Lãnh Đế Độc Y

Editor: Lãnh Huy3t

Beat: PhượngMinhNguyệt

Nghe xong, nàng gật đầu: "Uh, Tử Tình đã biết!" Nàng sẽ cố gắng tu luyện tốt nội công tâm pháp, để chính mình trở nên cường đại. Chỉ có trở nên
cường đại, nàng mới bảo vệ được những người mà nàng muốn bảo vệ! Cùng
một chuyện tình, nàng tuyệt đối sẽ không để cho nó xảy ra tới hai lần.

Nhìn mặt trời đã dâng lên từ đằng xa, nàng đứng lên nói: "Gia gia, con đi về trước!" Buổi sáng mỗi ngày nàng đều phải đi gánh nước, làm cho thể
trạng của mình tốt lên. Lúc đầu còn cảm thấy có chút cố sức nhưng hiện
tại việc gánh nước đối với nàng mà nói là một chuyện rất dễ dàng, nếu
luyện thêm mấy tháng là có thể không cần luyện thể lực nữa, đến lúc đó
nàng sẽ đem toàn bộ tinh lực đặt ở việc tu luyện nội công tâm pháp.

"Đi thôi, đi thôi! Nhớ bảo cái tên sư phụ cũ kỹ kia của con giúp con gửi
lời nhắn về nhà!" Lão giả hướng nàng phất tay, còn mình thì vươn vai
nói: "Gia gia ta còn muốn ở trong này phơi nắng một hồi!" Vừa rồi chỉ lo chú ý nhìn nàng tiến giai, nên cũng không nghỉ ngơi thật tốt, ánh nắng
ấm áp sớm mai là thư thái nhất.

"Ân." Tử Tình cười, gật đầu, rồi mới đi xuống dưới.

Từ trên đỉnh núi Lăng Phong đi xuống ước chừng mất nửa nén hương thời
gian, khi nàng đi vào nơi mà mọi người vẫn thường luyện võ, thì gặp Tử
Nghiễn bọn họ đã ở nơi đó tự luyện tập. Sau khi xảy ra chuyện, nàng chưa từng theo chân bọn họ trò chuyện, thậm chí có gặp cũng coi như không

nhìn thấy nhau. Đối với nàng mà nói, tất cả bọn họ đều là người xa lạ,
những người xa lạ không có quan hệ gì với nàng.

Đi tới bên lu nước, cầm hai cái mộc dũng rồi quay người đi về phía dòng suối, ba
tháng nay, mỗi ngày tới dòng suối múc nước đã là thói quen của nàng. Kể
từ sau khi cột hai cái đai sắt lên chân, trừ bỏ lúc tắm rửa nàng mới
tháo nó ra, thậm chí ngay cả lúc ngủ nàng đều cột nó vào chân, cho nên
với sự huấn luyện như vậy, ba tháng qua nàng đã quen với sức nặng trên
đôi chân.

Thấy Tử Tình đi qua trước mặt họ, Tử Nguyên dừng
tay liếc mắt nhìn nàng một cái, thần sắc trong mắt mang theo vài phần
phẫn hận. Mỗi khi nhìn thấy dấu răng trên tay, hắn đều muốn bắt nàng
treo lên hung hăng đánh một trận, nhưng sư phụ đã giao hẹn với bọn họ,
nếu ai dám động thủ với nàng thì sẽ không chỉ là trừng phạt một chút
liền xong việc. Chính vì như vậy, cho nên bọn họ mới không thể không
nhịn xuống.

Tử Cầm nhìn hắn một cái, nói: "Nhị sư huynh, đã
ba tháng rồi, huynh còn đang nghĩ cách để thu thập nàng sao? Hay là thôi đi, miễn lại chọc cho sư phụ tức giận."

"Ta thật sự không
hiểu, vì sao sư phụ lại bất công như vậy? Tuy rằng người luôn nghiêm
túc, nhưng đối với nàng lại tốt đến như vậy, một dã nha đầu đến từ nông

thôn như nàng, rốt cuộc dựa vào cái gì mà lại làm cho sư phụ bất công
như vậy?" Tử Sa chu cái miệng nhỏ nhắn, nói xong, vẻ mặt tức giận bất
bình: "Chúng ta đều xuất thân từ danh môn thế gia, có điểm nào so ra kém với nha đầu kia chứ?"

Tử Lập nhìn phương hướng Tử Tình rời
đi, thấp giọng nói: "Kể từ lần đó trở đi, nàng không hề nói chuyện cùng
chúng ta, cũng không gọi một tiếng sư huynh nào nữa!" Ngày đó, nàng ở
trước mặt sư phụ nói sẽ không gọi bọn họ là sư huynh nữa, cũng không coi bọn họ là sư huynh, nàng thật sự không hề liếc mắt nhìn bọn họ thêm một lần nào, cho dù đi qua bên người họ cũng không theo chân bọn họ nói
chuyện. Nghĩ vậy, không khỏi cảm thấy ảm đạm, nếu lúc ấy hắn đứng ra
giúp nàng, thì có lẽ nàng sẽ không trở thành như vậy.

"Hừ! Ai thèm làm sư huynh của nàng? Nàng tới Lăng Phong sơn đã hơn ba tháng
rồi, ngươi xem ngày ấy sư phụ dạy nàng bộ Thanh Phong kiếm pháp kia, tới bây giờ nàng vẫn còn học chiêu thứ nhất. Với bộ dáng này của nàng, tốt
nhất là không nên có quan hệ gì với nàng thì tốt hơn, miễn cho phải mất
mặt xấu hổ. "Tử Kiệt thấy mấy người đều ngừng lại nghị luận, chính mình
cũng dừng tay, hai tay ôm ngực, lạnh giọng hừ một tiếng.

Nghe xong những lời này, bọn họ mới nhớ tới Tử Tình thật đúng là vẫn đang
luyện chiêu thứ nhất của Thanh Phong kiếm pháp, Tử Lập hỏi Tử Nguyên
đứng ở bên cạnh : "Nhị sư huynh, kiếm pháp của huynh là tốt nhất trong
mấy người chúng ta, huynh cảm thấy Tử Tình đem chiêu thứ nhất của Thanh
Phong kiếm pháp luyện được như thế nào?"


Vừa nghe lời này,
ánh mắt bọn họ đều dừng lại trên người Tử Nguyên. Mấy người bọn họ tuy
rằng cũng tập kiếm pháp, nhưng dù sao đây cũng không phải sở trường của
họ, cho nên cũng không nhìn ra được Tử Tình học chiêu thứ nhất kia tới
mức nào, bất quá học ba tháng mà vẫn còn học một chiêu kia, phỏng chừng
toàn bộ Thanh Sơn cũng không có ai ngu dốt giống như nàng. Phải biết
rằng tu luyện không chỉ cần thiên phú mà càng phải có ngộ tính, nếu tìm
không được tinh tuý trong đó thì cho dù nàng biết trọn vẹn bộ kiếm pháp
cũng phát huy không ra uy lực của bộ kiếm pháp kia.

"Hừ! Với
bộ dạng này của nàng, luyện ba tháng rồi mà còn luyện chiêu thứ nhất,
điều này không phải quá rõ ràng rồi sao? Còn phải hỏi nữa sao?" Tử
Nguyên khinh miệt nói, vẻ mặt hèn mọn, hắn ở Thanh Sơn này đã vài năm
rồi nhưng chưa từng thấy người nào lại ngu dốt như nàng, học đến ba
tháng rồi vẫn còn học chiêu thứ nhất, phỏng chừng có luyện thêm mười năm nữa cũng không luyện thành.

Khi bọn họ đang nói chuyện, hai
tay Tử Tình mang theo hai thùng nước chậm rãi tiêu sái trở về. Bộ pháp
nàng trầm ổn, hai tay xách lấy hai thùng nước, đi đường ổn định, hai vai không lắc, mang theo hai thùng nước một giọt cũng không đổ ra ngoài.
Chính là, với mấy người đối với nàng tồn tại khinh miệt từ trong thâm
tâm kia, không một ai chú ý tới điểm này.

Lăng Thành từ trong nhà tranh đi ra lại chú ý đến, hắn không chỉ chú ý điểm này, mà còn chú ý hơi thở trên người nàng có chút không giống. Đoạn đường từ nơi này
tới bên dòng suối, nàng dẫn theo hai thùng nước mà hơi thở lại rất vững
vàng, không vội không gấp, chỉ điểm này thôi cũng đã không đơn giản,
không thể tưởng tượng được chỉ trong ba tháng ngắn ngủi nàng lại có tiến bộ như vậy, thiên phú tu luyện thế này quả thực không phải người bình

thường có thể so sánh bằng.

"Sư phụ!"

Nhìn thấy sư phụ bọn họ đi ra, mấy người Tử Nghiễn vội vàng đứng thẳng thân thể,
cung kính hành lễ, sau khi nghe hắn ừ một tiếng, mấy người vội vàng trở
về tu luyện. Tử Nghiễn kêu Tử Lập làm đối thủ của hắn, luyện tập quyền
pháp mới học gần đây, mà Tử Nguyên cùng Tử Cầm lại khoa tay múa chân,
hai người đối chiêu, muốn tăng lên sức chiến đấu cùng với lực phản ứng
thông qua thực chiến. Tử Lập đang luyện tập đánh ám khí, Tử Sa khinh
công tốt hơn thì ở một bên quăng mấy viên đá nhỏ lên không trung, làm
cho Tử Kiệt bắn ám khí ra trong nháy mắt, lấy điều này để luyện nhãn
lực, thủ lực cùng với độ chính xác cho hắn.

Tử Tình đi tới nhìn thấy hắn, liền nhẹ giọng gọi một tiếng: "Sư phụ."

"Ân." Lăng Thành gật đầu, ánh mắt dừng trên người nàng một hồi rồi mới dời đi.

Đem nước mang về đổ vào trong lu nước, nàng lại vừa đi đến bên dòng suối
vừa nghĩ, chờ thời điểm sắc trời trễ một chút, bọn họ đều trở về, nàng
lại cùng sư phụ nói chuyện! Đến lúc đó nàng muốn hỏi ngày đó là ai cứu
nàng? Là ai đem nàng đưa đến nơi này?

Lăng Thành thu hồi ánh
mắt, lại đem ánh mắt dừng trên người đang luyện tập ở bên kia, nhìn tiến độ của bọn họ, ánh mắt xoay chuyển. Trong số đồ đệ của hắn, thân thủ Tử Nguyễn cùng Tử Nguyên đều không tệ, mà thiên phú tu luyện của hai người cũng là hữu hạn. Tử Nghiễn tuy rằng quyền pháp vững chắc nhưng lại
không biết ứng biến, không biết vận dụng linh hoạt sở học, còn Tử Nguyên kiếm pháp tuy rằng không sai nhưng tâm cao khí ngạo, điều này đối với
một người tu luyện là tối kiêng kị .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận