu.

Có người hâm mộ, có kẻ đố kỵ, cũng có người than thở đáng tiếc.

Đứa bé mới vừa sinh ra, phụ mẫu còn chưa thấy mặt một lần đã bị ôm đi, trên đời này, còn có chuyện gì đau khổ hơn chuyện này chứ.

Yến tiệc
đêm Nguyên tiêu, thiếu hai người, Thái tử và Thái tử phi, lý do Hoàng
hậu đưa ra là đúng, sau khi Thái tử phi sinh con vô cùng suy yếu, mà
Thái tử tình cảm sâu nặng đối với Thái tử phi, đương nhiên sẽ không để
cho người khác chăm sóc Thái tử phi mà tự mình đích thân ra tay.

Còn Hoàng hậu, cũng chỉ lộ mặt trên đêm yến tiệc đó một lát, rồi vội vàng đi mất.

Cũng không có ai nói gì, lúc này, còn có người nào không biết, hoàng thái
tôn vừa sinh ra, đã bị Hoàng hậu ôm đi rồi đó, lúc này muốn hỏi nguyên
nhân tại sao Hoàng hậu biến mất trong đêm đó, chỉ tùy tiện hỏi bất kỳ ai cũng sẽ đón được nguyên nhân đến chín mươi phần trăm.

Tin Thái
tử phi thuận lợi sinh hạ hoàng tôn ồn ào huyên náo khắp hoàng cung,
người khác đều cười, nhưng chỉ có Phượng Ly Uyên lại trầm mặc.

Hắn đã sớm nghĩ đến sẽ có một ngày như thế, nhưng bây giờ nó đến, vẫn cảm thấy áp lực đau đớn.

Người con gái hắn yêu nhất có con với người khác, và bây giờ, đứa trẻ đã được sinh ra.

Phượng Ly Uyên tìm một góc yên tĩnh, phân phó hạ nhân đem rượu mạnh nhất lên, liều mạng muốn chuốc say mình.

Từ sau lần say rượu phát sinh quan hệ ngoài ý muốn với Vân Phượng Loan,
hắn từng thề, sẽ không bao giờ uống rượu, nhưng lúc này, hắn chỉ muốn
chuốc say chính mình, ép bản thân mình phải quên tất cả những chuyện đã
xảy ra cho dù chỉ trong chốc lát.

Nhưng, đã uống hết mấy vò rượu, ngoại trừ cả người cảm thấy nóng bức, hắn càng ngày càng thanh tỉnh,
nhớ lại những chuyện đã xảy ra, vẫn luôn nhớ tới sáng sớm hôm ấy bên
trong đình, sắc mặt Long Y Hoàng tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt, còn khóe
miệng luôn có ý cười tự giễu...

Hắn nâng cốc ném xuống mặt đất, hơi chật vật ngồi ở thềm đá, lưng tựa vào cột đá.

Hôm đó, nàng ở trong đình này nhìn hắn vài lần, toàn bộ hắn đều nhớ rất rõ
ràng từng cái, ánh mắt đó, tràn đầy bi thương mà thất vọng, nhiều nhất
vẫn là tự giễu.

Hắn không phải không muốn tin nàng... Chỉ là, hiện giờ tình huống đã bày trước mặt hắn, bảo hắn phải tin như thế nào?

"Vương gia... Nơi này rất lạnh, không bằng chúng ta về phủ trước đi." Vân
Phượng Loan tìm được hắn, ở bên cạnh hắn nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, không kiêng dè chút nào, cũng là mang thai, nhưng những chuyện Long Y Hoàng
đã trải qua, nàng ta đều không có va phải, nàng ta ngẩng đầu, cười với
Phượng Ly Uyên nói: "Vừa rồi thiếp đến chỗ Hoàng hậu nhìn tiểu hoàng
tôn, mặc dù khuôn mặt còn nhăn nhăn, nhưng rất đáng yêu, như vậy chắc
trưởng thành nhất định sẽ xinh đẹp giống như mẫu thân nó, vốn nghĩ thuận đường sẽ đến thăm Thái tử phi, nhưng mà cung nữ nói, Thái tử phi nghỉ
ngơi, Thái tử đang ở cùng ngài ấy, cho nên cũng chưa đi vào..."

Phượng Ly Uyên quay đầu, không muốn để ý đến Vân Phượng Loan, nhưng Vân Phượng Loan lại vội vàng nắm tay hắn: "Vương gia, chờ con của chúng ta ra đời, có phải dáng vẻ cũng giống như tiểu hoàng tôn?"

Phượng Ly Uyên
đứng lên, cả người hơi lắc lư, hắn đi vài bước, muốn thoát khỏi tay Vân
Phượng Loan, nhưng ý thức trách nhiệm mạnh mẽ lại ép buộc hắn dừng bước, quay đầu lại, chỉ thấy Vân Phượng Loan vẫn đang đứng tại chỗ, do dự
nói: "Chúng ta về thôi, trong cung nhiều thị phi."

Vân Phượng
Loan vui sướng gật gật đầu, lập tức chạy chậm đến, mặt đất đã kết đầy
băng trơn trượt, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến bước chân của nàng
ta.

Nàng ta chạy tới, dáng vẻ như đứa trẻ kéo tay Phượng Ly Uyên, vẻ mặt ngọt ngào tươi cười.

Phượng Ly Uyên cũng mỉm cười, nắm chặt lại tay nàng ta, xuyên qua đèn lồng đỏ, biến mất trong đám người.

Trong đêm đó, Long Y Hoàng khóc đến kiệt sức, cũng không biết là ngủ hay là
ngất đi, dù sao cũng là ngã xuống, mặt không có chút huyết sắc, khóc đến một chút hình tượng cũng không còn.

Vốn là sinh con xong cũng đã kiệt sức hoàn toàn, nhưng vẫn cố chấp gắng gượng khóc không ngừng, không ngất mới là lạ.

Phượng Trữ Lan cẩn thận đặt nàng xuống giường, kéo chăn nhẹ nhàng đắp lên
người nàng, trên giường đã được các cung nữ thu dọn sạch sẽ, không còn
hỗn loạn như lúc nãy.

Những vị thái y ở bên trong phòng chờ nhận lệnh, đặt sẵn một ấm lò nhỏ, để bất cứ lúc nào cũng có thể hâm nóng thuốc.

Lòng dạ Phượng Trữ Lan nặng trĩu, cung nữ lập tức đi đến dè dặt hỏi hắn có
cần thay đổi y phục không, hắn cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện ra trên y phục của mình đều là toàn bộ nước mắt của Long Y Hoàng, cũng chỉ ngơ
ngác gật đầu.

Thay xong y phục, Phượng Trữ Lan đi đi lại lại bên
trong rất nhiều lần, dường như rất là khó xử, sau đó nghe thấy tiếng
than nhẹ của người đang mê man bất tỉnh nằm trên giường, vọt đến bên
giường ngay tức khắc, nắm chặt tay nàng, lại nhìn nhìn hai gò má nàng
bẩn lem luốc, lập tức phân phó cung nữ lấy nước ấm và khăn mặt đến, tất
cả những thứ được yêu cầu đã chuẩn bị sẵn, hắn tự mình cầm khăn nhúng
nước ấm, vắt khô, rồi lau đi vết bẩn trên mặt Long Y Hoàng.

Động tác của hắn cực kỳ dịu dàng, giống như hắn sợ mình không cẩn thận sẽ làm cho Long Y Hoàng vỡ tan.

Đêm hôm đó, Phượng Trữ Lan không hề ngủ, cả đêm canh giữ bên giường, hầu như một bước cũng không rời.

Rạng sáng hôm sau, Long Y Hoàng mới có dấu hiệu tỉnh lại, lật người, than nhẹ, khát.

Phượng Trữ Lan lại nhanh chóng hầu hạ nàng uống nước, sau khi uống xong, nàng khụ hai tiếng, mơ mơ màng màng mở hai mắt sưng đỏ.

Nàng tỉnh một hồi, cũng chưa có cảm giác gì, cũng chỉ nghe được Phượng Trữ
Lan ở bên tai mình đang nói gì đó, hình như là lời an ủi, sau đó Phượng
Trữ Lan lại cầm lấy một cái bát, lại muốn đút nàng ăn vài thứ.

Long Y Hoàng vô thức nuốt xuống chất lỏng mà Phượng Trữ Lan dùng thìa đút
cho nàng, vị đắng chát lập tức kích thích khoảng miệng, nàng phun toàn
bộ chất lỏng vừa mới nuốt vào, tất cả thấm vào y phục.

Đầu nặng nề, đau đớn muốn nứt ra, Long Y Hoàng nhăn mày càng nhiều.

Cả người khó chịu, còn tâm lý lại không thoải mái, vừa nghĩ tới con mình,
trong tim lại đau đớn hơn khiến cho nàng muốn giết chết chính mình.

Phượng Trữ Lan lại dùng khăn ấm lau sạch vết thuốc dính trên y phục nàng, nói: “Không sao, không sao, nghỉ ngơi một lát, tối nay sẽ uống thuốc khác.”

Long Y Hoàng cố sức "Ừm" một tiếng, tiếp tục ngã vào trong lòng hắn thiếp đi.

Nhẹ nhàng thiếp đi, mấy ngày sau đó, cơ thể nàng vốn luôn khỏe mạnh đã sinh bệnh một trận, thái y nói là trời lạnh, cơ thể sau khi sinh con lại yếu ớt, nên nhiễm phong hàn.

Vì thế Phượng Trữ Lan lại không quản ngày đêm cực nhọc, không hề nghỉ ngơi ở bên cạnh chăm sóc nàng.

Ngoài dự liệu, trong lúc này, Hoàng đậu không có đến tìm bọn họ để gây phiền
toái, Hoàng đế đến vài lần, đều là nhìn tình trạng của Long Y Hoàng một
chút, sau đó chúc mừng vài câu rồi đi mất, ngược lại Liễu Thiên Trừng
thường xuyên đến đây, trên danh nghĩa là vội vàng muốn giúp Phượng Trữ
Lan, thêm vào đó là cớ ả ta và Long Y Hoàng dù gì cũng là tỷ muội cùng
hầu hạ một phu quân, tâm ý cũng thân thiết, Phượng Trữ Lan coi thường cớ ả viện ra, mỗi lần ả đến đều vạch rõ giới hạn, không cho phép bước vào
tiền sảnh nửa bước.

Bị bệnh ròng rã suốt hai ngày, ngày thứ ba
mới có chuyển biến khá hơn, rất vất vả mới vực dậy tinh thần, nàng cũng
không hề tiếp tục phí phạm hơi sức để khóc loạn, khi Phượng Trữ Lan đút
nàng uống thuốc, nàng cũng an phận nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch
thiếu sức sống, môi cũng mất đi vẻ hồng nhuận ngày nào, nhưng đôi mắt
giống như hạt trân châu đen, làm người ta khiếp sợ.

Ngoan ngoãn uống thuốc, lại ăn một chút cháo loãng, buổi chiều khi Long Y Hoàng bước xuống giường, tình trạng đã khá hơn nhiều.

Phượng Trữ Lan đứng bên cạnh nhìn thấy nàng kiên trì muốn đứng lên, nhíu mày
nói: “Nàng nên nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng cố ép bản thân mình.”

"... Ta đã khỏe lắm rồi," Long Y Hoàng đi từng bước đến bàn trang điểm, mặc
dù đã mặc mấy tầng y phục nhưng vẫn hiện ra vẻ gầy yếu, nhưng mỗi một
bước đi đều ổn định, nàng ngồi xuống, nhìn hình ảnh mình trong gương,
chần chừ một hồi: “Mẫu hậu ở đâu?”

"Hẳn là đang ở Tê Phượng các... Ta đi với nàng." Phượng Trữ Lan vội vàng nói.

"Ừ." Long Y Hoàng thản nhiên lên tiếng, kềm nỗi đau âm ỉ trong tim, vừa chải đầu, vừa vén tóc, dùng kim bộ diêu cố định lại tóc mình.

Kim bộ diêu đong đưa rũ xuống, chiếu sáng lấp lánh, phượng hoàng màu vàng được khảm hồng ngọc, giống như màu máu.

Trước cửa Tê Phượng các, Long Y Hoàng mới phát hiện đại sảnh so với tưởng
tượng của mình lại náo nhiệt hơn nhiều, có Hoàng hậu, có Hoàng đế, có
Phượng Mộ Tử, phu thê Phượng Nghĩa Dương, Liễu Thiên Trừng, còn có...
Đứa bé mình mới sinh không lâu, cũng có.

Một đám người vây quanh một chỗ nói cười, mà tất cả đều vây quanh đứa bé.

Sắc mặt Phượng Trữ Lan dần dần trở nên cứng ngắc, Long Y Hoàng giương khóe miệng, lại không thể cười nổi.

Cung nữ nhìn thấy bọn họ, vội vàng hành lễ, sau đó đi vào thông báo, không
khí bên trong im lặng một hồi, lại khôi phục như cũ, Hoàng hậu cho phép
đi vào.

Nàng và Phượng Trữ Lan bước vào, vừa muốn hành lễ, Hoàng
hậu lại cười cắt đứt: "Y Hoàng, Trữ Lan, các ngươi đến đúng lúc lắm, Bổn cung đang thảo luận với Hoàng thượng nên đặt tên gì cho đứa nhỏ này!"
Trong lòng bà ta đang ôm đứa bé, nhỏ nhỏ, được bọc trong tã lót màu
vàng.

Đứa nhỏ không khóc không nháo, hình như đang ngủ, Long Y
Hoàng nhịn không được đến gần một chút, cúi đầu, liền thấy rõ ràng khuôn mặt đứa nhỏ, làn da hơi hơi hồng phấn, lại mềm mềm, chân mày rất nhạt,
cũng rất thanh tú, cái mũi xinh xắn đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi giương giương, cùng cánh môi nhỏ như cánh hoa.

Long Y Hoàng muốn vươn tay, lại nhịn xuống, lúc này là lúc Hoàng hậu đang thăm dò nàng,
đang nhử nàng, nàng không thể chịu thua được.

Nhẫn, phải nhẫn.

Nếu bị Hoàng hậu dắt mũi điều khiển, sau này chỉ sợ gương vỡ khó lành.

Long Y Hoàng kiềm chế không nhìn đứa nhỏ, cười nhạt: "Tên, đương nhiên phải có một cái tên hay, không biết ý mẫu hậu thế nào?"

Thái độ rất lạnh lùng thản nhiên, đối mặt với con mình có thể nhẫn nhịn được như vậy, đáy lòng Hoàng hậu âm thầm mỉm cười.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt đưa mắt nhìn Hoàng hậu.

Vẻ mặt Phượng Trữ Lan không vui, thờ ơ nói một câu: "Trước đây, nhi thần
từng nghe mẫu hậu nhắc tới, nếu đại hoàng tôn, tên đều mang chữ Nguyên.”

"Đúng, chính là chữ Nguyên,” Hoàng hậu vỗ nhẹ nhẹ vào tã lót, cúi đầu dịu dàng nhìn tiểu hoàng tôn trong lòng: "Bổn cung đã nghĩ được một cái tên hay, trước tiên sẽ thương lượng với Y Hoàng một chút, dù sao cũng là thân
mẫu, nên hỏi ý kiến chứ, Nguyên Kiền, đặt là Nguyên Kiền, được không?"

"Trẫm cảm thấy tên này không tồi," Hoàng đế cười hiền từ, nói: "Không biết Thái tử và Thái tử phi nghĩ như thế nào?"

"Nguyên Kiền?" Phượng Trữ Lan đang muốn mở miệng, lại bị Long Y Hoàng chặn ngang, nàng cười lạnh nói: "Ta không thích."

Hoàng hậu ngây ngẩn cả người, nhưng lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ tươi
cười, bà ta hiểu rõ lúc này Long Y Hoàng còn đang nổi nóng, cứng rắn
cũng không đạt được hiệu quả mà nàng muốn, trước tạm thời chỉ có thể
ngon ngọt: "Y Hoàng, ai cũng đã nói hay, ngươi đến đây nhìn đứa bé đi,
đáng yêu thế này... Nguyên Kiền là một cái tên phú quý, chắc chắn phù hộ cho nó cả đời như ý."

"Không nhìn," Long Y Hoàng quay đầu đi chỗ khác, nội tâm đấu tranh dữ dội, ánh mắt hơi đỏ: "Kỳ Hàn, gọi nó là Kỳ Hàn."

"Kỳ Hàn," Hoàng hậu nhăn mày: "Đây là cái tên gì chứ, đặt tên cho hoàng
thái tôn sao có thể ẩu thả, Y Hoàng, chuyện khác Bổn cung có thể tùy
ngươi định đoạt, nhưng chuyện này tuyệt đối không được."

"Y Hoàng, vì sao phải là tên này?" Hoàng đế tương đối lạnh nhạt, hắn thoáng trầm tư một hồi.

"Không có vì sao, chính là muốn gọi nó là Kỳ Hàn, không có lý do gì." Long Y Hoàng cứng rắn lạnh lùng phản bác.

Kỳ Hàn, ý nghĩa lạnh lẽo, giống như lòng nàng, bây giờ chỉ có lạnh lẽo.

Phượng Mộ Tử hơi ngây người, bình thường nàng quen nhìn thấy một Long Y Hoàng
dịu ngoan, lúc này vừa thấy Long Y Hoàng gượng gạo thất vọng đau đớn, đã cảm thấy xa lạ.

Phượng Trữ Lan vẫn duy trì trầm mặc, như không có bất cứ ý kiến gì.

Không khí bắt đầu cứng ngắc, Liễu Thiên Trừng ở bên cạnh Hoàng hậu vẫn luôn cúi đầu.

Phượng Nghĩa Dương nhìn Hoàng hậu, lại nhìn Long Y Hoàng kiên định, yếu ớt ho
hai tiếng, từ từ đi đến trước mặt Long Y Hoàng, dịu dàng nói: "Hoàng
tẩu, ta rất thông cảm cho tâm tình bây giờ của người, nhưng đó cũng là
quy tắc... Người có biết, hoàng thái tôn đó, chính là hoàng trừ tương
lai, mẫu hậu làm như vậy ta cũng không biết làm sao, khụ khụ, hoàng tẩu, người là cái người hiểu chuyện, hẳn sẽ không so đo chút chuyện nhỏ đó," bà ta quay đầu lại nhìn nhìn Phượng Trữ Lan, tiếp tục nói: "Hơn nữa,
sau này người có thể cùng hoàng huynh lại sinh thêm một đứa, đứa bé đó,
nhất định sẽ làm bạn với người, ở bên cạnh người."

Đúng, nàng
Long Y Hoàng là có thể tiếp tục sinh thêm một cái đứa, nhưng, dù sinh
thêm đứa khác, có bù đắp được nỗi đau lúc này không?

"Y Hoàng,
Bổn cung biết trong lòng ngươi không dễ chịu, nhưng cũng không được lấy
chuyện của đứa bé ra làm trò đùa," Hoàng hậu vẫn cười, lại ôm đứa bé đi
đến trước mặt nàng, cố ý cho nàng nhìn: "Nhìn xem, đứa bé này rất đáng
yêu, kế thừa vẻ mỹ mạo của ngươi, khí chất của Trữ Lan, tương lai còn
dài, nhất định sẽ sống cùng thị phi, chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm đặt một cái tên lạnh lẽo như vậy cho nó sao?”

Long Y Hoàng vẫn chịu
không nổi tra tấn, quay đầu nhìn đứa nhỏ vài lần, nhưng càng nhìn, lại
càng không yên lòng, nhìn còn chưa đủ, còn muốn ôm một cái... Sẽ không
buông tay.

Tình thương của mẹ là bao la, bao la đến mức khiến nàng gần như mất lý trí.

"Con ôm nó một cái, con sẽ hiểu rõ nó đáng yêu biết bao nhiêu." Hoàng hậu
dịu dàng nhỏ nhẹ, từng bước từng bước một hấp dẫn Long Y Hoàng.

Long Y Hoàng nhếch môi, chậm rãi vươn tay ra, tay mới vừa chạm vào ống tay
áo của Hoàng hậu, lại nhanh chóng thả xuống dưới, hung hăng nghiến răng, gần như muốn rơi lệ.

"Không thích," Nàng sợ mình mềm lòng, nhanh chóng lùi về sau vài bước: "Kỳ Hàn, ta vẫn kiên trì với quyết định của
chính mình, gọi nó là Kỳ Hàn!"

"Thái tử phi, ngươi đừng càn quấy!" Hoàng hậu lớn tiếng quát.

"Ta không càn quấy! Một người ngay cả cốt nhục của mình cũng vứt bỏ không
quan tâm, cháu của mình cũng không buông tha lợi dụng nó, lại có tư cách gì nói ta!" Long Y Hoàng nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng, đã
phẫn nộ đến mức không chịu nổi: "Mà bây giờ, ta vất vả cực nhọc sinh con ra, lúc này ngay cả quyền được đặt tên cũng bị cướp đoạt! Mẫu hậu, đến
tột cùng bà muốn ta làm gì?"

Lời vừa nói ra, lập tức khiến bốn
phía khiếp sợ, Phượng Trữ Lan kinh ngạc, bình tĩnh nhìn nàng, sắc mặt
Hoàng hậu từ xanh đến trắng.

"Thái tử phi, xin chú ý lời ngươi nói, người ngươi nói, chính là Bổn cung?" Hoàng hậu tắt đi vẻ tươi cười, khuôn mặt dữ tợn.

"Là ai trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bây giờ, yêu cầu của ta vẻn vẹn
chỉ có đặt cho đứa bé một cái tên, chẳng lẽ điều này cũng làm mẫu hậu
khó xử?" Long Y Hoàng cười lạnh.

"Đủ rồi!" Hoàng đế quát lên: "Y
Hoàng, ngươi còn đang ở cữ, thân thể chưa khôi phục hoàn toàn, lại bị
bệnh một trận, hiện tại đi về nghỉ ngơi trước đi, mọi chuyện hôm nay
dừng ở đây, dù là ai cũng không cho phép ầm ĩ!"

"Chỉ vì lợi ích
của mình mạnh mẽ cướp lấy con của ta," Long Y Hoàng không để ý đến Hoàng đế, luôn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Hoàng hậu: "Bây giờ,
ngài còn chưa thấy đủ sao, ta chỉ muốn đặt cho đứa bé một cái tên mình
thích, không hơn, cũng không có tạo thành trở ngại cho ngài, mẫu hậu!"

"Câm miệng!" Hoàng hậu tức giận đến phát run, đương nhiên cơn tức đã lên đến đỉnh điểm: "Được! Theo ý ngươi mong muốn, đứa bé này tên là Kỳ Hàn,
ngươi vừa lòng chưa? Hay còn muốn trách Bổn cung cướp đoạt quyền lợi duy nhất của ngươi!"

Long Y Hoàng cười ảm đạm: "Đa tạ mẫu hậu, hy
vọng từ nay về sau, mẫu hậu thay thế Y Hoàng chăm sóc Kỳ Hàn cho tốt, Y
Hoàng đương nhiên cảm kích vô cùng!"

"Hừ!" Hoàng hậu tức giận đến phát run, xoay người đi, đưa đứa bé giao cho nhũ mẫu, còn mình đi khỏi
Tê Phượng các, mà nhũ mẫu, cũng ôm đứa bé đi theo sau Hoàng hậu, biến
mất trong ánh nhìn của mọi người.

Long Y Hoàng hít sâu một hơi,
cúi đầu, nhìn bàn tay mình... Vừa rồi nàng nhân cơ hội đem cổ trùng thả
vào người Hoàng hậu, hy vọng đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...

Nàng nhắm mắt lại, vẻ mặt càng đau đớn hơn, lẩm bẩm nói: "Kỳ Hàn... Đừng
trách mẹ, mẹ sợ chỉ cần ôm con, sẽ không muốn buông tay..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui