Lãnh Đế Cuồng Thê

Trên bàn cơm.

Nạp Lan Yên cắn bánh bao, nói chuyện Tàn Huyết Hắc Trúc cho Lãnh Thiếu Diệp.

Tam gia nhíu mày: “Đồ chơi kia nên thu thập như thế nào?”

Nếu là từ nhỏ đã sống nhờ ngay tại trong cơ thể Nạp Lan Vũ, muốn giải quyết tất nhiên không dễ.

Nạp Lan Yên khẽ lắc đầu, nuốt bánh bao trong miệng xuống: “Ta tính lát nữa đi Luyện Đan Công Hội, đến Tàng Thư Các xem có thể tìm được manh mối gì không.”

Nàng còn muốn đến gặp vị thần côn lão giả ngồi bên ngoài Tàng Thư Các kia, khi đó rung đùi đắc ý nói Hoàng Nguyệt Dung mệnh phạm Thái Tuế kia, Nạp Lan Yên vẫn luôn cảm thấy lão giả này không đơn giản, có lẽ hỏi ông ta sẽ thu được một ít tin tức.

“Ta cũng đi tra một chút.” Lãnh Thiếu Diệp đưa cháo cho nàng, “Đừng để cho chính mình bị thương.”

“Yên tâm đi.” Nạp Lan Yên nhếch môi cười, vài hớp liền uống xong cháo trong bát, xoa xoa miệng, đứng dậy nói, “Tam gia, ta đây đi trước nha.”

“Ừ. Đúng rồi, buổi tối cùng gia đi tham gia cung yến.” Nếu không phải bỗng nhiên nhớ tới, Lãnh Thiếu Diệp suýt nữa đã quên mất chuyện nhỏ này, lại nói tiếp từ lúc bọn họ xuyên qua đến nay, vợ hắn còn chưa có đi qua hoàng cung đâu.

“Được, buổi tối ta sẽ trở về sớm một chút.”

Nạp Lan Yên ôm Lãnh Thiếu Diệp, kiễng mũi chân hôn một cái ở trên khóe miệng của hắn, liền nghênh ngang mà đi.

Đế đô Luyện Đan Công Hội, trước cổng vẫn vắng vẻ như trước.

Hai tên nam tử tuổi trẻ làm bộ đứng đắn lật đan thư, ánh mắt lại thường thường chuyển đến trên người nữ tử một bộ lam y dịu dàng động lòng người trong sảnh kia, ngẫu nhiên chạm đến ánh mắt nhìn lại, lại mặt đỏ tim đập vội vàng dời ánh mắt.

Nạp Lan Yên tiến vào đại sảnh liền rảnh rỗi huýt sáo, giọng điệu ngả ngớn nói: “Lam Như tiểu mỹ nhân, vài ngày không thấy, có nhớ ta không?”

Lam Như vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy nữ tử một bộ hồng y xinh đẹp động lòng người chế nhạo nhìn nàng, không khỏi ửng đỏ mặt: “Vương phi vẫn là thích nói giỡn như vậy.”

“Ha ha, Lam Như tiểu mỹ nhân gọi tên ta là được rồi, gọi Vương phi thấy thật xa lạ nha, dù sao chúng ta cũng là người một nhà.” Nạp Lan Yên ôm vai của tiểu mỹ nhân, cười khiêu khích với hai nam tử đang trợn mắt nhìn nàng, thế nào, có bản lĩnh mơ ước không bản lĩnh thổ lộ sao?

Nếu không hành động, vậy thì đừng trách tiểu mỹ nhân bị người đoạt đi mất.

Nạp Lan Yên mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo trắng trẻo như ngọc của Lam Như đã đỏ tới bên tại, mới cười tủm tỉm buông nàng ra: “Được rồi được rồi, ta đi một chuyến đến Tàng Thư Các trước, Lam Như tiểu mỹ nhân giúp ta nói một tiếng với Phong lão ca.”

Lam Như cười gật gật đầu: “Được.”

Nạp Lan Yên một đường thông suốt đi đến Tàng Thư Các, lão giả thần bí kia quả nhiên vẫn nằm trên ghế dựa ở cửa, lười biếng nhắm mắt lại, tay cầm quạt hương bồ (*), thỉnh thoảng lay động.

(*) quạt hương bồ: quạt làm bằng lá cây hương bồ.

Khi nàng đến gần, lão giả chậm rãi mở mắt, nhìn thấy người đến là nàng, híp mắt cười, giống như phật Di Lặc: “Ôi, Thái Tuế?”

“Ngài nhưng đừng làm ta giảm tuổi thọ.” Nạp Lan Yên vuốt cái mũi cười khổ nói, “Lão bá, hôm nay ta tới là có việc muốn nhờ.”

Lão giả lắc lắc quạt hương bồ, có chút thần bí nói một câu: “Không có chuyện không lên điện, có chuyện xảy ra người ta liền bất chấp nha.”

Không biết vì sao, Nạp Lan Yên luôn cảm giác lão giả trước mặt nhất định có chút hiểu biết về Tàn Huyết Hắc Trúc, mà nàng, tuy rằng từng xem qua một ít ghi lại về Tàn Huyết Hắc Trúc, nhưng rốt cuộc cũng chỉ hiểu biết da lông, không làm nên chuyện gì.

Nạp Lan Yên mấp máy miệng, đi đến trước mặt lão giả, thật sâu cong xuống thắt lưng: “Lão bá, chuyện này liên quan đến tánh mạng đệ đệ của ta, nếu ngài có thể hỗ trợ, đại ân này Nạp Lan Yên ta chắc chắn sẽ ghi nhớ cả đời!”

Bàn tay nắm quạt hương bồ của lão giả dừng một chút, nhìn hồng y thiếu nữ cúi người xuống chín mươi độ tiêu chuẩn trước mặt, ánh mắt hơi hơi nheo lại, quả thật không thể tưởng được Nạp Lan Yên tính cách cao ngạo như vậy sẽ làm được đến bước này.

Lão giả phức tạp nhắm mắt lại: “Nói xem sao.”

Nạp Lan Yên chậm rãi đứng dậy, sắc mặt trầm trọng kể lại từ chuyện Tiểu Vũ ăn lầm Tàn Huyết Hắc Trúc và hiện tại nó rất có khả năng Linh trí của nó đã lớn lên chuẩn bị xuất ra cho lão giả biết.

Lão giả nghe vậy, mày liền nhíu lại.

Thật lâu, hắn mới lắc lắc đầu, nói: “Tiểu nha đầu, Tàn Huyết Hắc Trúc là không tách ra khỏi cơ thể của ký chủ (*).”

(*) ký chủ: sinh vật mà vật ký sinh sống trên đó.

“Không có biện pháp nào sao?” Nạp Lan Yên vội vàng truy hỏi, hai bàn tay không tự chủ mà nắm chặt, bất luận như thế nào nàng cũng không để cho Tiểu Vũ có chuyện gì.

“Biện pháp có cũng coi như không có.” Lão giả thở dài, nhìn ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời lên của Nạp Lan Yên, vẫn là nói ra biện pháp coi như không phải biện pháp kia, “Trừ phi hắn có thể cường đến mức có thể dùng ý niệm hoàn toàn trấn áp Tàn Huyết Hắc Trúc, ký kết khế ước, thu làm mình dùng.”

(lee: chỗ này ý nói, có biện pháp mà gần như là không có khả năng xảy ra nên coi như không phải biện pháp, có cũng như không, mà biện pháp có cũng như không đó là phải mạnh mẽ đến mức có thể trấn áp được huyết trúc kia, kí kết khế ước với nó, để mình làm chủ nhân của nó, có thể sai khiến nó.)

“Nhưng mà tiểu nha đầu, đây là việc không có khả năng làm được.” Lão giả dùng là câu khẳng định, vô cùng khẳng định.

“Không thử làm sao có thể biết?” Nạp Lan Yên giương mắt lên, gằn từng chữ, “Ta tin tưởng đệ đệ của ta. Huống chi, còn có ta giúp hắn.”

Ý niệm, nói trắng ra chính là Tinh Thần lực.

Mà nàng cái khác có thể không có, xuyên qua thời không mà đến Tinh Thần lực lại cường đến mức làm cho người ta líu lưỡi.

Lão giả gần như là liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý niệm trong đầu của nàng: “Ngươi tính quá độ Tinh Thần lực cho hắn? Chính ngươi không tu luyện sao?”

(lee: quá độ ý là chuyển cho người khác giúp tăng lên)

Con đường tu luyện phía trên, Tinh Thần lực khó tu hơn rất nhiều so với Linh lực.

Nếu Nạp Lan Yên độ Tinh Thần lực của mình cho đệ đệ của nàng, đối với con đường tu luyện phía trên của nàng sẽ tạo thành tổn thất rất lớn.

“Còn sống so với bất cứ cái gì đều tối hơn!” Nạp Lan Yên cười nhẹ, giữa tính mạng của đệ đệ và Tinh Thần lực của mình, còn cần chọn sao?

Vẻ mặt của lão giả có chút bất đắc dĩ: “Ngươi đã quyết định như vậy, ta cũng không tiện lại ngăn cản ngươi. Nhưng mà nha đầu, truyền độ Tinh Thần lực tốt nhất lấy máu của người thân ruột thịt của hắn làm vật dẫn, như vậy sẽ nâng cao thêm mấy phần xác xuất thành công. Được rồi, ngươi đi đi.”

Lão giả nói xong, liền nhắm mắt lại, không nhìn Nạp Lan Yên nữa.

Nạp Lan Yên lại lần nữa cong thắt lưng khom người với lão giả: “Lão bá, đa tạ (cảm ơn) người. Tương lai nếu có việc cần, Nạp Lan Yên quyết không chối từ.”

Lão giả trùm quạt hương bồ lên trên mặt, không có đáp lời.

Nạp Lan Yên cũng không nhiều lời nữa, xoay người rời khỏi Tàng Thư Các.

Lão giả kia chậm rãi nhấc lên quạt hương bồ, nhìn bóng dáng rời đi của Nạp Lan Yên, cảm xúc nơi đáy mắt vô cùng phức tạp, thật lâu mới thật sâu thở dài, giật giật miệng, muốn nói lại thôi......

Nghe thấy tin tức mà đến, Phong Trường Phong vừa đúng ở trên nửa đường chặn đứng Nạp Lan Yên, nhìn thấy nàng liền cao hứng không nhịn được: “Tiểu Yên, ngươi là tìm đến lão ca ca ta uống rượu đi?”

Nạp Lan Yên thu lại cảm xúc trầm trọng trong mắt, lúc lại ngẩng đầu đã là môi đỏ mọng nhẹ dương, cười nói: “Phong lão ca, hôm nay thật đúng là không uống rượu với người được.”

“Lát nữa ngươi còn có việc à?” Phong Trường Phong nhướng nhướng mày, “Vậy lão ca ca ta liền nói ngắn gọn, Yên nha đầu, Thái Tử Lan Vân quốc hôm qua các ngươi trói lại thế nào rồi?”

“Không biết.” Nạp Lan Yên lắc đầu, nếu không phải Phong lão ca nhắc tới, nàng đã sớm ném người này ra sau đầu (quên mất đó).

Phong Trường Phong một bộ biểu tình ta biết ngay mà, liếc mắt nói: “Ngươi vẫn là nên đi liếc mắt một cái, dù sao người ta cũng là Thái Tử Lan Vân quốc, tuy rằng đầu óc không quá bình thường.”

“Đúng là cần kéo dài đầu óc cho nàng ta.” Nạp Lan Yên nghĩ tới bộ dáng chỉ cao khí ngang (*) muốn Tam gia nhà mình thú nàng làm chính phi của cô nương kia liền tức giận, ở địa bàn của nàng còn muốn cưỡi ở trên đầu nàng đi tiểu? Vẫn là ở trong tù tiếp tục ngốc đi!

(*) chỉ cao khí ngang: ý nói bộ dáng cao ngạo, coi mình là nhất mà chỉ là thùng rỗng kêu to ~~

Phong Trường Phong ‘phốc’ một tiếng nở nụ cười: “Nha đầu ngươi đi ra ngoài một chuyến trở về, như thế nào tính tình ngay cả một chút thay đổi đều không có?”

Nhưng mà, quả nhiên vẫn là Yên nha đầu như vậy rất hợp với khẩu vị của hắn!

“Tính cách này, từ nhỏ đã như vậy thay đổi không được đâu.” Nạp Lan Yên đối với Phong Trường Phong thần bí ngoéo khóe miệng một cái, “Phong lão ca, nếu người rảnh có thể đến chỗ thủ vệ cửa thành nhìn một cái. Huống chi hiện nay Lan Vân quốc đang loạn đảng mưu phản (nhiều bè lũ muốn tạo phản á), chính trị hết sức rối loạn, Thái Tử Lan Vân quốc này muốn tìm minh hữu (đồng minh) không sao, nhưng nàng ngàn không nên vạn không nên đánh chủ ý tới trên người nam nhân của ta!”

Nàng là ai? Nàng chính là Huyết Hồ từ trước đến nay lòng dạ hẹp hòi lại có thù tất báo.

“Nói trắng ra là, nha đầu ngươi chính là ghen tị đi?” Phong Trường Phong liếc mắt nhìn nàng một cái, hắn luôn luôn đối với tình yêu đều cười nhạt, nhưng mỗi lần thấy Yên nha đầu và Chiến vương gia, cũng thỉnh thoảng nghĩ rằng một người có phải hay không rất cô đơn......

“Đương nhiên ghen.” Nạp Lan Yên thoải mái nhướng mày, khí phách biểu thị công khai, “Nam nhân của ta, ai dám mơ ước?!”

“Đi đi đi!” Phong Trường Phong làm bộ giơ chân đạp nàng, biết nàng và nam nhân của nàng hạnh phúc, nhưng có thể buông tha cho lão độc thân đã 98 tuổi vẫn là ngay cả mối tình đầu đều không có như hắn đây hay không?

Nạp Lan Yên nhếch miệng cười: “Phong lão ca, người vẫn là nhanh chóng tìm cho ta một lão tẩu tử đi!”

“Lão tử cũng muốn tìm mà, nhưng ai biết hiện tại lão tẩu tử nhà ngươi đang ở đâu!” Phong Trường Phong cười mắng một câu, trong đầu cũng không tự chủ dần hiện ra một đạo bóng dáng, đột nhiên tâm sinh vài phần buồn bã, khoát tay với Nạp Lan Yên, “Không theo giúp ta uống rượu liền nhanh đi làm việc của ngươi đi, đừng trì hoãn thời gian ta uống rượu.”

“Vậy hẹn gặp lại nha, Phong lão ca.” Nạp Lan Yên chớp mắt vài cái với hắn, xoay người đi về phía hướng ngược lại với Phong Trường Phong.

Rời Luyện Đan Công Hội, Nạp Lan Yên không có ngừng lại, bay thẳng theo phương hướng đến vị trí của Bách Lý gia tộc.

Vốn trước khi đi Địa Tinh tộc đã đáp ứng Tiểu Phượng Vũ sẽ đến nhà nàng làm khách, sau lại đột nhiên xảy ra chuyện, bất đắc dĩ lỡ hẹn, hôm nay rảnh rỗi, tự nhiên muốn đi nhìn tiểu nha đầu tinh quái kia một cái.

Mấy tức sau, Nạp Lan Yên nghỉ chân ở trước một tòa đại viện khí thế to lớn, lịch sử lâu đời phong phú.

Mấy tên thị vệ đứng ở ngoài cửa nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ một bộ hồng y liễm diễm, hơi sững sờ, có một người nhanh chóng phản ứng, bước lên phía trước cung kính dò hỏi: “Xin hỏi, các hạ chính là Chiến vương phi sao?”

Nạp Lan Yên mỉm cười: “Đúng vậy, có thể giúp ta thông báo một tiếng không?”

Thị vệ không dám chậm trễ, xoay người nói: “Sáng sớm tiểu tiểu thư liền thông báo cho bọn thuộc hạ, thuộc hạ vì Vương phi dẫn đường.”

“Cám ơn.”

Tên thị vệ này mang nàng đi vào Bách Lý phủ, một tên thị vệ khác đã nhanh chóng tiến đến thông tri (báo tin cho) Bách Lý tộc trưởng và Bách Lý Phượng Vũ.

Cho nên lúc Nạp Lan Yên vừa vào tiền thính ngồi xuống xong, một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn liền từ ngoài cửa chạy vào, trực tiếp bổ nhào vào nàng, giọng nói giòn giòn giã giã như chim hoàng oanh vang lên: “Bằng hữu, bằng hữu ~ ngươi đã về rồi!”

Nạp Lan Yên nhìn tiểu nha đầu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trong lòng, bật cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhiều thịt của nàng: “Tiểu Phượng Vũ, thật có lỗi, ta đến chậm.”

Bách Lý Phượng Vũ ở trong ngực nàng cọ cọ, hừ nhẹ một tiếng: “Dù sao bổn tiểu thư sẽ không dễ dàng tha thứ ngươi, trừ phi ngươi mang lễ vật đến cho bổn tiểu thư!”

Nạp Lan Yên vuốt vuốt đầu của nàng, cười nói: “Tiểu Phượng Vũ, có muốn đoán xem ta mang đến cho ngươi lễ vật gì hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui