Lãnh Cung Thái Tử Phi

Quân Linh cũng không
ngồi lại lâu, chốc lát liền về, dường như đến đây chỉ vì đặc biệt ôm đứa bé đến cho nàng, nhiệm vụ đã hoàn thành thì rời khỏi, cũng có thể là
chuyện khác.

Long Y Hoàng tiễn hắn tới cửa, khi đi về phòng, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Phượng Kỳ Hàn trong lòng, ngay cả lúc đến
trước phòng đã vấp bậc cửa suýt ngã.

Phượng Trữ Lan chạy đến đỡ nàng, nhưng Long Y Hoàng dường như không nhìn thấy hắn, chỉ luôn
chọc cười Phượng Kỳ Hàn, sai cung nữ thu dọn chiến trường trên giường
sạch sẽ, liền nhanh chóng nhẹ nhàng đặt Phượng Kỳ Hàn xuống.

Phượng Kỳ Hàn rất ngoan, ngoan đến mức không giống như những đứa trẻ sơ sinh
khác, vừa mới được đặt trên giường, cả tay chân giãy dụa hai cái, sau đó liền không cử động, chỉ ngậm đầu ngón tay mình, mắt to trong suốt long
lanh, luôn nhìn vị trí xung quanh mình.

Long Y Hoàng cười, vươn tay chọc chọc.

Bên kia hai mẹ con đang chơi vui vẻ, bên này Phượng Trữ Lan lại hoàn toàn bị bỏ rơi, cảnh ngộ thật là thê lương.

"Kỳ Hàn, Kỳ Hàn," Long Y Hoàng cởi bỏ tấm chăn, thấy cả người Phượng Kỳ Hàn nhỏ nhắn được mặc áo bông màu vàng rực, nàng cười khóe mắt cong cong
như trăng rằm, ôm Phượng Kỳ Hàn, đặt đôi chân nhỏ bé của nó trên chân
mình, nhìn chăm chú khuôn mặt hồng hồng đáng yêu, Long Y Hoàng không
phiền không chán kêu: "Kỳ Hàn."

Phượng Kỳ Hàn duỗi cánh tay
béo mập mềm mềm về phía trước bắt bắt, kêu nha nha vài tiếng, không khóc không nháo, vô cùng nhu thuận.

Phượng Trữ Lan chầm chậm
bước đến, đứng cạnh giường một hồi, phát hiện chẳng những Long Y Hoàng
không để ý đến hắn, mà ngay cả tiểu Phượng Kỳ Hàn cũng không chú ý tới
hắn, không nén được cảm xúc thê lương, chậm chạp ngồi xuống giường, cười nói: "Y Hoàng, cho ta ôm Kỳ Hàn cũng một cái được chứ?"

Long Y Hoàng ôm chặt Phượng Kỳ Hàn, vừa thấy Phượng Trữ Lan ở bên cạnh, vội
vàng quay lưng che chở cho con trai: "Ngươi dựa gần như thế, lại muốn
làm gì?"

Ngẫm lại, tình huống vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, ngay cả mình suýt chút nữa cũng trầm luân, nếu không phải Quân Linh đến đây đúng lúc, không chừng bây giờ đã khó giữ được trong sạch.

À ừm... Tại sao vẫn có chút không được tự nhiên?

Long Y Hoàng cúi đầu, không thấy được trong chớp mắt nụ cười tươi trên môi
Phượng Trữ Lan cứng ngắc, hắn vô lực nói: "Ta chỉ là muốn ôm Kỳ Hàn một
cái..."

Long Y Hoàng suy nghĩ một lát, bất đắc dĩ đành phải
quay người lại, rất cẩn thận giao Kỳ Hàn vào tay hắn: "Cẩn thận một
chút, đừng làm nó đau."

"Ừm, yên tâm." Phượng Trữ Lan đỡ lấy Kỳ Hàn, ôm vào trong lòng, cảm giác cơ thể nhỏ nhắn của con trai mới
đầy tháng không lâu rất mềm mại, tựa như chỉ cần hắn dùng lực một chút
là sẽ biến thành nắm bùn, Phượng Kỳ Hàn nằm trong lòng cũng rất ngoan,
không khóc không nháo, hắn quan sát kỹ đôi mắt của Kỳ Hàn, cười nói:
"Đôi mắt thật sự giống nàng, rất đẹp."

"Tiểu gia hỏa này nếu lớn lên giống ta mới thất bại, biến thành người yêu nghiệt giống Mộ
Dung Xá Nguyệt," Long Y Hoàng cũng nhếch môi, tựa vào bên cạnh Phượng
Trữ Lan, vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé của Phượng Kỳ Hàn: "Nam nhi nha,
giống phụ thân thì tốt hơn."

Đột nhiên nàng lại nhớ đến đại
ca của mình? Long Diệp Vũ, được một nửa mỹ mạo của mẫu thân, một nửa khí chất của phụ thân, nhìn qua kinh vi thiên nhân [1], yêu mị, kiên cường, nghĩa hiệp cùng kinh diễm đều vừa vặn, chia thành năm phần, vừa vặn
không nhiều không ít, tuy hắn có đôi khi lòng dạ hẹp hòi lại rất hay
phát cáu bất công, nhưng quả thật diện mạo chính xác rất hoàn hảo, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là trưởng tử có sự khác biệt?

kinh vi
thiên nhân [1]: nhìn thấy người nào đó thì vô cùng kinh ngạc, cho rằng
chỉ có thần tiên mới có được dáng vẻ ấy. Điều này chỉ đến hai đối tượng:

1. Chỉ người con gái có dung mạo xinh đẹp làm người nhìn vô cùng kinh ngạc,
dung mạo này chỉ có tiên nhân mới có. ( thường dùng với nghĩa này)

2. Với người có tay nghề hay kỹ thuật cao rất là tán thưởng.

( theo http://baike.baidu.com/view/390949.htm)

Long Y Hoàng phiền não, chẳng lẽ bởi vì nàng và nhị ca Long Diệp Dực là cùng thai, cho nên ưu điểm của phụ mẫu sẽ không chia đều? Hoặc là không đủ
để chia?

Long Y Hoàng lại dựa sát như thế, vừa rồi bởi vì
thình lình có người ngoài xông vào mà dục vọng Phượng Trữ Lan tạm thời
đè nén đột ngột bùng phát, hắn nhịn không được nhìn Long Y Hoàng vài
lần: "Y Hoàng..."

"Hửm?" Long Y Hoàng khó hiểu nhìn hắn,
trước đây cũng sẽ không thế này, nhưng mấy ngày gần đây một Phượng Trữ
Lan vốn dứt khoát không dây dưa đột nhiên biến thành người do dự lại nói lắp, làm cho nàng vừa nghe vừa nín thở.


"Không bằng thế
này, trước tiên chúng ta giao Kỳ Hàn cho vú nuôi chăm sóc đi, buổi tối
lại nhìn Kỳ Hàn cũng không muộn, ta muốn..." Phượng Trữ Lan dừng một
chút, nghiêng đầu, thì thầm vài câu vào tai Long Y Hoàng.

Mặt Long Y Hoàng bỗng đỏ bừng, lại thoáng nhìn Phượng Kỳ Hàn, màu đỏ biến
thành trắng, nàng hung hăng nhéo Phượng Trữ Lan, cả giận nói: "Trước mặt Kỳ Hàn ngươi lại dám nghĩ đến những điều đó, sau này ta xem ngươi làm
thế nào dạy nó cho tốt..."

Phượng Trữ Lan oan ức nhìn nàng
một cái, lại xoay qua nhìn Phượng Kỳ Hàn: "Kỳ Hàn, con xem, mẫu thân con hắt hủi phụ thân con kìa..."

"Này này này! Con còn nhỏ! Ngươi nói bậy bạ cái gì!" Long Y Hoàng nóng nảy.

"Để cho nó rời đi một lát." Phượng Trữ Lan càng thêm ngoan ngoãn.

"Một lát cũng không được! Khó khăn lắm mới quay về đây được, còn chưa có ở
bên cạnh ta được lâu, đợi một lát đi!" Sắc mặt Long Y Hoàng tiếp tục
chuyển biến, biến thành màu đỏ thẫm.

"Không đi cũng được,
chẳng qua ta sợ nó sẽ khóc." Phượng Trữ Lan cười cười, thình lình cầm
tấm chăn quấn quanh đứa nhỏ cẩn thận, đứng lên đi đến nhuyễn tháp đặt
xuống.

Nhìn khí thế đó, hôm nay ăn không được Long Y Hoàng thế nào cũng không buông tay.

"Ngươi thật muốn quăng Kỳ Hàn ở đó ư?" Long Y Hoàng hơi bối rối, muốn đi qua
ôm lấy Kỳ Hàn, chợt cảm thấy sống lưng căng thẳng, ngay sau đó eo đã bị
Phượng Trữ Lan ôm chặt, bế lên, đi nhanh về phía giường.

Ném Long Y Hoàng lên giường, Phượng Trữ Lan thuận đường trở tay, buông màn
lụa phía trước song cửa, bức rèm từ từ rũ xuống, tạo ra khoảng cách với
đứa bé trên nhuyễn tháp bên kia.

Phượng Kỳ Hàn an tĩnh kỳ lạ, chỉ ngẩng đầu nhìn trần nhà, giật giật thân mình, nhắm mắt ngủ.

Long Y Hoàng khẩn trương đến mức hàm răng phát run, liều mạng rời khỏi
giường: "Phượng Trữ Lan, đừng đùa... Ta, ta muốn đi qua chỗ Kỳ Hàn..."

"Ta không nói đùa," Phượng Trữ Lan lưu loát xoay người lên giường, tay dài
duỗi ra, không chút nào lưu tình ngăn cản Long Y Hoàng, xoay người một
cái, liền đè nàng, cười gian nói: "Thế này là ta đang nói đùa với nàng
sao?"

"Ta... Chỉ là Kỳ Hàn..." Long Y Hoàng cảm thấy tim đập điên cuồng, nói lắp đến mức không tìm được câu gì để đáp, nàng dùng hai tay chống cơ thể Phượng Trữ Lan không ngừng ép xuống, vô thức cong đầu
gối... Vốn là muốn mượn nó để lấy chút sức lực phản công, nhưng lại
không nghĩ đến điều đó càng làm cho Phượng Trữ Lan thuận tiện áp sát
mình, bên tai truyền đến tiếng Phượng Trữ Lan thở dốc, nàng lại càng bối rối: "Chẳng may Kỳ Hàn khóc làm sao?"

"Chờ nó khóc rồi nói, hơn nữa, hiện tại chẳng phải nó rất an tĩnh sao?" Phượng Trữ Lan một
phát bắt được đôi tay không ngừng chống lại mình, thoáng dùng chút lực,
cũng đã kéo người nọ đến bên giường, tay vẫn bị hắn nắm chặt, vì thế nụ
cười trên mặt Phượng Trữ Lan càng đắc chí hơn, lúc này Long Y Hoàng đã
là miếng thịt mặc hắn xâm lược: "Sẽ không mất nhiều thời gian, chỉ là
muốn bù lại những sai sót đã qua."

Hai người gần như đã dính sát vào nhau hợp thành một, ánh sáng trong phòng mờ ảo, càng thêm ái
muội, Long Y Hoàng kinh ngạc ngẩng đầu, vừa muốn nói gì đó lại bị Phượng Trữ Lan hôn xuống.

Nụ hôn ấy triền miên, làm nàng suýt nữa trầm luân không có cách nào thoát khỏi.

Trước khi Quân Linh đến, nàng cũng đã khổ đấu với Phượng Trữ Lan một phen, y
phục cũng đã hơi lỏng đi, hiện giờ Phượng Trữ Lan mới động vài cái, y
phục cũng đã trượt xuống khuỷu tay, ẩn sâu dưới tầng tầng lớp lớp y phục là làn da trắng nõn mềm mại với những quả dâu tây hồng hồng Phượng Trữ
Lan vừa tạo ra trước đó không lâu còn chưa tan, nhìn Long Y Hoàng vì sợ
hãi mà ngực phập phồng, Phượng Trữ Lan mỉm cười, xuôi theo dấu vết đó
nhẹ nhàng gặm cắn.

Long Y Hoàng hoàn toàn không chịu nổi
kích thích thế này, mười ngón tay bám chặt vào da Phượng Trữ Lan, khẩn
trương đến mức giọng nói cũng sắc bén: "Không phải như vậy... Phượng Trữ Lan, dừng lại, dừng lại cho ta!"

Phượng Trữ Lan hoàn toàn
không nghe, một tay từ từ dời xuống eo nàng, trực tiếp kéo đai lưng ra,
tầng tầng y phục giống như hoa quỳnh nở ra...

"Phượng Trữ Lan..." Long Y Hoàng thở hổn hển, giọng nói dồn dập run rẩy, tựa như khẩn cầu: "Không phải như vậy..."

Long Y Hoàng ôm chặt Phượng Trữ Lan, tựa như chỉ cần làm thế này là tạm thời có thể xoa nhẹ tâm tư đang kinh hoàng rối loạn, gò má ửng đỏ, đôi mắt
bắt đầu mê ly.

"Đừng làm loạn... Y Hoàng..." Trầm mặc hồi
lâu đột nhiên Phượng Trữ Lan mở miệng, mà ngón tay hắn vẫn dọc theo
đường thắt lưng của nàng liên tục châm lửa.


"Ừm..." Toàn thân Long Y Hoàng run rẩy, không biết đó là do sợ hãi hay bởi trầm luân.

"Y Hoàng..." Phượng Trữ Lan cẩn thận quan sát nàng một hồi, nhìn chăm chú
cặp mắt phượng đã hoàn toàn mất đi tiêu cự, lại nhìn xuống đôi môi bị
mình hôn đỏ ửng, nở nụ cười, nhẹ nhàng gọi một tiếng, lại đặt xuống nụ
hôn triền miên.

"Y Hoàng, cho ta..."

Tầng lụa
mỏng manh phất phơ che đi tình huống trên giường, chỉ nhìn thấy mơ hồ
hình bóng hai người đang quấn lấy nhau, ngoài ra, còn có tiếng thở dốc
cùng rên rỉ truyền ra làm người ta đỏ mặt tim đập thình thịch.

Lúc này đây, Long Y Hoàng đã hoàn toàn thua thê thảm, chút cơ hội xoay chuyển cũng không có.

Mười ngón tay siết chặt lấy nhau, mang theo rung động chưa từng có cùng một
chút hưng phấn, một chút kích thích, hai người dần dần dung hợp.

Sóng cả ba đào mênh mông mãnh liệt ập lại, làn sóng trong veo vuốt ve vỗ về
bờ đá, xóc nảy phập phồng, cũng chỉ có Long Y Hoàng cùng Phượng Trữ Lan
tựa sát vào nhau, hai bên mới có thể tìm được cảm giác an toàn.

Bình sứ trong phòng được cắm những cành hoa mai kiều diễm, băng tuyết tan
dần, hóa thành giọt sương từ từ trượt xuống trên cánh hoa mềm mại...

Long Y Hoàng mở to mắt nhập nhèm, cả người chui vào trong chăn, không khí mờ ám trong phòng còn chưa tan đi, hơi thở ái muội nồng đậm vờn quanh
nàng, bên trong chăn, vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể cực nóng của hai
người.

Mặt nàng xám như tro, trong đầu nàng trình diễn một
lần lại một lần tình cảnh nóng bỏng mới diễn ra vừa rồi, trong nhất thời ai oán liên tục.

Nàng sai, nàng hoàn toàn sai, phải lợi
dụng thời cơ chạy thẳng đi, vì sao lại ngây ngốc ở lại bị Phượng Trữ Lan khi dễ thế này...

Tuy cả người đã cực kỳ rã rời, nhưng dù
làm thế nào cũng không ngủ được, Long Y Hoàng trợn tròn mắt, chỉ cảm
thấy toàn thân như muốn rời rạc.

Hừ... Tên Phượng Trữ Lan
kia còn nói sẽ không mất nhiều thời gian lắm đâu, rốt cuộc tại sao hắn
lại có tinh thần dồi dào, sự việc vừa xong thì trời cũng đã tối...

Long Y Hoàng im lặng giữ lại hai giọt nước mắt cá sấu, yếu ớt nằm úp trên giường, từ từ từ từ chìm vào trong mộng.

Nửa khắc trước, Phượng Trữ Lan còn nằm bên cạnh ôm lấy nàng, sau đó Phượng
Kỳ Hàn khóc hai tiếng, không đợi nàng có động tĩnh, hắn đã đi xuống
trước.

Như vậy cũng tốt... Dù sao lúc này nàng cũng không có sức lực dư thừa, cũng không thể đi săn sóc Kỳ Hàn...

Không đúng, cái gì gọi là cũng tốt, nàng biến thành như vậy, trách ai!

Long Y Hoàng mới vừa nhắm mắt lại, bên giường lại truyền đến tiếng bước
chân, tiếp theo, hình như có ai đó đặt một vật gì cạnh gối đầu, giọng
Phượng Trữ Lan mang theo thích ý cùng thỏa mãn, thậm chí còn có vênh
vang đắc ý, nhẹ nhàng rơi vào tai nàng: "Kỳ Hàn vừa được nhũ mẫu cho ăn
no, nên ta ôm nó lại đây."

Long Y Hoàng mới có một chút động lực cùng tinh thần, mở mắt ra, quả nhiên thấy Phượng Trữ Lan ôm Kỳ Hàn, đặt ở cạnh gối đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hàn đầy vui vẻ vì được ăn uống no nê... Long Y Hoàng vươn tay ra, muốn sờ sờ cái mặt trắng mịn
mập mạp của nó, mới vừa rời khỏi chăn lập tức cảm thấy lạnh lẽo, vừa
nhìn, ừm, cánh tay mình quả thật không tệ, tinh tế mảnh khảnh, làn da
cũng hoàn hảo... Khoan đã! Bây giờ cái nàng muốn quan tâm không phải
điều này!

Long Y Hoàng tức đến khó thở, vội vàng rụt tay về, sắc mặt khi thì trắng lúc lại xanh -- đến bây giờ nàng còn chưa có mặc
quần áo, da tay lộ ra cũng chẳng có gì lạ.

Phượng Trữ Lan
nghiêng người ngồi ở bên giường, rất rất dịu dàng, hắn sờ sờ tóc Long Y
Hoàng, nhìn nhìn dấu hôn mình để lại trên cổ nàng, nở nụ cười: "Đứng lên đi, nên ăn tối thôi, nhìn xem, Kỳ Hàn cũng ăn no, nàng muốn mình bị đói sao?"

Long Y Hoàng càng chui vào trong chăn, sống không
bằng chết than thở: "Đau thắt lưng... Phượng Trữ Lan, ngươi nói đi tại
sao ngươi lại dùng sức như thế làm gì chứ... Cái eo đáng thương của ta
a... Giống như bị bẻ gãy..."

"Được rồi, để ta xoa bóp giúp
nàng." Nói xong Phượng Trữ Lan vươn tay chui vào chăn, Long Y Hoàng sợ

tới mức nhanh chóng trốn sang một bên.

"Không cần không
cần..." Long Y Hoàng kéo chăn, bọc mình kỹ càng, vội vàng nói: "Phượng
Trữ Lan, ngươi đi ra ngoài trước đi, tự ta sẽ thay quần áo."

"Không phải nói thắt lưng rất đau sao..."

"Không đau không đau, ha ha... Hiện tại rất tốt." Long Y Hoàng cố chấp cười nói.

Nàng duỗi thẳng lưng, thừa dịp Phượng Trữ Lan quay đầu gọi cung nữ nhe răng trợn mắt, vẫn rất đau a...

Nhận lấy y phục từ tay cung nữ, Phượng Trữ Lan tự tay cầm lấy đưa đến bên
giường cho Long Y Hoàng, ánh mắt này, thái độ này, thật sự vô cùng dịu
dàng không giả dối, chậc chậc, nhìn xem ánh mắt đó kìa, ấm áp giống như
ánh mặt trời ngày xuân.

Long Y Hoàng thấy xấu hổ, cách đó không lâu, ánh mắt Phượng Trữ Lan hừng hực lửa gần như muốn thiêu đốt nàng.

"Nếu không, ta giúp nàng mặc nhé." Nhìn Long Y Hoàng đã lâu chưa động đậy, Phượng Trữ Lan có thiện ý nói.

"Không cần không cần không cần không cần! Ta tự mình làm, ta tự mình làm
được..." Long Y Hoàng nhanh chóng cầm lấy y phục che ngực, cười gượng
hai tiếng: "Ngươi ôm Kỳ Hàn ra ngoài trước đi, để tránh ta không cẩn
thận đụng phải nó."

Phượng Trữ Lan gật gật đầu, một tay ôm
lấy con trai đang được quấn như lạp xưởng, đứng lên, đẩy bức màn ra,
bóng dáng dần dần biến mất. Nhìn Phượng Trữ Lan đã đi xa, Long Y Hoàng
chầm chậm bắt tay vào chăn mò mẫm, đau đến méo miệng, không dám lộn xộn, cuống quít mặc quần áo vào.

Lúc Long Y Hoàng đi ra tư thế
cực kỳ mất tự nhiên, nhất là phần eo cùng hạ thân, động một chút liền
đau đau nhức nhức, làm nàng liên tục xuýt xoa, suýt nữa không đứng thẳng lưng được, ra ngoài phòng, nàng liếc mắt nhìn người đã ngồi trước bàn
cơm, đang ôm một đứa bé chơi đùa -- Phượng Trữ Lan.

Long Y
Hoàng đành chịu, chỉ có thể lê tấm thân bước từng bước cứng ngắc đi đến
trước bàn, hai tay chống trên mặt bàn từ từ ngồi xuống ghế, âm thầm chịu đựng đau nhức, suýt nữa cắn nát môi.

"Ta đã sai người chuẩn bị nước ấm cho nàng, lát nữa nàng ngâm mình một chút, có lẽ sẽ cảm thấy đỡ hơn nhiều." Phượng Trữ Lan nhìn cơ thể nàng cứng ngắc, cười nói.

Không công bằng! Tại sao người mệt lã là nàng, còn kẻ đầu têu là Phượng Trữ
Lan lại nhìn rất thoải mái, vẻ mặt lại còn hồng hào hơn, nét u buồn mọi
ngày cũng không còn.

"Ta muốn ôm Kỳ Hàn." Long Y Hoàng vươn tay.

"Được." Phượng Trữ Lan nhanh nhẹn giao Kỳ Hàn cho nàng, hai tay vừa rảnh, lập
tức cầm chiếc đũa gắp đồ ăn: "Nàng ăn nhiều một chút, nhất định là rất
mệt mà."

Xong, lời hắn vừa thốt ra, các cung nữ bên cạnh bắt đầu che miệng cười trộm.

Đột nhiên Long Y Hoàng cảm thất thực sự hận không thể biến mất khỏi đây ngay lập tức...

Phượng Kỳ Hàn còn quá nhỏ, hiện chỉ kêu y y a a, hai cánh tay mập mạp hồng
hồng kéo cổ áo Long Y Hoàng ra, Long Y Hoàng dở khóc dở cười, chỉ có thể gỡ từng cánh tay của nó ra: "Kỳ Hàn, đừng quậy, nương muốn ăn cơm."

Phượng Kỳ Hàn không nghe lời, ngửa gương mặt nhỏ nhắn, hai tay túm vào phía
trước, nhẹ nhàng chộp vào những dấu hôn lồ lộ in trên cổ Long Y Hoàng.

Long Y Hoàng nhất thời cả kinh, mặt mày biến sắc, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về phía Phượng Trữ Lan, ánh mắt đó như muốn lăng trì xẻ thịt
người đối diện, một lần lại một lần càn quét trên mình Phượng Trữ Lan.

Phượng Trữ Lan thấy nàng uy hiếp, chỉ có thể cười khổ ôm Phượng Kỳ Hàn về: "Kỳ Hàn đừng làm ồn, mẫu thân con phải ăn cơm."

Long Y Hoàng tức đến phát run, ngay cả cầm đũa cũng không nổi, cuối cùng vỗ
bàn đứng lên, lời lẽ nghiêm chỉnh: "Ta muốn đi tắm trước."

Nước trong thùng tắm gỗ đàn hương đã ấm, hơi nóng lượn lờ, những đóa hoa đỏ hồng lơ lửng trôi trên mặt nước.

Ngâm mình trong nước ấm, cảm thấy thoải mái vô cùng, đau nhức ở eo cũng nhẹ
dần, Long Y Hoàng thở dài, vén vén mái tóc dài ướt đẫm sang một bên, tựa người vào vách thùng nhắm mắt lại.

Không biết tại sao, nàng vẫn không quên được hình ảnh vừa rồi, cảnh xuân kiều diễm khắp phòng
làm nàng hận không thể chui đầu xuống nước, nín thở chết đi.

Xoa xoa cánh tay, nàng vừa cúi đầu, sắc mặt như sung huyết.

Phượng Trữ Lan để lại nhiều dấu hôn trên người mình thế này, lớn có nhỏ có,
nào đậm nào nhạt, màu sắc so với cánh hoa thả trên mặt nước còn diễm lệ
hơn

Nàng tiếp tục khóc thét, dựa vào thành bồn mà nghẹn ngào.

Một lát sau, bên ngoài lại truyền đến giọng Phượng Trữ Lan: "Đừng ngâm lâu quá, thức ăn sẽ nguội mất."

Long Y Hoàng không để ý tới hắn, tiếp tục ngâm mình trong nước.

Lại một lát sau, nàng nghe thấy tiếng đóng cửa, không khỏi kinh ngạc, đang
chuẩn bị đứng lên để hỏi rõ ràng, lại thấy Phượng Trữ Lan đi qua bình
phong, đến trước mặt nàng.

Long Y Hoàng dứt khoát trốn vào
trong thùng tắm, Phượng Trữ Lan liền vươn tay vào trong nước vớt nàng
ra, giống như mò cá, ngay cả y phục bị ướt cũng không quan tâm, giọng
điệu oán trách: "Nước cũng đã lạnh, lại còn ngâm tiếp sẽ ngã bệnh, nàng
cho rằng mình bệnh chưa nặng sao?"


Cả người trần như nhộng, toàn thân Long Y Hoàng ướt đẫm, chỉ cúi đầu trầm mặc.

Phượng Trữ Lan ôm lấy nàng, đi đến bên cạnh bình phong, kéo tấm khăn lông đã
được chuẩn bị xuống, trùm lấy nàng, nhẹ nhàng lau bọt nước cho nàng.

Long Y Hoàng có phần nhận không nổi: "Phượng Trữ Lan, ta tự mình có thể ..."

"Đừng cãi." Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, dễ dàng đem những lời còn lại mà Long Y Hoàng muốn nói nhét vào bụng.

Lau khô người sạch sẽ cho nàng xong, Phượng Trữ Lan lại tiếp tục lau tóc
giúp nàng: "Ngâm mình thế nào mà tóc ướt cả vậy, lát nữa không được phép để ướt mà ngủ."

Long Y Hoàng chỉ có thể gật đầu, hai tay vòng trước ngực, giữ chặt tấm khăn lông trên người.

Tóc cũng lau khô được một hai phần, đã làm người tốt thì làm đến cuối cùng, Phượng Trữ Lan tiện thể cầm y phục mặc vào cho nàng, Long Y Hoàng lén
nhô đầu nhìn ra bên ngoài, cũng không còn một cung nữ nào.

Được người hầu hạ, không phải nàng chưa từng hưởng thụ lần nào, nhưng được
Phượng Trữ Lan... Ách, quả thật cả người Long Y Hoàng đều không được tự
nhiên.

Y phục đã được mặc vào hoàn chỉnh, Phượng Trữ Lan lại cẩn thận thắt đai lưng giúp nàng, vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ.

Làm xong tất cả, lúc Long Y Hoàng đang chuẩn bị đi ra ngoài, chợt cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, cả người lại bị ôm đi.

Nàng muốn khóc, tại sao Phượng Trữ Lan làm thế này, là muốn chân nàng chỉ dùng để trang trí thôi sao?

Đặt Long Y Hoàng trên ghế cạnh bàn cơm, Phượng Trữ Lan lại xoay người đi
thay y phục, Long Y Hoàng quay đầu nhìn thoáng qua khắp nơi: "Kỳ Hàn
đâu?"

"Ngủ."

"A." Long Y Hoàng lại chuyển tầm
mắt về, vừa nhìn phát hiện thức ăn lúc nãy đã được đem xuống, đổi thành
một chén lớn canh gà nhân sâm cùng một chén lớn cháo tổ yến, cộng thêm
mấy món ăn nhỏ.

Phượng Trữ Lan này, tên phá gia chi tử, lại đi lãng phí lương thực, hừ!

"Ăn nhanh đi, cũng đã trễ rồi, ta không tin nàng không đói bụng." Phượng
Trữ Lan thay y phục xong, từ trong phòng đi ra, toàn thân sạch sẽ thoải
mái.

Long Y Hoàng lại đành phải cúi đầu húp cháo.

So với kẻ khác nàng phải biết rõ hơn, nếu không phải tại mình ngâm mình
trong nước quá lâu, thức ăn cũng sẽ không đến mức nguội lạnh, cũng không đến mức làm Phượng Trữ Lan lại đi chuẩn bị phần thức ăn mới... Hơn nữa, đầu sỏ gây tội lãng phí lương thực là nàng...

Đang lúc nàng vô cùng ảo não ân hận, bất tri bất giác Phượng Trữ Lan đã ngồi xuống
cạnh nàng, tay chống cằm, vẻ mặt bình tĩnh cười cười, nhìn nàng không
tha.

Long Y Hoàng suýt nữa ăn không nổi nói: "Ngươi chưa ăn cơm? Nếu không... Bây giờ cùng ăn một ít đi." Nàng cẩn thận hỏi.

"Ta ăn rồi."

Long Y Hoàng tiếp tục vùi đầu húp cháo, bỗng cảm thấy tối tối, thình lình
ngẩng đầu, nhìn mặt Phượng Trữ Lan rất gần mình, tim đập liên hồi, thìa
trong tay cũng rơi xuống đất.

"Đừng!" Nàng vội vàng ngăn cản hắn.

Phượng Trữ Lan coi nhẹ động tác của nàng, nhẹ nhàng chạm môi nàng, cũng không
có thêm động tác gì, sau đó cười nhẹ nói: "No rồi?"

"Ách... No rồi..." Long Y Hoàng choáng váng.

"Chúng ta đi nghỉ ngơi thôi." Nói xong, Phượng Trữ Lan ôm lấy nàng khỏi ghế.

Long Y Hoàng buồn bực, tại sao trước đây nàng không phát hiện ra, Phượng Trữ Lan đúng là rất thích ôm người.

Song ...

Long Y Hoàng nhanh chóng đẩy hắn ra, phòng bị cẩn thận: "Không, không nên..."

"Yên tâm đi, ta không làm gì đâu, ta biết nàng rất mệt, hơn nữa nếu tiếp tục thì cơ thể nàng sẽ không chịu nổi." Phượng Trữ Lan sủng nịch cười, vẻ
mặt rực rỡ...

Dù hắn đã cam đoan rất nhiều lần, nhưng Long Y Hoàng vẫn không dám gần hắn chút nào.

Có câu một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, hơn nữa con rắn này là đại mãng xà Phượng Trữ Lan …

Long Y Hoàng bước đi trước tới bên giường, thấy Kỳ Hàn nằm ở chính giữa đã
ngủ say, gương mặt phúng phính đáng yêu, khiến người ta muốn nhéo một
cái.

Thoáng thấy Phượng Trữ Lan cũng đã đi tới, Long Y Hoàng nhanh chóng lủi vào giường, nằm bên trong.

Phượng Trữ Lan cũng từ từ nằm xuống giường, giữa hai người đã có Kỳ Hàn ngăn cách.

Có Kỳ Hàn ở giữa làm phòng tuyến an toàn, Long Y Hoàng yên tâm rất nhiều, xoay người lại, ôm lấy nó.

Ở cùng một chỗ với con mình, cảm giác rất hạnh phúc...

Nàng ôm lấy Phượng Kỳ Hàn, Phượng Trữ Lan nằm ở bên ngoài cũng xoay người
một cái, duỗi tay ôm lấy hai mẹ con họ, Long Y Hoàng ngẩng đầu, thì thấy Phượng Trữ Lan đã nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên một tia cười thỏa
mãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận