"Khụ khụ..." Người trên giường ho khan vài tiếng, hơi hơi khẽ động đôi môi tái nhợt khô nứt, khẽ mở mắt.
Con ngươi đen láy sáng ngời, làm người ta điên đảo hồn phách.
Phượng Trữ Lan cố sức mở to mắt, dù tầm nhìn hơi mơ hồ, nhưng thần trí vẫn
thanh tỉnh, thân thể chết lặng từ từ khôi phục tri giác, hắn cảm thấy cả người như đang bị xâu xé, đau đến mức ngay cả hít thở cũng rất khó
khăn.
Cạnh giường có người đang ngồi, hắn cố gắng nhìn nhìn, vẫn không nhìn rõ gương mặt người nọ, nhưng biết đó không phải Long Y
Hoàng, xem ra hẳn là một vị thái y.
Không khỏi có chút thất
vọng, Phượng Trữ Lan lại thử cố gắng phát âm, nhưng ngoại trừ âm tiết
khàn khàn, ngay cả một chữ đầy đủ hắn cũng không nói hoàn chỉnh.
Thái y bên cạnh thấy động tác nhỏ xíu của hắn, không khỏi kinh hỉ, vội vàng nói: "Thái tử đã tỉnh!"
Trong chốc lát, căn phòng yên tĩnh lại có thêm sức sống, vài người khẽ thì thầm nói chuyện, hình như rất vui mừng.
Phượng Trữ Lan lắc đầu, hắn không phải muốn cái này, hắn muốn chính là...
"Khụ khụ... Y... Hoàng..." Giãy dụa hồi lâu, cuối cùng hắn cũng đem cái tên
mà mình khắc sâu trong lòng phát thành tiếng, từng chữ từng chữ tâm
huyết: "Y Hoàng... Khụ khụ..."
"Phượng Trữ Lan, ta đây!" Ở
phía đầu giường đột ngột phát ra tiếng, một bóng người lọt vào trong mắt hắn, gạt thái y sang một bên, sau đó bắt lấy tay lạnh lẽo của Phượng
Trữ Lan, vừa vội vừa vui: "Phượng Trữ Lan, cuối cùng chàng cũng tỉnh!"
Phượng Trữ Lan nghĩ rằng... Nàng sẽ không ở đây.
Vừa nghe thấy giọng nói vội vàng vì mình chợt cảm giác vết thương cũng không đau lắm.
"Y Hoàng..." Hắn giật giật tay đang muốn ngồi dậy, Long Y Hoàng nhanh
chóng đè chặt lấy hắn, nói: "Chàng đừng lộn xộn! Cẩn thân vết thương nứt ra."
Phượng Trữ Lan bất động, nghiêng đầu, nâng mắt nhìn Long Y Hoàng, bây giờ, hắn đã thấy rõ ràng.
Đôi mắt Long Y Hoàng sưng đỏ, giọng cũng khàn khàn, xem ra đã khóc rất nhiều.
"Phượng Trữ Lan... Cũng may chàng đã tỉnh..." Giọng Long Y Hoàng kích động lại
nghẹn ngào, nàng chậm rãi cầm tay Phượng Trữ Lan đặt lên má, cảm giác
vẫn rất lạnh, giọng run rẩy: "Chàng làm ta sợ muốn chết..."
Phượng Trữ Lan nở nụ cười, đôi mắt như trân châu đen: "Y Hoàng khờ..."
Long Y Hoàng càng nắm chặt tay hắn hơn, nước mắt như đê vỡ: "Chàng có biết
không chàng đã hôn mê tròn một ngày đêm! Thái y nói mất máu quá nhiều,
rất nguy hiểm, suýt nữa đã hù chết ta..."
Thấy Long Y Hoàng khóc đến mức không để ý gì cả, lòng Phượng Trữ Lan mềm mại như nước,
hắn còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng cổ họng khô nứt đầy đau đớn, thậm chí hắn không thể nói hết một câu.
Thái y vừa bị Long Y
Hoàng gạt sang một bên từ ngoài đi vào, trong tay còn cầm chén thuốc,
đưa đến cho Long Y Hoàng, nói: "Thái tử bây giờ còn rất suy yếu, xin
Thái tử phi nương nương khuyên nhủ Thái tử uống thuốc, từ từ sẽ bình
phục."
Long Y Hoàng gật đầu, lau nước mắt, nhận lấy chén
thuốc, tay vẫn còn run, chén vẫn còn nóng, nhưng nàng không dám buông
tay, cầm thìa cẩn thận khuấy đều để hơi nóng tỏa ra nhanh hơn, chờ thuốc bớt nóng.
Phượng Trữ Lan nhìn nhất cử nhất động của nàng,
cũng không muốn dời mắt, Long Y Hoàng rất cẩn thận múc một muỗng thuốc
đưa đến miệng Phượng Trữ Lan, hắn ngoan ngoãn hé miệng, chậm rãi uống
hết.
Động tác đút thuốc không ngừng, chén đã gần thấy đáy,
Phượng Trữ Lan cũng cảm nhận được cổ họng cũng đỡ hơn lúc đầu rất nhiều, lúc này thấy Long Y Hoàng không bị tổn hại gì, hắn cũng an tâm hơn
nhiều, nhưng có một chuyện vẫn luôn khiến hắn bứt rứt: "Đúng rồi... Kỳ
Hàn..."
Tay Long Y Hoàng run lên, thuốc trong muỗng suýt nữa đã đổ vào người Phượng Trữ Lan, nàng nhanh chóng đặt muỗng vào bát: "Kỳ Hàn bị cướp đi, đến bây giờ còn chưa có tin tức..." Nói đến đây, nàng
không kềm được đau đớn, nhưng càng không đành lòng thấy Phượng Trữ Lan
vì thế mà tự trách bản thân, dứt khoát đem tâm tình đau đớn chôn xuống:
"Bất quá, Phượng Trữ Lan, nếu bọn họ cướp đi Kỳ Hàn, nhất định sẽ lấy nó làm con tin, hẳn là bây giờ Kỳ Hàn cũng không bị gì cả, điều quan trọng bây giờ là sức khỏe của chàng..."
Chuyện của Kỳ Hàn đừng làm ảnh hưởng đến Phượng Trữ Lan chữa thương mới tốt.
Phượng Trữ Lan... Đã cố gắng hết sức rồi.
Thần sắc hắn đau khổ, túm lấy y phục Long Y Hoàng hạ mi nói: "Ta rất xin lỗi nàng... Ta quả thật không bảo vệ chu toàn cho mẹ con nàng... Kỳ Hàn bị
cướp đi, ngay cả nàng cũng bị hoảng sợ..."
"Cái này cũng
không trách chàng được, tình cảnh lúc đó hỗn loạn, bọn chúng người đông
thế mạnh, cho dù võ công chàng có cao cường đến đâu cũng không thể phân
thân ra được... Hôm đó đi vào chỉ có một tên hắc y nhân, trách ta mới
đúng, ta lại để mặc tên đó mạnh mẽ cướp lấy Kỳ Hàn, ta mới là kẻ vô dụng nhất..." Tay Long Y Hoàng đặt lên mu bàn tay hắn, đầu ngón tay thấm
lạnh, vẻ mặt đau đớn tự trách.
"Đúng rồi, đây là đâu?" Phượng Trữ Lan không muốn Long Y Hoàng tiếp tục tự trách mình, vội vàng đổi đề tài.
"Chỗ này là huyện Lâm Xuyên, là thị trấn gần nơi hắc y nhân tập kích, lúc đó chàng hôn mê, không chịu được tác động mạnh, cho nên đành phải tạm ở
đây, chờ chàng tỉnh lại sẽ quyết định có nên hồi cung không." Long Y
Hoàng đáp.
"Không chỉ có như thế đâu... Chỉ sợ dù ta không
bị thương, phụ hoàng với mẫu hậu cũng sẽ không quyết định hồi cung ngay
lập tức," Trong mắt Phượng Trữ Lan đột nhiên lóe lên ánh sắc bén: "Vui
vẻ xuất cung du ngoạn, nửa đường gặp phải thích khách mà hoảng sợ lập
tức hồi cung ẩn núp để an toàn, đó chẳng phải sẽ khiến cho thiên hạ chê
cười triều định nhu nhược sao? Sợ là, phải đợi chuyện này xử lý xong,
mới có thể hồi cung."
"Chàng đừng nghĩ nhiều thế nữa, bây
giờ phải nghỉ ngơi cho tốt, chuyện đó, đương nhiên sẽ có người khác
lo..." Long Y Hoàng xoa vai hắn, tươi tắn nói: "Thái y nói, may mắn Xích huyết lưu sao không gây ảnh hưởng gì cho chàng, bằng không thì chàng
vừa nổi giận vận công sớm đã độc huyết công tâm mà chết." Nói tới đây,
Long Y Hoàng thật vui mừng khi có cảm giác sống sót sau tai nạn.
"Tại sao lại không gây ảnh hưởng gì đến ta? Ta thấy có rất nhiều Ngự lâm
quân vì nó mà ngã xuống... Y Hoàng?" Phượng Trữ Lan không khỏi nghi
hoặc.
"Ha ha... Đó chứng mình ràng chàng hồng phúc tề thiên, mọi việc tất có thần tiên phù hộ." Long Y Hoàng nói có lệ, lại bắt đầu
lảng sang chuyện khác: "Chàng hôn mê hơn một ngày, hẳn đã đói bụng? Muốn ăn những gì? Ta lấy cho chàng."
Dứt lời, Long Y Hoàng đưa chén thuốc cho thái y, thuận tiện hỏi: "Thời gian này, Thái tử ăn gì là tốt cho thân thể nhất?"
"Thái tử không bị trúng độc, nhưng thương tích trên người rất nặng, hơn nữa
mất máu quá nhiều... Ăn nhiều thứ bổ máu là được, kỵ chua cay cùng dầu
mỡ, thức ăn cứng cũng không nên ăn nhiều..." Thái y nói xong, mắt thấy
Long Y Hoàng muốn đứng dậy, nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng: "Thái tử phi nương
nương, ngài đã hơn một ngày không chợp mắt, lại lo lắng nhiều việc...
Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, vi thần sợ thân thể của ngài sẽ không chịu nổi..."
"Thái y, trách nhiệm của ngươi lúc này là săn sóc
Thái tử cẩn thận, những chuyện khác không cần ngươi phí tâm!" Long Y
Hoàng trừng hắn ý bảo hắn câm miệng: "Giờ hẳn là lúc nên thay thuốc, vừa lúc, ta đến phòng bếp xem, ngươi trước giúp Thái tử thay thuốc đi."
"Vâng, Thái tử phi." Thái y biết mình lắm miệng, nhanh chóng vâng dạ.
"Y Hoàng..." Phượng Trữ Lan lo lắng nhìn nàng, không chờ hắn nói hết câu,
Long Y Hoàng cũng đã đi trước một bước: "Câm miệng, lát nữa ta sẽ quay
lại, ai nói gì cũng tin, đều là bịa đặt, ta sẽ không sao, không yếu đuối như chàng nghĩ."
Long Y Hoàng lúc này mới đứng lên, nhưng chưa kịp đi thì cung nữ canh cửa đã hô: "Tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Long Y Hoàng vừa nhìn lại quả nhiên là Hoàng hậu phong trần mệt mỏi đang
chạy lại đây, xiêm y lộng lẫy bên trong tấm áo choàng vẫn quý khí bức
người: "Thái tử đã tỉnh?"
"Mẫu hậu." Long Y Hoàng cúi người, nhẹ nhàng lên tiếng.
Hoàng hậu không nhìn nàng, vội vàng chạy thẳng đến giường, đau lòng vạn phần
bắt lấy tay Phượng Trữ Lan: "Thái tử, hoàng nhi...Con hù chết mẫu hậu,
để mẫu hậu xem xem, tại sao lại bị thương nặng đến thế này..."
Phượng Trữ Lan cười khổ một tiếng, nhìn biểu hiện của Hoàng hậu cười nhạt,
nhưng vẫn giả bộ dáng con ngoan: "Mẫu hậu đừng quá lo lắng, nhi thần
không sao."
"Thái y," Hoàng hậu liếc mắt, chiếu thẳng vào thái y đang đứng cạnh Thái tử: "Tình trạng của Thái tử ra sao?"
"Xin Hoàng hậu an tâm," thái y chắp tay thở dài, nói: "Nếu Thái tử đã tỉnh
sẽ không còn đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày, sẽ hồi phục, nhưng muốn hoàn toàn khỏi hắn... E là tốn khá nhiều thời gian."
"Vậy thì tốt..." Hoàng hậu vỗ ngực, bỗng nhiên quay người lại, đôi mắt nhìn
thẳng Long Y Hoàng, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc: "Thái tử phi, không
phải Bổn cung muốn trách ngươi, nhưng ngươi xem đi, từ trước đến giờ,
ngươi có làm chuyện gì khiến Bổn cung yên tâm chưa? Đầu tiên là nhiều
lần lén xuất cung, mỗi lần quay về đều bị thương, sau đó ở trong cung
lại gây náo loạn ảnh hưởng đến Bổn cung, hai tháng trong Bình Tâm điện
còn chưa biết sai sao, đến khi sinh ra hoàng thái tôn, Bổn cung niệm
tình người lần đầu làm mẹ, cũng không để ngươi phải tham dự vào việc của hậu cung, nhưng ngươi tự xem lại mình đi, Thái tử vì ngươi mà nhiều lần bị thương, đến cả hoàng thái tôn bây giờ cũng không rõ tung tích! Thái
tử phi, ngươi có gì muốn nói không!"
"Nhi thần không lời nào để nói..." Long Y Hoàng không muốn tranh cãi với bà ta, giọng điệu mềm
xuống, hơn nữa, nếu giờ nàng tranh cãi ầm ĩ với hoàng hậu, người đầu
tiên bị tổn thương là Phượng Trữ Lan: "Mẫu hậu muốn trách, thì cứ trách
nhi thần."
"Hừ, niệm tình ngươi đã nhiều ngày không nghỉ
ngơi luôn cùng thái y điều chế thuốc giải độc cho các tướng sĩ, với lại, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, dù sao cũng không nghĩ đến giữa đường gặp phải thích khách... Nhìn thái độ ngươi biết rõ sai
sót của mình, Bổn cung tạm thời bỏ qua," hoàng hậu lạnh lùng hừ vài
tiếng, lại xoay người kéo chăn đắp cho Phượng Trữ Lan: "Bổn cung đã phái ra vài trăm tử sĩ nhanh nhạy lục soát nơi hoàng thái tôn và hắc y nhân
mất tích, trong lúc này, ngươi nhất định phải tận tâm tận lực chăm sóc
Thái tử! Nếu Thái tử có gì bất trắc, Bổn cung sẽ không mềm lòng!"
"... Đa tạ mẫu hậu phá lệ khai ân." Long Y Hoàng khuỵu gối, nét mặt không biểu hiện gì.
"Thái tử đã mê man cả ngày, giờ tỉnh lại, hẳn cũng đói bụng, Thái tử phi,
phiền ngươi đi xuống bếp, sai đầu bếp làm thức ăn rồi bưng về đây, thái y cũng đi đi, nhớ phải dặn đầu bếp những thứ Thái tử không được ăn, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót gì." Hoàng hậu lạnh lùng phân phó.
"... Vâng, mẫu hậu, nhi thần lĩnh mệnh." Long Y Hoàng đáp.
Nàng thật sự không muốn khinh thường hoàng hậu, nhưng không khinh thường thì trong lòng lại thấy khó chịu!
Vốn dĩ nàng cũng muốn đi xuống phòng bếp, giờ thấy thế nào cũng giống như đợi bà ta ra lệnh nàng mới đi.
Long Y Hoàng đang muốn đi ra ngoài, chợt ngoài cửa vang lên tiếng trẻ con
đang khóc, cả người chấn động, Phượng Trữ Lan cũng giật nhiên không kém.
Cung nữ giữ cửa bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, thống lĩnh Ngự lâm quân cầu kiến!"
"Mau truyền." Vẻ mặt Hoàng hậu hài lòng lộ ra ngoài.
Chỉ chốc lát, một người thân áo giáp đen đi vào, trong lòng ôm một đứa bé
được tấm chăn màu vàng kim bao bọc, nhìn thái độ của hắn vô cùng thận
trọng.
Long Y Hoàng nhìn đứa bé trong lòng hắn, chợt cảm
thấy rất khó thở -- nàng có lẽ sẽ nhận nhầm người chăng, nhưng khúc thịt đứt ra từ người mình, cho dù bị che mắt, nàng cũng nhận ra được.
Long Y Hoàng tiến lên một bước, bất giác vươn hai tay ra: "Kỳ Hàn..."
Thống lĩnh Ngự lâm quân nhìn nàng xin lỗi, không giao đứa trẻ cho nàng, đi
thẳng về trước quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu: "Mạt tướng không phụ lòng
coi trọng của Hoàng hậu nương nương, đã tìm được Hoàng thái tôn."
"Kỳ Hàn..." Long Y Hoàng bất chấp tất cả, từng đến bên cạnh Thống lĩnh Ngự lâm quân: "Mau đưa Kỳ Hàn cho ta."
"Đưa cho ngươi? Ngươi đã sơ sẩy, giờ may mắn Bổn cung đã tìm được Hoàng thái tôn, vậy thì lần sau? Hoàng thái tôn chẳng phải sẽ mất mạng?" Hoàng hậu không để ý tới nàng, ôm đứa bé vào lòng, đứng lên: "Y Hoàng, Thái tử
phi, trước khi ngươi học được thận trọng là như thế nào, Bổn cung vẫn
nên giúp ngươi chăm sóc hoàng thái tôn, về phần ngươi, hiện giờ việc
quan trọng trước mắt chính là chăm sóc cho Thái tử cẩn thận, không nên
phân tâm, chờ khi thời cơ chín mùi, Bổn cung sẽ trả đứa con lại cho
ngươi." Hoàng hậu cười đắc ý, ôm chặt đứa nhỏ, quay đầu nhìn Phượng Trữ
Lan, nói: "Hoàng nhi, con nên chú tâm nghỉ ngơi dưỡng sức rõ chưa? Đừng
bận tâm gì về đứa bé này, con phải biết, con còn có chuyện quan trọng
khác phải làm, tuyệt đối không thể ngã xuống."
Phượng Trữ
Lan cố hết sức nâng người đứng dậy, vết thương ở lưng rất đau đớn, nhưng hắn cố gắng chịu đựng: "Mẫu hậu, ngài không thể mang Kỳ Hàn đi!"
"Ai nói Bổn cung muốn mang nó đi? Bổn cung chỉ là muốn giúp các con chăm
sóc nó cho tốt thôi, hơn nữa, sau này các con nếu rỗi rãi, có thể đến
chỗ Bổn cung thăm nó." Hoàng hậu cách giường khá xa, lại nói: "Thế Bổn
cung sẽ không quấy rầy con dưỡng thương, hoàng thái tôn khóc nhiều thế
này, hẳn là đói bụng, Bổn cung đi tìm nhũ mẫu cho nó."
Hoàng hậu như đang khiêu khích, nụ cười trên môi hiền hòa, ôm đứa bé bước đi.
"Mẫu hậu!" Long Y Hoàng muốn bước lên chặn đường, nhưng Thống lĩnh Ngự lâm quân lúng túng ngăn nàng lại.
"Thái tử phi, xin đừng xúc động!"
Long Y Hoàng đang sốt ruột, nhưng lại bị tên Thống lĩnh đó ngăn cản không
thể bước lên được nửa bước, "Bùm" một tiếng, trực tiếp quỳ rạp xuống
đất, như muốn khóc: "Mẫu hậu! Đừng mang Kỳ Hàn đi! Nhi thần biết sai
rồi, sau này nhi thần tuyệt đối sẽ không sơ sẩy như thế nữa, sau này
nhất định không để Kỳ Hàn chịu bất kỳ tổn thương nào! Cầu ngài đừng mang Kỳ Hàn đi!"
"Y Hoàng, ngươi là một người thông minh," Hoàng hậu từ cao nhìn xuống nàng, nụ cười quỷ dị khó lường: "Ngươi có biết
điều Bổn cung muốn là gì, muốn đứa nhỏ? Có thể, chờ ngươi ngẫm nghĩ rõ
ràng, lại đến tìm Bổn cung!"
"Mẫu hậu!" Long Y Hoàng hô tê tâm liệt phế.
"Y Hoàng, Bổn cung đi trước, không thể để Hoàng thái tôn bị đói được."
Hoàng hậu quan sát nàng, vẫn cười, cũng không cho nàng thêm một nửa cơ
hội gì, bước nhanh ra khỏi phòng.
"Mẫu hậu! Mẫu hậu!" Nàng
nhanh chóng đứng lên, muốn đuổi theo, nhưng Thống lĩnh Ngự lâm quân lại
ngăn cản nàng: "Thái tử phi nương nương, ngài đừng xúc động! Hoàng hậu
tuyệt đối sẽ không thương tổn hoàng thái tôn, nếu ngài xúc động, không
chừng người sẽ làm ra chuyện khác!"
Hai mắt Long Y Hoàng đỏ
hồng, một bàn tay tát vào mặt Thống lĩnh, giận dữ hét: "Ngươi có tư cách gì mà nói ta! Ngươi đã làm mẫu thân sao! Ngươi đã từng nếm thử qua cảm
giác đứa bé sinh ra chỉ ba tháng, nhưng chỉ ở cạnh mình có hai tháng!
Ngươi có hiểu cảm thụ mỗi ngày gặp mặt cốt nhục của mình nhưng không thể ở cùng với nó! Ngươi câm miệng! Câm miệng! Ngươi chẳng qua muốn giúp
Hoàng hậu! Ngươi và bà ta là cùng một giuộc!"
Thống lĩnh nghiêng đầu, nhếch môi không nói.
Phượng Trữ Lan giãy dụa muốn xuống giường, vươn tay kéo áo muốn phủ thêm vào: "Ta đi tìm phụ hoàng, có lẽ người sẽ..."
"Chàng đừng lộn xộn!" Vừa thấy hắn đứng lên, Long Y Hoàng vội vàng chạy vào đè hắn lên xuống, vội la lên: "Chàng không muốn sống nữa phải không,
Phượng Trữ Lan, chuyện của Kỳ Hàn ta tự mình nghĩ cách, bây giờ chàng
còn đang bị thương, khó khăn lắm mới trở về từ quỷ môn quan, đừng làm
khó bản thân!"
"Thế nhưng..." Phượng Trữ Lan nhíu mày: "Ta
cảm thấy chuyện hôm nay thật không hề đơn giản như bề ngoài, nếu hắc y
nhân có bản lĩnh cướp đứa bé, vậy tại sao chỉ cần một ngày đã bị truy
đuổi cứu bé ra? Nếu người của mẫu hậu có bản lĩnh đó, thế tại sao... Tại sao lại dửng dưng nhìn đứa bé bị cướp đi!"
"Chàng muốn
nói..." Long Y Hoàng ngẩn người, lập tức phục hồi tinh thần trong nỗi bi thương, giờ suy nghĩ lại, sự việc xảy ra quả thật có nhiều nghi vấn:
"Hẳn là có kẻ đứng sau ra lệnh, mục đích của kẻ đó chính là muốn Kỳ Hàn? Mà cái gọi là hắc y nhân... Chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt mà
thôi!"
"Y Hoàng, mặc dù ta thật không muốn nói ra, nhưng bây giờ mẫu hậu quả thật rất quá đáng." Phượng Trữ Lan nắm chặt nắm tay,
giận dữ: "Bà ta vì muốn đoạt lấy Kỳ Hàn, không từ bất cứ thủ đoạn nào!
Khiến ta cảm thấy nguội lạnh!"
Long Y Hoàng như vừa tỉnh
mộng, hiện giờ nhớ tới tất cả mọi chuyện xảy ra hôm qua, rất nhiều chi
tiết hoàn toàn đã không chú ý đến.
Xích huyết lưu sa trên vũ khí là kịch độc nhưng đã bị pha loãng, nếu để đậm hơn có thể lấy mạng
trong nháy mắt, tên hắc y nhân thấy nàng tay không tấc sắt, chỉ muốn
cướp Kỳ Hàn nên không có là thương tổn nàng, khi đoạt được đứa bé bọn
chúng cũng dừng tay, lập tức biến mất!
Liên kết các dấu hiệu lại với nhau, Kỳ Hàn biến mất một ngày, hôm sau đã tìm thấy, mà người
nhận lấy nó, kẻ đó, chính là chủ mưu an bài màn ám sát hôm đó!
Nhờ Phượng Trữ Lan vừa nói như thế, Long Y Hoàng cũng dần dần bình tĩnh lại, không hề xúc động.
Nếu tất cả mọi chuyện đều do hoàng hậu điều khiển, thế thì bây giờ, bà ta nhất định đã nắm vững cục diện chờ nàng đi vào.
Nếu giờ nàng đi đến đó, như vậy sau này không thoát khỏi khống chế của hoàng hậu.
Thống lĩnh Ngự lâm quân nhìn nàng, cúi người hành lễ, lui ra ngoài.
Nàng nắm chặt tay, móng tay ấn sâu vào da thịt, cố gắng kiềm chế tâm tình,
sau đó ngẩng đầu cười với Phượng Trữ Lan: “Đã vậy dù sao giờ Kỳ Hàn ở
cùng mẫu hậu cũng rất an toàn, chuyện này không cần lo lắng, Phượng Trữ
Lan, trước tiên chàng hãy nghỉ ngơi cho tốt, hẳn đã đói bụng, ta đi
xuống phòng bếp.”
"Y Hoàng..." Phượng Trữ Lan lo lắng nhìn nàng.
"Yên tâm đi, ta không sao..." Long Y Hoàng thở dài một hơi: "Ta biết giờ
không thể cuống cuồng, nếu quýnh lên, khẳng định sau này sẽ bị mẫu hậu
khống chế, ta biết ta phải nhẫn... Nhất định sẽ có cơ hội đem Kỳ Hàn về, bây giờ càng không nên vội vàng, ta biết..."
"Xin lỗi nàng, Y Hoàng," Phượng Trữ Lan đau lòng nhắm mắt lại, thống khổ nói: "Nếu ta
có thể kịp thời ngăn cản tên đó thì tốt rồi."
"Không nói
chuyện này nữa, mê man cả ngày, chắc chắn chàng đã rất đói bụng, nằm
xuống nghỉ ngơi một lát đi, ta đến phòng bếp một lát, sẽ về nhanh thôi." Long Y Hoàng cười, xoay người vội vàng bước đi.
"Khoan đã, Y Hoàng, nàng còn chưa nghỉ ngơi..."
Không đợi Phượng Trữ Lan nói hết câu, Long Y Hoàng cũng chạy được một khoảng
xa xa, trong chớp mắt liền biến mất ở ngoài cửa, thái y đứng bên cạnh im lặng hồi lâu nhìn thấy mọi chuyện cũng lắc đầu, thở dài, cũng muốn lui
xuống.
"Đợi đã, thái y," Phượng Trữ Lan gọi hắn lại: “Ngươi
nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chỉ có ta không
có dấu hiệu bị trúng độc?”
"Chuyện này, vi thần cũng không
biết, hình như… Theo vi thần có liên quan đến máu của Thái tử phi,” Thái y chần chừ một hồi, chậm rãi nói: “Vi thần cảm thấy máu của Thái tử phi không giống với người thường, nhìn bề ngoài thì không khác gì nhưng bên trong lại chứa hàng vạn loại độc, những độc này trời sinh tính tương
khắc, cho nên không hề nguy hiểm đến tính mạng, ngược lại có công dụng
giải bách độc.”
Phượng Trữ Lan sờ sờ môi, đột nhiên nhớ tới hành động của Long Y Hoàng trước khi mình đi, hóa ra là lo lắng cho mình
Biết được điều này, hắn không nén được ý cười.
Qua nửa canh giờ, Long Y Hoàng bưng thức ăn vào, nàng muốn tự tay đút
Phượng Trữ Lan, mà Phượng Trữ Lan đồng thời cũng phát hiện trên tay nàng không hiểu sao lại có thêm vài vết sẹo mới.
Long Y Hoàng
ngồi nghiêng bên giường, tay cầm chén, tay cầm thìa, canh còn nóng nàng
thổi cho nguội bớt rồi mới đưa đến miệng Phượng Trữ Lan.
Mới uống một ngụm, Phượng Trữ Lan lập tức phát hiện mùi vị khác thường, lại nhìn tay Long Y Hoàng, nhìn lại chén canh, không nói gì thêm.
Mùi vị này... Miễn cưỡng cũng không có gì, nhưng tấm lòng lại quá vĩ đại không gì có thể sánh được.
"Gì vậy?" Nhìn dáng vẻ hắn trầm tư, Long Y Hoàng hỏi: “Không ngon hả?”
"Ăn ngon," Phượng Trữ Lan cười rất vui vẻ, lợi dụng lúc Long Y Hoàng không
đề phòng, vội vàng vươn tay ôm eo nàng, dựa sát vào thì thầm bên tai:
“Nhưng ta cho rằng nàng ăn ngon hơn.”
"Chàng còn có tâm trạng đùa giỡn hả…” Long Y Hoàng cúi đầu khuấy canh, hai gò má đỏ hồng: “Không đứng đắn, chán chết.”
"Y Hoàng, khó chịu thì nói ra, trước mặt ta, nàng đừng giả vờ kiên cường." Phượng Trữ Lan ôn nhu nói.
"Ta không khó chịu, Kỳ Hàn ở chỗ mẫu hậu hẳn được trông nom rất ổn, ta cũng không nóng nảy, ngoại trừ nghe theo mẫu hậu, rõ ràng còn có một con
đường khác để đi, có thể giúp chúng ta quanh minh chính đại mang Kỳ Hàn
về… Nhất định sẽ có, bất quá hiện tại điều quan trọng trước mắt là chàng phải dưỡng thương thật tốt, ăn canh đi.” Dứt lời, một muỗng canh đầy
đưa đến miệng hắn.
Phượng Trữ Lan lắc đầu: "Nàng đút ta."
"Không phải ta đang đút cho chàng sao?" Long Y Hoàng buồn cười nhìn hắn.
"Không phải đút như vậy-- là như thế này!" Thừa dịp Long Y Hoàng không chú ý,
Phượng Trữ Lan chợt nghiêng đầu sang, hung hăng hôn nàng.
"Loảng xoảng -- keng!"
Vì thế, chén trong tay Long Y Hoàng rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh…