"Vâng, minh chủ." Tử
Tuyển phẫn nộ cực kỳ, nhưng cũng không có cách nào làm thay đổi quyết
tâm của Mộ Dung Xá Nguyệt, chậm chạp đứng dậy, thấp giọng nói: “Minh
chủ, thuộc hạ lập tức đi Hàng Xuyên, nhưng… Thuộc hạ mong ngài sau này
sẽ không hối hận bởi quyết định hôm nay.”
"Tử Tuyển, ngươi quản quá nhiều chuyện." Giọng Mộ Dung Xá Nguyệt đột lạnh băng, Tử Tuyển cứng người, xoay bước.
"Haizz… Thật quá phiền phức…” Mộ Dung Xá Nguyệt nằm dựa vào trường kỷ, ngón tay vuốt hàng chân mày, màu vàng của ánh nến rọi lên y phục của hắn, nét
mặt hắn khẽ thay đổi.
Kỳ thật, lời hắn nói vừa rồi có một
phần lừa Tử Tuyển, nếu nói hắn cứu nàng không phải vì tư lợi riêng đó là giả, nếu không phải hắn muốn độc chiếm nàng thì cũng sẽ không phẫn nộ
giết Lâm Nguyệt ngay tại đó để cho ả chết thế nàng, càng không tự mình
chuốc lấy khổ đem tất cả y phục trang sức trên người nàng cũng như trên
người Lâm Nguyệt hoán đổi cho nhau, cuối cùng còn châm lửa đốt toàn bộ
tòa nhà, man thiên quá hải (*)
Man thiên quá hải: là một trong những kế của 36 kế Binh pháp Tôn Tử
+ Giải nghĩa: Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn
+ Điển cố: Gia Cát Lượng dùng một biến thể là kế Thuyền cỏ mượn tên để lừa lấy tên của Tào Tháo trong trận Xích Bích.
Hắn thích nàng… Cho nên sẽ không bỏ qua cơ hội khiến nàng hoàn toàn thoát khỏi cung đình, ích kỷ giữ nàng bên cạnh.
"Minh chủ," Giọng nữ nhân khẽ truyền đến, Mộ Dung Xá Nguyệt mở mắt ra, lắng
nghe nữ nhân đó nói: “Thuộc hạ đã đi điều tra, gần đây Lâm Nguyệt thường tiếp xúc với vài người ngoài, những người đó, thuộc hạ có thể xác định
không phải người trong võ lâm, dựa vào một số manh mối thì chắc chắn là
người của Hoàng thất.”
"Hoàng thất... Ôi, cho nên ta mới nói nơi nguy hiểm như thế thì làm sao thích hợp để nàng ở lại đó chứ?” Mộ
Dung Xá Nguyệt lắc đầu, sắc mặt ưu phiền rồi lại mang theo may mắn: “Bởi vậy ta mang nàng đi là cách tốt nhất, ừm… Trước đây nàng đã muốn thoát
khỏi đó rồi, ta nhìn ra được, Kiệt Cơ, vất vả cho ngươi quá.”
"Cống hiến vì Minh chủ là bổn phận của thuộc hạ.” Đại sảnh không một bóng người, tiếng nói của nữ tử phiêu đãng như quỷ mị.
"Ta cảm thấy thật ủy khuất cho ngươi Kiệt Cơ.” Mộ Dung Xá Nguyệt cười khổ:
“Ngươi là một nữ nhân tốt, nhưng thà là một ẩn ảnh thay ta âm thầm làm
việc, hầu như không thể lộ diện trước ánh sáng…”
"Minh chủ quá khen, thuộc hạ không dám kể công." Giọng Kiệt Cơ vẫn lạnh lẽo, như hòa thành một thể với bóng đêm.
"Thế có thể tra cho ra Lâm Nguyệt đã gặp ai không?” Mộ Dung Xá Nguyệt mở
mắt, trong con ngươi của hắn hiện ra hình ảnh ngọn nến bập bùng.
"Chuyện này… Thuộc hạ tạm thời không thể tra ra, kẻ đó làm liệc quá ngoan độc,
toàn bộ người môi giới đều bị giết, cũng không lưu lại một chút chứng cứ gì.”
"Có nhất thiết phải thế không, đích thân ta đi thăm dò là được rồi, Kiệt Cơ nếu ngươi cảm thấy mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi.” Mộ
Dung Xá Nguyệt nói.
"Thuộc hạ không dám."
"Tại
sao ngươi lại không thẳng thắn như Xích Nhiễm, lớn mật như Tử Tuyển…
Liên tục nói không dám không dám, ngươi cũng chỉ có điểm đáng tiếc này.” Mộ Dung Xá Nguyệt tiếc hận.
"Thỉnh Minh chủ trách phạt." Từ trong bóng mờ của cột nhà, bóng người thanh tú từ từ tách ra, người nọ
vừa hiện thân lập tức quỳ gối.
"Trách phạt à... Kiệt Cơ,
ngươi lại đây..." Mộ Dung Xá Nguyệt cong môi, thanh âm biếng nhác mang
theo ái muội, ánh mắt như lưỡi câu hận không thể chọc thủng màn trúc
trước mắt.
Kiệt Cơ không dám cãi lệnh, chầm chậm bước tới,
mỗi một bước vô cùng uyển chuyển hầu như không để người ta nhận ra động
tĩnh gì.
Song, ả vừa mới đi được vài bước, thình lình từ
trong bình phong sau lưng Mộ Dung Xá Nguyệt vang lên giọng nói của nam
tử: “Minh chủ, vị cô nương kia đã tỉnh.”
Đột nhiên ngón tay
Mộ Dung Xá Nguyệt giật giật, đột ngột ngồi dậy: "Kiệt Cơ, ngươi đi điều
tra kẻ đó là ai trước, đến tột cùng là ai đã cấu kết với Lâm Nguyệt muốn giết vị cô nương ấy… Ngươi điều tra được nhất định giết kẻ đó ngay lập
tức, lấy đầu hắn cho ta."
Cả người Kiệt Cơ cứng đờ, lại cúi đầu nhận lệnh: “Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.”
Mộ Dung Xá Nguyệt đứng dậy, vội la lên với nam nhân nọ: “Thương tích của nàng thế nào?”
"Kỳ thật vị cô nương ấy cũng không có bị thương gì nghiêm trọng, chẳng qua
bị Lâm Nguyệt hộ pháp đánh mạnh vào gáy… Ngoài những gì thuộc hạ đã nói
trước đó, có khả năng sẽ tạm thời mất đi một phần trí nhớ, còn thêm nguy cơ bị mù.” Nam nhân từ tốn đáp.
"Nàng sẽ mù?" Mộ Dung Xá Nguyệt có chút nóng nảy: "Minh Yên, tại sao lúc trước ngươi không nói cho ta biết!”
"Thuộc hạ cũng không ngờ tới. Vừa rồi khi cô nương đó tỉnh lại một lúc… Hình
như không nhìn thấy gì cả, thuộc hạ mới biết được.” Nam nhân được gọi là Minh Yên đáp.
"Mau dẫn ta đến đó." Mộ Dung Xá Nguyệt lòng như lửa đốt: "Ta muốn nhìn nàng hiện giờ thế nào!"
Lầu các, đèn đuốc sáng trưng.
Xà nhà giắt lụa đỏ hồng phát phơ, thạch anh làm rèm chầm chậm đong đưa, làn khói lượn lờ tỏa ra từ lư hương tử kim.
Gian phòng được phân làm hai: phòng trà và phòng nghỉ, tất cả đều được trang trí hết sức hoa lệ, bình phong thêu tranh thủy mặc, bàn gỗ lim khảm
bạch ngọc, ghế thì nạm vàng, trên cột là hai bình sứ cắm đuôi khổng
tước, giá nến được bao lại bằng lưu ly, hơn mười tỳ nữ lần lượt đứng
thành hàng chờ chủ nhân sai bảo.
Mà phía trong trái ngược
với bên ngoài, tương đối đơn giản, giường nệm chạm trổ hoa văn, bàn
trang điểm, còn giá sách, bàn sách, bồn cảnh… Đồ vật lớn lớn nhỏ nhỏ đều tinh tế cẩn thận.
Cô gái nằm trên gường đang yên giấc, đầu
giường hay cuối giường đều có tỳ nữ đứng cạnh, nghe tiếng bước chân
truyền đến tỳ nữ ngẩng đầu, thấy hai người gấp ga gấp gáp chạy đến trước giường, đồng loạt quỳ xuống thi lễ: “Thuộc hạ tham kiến minh chủ, Minh
Yên hộ pháp.”
Mộ Dung Xá Nguyệt không chú ý đến họ, bay
nhanh đến bên giường ngồi xuống, thấy cánh tay cô gái lộ ra ngoài thì
nhẹ nhàng cầm lấy đặt vào trong chăn, hắn không nén được nghi ngờ: “Minh Yên, không phải ngươi nói nàng đã tỉnh rồi sao?”
Ánh nến
nhàn nhàn chiếu lên giường, chiếu lên dung nhan của người đang mê man …
Dung mạo này, quen thuộc đến mức khiến người ta chết lặng! Chính là Long Y Hoàng đã chết cháy cách đây không lâu.
"Vừa nãy có tỉnh
một lúc, có thể vì vết thương lại đau đớn nên đã ngủ mê man.” Ánh nến
sáng hơn một ít, Minh Yên bước lại gần, phất tay miễn lễ cho tỳ nữ, toàn thân đen tuyền, khuôn mặt ánh tuấn nhưng rất lạnh lùng.
"Minh Yên, y thuật của ngươi rất giỏi, vậy có thể chữa mù giúp nàng không?” Mộ Dung Xá Nguyệt ngẩng đầu.
"Có lẽ được, nhân tiện chữa luôn cả chứng mất trí nhớ." Minh Yên lạnh lùng nói.
"Mất trí nhớ cũng chữa được sao? Cái đó không cần! Chỉ cần giúp nàng nhìn
thấy lại là tốt rồi!” Mộ Dung Xá Nguyệt hơi hoảng, vội vàng cắt đứt lời
hắn.
"Minh chủ, vị tiểu thư này là ai?" Minh Yên nheo mắt,
trong còn ngươi lóe lên ánh gian xảo sắc bén: “Lần đầu tiên thuộc hạ gặp ả, thế nhưng ngài lại để tâm đến ả như thế?”
"Chuyện này ngươi không cần xen vào!” Mộ Dung Xá Nguyệt gấp gáp bác bỏ.
"Còn nữa, gần đây ngài quan tâm rất nhiều thứ, toàn những việc đâu đâu…
Ngoài ra, ngài lại vì cô nương này, giết Lâm Nguyệt hộ pháp.” Lời Minh
Yên nói không hề có chút tình cảm, không phẫn nộ, không nghi hoặc.
"Ta cũng không muốn giết Lâm Nguyệt, chẳng qua Lâm Nguyệt muốn giết nàng!”
Mộ Dung Xá Nguyệt giận dữ nói: “Đây là do Lâm Nguyệt tự chuốc lấy!”
"Vị cô nương này tên gì?” Minh Yên tiếp tục hỏi.
"Tên..." Mộ Dung Xá Nguyệt hoang mang, cũng không thể dùng tên thật của nàng được!
"Nàng là Thái tử phi đương triều, tên là Long Y Hoàng đúng không, minh chủ?"
Minh Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Dung Xá Nguyệt : "Mà ngài, đã động
tình với nàng."
"Minh Yên!"
"Thuộc hạ đã từng vô tình vào thư phòng của ngài, hơn nữa vô tình phát hiện một số bức họa,
lúc đó vẫn không biết mỹ nhân trong bức họa là ai, là ai có thể khiến
minh chủ thay đổi thất thường hồn mơ màng nhớ mãi không quên… Giờ nhìn
được người thật mới biết thần thái còn đẹp hơn tranh ba phần, cũng khó
trách tại sao Tử Tuyển hộ pháp và Lâm Nguyệt hộ pháp luôn oán hận nàng
ta đến thế, càng khó trách tại sao Xích Nhiễm hộ pháp lại mất mạng dưới
tay Minh chủ tiền nhiệm Phượng Ly Uyên.” Minh Yên lạnh lùng cười: “Thì
ra là thế, khó trách hồng nhan họa thủy.”
"Long Y Hoàng đã
chết! Minh Yên, ngươi nên nhớ rõ điều đó!" Mộ Dung Xá Nguyệt không kìm
được giận dữ: "Long Y Hoàng đã chết trong biển lửa! Từ giờ trở đi nàng
là người của ta, nàng tên là Vị Ương, không phải Long Y Hoàng.”
"Minh chủ, có muốn thuộc hạ bắt mạch cho ngài không? Có phải ngài cũng đã tẩu hỏa nhập ma?” Minh Yên thản nhiên nhướng mày.
"Hoàng cung hiểm ác, suýt nữa nàng đã mất mạng, nếu không phải ta kịp thời
phát hiện, nàng sớm đã… A! Phượng Ly Uyên không có bản lĩnh bảo vệ nàng, Phượng Trữ Lan cũng không có! Ta đây càng không có lý do gì buông tay
để nàng quay về đó, dù Long Y Hoàng không còn trên đời này nữa,” Mộ Dung Xá Nguyệt cười lạnh một tiếng, nói: “Dù sao ngươi cũng đã nói nàng mất
trí nhớ, hơn nữa có khả năng bị mù… Ta còn e sợ điều gì?”
"Mất trí nhớ chỉ là tạm thời, nếu gặp phải kích thích có thể nhớ lại, mà mù… Thuộc hạ cũng không dám cam đoan.” Minh Yên nói.
"Minh
Yên... Ngươi có biện pháp nào làm nàng mãi mãi quên đi ký ức trước đây
không?” Mộ Dung Xá Nguyệt kéo chăn đắp cho người đang nằm trên giường,
chợt nói nhỏ: “Để nàng sau này dù làm thế nào cũng không có cách gì nhớ
lại những chuyện trước đây, sau này, nàng chỉ nhớ mỗi ta…”
"Biện pháp thì có, nhưng rất nguy hiểm, minh chủ, chỉ cần ngài chấp nhận đánh cược một lần,” Minh Yên hạ mi: “Trên đời này, có một loại cổ, có tên là Thực ức cổ, một khi nó đi vào cơ thể sẽ ăn mòn ký ức của người đó không để lại thứ gì.”
"Vậy thì quá tốt! Dùng nó đi!" Mộ Dung Xá Nguyệt hưng phấn nói.
"Thế nhưng, loại cổ này rất nguy hiểm, nếu trong tiềm thức người bị hạ cổ
liên tục phản kháng nó, không chịu được đau đớn khi ký ức bị ăn mòn thì
cổ sẽ giết chết người đó.” Minh Yên như đang cười, âm u quỷ dị, không
đoán được biểu cảm hiện giờ: “Minh chủ, ngài sẵn lòng mạo hiểm sao? Nếu
không thành công, vị cô nương này sẽ mất mạng.”
Mộ Dung Xá Nguyệt sửng sốt, nhất thời, khó có thể lựa chọn.
Sáng hôm sau, tại trạm dịch.
Sáng sớm, Phượng Trữ Lan vội vã đi tìm Trọng Cẩn, không chờ hắn rời khỏi
phòng thì đã thấy Trọng Cẩn đang suy ngẫm từ xa đi về phía mình, sau
lưng là thuộc hạ nặng nề khiêng thạch quan.
Hắn kiểm tra
trắng đêm không ngủ, đáng tiếc thi thể cháy rụi không còn chút manh mối, ngoại trừ vết thương trí mạng ở ngực ra hầu như không thu hoạch được
gì.
Phượng Trữ Lan đến trước thạch quan, mỉn cười dịu dàng
như đang nhìn thấy thê tử trước mặt, hắn thấy vài đóa hoa rơi trên thạch quan vươn tay phủi nhẹ nhàng: “Trọng Cẩn, ngươi đã vất vả.”
"Vi thần không dám, chẳng qua… Đã mạo phạm Thái tử phi nhưng không thu được manh mối nào có ích, vi thần làm việc bất thành, xin Thái tử trách
phạt.” Trọng Cẩn nói xong liền quỳ xuống.
"Nếu vô cớ trách
phạt ngươi thì Y Hoàng sẽ trách ta, Trọng Cẩn, ngươi đứng lên đi,” thấy
Trọng Cẩn ngập ngừng đứng dậy, Phượng Trữ Lan nói: “Không có manh mối
cũng không sao, tối qua ngươi có để nàng ở một mình trong phòng tối
không?”
"Vi thần không dám, đều ở cùng Thái tử phi suốt đêm." Trọng Cẩn khom lưng đáp.
"Vậy được rồi, nếu không chắc chắn Y Hoàng sẽ khóc," thạch quan thô ráp, lại rất nặng, đầu ngón tay Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng lướt qua mặt đá, chỉ
cảm thấy làm đau, không khỏi nhíu mày: "Tại sao lại cho nàng thứ đồ cồng kềnh này? Nàng không thích… Trọng Cẩn, ta đã từng nói với ngươi, Y
Hoàng không thích bị bỏ lại một mình trong nơi vừa tối vừa lạnh, nàng sợ sẽ khóc…”
"Thái tử," Trọng Cẩn cắn răng, thình lình quỳ
xuống: “Xin ngài đối diện với sự thật! Thái tử phi đã qua đời, ngài đừng tiếp tục chìm đắm trong ảo ảnh, xin ngài!”
"Lần đầu tiên Y
Hoàng khóc trước mặt ta là ở Bình Tâm điện…” Phượng Trữ Lan giật mình,
không để tâm đến lời Trọng Cẩn nói, dường như đang đắm chìm trong hồi
ức, tuyết rơi đầy trời, Bình Tâm điện tối đen như mực, còn có tiếng khóc của nàng: “Ta nghe thấy nàng khóc, ta chỉ biết rằng nàng đang rất sợ
hãi… Nhưng ta lại không thể tự tay lau nước mắt cho nàng… Lúc đó, ta
không nên cố kỵ nhiều thứ như vậy, tại sao không phá cửa đi vào… Trọng
Cẩn, ta thực sự rất hối hận.”
"Thái tử!" Trọng Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn: "Xin ngài hãy tỉnh táo lại!"
"Ta rất tỉnh táo, Trọng Cẩn, chưa bao giờ ta tỉnh táo như lúc này… Ngươi
muốn nói Y Hoàng đã chết, nàng cũng không bao giờ về đây nữa đúng
không?” Phượng Trữ Lan cúi đầu cười nhìn Trọng Cẩn, đôi mắt không có
tiêu cự.
"Thái tử, ngài biết, Thái tử phi mất, mọi người cũng đau khổ như ngài.”
"Đau khổ sao? Nhưng tại sao… Ta lại nhìn thấy rất nhiều người đang cười.”
Phượng Trữ Lan nhìn xa xa, tại cửa trạm dịch, Vân Phượng Loan ôm con
trai mới sinh lên xe ngựa, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ hạnh phúc, Phượng Ly Uyên đỡ ả đi lên, nét cười nhàn nhạt.
Hoàng đế đứng xa xa
nhìn bọn họ, khóe môi nhếch lên nụ cười ôn hòa, Hoàng hậu lúc nào cũng
đầy mưu kế cũng đang cười cùng Hoàng đế.
"Hôm nay ngày hồi cung?" Phượng Trữ Lan hỏi.
"Vâng..." Trọng Cẩn nhỏ giọng trả lời.
"Được rồi, Y Hoàng, chờ ta mang Kỳ Hàn về, chúng ta cùng về Thái tử phủ…
Chúng ta không bao giờ ở lại hoàng cung nữa, nàng đồng ý không?” Phượng
Trữ Lan nhìn thạch quan như đang độc thoại.
"Thái tử..."
"Trọng Cẩn, xe ngựa của ta đã chuẩn bị xong chưa? Lát nữa ta muốn đi cùng thạch quan đến Hoàng lăng..." Phượng Trữ Lan nói.
Trọng Cẩn kinh hãi, đang muốn nói gì thì Phượng Trữ Lan lại đoạt lời hắn:
"Đừng từ chối, Y Hoàng bị các ngươi xiềng xích nặng nề đã rất hoảng sợ
rồi, nếu ta lại cách xa nàng, nàng thực sự sẽ khóc."
"Vâng, vi thần đi báo một tiếng với Hoàng thượng và Hoàng hậu trước.” Trọng Cẩn chắp tay khom lưng nói
"Y Hoàng, ta tuyệt đối sẽ không để nàng ở một mình nữa, nàng đừng sợ, ta ở đây…” Phượng Trữ Lan thì thào, bàn tay khẽ đặt lên thạch quan, cười: “Y Hoàng, nàng muốn gặp Kỳ Hàn không? Chờ ta ôm nó về nhất định sẽ dẫn con đến thăm nàng được không? Cho nên nàng đừng vội, có lẽ phải chờ vài
ngày… Nhưng ta sẽ đem nó về, nhất định làm được.”
Xe chở
thạch quan được thị vệ đẩy ở phía sau, bánh xe chầm chạp lăn bánh,
Phượng Trữ Lan đi được một đoạn thì quay đầu nhìn thị vệ đang cố sức đẩy xe tiến về phía trước liền dừng lại, cũng đẩy cùng bọn họ, Trọng Cẩn
bối rối: “Thái tử, vết thương của ngài…”
"Đừng ồn ào, Trọng
Cẩn ngươi thật sự lắm mồm,” Phượng Trữ Lan hơi cúi đầu, tóc dài rơi
xuống vai, dừng trước ngực: “Y Hoàng ghét nhất người khác đứng trước mặt nàng nói đến vết thương của bản thân, nàng sẽ bảo kẻ đó rất giả tạo.”
Trọng Cẩn câm miệng, không đành lòng, đành không thể làm gì khác hơn là giúp
Phượng Trữ Lan cùng đẩy thạch quan đi ra ngoài, đội ngũ dừng lại trước
cửa trạm dịch, cùng những người khác nâng thạch quan lên xe.
Sắc mặt Phượng Trữ Lan trắng bệch, mồ hôi đầy trán, hắn cười nói: “Từ nhỏ
đến lớn đây là lần đầu tiên ta nâng vật nặng thế này, không nghĩ rằng
lần đầu tiên làm lại là nâng quan tài của Y Hoàng…”
Trọng
Cẩn không dám nhìn hắn, vội vàng đi đến trước mặt Hoàng đế và Hoàng hậu, không biết đã nói gì mà tầm mắt của hai vị này nhìn về phía Phượng Trữ
Lan, Hoàng đế hơi khó chịu, vẻ mặt Hoàng hậu bất đắc dĩ, chỉ nói một
câu, tùy hắn thôi, giờ tâm tình hắn không tốt, nói gì cũng vô ích.
Trọng Cẩn truyền đạt y nguyên lời Hoàng hậu cho Phượng Trữ Lan, Phượng Trữ
Lan gật đầu, sau đó lên xe ngựa, thạch quan đi phía trước, hắn luôn nhìn nó, làm sao cũng không thấy phiền chán.
Chẳng phút chốc đội ngũ khởi hành, thình lình rèm xe được nhấc lên, một cô gái được cung nữ hầu hạ bước lên xe.
Phượng Trữ Lan chỉ nhìn ả một cái, sau đó rũ mắt, ngón tay vuốt bụi trên thạch quan một lần lại một lần.
Cô gái che mặt, vóc dáng thướt tha, y phục, búi tóc, trang sức, đều giống
như Y Hoàng, nhưng chỉ liếc mắt một cái Phượng Trữ Lan cũng không muốn.
Có lẽ đó là một cung nữ không có tên trong danh sách, còn bây giờ, vì muốn che dấu sự thật Long Y Hoàng đã chết nên tìm ả thay thế, có thể là hơn
một năm rưỡi, đợi cho đến khi tuyên bố Thái tử phi tạ thế thì hoàng thất mới lo liệu tang lễ.
Cô gái ngồi ngay ngắn bên cạnh Phượng
Trữ Lan, sống lưng thẳng tắp, cả người cứng đờ, thỉnh thoảng có lén nhìn Phượng Trữ Lan rồi nhanh chóng trốn tránh, dường như rất sợ hắn phát
hiện, xem ra căng thẳng đến nỗi không dám hó hé.
Thế nhưng
đã khiến ả thất vọng, ngoại trừ cái nhìn đầu tiên lúc mới lên xe thì
Phượng Trữ Lan không ngẩng đầu nhìn thêm lần nào nữa, tầm mắt không rời
thạch quan một giây nào.
Về đến hoàng cung, nơi Phượng Trữ Lan đi đến đầu tiên chính là Hoàng lăng.
Vì không thể để cho quá nhiều người biết, chỉ có thể âm thầm tiến hành vận chuyển thạch quan đến Hoàng lăng, trước tiên phong tỏa tin tức hoàn
toàn, Phượng Trữ Lan ngồi một mình ở đó thật lâu, lầm bầm lầu bầu nói
rất nhiều rất nhiều chuyện với thạch quan, vẫn luôn nói lời ân hận, sau
đó luôn lặp lại nhiều lần lời cam đoan và thề độc, rồi ngồi ở đó một hồi lâu mới rời đi.
Hắn nói: "Xin lỗi…, Y Hoàng, có lẽ có một
khoảng thời gian ta không thể đến thăm nàng, nhưng một khi ta xử lý xong vài chuyện ra nhất định sẽ đến gặp nàng, sau đó dẫn nàng và Kỳ Hàn về
nhà, không bao giờ ở lại chỗ này nửa khắc, nàng phải khỏe mạnh… Đừng sợ, biết không? Nàng khóc ta rất đau lòng..."
"Y Hoàng, nàng
đừng sợ Kỳ Hàn sẽ quên mất nàng, ta sẽ vẽ nàng, mỗi ngày đều đặt trong
phòng để mỗi ngày Kỳ Hàn đều thấy nàng..."
"Nhưng mà Y
Hoàng, ta lại sợ ta vẽ không giống..." Ngón tay đặt trên thạch quan khẽ
run: "Vì sao không cho ta nhìn nàng kỹ một lần mà nàng đã đi? Ta sợ ra
không nhớ được dáng vẻ của nàng… Ta sợ mình vẽ xấu..."
"Y Hoàng, ta muốn nhìn nàng một chút, nàng ra đây được không?"
Những lời này phiêu đãng trong Hoàng lăng trống trải, không hề có một chút
tiếng vang đáp lại, còn thạch quan vẫn luôn lặng lẽ.
Cuối cùng Long Y Hoàng không có xuất hiện, mà Phượng Trữ Lan, thất lạc hồn phách ra khỏi Hoàng lăng.
Bây giờ hắn chỉ có hai chuyện muốn làm… Tìm ra hung thủ, giết người đã hại
chết Y Hoàng, còn chuyện thứ hai chính là đem Kỳ Hàn về.
Bên ngoài Hoàng lăng có rất rất nhiều hoa đào, nhưng không hề nở, ở đây oán khí quá nặng, dù là mùa xuân thì không khí vẫn nặng nề.
Cửa ngọc thạch vào Hoàng lăng từ từ hạ xuống, trên mặt có khắc phượng múa rồng bay.
Ngay lúc ngọc thạch hạ xuống hoàn toàn, Phượng Trữ Lan như nghe được có thứ
gì cũng rơi xuống giống nó, chôn vùi trong đồng cỏ hóa thành cát bụi.
"Y Hoàng..." Phượng Trữ Lan gắng sức nhếch môi, kìm nén nước mắt, cố gắng cười: "Y Hoàng, nàng có nghe thấy không?"
"Y Hoàng... Ta yêu nàng, ta yêu nàng..."
...
Trưa hôm sau, Mộ Dung Xá Nguyệt đồng ý với Minh Yên, nói là muốn nhìn Thực ức cổ trước khi cho nó vào người Vị Ương.
Minh Yên cũng không nói gì, xoay người bước đi, nửa canh giờ sau cầm một cái hộp trở lại, mở ra, bên trong là một con trùng nhỏ màu vàng nhạt.
Mộ Dung Xá Nguyệt nhịn không được hỏi: "Thật sự sẽ mất mạng sao?"
"Nếu không chống cự thì cũng không có chuyện gì, đợi đến khi cổ nuốt hết
toàn bộ ký ức, thế thì trong cuộc sống của nàng cũng chỉ có một mình
ngài mà thôi, minh chủ." Minh Yên nói.
Mộ Dung Xá Nguyệt ngoảnh đầu nhìn Long Y Hoàng còn mê man trên gường, quyết tâm: "Được!"
Hắn ôm lấy Long Y Hoàng, cuộn tay áo lên, đặt cánh tay trắng noãn trước mặt Minh Yên.
Minh Yên rút ngân châm châm hơ qua lửa vài lần, dùng vải xoa xoa, nhẹ nhàng
đâm vào cánh tay, không bao lâu liền có máu chảy ra, hắn không hề nao
núng, chầm chạp lau sạch vết máu, lộ ra vết tích nhỏ, lúc này mới lấy ra con trùng cổ nhỏ như hạy gạo đặt trên cánh tay nàng.
Trùng
cổ bị máu thu hút, từng bước từng bước lần về phía trước, thân mình tròn vo từ từ dịch chuyển từ vết thương chui vào bên trong!
Cùng lúc đó, người đang mê man nằm trong lòng Mộ Dung Xá Nguyệt đột nhiên có động tĩnh!
Hình như không chịu được đau đớn giày vò trên cánh tay mà tỉnh lại, chân mày nhăn lại, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, môi tái nhợt mấp máy, phát ra
tiếng rên đau đớn.