Lãnh Đế Cuồng Thê

Một đạo âm thanh phun nước đột nhiên vang lên, hai người ánh mắt rét lạnh, chỉ thấy một vị thiếu nữ đang mặc y phục màu lam khí khái hào hùng đang ngồi trong nội viện, tay cầm ly trà, ngượng ngùng phất tay với hai người: “Này, ta cái gì đều không nghe thấy...”

Nạp Lan Nặc tỏ vẻ thực vô tội.

Nàng chính là ở trong viện của mình tranh thủ lúc rảnh rỗi mà uống ly trà, liền nhìn thấy hai người đột nhiên từ trên trời giáng xuống, không e dè đàm luận cái vấn đề gọi là tư thế cơ thể.

Một vị nhân vật chính trong đó, đúng là Ngũ muội đã rời đi đế đô gần mười ngày của nàng.

Ừ, không đúng, nàng cái gì cũng chưa nghe được, cũng cái gì đều không nghe hiểu.

Khóe miệng của Nạp Lan Yên khẽ co rút, quay đầu trừng mắt nhìn Tam gia: “Chàng đi về trước đi.”

Tam gia thản nhiên quét mắt qua Nạp Lan Nặc không ngừng thu nhỏ cảm giác tồn tại lại, xoa xoa tóc của Nạp Lan Yên: “Vậy gia đi trước.”

Sau khi Tam gia rời đi, Nạp Lan Nặc mới phẫn nộ sờ sờ cái mũi, đứng dậy đi đến bên người Nạp Lan Yên hỏi: “Tiểu Yên, mọi chuyện đều làm thỏa đáng?”

Nạp Lan Yên cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, thoạt nhìn bộ dáng của nhị tỷ trái lại thực nhàn nhã nha.”

Nhị tỷ?

Nạp Lan Nặc thần sắc sửng sốt, lập tức cười cười, anh khí mười phần lại mang theo một cổ hào sảng nhiệt tình của nam nhân: “Tiểu Yên, ta thế nhưng là vừa mới ở bên trong bề bộn trộm nhàn rỗi một lát, hơn nữa ta thật sự cái gì đều không có nghe được nha, tuyệt đối không có nghe thấy vị trí trên dưới không nên nghe gì đó, thật!” (lee: lại 1 người chưa đánh đã khai ~~)

Nói xong còn gật gật đầu, đối với lời nói của chính mình tỏ vẻ vô cùng đồng ý.

Độ cong nơi khóe miệng của Nạp Lan Yên càng thêm mê người: “Mấy ngày nay thực lực của nhị tỷ tiến triển có vẻ có chút chậm đó, sáng mai ta tự mình vì nhị tỷ chuẩn bị một phần huấn luyện, như thế nào?”

Nạp Lan Nặc trực giác có nguy hiểm, nhưng vẫn là không sợ chết nâng tay huých cô nương sớm đã hồng thấu hai tai trước mặt: “Ha ha ha, tiểu Yên ngươi đây là đang xấu hổ sao? Nhị tỷ ta đột nhiên nhớ tới còn có chút chuyện, trước hết đi làm việc đã.”

Mắt thấy tươi cười trên mặt tiểu Yên càng ngày càng nguy hiểm, Nạp Lan Nặc đùa giỡn xong lập tức dưới chân bôi dầu, chuồn nhanh chạy lấy người, trong không khí chỉ còn lại có một câu cuối cùng nàng hét ra: “Đúng rồi, lão gia tử đã xuất quan, đã chờ muội đã trở lại đó.”

Nạp Lan Yên nhịn không được cười cười, lắc lắc đầu, cảm thấy một mảnh ấm áp.

Đó là ấm áp chỉ có người nhà mới có thể cho.

Nhưng mà quay đầu nhìn gian phòng trong tiểu viện tử Nạp Lan Nặc đang ở này, mày không khỏi nhíu lại, bước chân dừng một chút, mới xoay người đi ra khỏi cửa viện.

Dọc theo đường đi bọn thị vệ nha hoàn trong phủ nhìn thấy Nạp Lan Yên trước tiên đều là sửng sốt, sau đó mới mang theo vô cùng nóng rực và sùng kính, cung kính nói với nàng một tiếng: “Chào Gia chủ.”

Hiển nhiên ngày đó hành động vĩ đại Nạp Lan Yên trọng chỉnh Nạp Lan gia tộc sớm mọc rễ ở trong lòng những gia đinh này.

Nạp Lan Yên một đường đều cong cong con ngươi, tươi cười thuần lương, tựa hồ ngày đó ngũ tiểu thư Nạp Lan gia tâm ngoan thủ lạt không có một chút quan hệ với nàng.

Ai ngờ mới vừa đi đến bên ngoài rừng trúc chỗ viện của lão gia tử, chợt nghe một đạo âm thanh hùng hậu mười phần nổi giận mắng: “Thằng nhóc con ngươi, lão tử không ở đây mấy ngày nay rốt cuộc chém bao nhiêu cây trúc của lão tử? Làm bè trúc? Có tin hôm nay lão tử lấy ngươi làm mái chèo chèo thuyền hay không?”

“Ai ôi đa (cha) à, thân đa (cha ruột) à, nhi tử ngài thật vất vả muốn thoát ly độc thân tìm cho ngài một nhi tức (con dâu), đừng đánh mặt mà, ta còn trông cậy vào khuôn mặt này đi lừa nhi tức cho ngài đó! Ai ôi đau đau!”

Nạp Lan Yên nhìn thấy rừng trúc có một mảnh bị chặt trụi lủi, mí mắt không khỏi nhảy lên, Nạp Lan gia ai chẳng biết phiến rừng trúc này là thịt trong lòng lão gia tử, ngày đêm tỉ mỉ chiếu cố, sợ một cây xảy ra vấn đề gì đó.

Lần này ngược lại, cánh rừng bảo bối này bị tứ thúc chặt mất một mảnh lớn, ít nhất cũng phải hai ba mười cây, đây không phải lag điển hình nhổ lông trên miệng cọp, muốn chết sao?

“Ai u! Cha à! Ta đã lớn như vậy rồi thế nào ngài còn đánh đòn đây đau đau đau!”

“Còn đánh ngươi? Hôm nay liền đánh chết tên không biết điều ngươi, đỡ phải mỗi ngày chạy nơi này chọc tức lão tử!”

Phanh!

Cửa lớn phòng trúc bị lực lớn phá mở từ bên trong, một nam nhân lưng hùm vai gấu chật vật chạy trốn đi ra, miệng còn thét to than thở: “Cha ngươi đừng đánh đầu mà, đánh choáng váng ta còn như thế nào lấy nhi tức cho ngài đây...... Ai ôi, tiểu Yên con đã trở lại?”

Nạp Lan Bằng chạy trối chết nhìn lên thấy hồng y thiếu nữ cách đó không xa dịu dàng mà đứng, ánh mắt lập tức sáng lên, giống như nhìn thấy núi lớn có thể dựa vào, bộ dáng xun xoe chạy tới bên người Nạp Lan Yên: “Tiểu Yên mau mau mau cứu mạng!”

Nạp Lan Yên vội vàng nghiêng thân mình vọt đến một bên, vẻ mặt đồng tình nói: “Tứ thúc, một đường chạy thật tốt.”

“Tiểu Yên con không thể thấy chết mà không cứu được!” Nạp Lan Bằng vừa thét to xong, trên mông liền hung hăng bị cây chổi đánh trúng, hắn đau đến nhe răng nhếch miệng ngao ngao kêu la, mắt thấy tiểu chất nữ nhà mình mẹ nó không tiến lên, liền nhảy lên chạy ra phía ngoài rừng trúc, “Đa (cha) à, thân đa (cha ruột) à, con sai lầm rồi còn không được sao......”

“Thằng nhãi con!” Lão gia tử nhìn Nạp Lan Bằng chạy nhanh như bay biến mất dạng, tức giận đến giận dữ, “Nếu không mang nhi tức (con dâu) về nhà, lão tử liền lột da của ngươi ra!”

Sau khi lão gia tử mắng xong, xoay người nhìn về phía Nạp Lan Yên đứng một bên, tức giận trên mặt đều trút bỏ hết, chỉ còn lại tràn đầy từ ái cùng đau sủng, xoa xoa tóc của nàng, cẩn thận kiểm tra tôn nữ (tôn nữ) bảo bối một vòng: “Đến, nói cho gia gia, mấy ngày nay đi ra ngoài có người khi dễ con hay không?”

Lần này lão gia tử bế quan thành công đột phá tới Tiên Thiên cảnh giới, cả người phong thái toả sáng, nếp nhăn trên mặt cũng biến mất không thấy, thoạt nhìn trẻ tuổi hơn rất nhiều, mày rậm mắt to, không giận tự uy, rất có khí phách của trung niên mỹ nam tử điển hình.

Nạp Lan Yên nhìn lão gia tử một bộ dáng ai dám khi dễ con lão tử liền khi dễ hắn, nhướng mi vui vẻ nói: “Gia gia yên tâm, kẻ dám khi dễ con đều bị con đánh trở về! Cũng không nhìn xem con là tôn nữ của ai?”

“Tốt! Không hổ là tôn nữ của ta!” Lão gia tử bị bộ dáng kiêu ngạo này của tôn nữ chọc cười ha ha, “Đúng vậy, ai dám khi dễ ta liền trực tiếp đánh trở về! Đánh không lại gia gia đi giúp con đánh!”

“Đương nhiên.” Nạp Lan Yên đỡ cánh tay của lão gia tử, đắc ý dào dạt nói, “Gia gia nhưng là chỗ dựa lớn nhất của con!”

Lão gia tử bị tôn nữ nhà mình nói được tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng), nhìn một cái, nhìn xem, so với thằng nhóc nhiều lần chọc giận mình kia, tôn nữ không phải chính là tri kỷ tiểu áo bông sao?

Nạp Lan Bằng trốn ở bên ngoài rừng trúc nghe tiếng cười to của lão gia tử, lòng còn sợ hãi vỗ ngực một cái, may mắn tiểu Yên đã trở lại, nếu không hôm nay hắn không bị lão gia tử lột một lớp da là không xong, nhưng mà . . . . .

Nạp Lan Bằng nghĩ đến tác dụng thật sự của những cây trúc kia, lại nhịn không được nhếch miệng cười, chờ sau khi hắn chuẩn bị cho tốt, xem lão gia tử có cười đến miệng nở hoa hay không?

Trong nhà gỗ.

Nạp Lan Yên nói với lão gia tử quá trình đi ra ngoài lần này, thẳng đến khi lão gia tử nghe đến sửng sốt.

Cái gì mà dưới cơ duyên xảo hợp cùng Địa Tinh tộc Vương tử kết thành bằng hữu, cái gì mà dùng thuật luyện đan chinh phục toàn bộ Địa Tinh tộc, cái gì mà cùng Địa Tinh tộc đạt thành hàng loạt giao dịch, cái gì mà từ nay về sau cùng Địa Tinh tộc bước trên con đường hữu nghị lấy đan dược đổi vũ khí . . . . . .

Cuối cùng lão gia tử vỗ bàn, đặc biệt kiêu ngạo mà cười to nói: “Tốt! Tốt! Tốt! Không hổ là tôn nữ của ta! Ha ha ha ha!”

Nhìn lão gia tử vui vẻ, Nạp Lan Yên cũng nghiêng đầu nở nụ cười, đưa cho lão gia tử một ly trà, nói: “Gia gia, kế tiếp đối với chúng ta con có chút tính toán khác.”

Lão gia tử tiếp nhận ly trà: “Nói xem.”

“Con tính tự mình đến phân gia (*) chọn lựa một ít đệ tử ưu tú.” Nạp Lan Yên lẳng lặng nói xong quyết định của chính mình, “Hiện tại chúng ta không thiếu đan dược, không thiếu công pháp, mà bây giờ ngay cả vũ khí chúng ta cũng không thiếu. Con nghĩ tự mình đi một chuyến các đại phân gia nhìn xem tình huống, hơn nữa bọn đại ca cũng thật lâu không về nhà đi?”

(*) phân gia: là các nhánh của gia tộc sinh sống ở những nơi khác.

Hiện tại Nạp Lan gia tộc tài nguyên gì cũng không thiếu, chỉ thiếu duy nhất chính là nhân tài (người có tài).

Ở trên đường trở về Nạp Lan Yên đã nghĩ đến vấn đề này, lấy sự ưu tú của Nạp Lan Song, Nạp Lan Nặc, Nạp Lan Vũ và Nạp Lan Tịch đến xem, các đại phân gia tất nhiên không hề thiếu đệ tử ưu tú, còn nữa dù sao điều kiện ở phân gia cũng có hạn, lúc này không đào chân tường (*), còn chờ khi nào?

(*) đào chân tưởng ở đây ý nói nhân cơ hội chiếm lấy chỗ tốt của người khác.

“Những việc này con quyết định là được rồi.” Nạp Lan Phụng Thiên đặt ly trà xuống, giữa mi tâm (*) mang theo một chút phiền muộn, “Con muốn đích thân đi mà nói, đi đến Thánh Thành xem một chút đi, ai......”

(*) mi tâm: chỗ giữa hai đầu lông mày.

Thánh Thành?

Nạp Lan Yên nhìn vẻ mặt suy sụp tinh thần của lão gia tử, nhíu mày, trong phân gia ở Thánh Thành có người nào ở sao?

Lão gia tử thở dài, có chút hao tổn tinh thần nói: “Nãi nãi (bà nội) của con ở phân gia Thánh Thành.”

“Nãi nãi?” Nạp Lan Yên kinh ngạc mở to hai mắt, trong đầu chưa từng có trí nhớ gì về nãi nãi, làm cho nàng vẫn cho là nãi nãi đã qua đời rồi, thì ra là ở phân gia Thánh Thành?

“Tiểu Yên......” Lão gia tử nhắm mắt, giọng nói khàn khàn, “Có một số việc, cũng đến lúc nên nói cho con biết.”

Nạp Lan Yên không khỏi nắm chặt hai đấm (nắm đấm á), há miệng thở dốc, nhưng không có phát ra âm thanh gì.

“Tiểu Yên, phụ thân của con là một thiên chi kiêu tử chân chính, 15 tuổi đột phá Tiên Thiên, 18 tuổi đột phá Linh Thánh rời đi Liệt Diễm.” Lão gia tử đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn một mảnh rừng trúc kia, “Năm ấy nó hai mươi ba tuổi, mang về đây mẫu thân của con. Mẫu thân của con tên là Đông Phương Khuynh Thành, là một tiểu cô nương rất được, con lớn lên rất giống mẫu thân con, nhất là cặp mắt kia.”

Nạp Lan Yên vẫn luôn không có trí nhớ liên quan đến phụ mẫu, cụp xuống mi mắt, lẳng lặng nghe gia gia nói.

“Còn nhớ rõ lúc phụ thân con vừa mang mẫu thân con trở về, nàng còn khẩn trương ấp a ấp úng, nhưng không lâu sau liền lộ ra bản tính, linh hoạt tinh quái nho nhỏ chỉnh mọi người trong quý phủ mà không làm ảnh hưởng đến toàn cục một phen, làm cho quý phủ náo nhiệt hơn rất nhiều.”

Lão gia tử không khỏi lộ ra một chút ý cười, “Phụ thân con đó, liền mỗi ngày đi theo sau mẫu thân con thu thập tàn cục, cố tình còn vô cùng vui vẻ, nó ấy à, gương mặt cả ngày nghiêm túc lãnh khốc, chỉ cần mẫu thân con ôm hắn một cái, lại có thể cười ngây ngô cả một ngày.”

Nạp Lan Yên không khỏi cũng cười lên, dường như trước mắt hiện ra một đôi bích nhân, mẫu thân linh hoạt tinh quái, phụ thân mặt ngoài lãnh khốc kì thực thê nô, bọn họ nhất định là rất yêu nhau nha.

“Con sẽ không biết, năm đó lúc bộ dáng của phụ thân con biết mẫu thân con mang thai, cho tới bây giờ ta cũng chưa thấy qua tiểu tử ngốc như vậy, ngõ nhỏ nào trên đường cũng chạy vào, chạy trên đường cái gặp ai cũng thét to mình sắp làm cha rồi.” Lão gia tử nghĩ lại khi đó, vẫn có nhịn không được mà vui vẻ.

“Có thể, ngay tại 1 năm con sinh ra kia.” Tươi cười trên mặt lão gia tử dần dần biến mất không thấy, nắm đấm trong ống tay áo hung hăng nắm chặt, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, “Một đám người từ trên trời giáng xuống, trong đó có một người, giơ tay lên một chiêu phá hủy tất cả căn cơ của Nạp Lan gia ta, bọn họ...... Là tộc nhân của mẫu thân con.”

Hô hấp của Nạp Lan Yên cứng lại.

“Là ta vô năng (không có năng lực), bảo hộ không được bọn hắn.” Lão gia tử nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt đục ngầu từ trên mặt chảy xuống, “Ngay tại trước mắt của ta, nhi tử của ta bị bức đến chết, nhi tức của ta tự vẫn mà chết! Ta lại cái gì đều làm không được! Cái gì đều làm không được......”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui