Lãnh Cung Thái Tử Phi

Dọc đường đi Phượng
Ly Uyên không dám trì hoãn, ra roi thúc ngựa chạy tới đại lao Hình bộ,
quả nhiên thấy vài tên ngục tốt đang dọn hình cụ, lòng hoảng loạn, xuống ngựa, tiện tay kéo một tên hỏi Trọng Cẩn ở đâu.

Tên ngục
tốt này bị hắn họa hoảng sợ, ấp úng nói Thượng thư đại nhân đang ở đại
sảnh Hình bộ, Phượng Ly Uyên nhanh chốc chạy tới.

Trong đại
sảnh, Trọng Cẩn đang duyệt án kiện, bất ngờ ngẩng đầu thấy Phượng Ly
Uyên đang nổi giận đùng đùng đi về phía mình, hiểu rõ điều gì, từ từ
đứng lên, khom người hành lễ: “Tham kiến Vương gia.”

Phượng
Ly Uyên giận đến đỉnh điểm, vỗ một chưởng vào bàn trước người Trọng Cẩn, cả giận quát: “Sao ngày hành hình sửa rồi lại sửa? Lúc đầu là cuối thu, đến trưa mai, giờ lại đổi thành nửa đêm? Trọng Cẩn, rốt cuộc ngươi kết án có dựa theo quy tắc không!”

Trọng Cẩn cúi đầu không nhìn hắn: "Vi thần đều dựa theo quy tắc mà làm"

"Là quy tắc gì?" Phượng Ly Uyên nhướng mày.

"Hiện giờ hoàng cung đại loạn, Hoàng hậu nương nương và Hoàng thượng đều ngã
bệnh, đã loạn đến mức này,” Trọng Cẩn tỏ ra rất bình tĩnh, nói từng chữ: “Thần tất nhiên sẽ giải quyết dứt khoát, cục diện hiện giờ chuyện nhỏ
không thể làm phiền, hơn nữa phạm nhân đã nhận tôi, nhân chứng vật chứng đầy đủ, xử tử chỉ là chuyện sớm muộn.”

"Nhưng cũng không
nên gấp gáp thế này..." Phượng Ly Uyên cười lạnh vài tiếng, đi lại vài
bước, lại đột nhiên dừng lại, lớn tiếng hỏi: "Ngươi phụng lệnh ai sửa
thời gian?"

Trọng Cẩn cúi đầu không nói, Phượng Ly Uyên trừng to mắt: "Là Thái tử phi, có phải không?"

"Thời gian không còn nhiều lắm," Trọng Cẩn thở dài không trả lời vấn đề
Phượng Ly Uyên muốn biết chỉ nhàn nhạt nói: “Xin Vương gia đi gặp phạm
nhân lần cuối đi, chờ đến hành hình đã là âm dương cách biệt, ngay cả
xác cũng không lưu lại.”

Phượng Ly Uyên lảo đảo lui về phía
sau vài bước, lắc đầu nói: "Nàng đủ tàn nhẫn… Nàng đủ tàn nhẫn! Cố ý
tách ta đi, cố ý để ngươi hành hình trước thời hạn, chính vì muốn khiến
ta lực bất tòng tâm… Tiến thoái lưỡng nan! Nàng đang giúp Phượng Trữ
Lan!"

Tê Phượng các.

Long Y Hoàng tìm tạm vài
tên lính, đẩy xe lăn tới, cho người ôm hoàng hậu đặt vào xe, lợi dụng
trong cung đại loạn đưa thẳng đến Bình Tâm điện.

Đã lâu chưa tới Bình Tâm điện, lãnh cũng này càng thêm vắng vẻ khủng bố, bóng đêm bao trùm như hơi quỷ quấn quanh.

Thị vệ đi theo đều giơ bó đuốc lên cao, nhưng vẫn không xua tan được nỗi sợ của cung nữ, ai cũng rụt cổ thì thầm với nhau vài câu gì đó.

Long Y Hoàng biết, bọn họ đang bàn luận chuyện ở Bình Tâm điện, ít nhất cũng nên trao đổi một chút về sự kiện quỷ hoành hành trong Bình Tâm điện
chứ.

Đại môn Bình Tâm điện được đẩy ra, không khí ẩm thấp
lạnh lẽo từ trong cung điện thổi tới, âm u, còn có cả tiếng vang rùng
rợn.

Long Y Hoàng mãi không quên hai tháng mình từng ở đây, luôn nhìn thấy nữ quỷ lượn qua lượn lại.

Nàng không tin trên đời này có quỷ, nhưng có nhiều thứ không có cách nào giải thích rõ.

Nếu, có nữ quỷ cũng có thể là mẫu thân Phượng Ly Uyên, kẻ thù truyền kiếp của hoàng hậu.

Phượng Trữ Lan không biết đã đứng sau lưng Long Y Hoàng đang thất thần tự lúc nào, tay đặt lên vai nàng: "Y Hoàng?"

Long Y Hoàng hoàn hồn: “Không sao, không có gì… Đúng rồi, đưa đuốc cho ta.”
Nói xong, nàng vội vàng lấy bó đuốc trong tay tên thị vệ, đi vào Bình
Tâm điện.

Phượng Trữ Lan biết với nàng mà nói thì Bình Tâm điện là một ác mộng, nên không dám chậm trễ vội đuổi theo nàng..

Đối với bố cục bên trong Bình Tâm điện, Long Y Hoàng khá hiểu rõ, đèn được
thắp lên rất nhanh, ánh lửa lập lòe phủ khắp điện, Bình Tâm điện càn
tăng thêm quỷ dị.

Long Y Hoàng hình như nhớ tới quãng thời
gian khó khăn lúc ở đây, thơi dài, cảm thán: “Không nghĩ tới, ta lại tới nơi này… Dù đến vì nguyên nhân khác nhau nhưng một khi tới đây, lúc nào cũng cảm thấy một cỗ oán khí nồng nặc.

"Y Hoàng, đừng nghĩ nhiều." Phượng Trữ Lan bước đến sau lưng nàng, khẽ ôm nàng, truyền hơi ấm cho nàng.

"Không có gì, giờ ta đã không sao rồi, dù sao ta chỉ đến đưa mẫu hậu tới đây,
không tính ở lại đây lâu, chúng ta còn phải đi về mà, không phải sao?”
Long Y Hoàng thản nhiên cười, thấy cung nữ thị vệ sắp đẩy xe hoàng hậu
vào, nàng đi tới trước mặt hoàng hậu, nửa quỳ, tay đặt lên bàn tay lạnh
băng của hoàng hậu nói: “Mẫu hậu, Y Hoàng vì lo cho bệnh của ngài nên
đành phải mạo phạm ngài, Bình Tâm điện này là nơi tốt nhất để dưỡng
bệnh, ngài cũng sẽ không trách nhi thần đúng không?”

Hoàng
hậu hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm của ngày xưa, xiêm y đơn giản, ngồi ngây ra như phỗng, đôi mắt nửa khép, cả người không động đậy.

Long Y Hoàng mỉm cười, thả tay hoàng hậu ra, đứng lên, vỗ tay ra hiệu:
“Người đâu, đưa ngọc thể hoàng hậu vào giường bên trong, nhớ mỗi ngày
phái người đến chăm sóc cẩn thận, chăm sóc thật cẩn thận, để ngài ấy sớm ngày bình phục.”

Hai cung nữ bước tới, cúi đầu đẩy xe vào trong điện.

Tất cả đều rơi vào yên lặng.

Long Y Hoàng nhắm mắt lại, tâm trạng trống rỗng: “Trữ Lan, chàng có trách ta không? Bà ấy… là mẫu thân của chàng.”

"Ta không trách nàng, trước đây bà vì quyền thế cũng đẩy ta đến biệt viện,
mặc kệ ta sống chết ra sao.” Giọng Phượng Trữ Lan ấm áp truyền đến, lúc
này Long Y Hoàng mới yên tâm.

Sau khi hai cung nữ trở ra,
Long Y Hoàng đi vào nhìn hoàng hậu đã an an phận phận nằm trên giường,
lúc này mới quay lại nói: “Chúng ta đi thôi, để mẫu hậu nghỉ ngơi, đừng
quấy rầy người.”

Lời vừa nói ra, mọi người cũng không nguyện ý ở lại lâu, rảo bước rời khỏi Bình Tâm điện, đứng ngoài điện chờ lệnh.

Phượng Trữ Lan bước đến ôm eo nàng, cười nói: "Đi thôi."

Long Y Hoàng liếc hắn: "Ừm."

Trước khi rời khỏi Bình Tâm điện, Long Y Hoàng ngoảnh đầu nhìn thoáng lên xà
nhà, trên xà nhà bóng trắng mơ hồ lay động, dường như Long Y Hoàng còn
nghe được tiếng khóc và tiếng cười hòa vào nhau.

Nàng lắc đầu, dứt khoát đá cửa bước đi.

Sau khi cửa Bình Tâm điện khép lại, tất cả dường như khôi phục lại trạng thái bình yên.

"Thái tử… Thái tử!" Một tên thị vệ hối hả chạy tới, thở hổn hển dừng lại
trước mặt Phượng Trữ Lan: “Thái y, thái y nói Hoàng thượng không được…
Ngài, ngài mau chóng đi qua.”

"Rốt cục cũng kết thúc, Trữ
Lan, sau này không còn ai có thể trói buộc chàng.” Long Y Hoàng thoải
mái trong lòng, nàng thì thầm.

Phượng Trữ Lan nghe được,
cũng không đáp lại, nhìn thị vệ luống cuống bản thân hắn cũng không
thong thả, nắm chặt tay Long Y Hoàng, đi như bay.

Vất vả chạy đến trước long sàng, hoàng đế chỉ còn hơi thở cuối cùng, ông ta hấp hối, con mắt trừng trừng nhìn trần nhà.

"Phụ hoàng? Phụ hoàng?" Phượng Trữ Lan chạy tới trước giường, vội vàng gọi.

"Đừng… Đừng…” Giọng đứt quãng, hoàng đế như muốn nói gì đó, yết hầu như bị chặn lại, chỉ có thể phát ra nhỏ tiếng.

"Phụ hoàng!" Long Y Hoàng quỳ xuống cạnh long sàng, hai tay nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của hoàng đế, nôn nóng: “Người muốn nói gì? Dạ?” Long Y Hoàng
nghiêng đầu lắng nghe, môi hoàng đế giật giật, lời nói hỗn loạn.

"Phụ hoàng," Long Y Hoàng ngấn lệ, nức nở: “Nhi thần hiểu nổi khổ tâm của
người… Nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của người.”

Thân
thể hoàng đế nảy lên rồi co giật liên tục, rồi cứng đờ, khóe miệng không ngừng giật giật, ai ai càng hoảng loạn hơn, Long Y Hoàng vội kêu thái
y, thái y đi đến kiểm tra, chỉ đành lắc đầu.

Hoàng đế cuối
cũng cũng tắt thở, khóe miệng không hề co giật nữa, cả người cứng ngắc
cũng từ từ rũ xuống, đôi mắt trừng to cũng từ từ nhắm lại, hô hấp… Chấm
dứt.

"Phụ hoàng, phụ hoàng?" Long Y Hoàng cuống cuồng lắc
lắc hoàng đế, nhưng không có bất kỳ phản ứng gì, nàng kêu gào thảm
thiết: “Phụ hoàng!”

Phượng Trữ Lan cũng mơ hồ, nghe Long Y
Hoàng gọi to như thế, người phản ứng đầu tiên chính là thái y và bọn
cung nữ thị vệ ở phía sâu, đồng loạt quỳ xuống, che mặt khóc.

Không biết tiếng ai vang vọng khắp hoàng cung -- hoàng đế băng hà!

Lúc tin này truyền tới địa lao Hình bộ, Phượng Ly Uyên đang cùng Vân Phượng Loan vượt qua quãng thời gian cuối cùng

Hình cụ, dầu hỏa cùng bó củi cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ đến thời gian hành hình.

Vân Phượng Loan sợ run cầm cập, Phượng Ly Uyên cười trấn an nàng, Vân
Phượng Loan khóc, Phượng Ly Uyên liền nắm chặt tay nàng.

Nhưng hắn không dám ưng thuận lời thề ba kiếp với Vân Phượng Loan, cái hắn cho ả chỉ còn an ủi mà thôi.

Thị vệ đưa tin vội vào địa lao, báo tin hoàng đế băng hà, tất cả người
trong địa lao kinh sợ, Phượng Ly Uyên nhìn thị vệ, bỗng trong lòng cuồn
cuộn bao nhiêu cảm xúc khổ sở đan xen, hóa thành búng máu phun ra.

Trọng Cẩn nghe tin, mặt không đổi sắc chỉ nhìn trời, nói: “Canh giờ đã đến, hành hình.”

"Vương gia!" Vân Phượng Loan sợ tái mặt, nắm gắt gao ống tay áo Phượng Ly Uyên: "Vương gia..."

Phượng Ly Uyên mở miệng định an ủi, đã thấy ngục tốt mở cửa nhà lao đi vào,
mạnh mẽ lôi Vân Phượng Loan ra ngoài, cổ đeo gông, tay chân bị xiềng
xích.

Xích sắt siết chặt Vân Phượng Loan thẳng người, khiến ả muốn nôn, ả lại nhìn xuống dưới chân chất đầy củi, ngục tốt đang rưới
dầu lên, nước mắt rơi càng nhiều.

"Vương gia!" Ả rống họng
hét to: “Linh Ngôn không cầu kiếp sau… Chỉ cầu kiếp này, Vương gia nhất
định phải nhớ kỹ Linh Ngôn! Còn có… Còn có…”

Động tác của
ngục tốt không hề dừng lại bởi tiếng kêu gào của Vân Phượng Loan, sau
khi thấy Trọng Cẩn phất tay ra hiệu, gật đầu thật mạnh, cầm đuốc để trên bó củi.

Nhờ có dầu hỏa nên lửa bén rất nhanh, lan ra khắp
nơi, như hóa thành rồng lửa vọt lên, tiếng củi cháy lép bép, nháy mắt
nuốt sống Vân Phượng Loan.

"A!" Vân Phượng Loan tức thì kêu thảm tiếng, thê lương vô cùng, mọi người nghe thấy cũng xót xa.

Lửa cháy bừng bừng người đau đớn, ai cũng không cách nào tưởng tượng được,
Vân Phượng Loan cắn răng, trước khi ý thức bị đau đớn mài mòn, liều mạng hô: “Chiếu cố Nguyên Khải thật tốt… Vương gia… Chiếu cố nó ….”

Phượng Ly Uyên siết chặt nắm đấm, đốt ngón tay kêu lách cách —— hắn hận Vân
Phượng Loan, dù sao cũng chính Vân Phượng Loan hãm hại Long Y Hoàng
trước, cho nên vừa rồi hắn không có ngăn cản gì, nhưng sự việc trước
mắt… Vẫn cảm thấy đau lòng vì ả.

Còn có Nguyên Khải... Đứa con trai chưa đầy một tuổi của họ.

"A..." Lửa bốc cháy hừng hực, cơ thể Vân Phượng Loan từ từ méo mó… Lúc đầu còn có tiếng thét đau đớn và bóng người liên tục giãy giụa, rất nhanh cũng
không còn nữa.

Thân người thướt tha bị lửa thiêu vô cùng thê thảm, từ từ vặn vẹo thành từng nắm, tỏa ra mùi tanh tưởi.

Khắp đại lao bị bao phủ bởi mùi tanh làm người ta muốn nôn, Phượng Ly Uyên
nhắm mắt lại, cố sức đè nén nổi bi thống trong lòng: “Chuẩn bị ngựa!”

Trọng Cẩn phất tay, để ngục tốt chuẩn bị ngựa, Phượng Ly Uyên bước đi rất nhanh, hắn vội nói: “Cung tiễn Vương gia!”

"Đại nhân, Vương gia nổi giận rồi… Không chừng trong cung sẽ loạn hết chỗ
nói." Vừa rồi Thị lang đứng bên cạnh Trọng Cẩn vẫn không lên tiếng
chợt nói nhỏ: “Hiện giờ, Thái tử và Thái tử phi một phe, nếu Duệ vương
trực tiếp giằng co với họ, lại oanh liệt đến mức nào đây? Có lẽ người có lợi cuối cùng chính là Phò mã ngài.”

"Câm miệng!" Trọng
Cẩn giận dữ: “Ngươi có biết mình đang nói gì không? Chọc tới Thái tử phi kết cục thế nào mọi người đều quá rõ, chẳng lẽ ngươi cũng muốn thành
Vân Phượng Loan thứ hai?”

"Hạ quan không dám." Thị lang sợ hãi lên tiếng.

"Ngươi còn nói không dám... Đúng rồi, ngươi về trước xem công chúa thế nào,
giờ trong cung đại loạn, ta phải vào đó, sức khỏe công chúa không tốt,
nhớ phải nói tin này khéo léo chút, sau đó đưa nàng tiến cung, rõ chưa?” Trán nổi gân xanh, trong mắt Trọng Cẩn đầy tức giận.

Thị lang là một người nhanh trí, vội nói: "Dạ, hạ quan đi ngay!"

Trong hoàng cung sáng rực, vô số người khóc lóc, nhất là hậu cung.

Những phi tần không con nối dòng, tất cả đều phải tuẫn táng.

Mà phi tần không con, lại nhiều làm sao?

Thi thể hoàng đế được tắm rửa sạch sẽ đưa vào quan tài, hàng loạt nến trắng được thắp lên, trong biển nến, tăng nhân đang niệm chú Vãng sinh, mà
quấn quanh thi thể là rất nhiều ngọc cẩm và châu báu, che đi gương mặt
ưu sầu khi chết của ông ta.

Long Y Hoàng vốn đã mặc bạch y
toàn thân nên không cần thay tang phục rườm rà, Phượng Trữ Lan cũng là y phục nhạt màu, hai người cũng không mất thời gian cho việc thay đồ.

Kế tiếp, phải chuẩn bị quốc tang.

Lụa trắng đã treo khắp hoàng cung, toàn bộ vật phẩm màu đều bỏ đi, màu sắc rực rỡ không được phép xuất hiện.

Khi Long Y Hoàng ra khỏi cung điện nhìn thấy bọn họ đang treo lồng đèn màu
trắng, cảm thấy rất rợn người… Phóng mắt ra xa, màu trắng lộ vẻ bi ai.

Song, sau quốc tang, cũng nên chuẩn bị lựa chọn tân hoàng.

Cái này, mới là điều nàng đang chờ đợi.

Trong cung liên tục xảy ra chuyện bất ngờ, chờ mấy vị công chúa Phượng Nghĩa
Dương, Phượng Mộ Tử khóc đến hôn thiên ám địa, Phượng Nghĩa Dương còn
không chịu nổi ngất đi, Long Y Hoàng đành bớt thời giờ đi an ủi.

Đêm đó, sau khi tuyên bố hoàng đế băng hà, không lâu sau, Phượng Ly Uyên
chạy tới, hắn chưa kịp nhìn mặt hoàng đế lần cuối, càng không thể nói
với hoàng đế câu cuối cùng, thân thể hoàng đế cũng đã lạnh băng.

Hắn liên tục lắc đầu bước đến, suy sụp quỳ xuống trước giường, không cần
quá nhiều biểu cảm cũng đã nói lên hắn đang bi ai đang đau xót, hắn siết chặt tấm chăn trên người hoàng đế, nước mắt vẫn lăn dài trên má.

Long Y Hoàng không đành lòng, nhưng cũng thản nhiên nói với hắn một câu: “Nén bi thương!”

Phượng Ly Uyên bi ai nhìn nàng, vẫn nhìn như vậy, trong lòng Long Y Hoàng thản nhiên nhìn lại, mặt không đổi sắc.

Sau đó quan bộ Lại nói nên vệ sinh sạch sẽ cho hoàng đến, còn phải nhập
quan, hắn mới từ từ nhích người, đứng lên, lắc lư vài bước, đột nhiên
chống tay lên cột, che miệng ho khan.

Long Y Hoàng thấy từ đầu ngón tay Phượng Ly Uyên, một giọt máu rơi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui