Lãnh Đế Độc Y

Trong rừng cây, Bạch Dục môi biến thành màu đen, bộ dáng chật vật dựa lưng
vào thân cây thở hổn hển. Một tay hắn ôm lấy chỗ bị thương ở ngực, dòng
máu màu đên từ trong kẽ tay hắn chảy ra, từng giọt rơi trên mặt đất, hòa vào trong bùn đất.

Hắn giống như vừa trở về từ một hồi chiến đấu sinh tử kịch liệt. Hắc bào trên người bị lợi nhận cắt qua vài lỗ
hổng, sắc mặt tái nhợt lộ ra một màu đen không bình thường, ánh mắt hắn
nhìn về phía trước lại mang theo một tia tan rã, dường như đang mạnh mẽ
dùng ý chí để chống đỡ. Hắn cắn chặt răng, cất bước đi về phía trước, ai ngờ mới tiến lên một bước dưới chân đã mềm nhũn, cả người liền ngã
xuống.

"Đáng chết!"

Hắn chửi nhỏ một tiếng, không
nghĩ tới có một ngày hắn cũng chật vật như vậy. Bên trong Thanh Sơn,
hằng năm đều có đệ tử nhận nhiệm vụ ra ngoài, mỗi nhiệm vụ đều không hề
thiếu tiền thù lao, đệ tử làm nhiệm vụ cùng Thanh Sơn chia đều năm năm
cho cả hai. Tất nhiên hắn tiếp nhận nhiệm vụ cũng không phải chỉ vì tiền mà còn vì tăng thực lực bằng thực chiến. Hắn tiếp nhiệm vụ cũng không
phải mới một hai lần, ai ngờ lúc này lại biến thành chật vật như vậy!

Nhìn thoáng qua bàn tay nhiễm máu tươi đen thui, hắn không khỏi ninh mày
càng nhanh, độc của Độc môn quả nhiên lợi hại vô cùng. Nếu không phải
lúc trước hắn ăn một viên thuốc giải chỉ sợ không thể chống đỡ chạy về
đến chỗ này.

Nơi này là rừng cây trên Lăng Phong Sơn, là hắn
ra lệnh cho kim hổ hai cánh dẫn hắn đến nơi này. Bởi vì nơi này bình
thường không có người đến, hắn là nhân vật phong vân của Thanh Sơn,
không muốn làm cho các đệ tử của Thanh Sơn nhìn thấy bộ dáng chật vật
của hắn cho nên muốn không kinh động bất cứ kẻ nào, đi dược cốc tìm dược sư giả độc trên người. Ai ngờ thể lực dần dần không chống đỡ được.

Cắn chặt răng, hai tay chống đất muốn đứng lên, ai ngờ còn chưa đứng dậy
được thì thân thể lại bị ngả trở về, nằm úp sấp trên mặt đất, chỗ trúng
ám khí trên ngực đụng vào mặt đất khiến cho hắn nhịn không được mà hừ
một tiếng. Nghĩ đến chính mình đã ăn một viên giải độc hoàn nhưng vẫn
còn như vậy, không khỏi lo lắng cho kim hổ hai cánh cũng trúng loại độc
này. Tuy rằng thú ảo không giống với thân thể của người nhưng loại độc
lợi hại như thế này không biết kim hổ hai cánh có chống đỡ được hay
không?

Không được! Hắn phải nhanh chóng đi dược cốc tìm thuốc giải! Thần sắc ngày càng tan rã, tuy nhiên cảm quan sâu sắc lại vẫn cảm ứng được có người đang đi về phía này. Hắn cố sức ngẩng đầu nhìn về
phía phát ra thanh âm, nơi đó có một bóng dáng màu trắng đang chậm rãi
đi về phái bên này, hướng lên trên xem, tầm mắt có chút mơ hồ lại vẫn
thấy rõ người tới.

Là nàng? Bạch Dục cảm thấy kinh ngạc,
không nghĩ tới hắn sẽ gặp nàng ở trong tình huống chật vật như vậy.
Không biết lấy khí lực từ đâu đến, hắn thế nhưng ngồi dậy, thở hổn hển
dựa vào thân cây, hơi nhắm mắt lại.

Khi nhìn rõ người trước
mắt, thanh mâu hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức lại khôi phục thành
bình tĩnh cùng lạnh nhạt như dĩ vãng. Ánh mắt dừng lại trên miệng vết
thương đang chảy máu màu đen của hắn, hướng lên trên xem lại thấy khuôn
mặt tuấn tú của hắn đang dần biến thành màu đen, mà hắn thì thở hổn hển
mềm nhũn tựa vào thân cây chứng tỏ đã không có khí lực để đứng lên nữa.


Tu vi của Bạch Dục cũng không thấp làm sao có thể biến thành bộ dạng chật
vật như vậy được? Loại độc lợi hại như vậy hắn cũng có thể chống đỡ tới
bây giờ quả thật là không đơn giản. Chính là làm sao có thể trùng hợp
đến mức người ở trong này dĩ nhiên là hắn? Cứu? Vì sao phải cứu? Đi ?
Lấy lí do gì để rời đi? Coi như không nhìn thấy? Nhưng rõ ràng là nàng
đã trông thấy.

Đôi mày thanh tú hơi hơi nhíu lại, nếu biết ở chỗ này là hắn thì nàng nhất định sẽ không đi tới nơi này.

"Xem đủ chưa? Xem đủ thì đỡ ta đi dược cốc." Đột nhiên, Bạch Dục mở mắt,
thanh âm trầm thấp suy yếu nói, ánh mắt dừng lại trên người Tử Tình đang đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn hắn.

Nữ nhân này, thật
không hiểu rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì! Không phát hiện hắn bị thương thành như vậy sao? Sao không tự mình lại đây dìu hắn? Làm sao mà cứ
phải dể hắn mở miệng thì mới được? Nếu đổi lại là người khác, nếu nhìn
thấy hắn đã sớm chạy qua trong nháy mắt rồi, làm gì có ai giống như
nàng, đứng ở bên kia mắt lạnh nhìn làm như chuyện không hề liên quan đến mình!

Nghe nói như vậy, Tử Tình còn đang suy tư làm thế nào
để coi như không phát hiện ra hắn không khỏi nhìn quanh trái phải, không nhìn thấy có người khác tồn tại, trong mắt không khỏi nổi lên một tia
nghi hoặc.

"Ta kêu ngươi!" Bạch Dục tức giận nói xong. Nếu nơi này có người, hắn còn cần phải kêu nàng sao?

Nghe vậy, Tử Tình khẽ nhếch mày, thanh mâu nhìn về hắn, thản nhiên hỏi: "Bảo ta?"

"Đúng!"

"Bảo ta làm cái gì?" Nàng vẻ mặt mờ mịt hỏi, giống như không nhìn thấy hắn bị thương tới mức chuẩn bị hấp hối như bây giờ.

Nghe nói như vậy, lại nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, Bạch Dục không khỏi nghẹn một bụng hỏa trong lòng: "Bảo ngươi qua đây dìu ta đi dược cốc!" Chết
tiệt, nếu bây giờ hắn còn có khí lực nhất định sẽ đi qua bóp chết nàng!

Tử Tình bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Nha! thì ra là ngươi muốn ta dìu ngươi đi
dược cốc a!" Thanh âm dừng lại một chút, liếc mắt nhìn vẻ sắc mặt đen
thui của hắn, lại không nhanh không chậm nói tiếp: "Nhưng mà, nhờ người
hỗ trợ hình như không phải như thế." Thật sự là một kẻ ngạo mạn, ngay cả nói chuyện khách khí với người khác cũng không biết thì nàng dựa vào
cái gì mà phải đi qua dìu hắn chứ?

Nghe vậy, Bạch Dục hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, bình phục lửa giận trong lồng ngực. Nơi
này chỉ có một mình nàng, hắn lại không nắm rõ tính tình của nàng, nếu
nàng làm ngơ với hắn rồi xoay người bước đi thì nói không chừng hắn sẽ
phải chết ở chỗ này!

"Tử Tình sư muội, ta trúng độc. Mong
muội dìu ta đi dược cốc." Hắn từ trong kẽ răng bài trừ ra mấy câu đó,
ánh mắt vốn dĩ dần dần tan rã nay bị nàng chọc tức trở nên có chút tinh
thần hơn trước, giống như có hai luồng lửa giận đang thiêu đốt ở trong
mắt.

"Sư huynh, bộ dáng của huynh sao giống như là muốn ăn ta vậy? Lời nói của huynh sao nghe thấy như đang nghiến răng nghiến lợi
nói vậy?" Nàng khẽ cau mày, trên tố nhan mang theo một tia khiếp đảm,
thanh mâu vi tránh nhìn hắn: "Bộ dạng này của ngươi thật sự là làm cho
ta sợ hãi."


Hắn dám khẳng định, nàng nhất định là cố ý! Bạch
Dục căm tức nắm chặt tay thành quyền, hận chính mình rơi vào trường hợp
như vậy, rơi vào kết cục chật vật như vậy còn cố tình gặp phải một người như nàng! Nếu không phải bản thân hắn cũng sắp bị độc dậy thì vong, hắn làm sao có thể để nàng làm khó dễ như vậy được!

Lo lắng thân thể của mình không chống đỡ được bao lâu nữa, hắn chỉ phải tạm thời
buông ra lửa giận trong lòng, hòa hoãn biểu tình, thanh âm suy yếu chậm
rãi truyền ra: "Tử Tình sư muội, nói thế nào thì chúng ta cũng đều là đệ tử ở Thanh Sơn, muội làm sao có thể thấy chết mà không cứu được đâu?
Hơn nữa, nếu muội dìu ta đi dược cốc thì ta cảm kích còn không kịp chứ
nói gì đến chuyện muốn ăn muội đâu!"

"Ngươi thật sự sẽ không tìm ta phiền toái?" Tử Tình hoài nghi nhìn hắn.

"Sẽ không." Hắn đáp lời, thấy vẻ mặt hoài nghi của nàng không khỏi lại bỏ
thêm một câu: "Ta cam đoan, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho muội."

"Nói như vậy, ngươi là thật sự muốn ta giúp ngươi?" Nàng lại hỏi.

Nghe nói như vậy, Bạch Dục hít sâu một hơi rồi nói: "Đúng vậy, ta muốn muội
giúp ta." Chết tiệt, nàng có cần phải hỏi nhiều như vậy không? Không
thấy là hắn sẽ độc phát công tâm sao?

"Vậy được rồi!" Nàng thản nhiên nói xong, liếc mắt nhìn hắn rồi xoay người bước đi.

Nhìn thấy nàng xoay người bước đi, Bạch Dục giật mình, tiếp theo hổn hển hô: "Sao muội không đến dìu ta mà đi đâu vậy!"

Gửi thanks

Lãnh Huy3t↓ Re: [Cổ đại] Lãnh đế độc y - Hỏa Long Tịch Hôm nay, 13:22

Chương 64: Mênh mông cuồn cuộn mà đến

Editor: Lãnh Huy3t

Beta: Trgtrgnd96

Tử Tình hơi hơi di chuyển bước chân một chút, quay đầu thản nhiên nhìn hắn một cái nói: "Đỡ ngươi? Nhưng từ đầu tới đuôi ta cũng chưa từng nói là
muốn đi qua đỡ ngươi.” Nàng nói xong, thanh âm dừng một chút, lại nói:
"Ngươi ở chỗ này chờ đi! Ta đi gọi người đến đỡ ngươi." Nói xong, không
để ý tới người đang tức giận đến sắp hộc máu kia, không nhanh không chậm đi ra ngoài rừng.

Tuy rằng hắn trúng độc, bất quá nhìn dáng
vẻ hắn thì hẳn là đã uống thuốc áp chế rồi, nhìn theo sắc mặt hắn, thì
từ giờ tới lúc hắn bị độc phát mà chết còn được khoảng một đoạn thời
gian nữa, nàng tự nhiên là đi tìm người đến dìu hắn, nhưng đây cũng đã
là cực hạn của nàng rồi. Đối với nàng, hắn cũng chỉ là một người xa lạ,
nàng cũng không quên, hắn từng thấy chết mà không cứu nàng.

Nghe được lời của nàng, lại nhìn thấy bóng dáng nàng càng lúc càng xa, Bạch
Dục không khỏi bị tức tới ‘phù’ một tiếng phun ra một ngụm máu tươi đen
thui. Hắn cả người vô lực dựa vào thân cây phía sau, thở hổn hển phì
phò, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu trắng kia.


Không biết qua bao lâu, ý thức dần dần chống đỡ không được, hắn dựa vào thân
cây, hơi thở cũng dần trở nên mỏng manh, dường như chỉ còn treo lại một
hơi duy nhất vậy. Hai mắt chậm rãi khép lại, tận lực dùng huyền khí để
áp chế độc tính trong cơ thể, mơ hồ nghe thấy một trận tiếng kinh hô lo
lắng truyền vào trong tai, theo đó cũng có tiếng bước chân hỗn độn rối
rít . Người tới ít nhất cũng có hơn mười người, hắn dường như còn nghe
thấy ai đó hô: "Nhanh, Bạch Dục sư huynh sắp chống đỡ không được! Nhanh
đưa huynh ấy đến dược cốc..."

Bạch Dục vốn dĩ đã tận lực giữ
cho mình được bình tĩnh, không được tức giận nhưng khi nghe thấy thanh
âm cuồn cuộn của một đội hình mênh mông, thì chỉ cảm thấy có một cỗ lửa
giận từ ngực trào lên, dường như muốn nổ tung mà ra.

Chết
tiệt! hắn vốn là không muốn để cho nhiều người nhìn thấy bộ dạng này của hắn, nhưng nàng thế nhưng lại cố tình gọi tới nhiều người như vậy! Mmột luồng hơi từ ngực xông thẳng tới ót, cả người cũng vì tức giận mà ngất
đi.

"Trời ạ! Sao Bạch Dục sư huynh lại bị thương thành như
vậy?" Một tên đệ tử trong số đó khi nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Dục
thì vẻ mặt kinh ngạc. Người thiếu niên cao cao tại thượng thần sắc ngạo
nghễ trong dĩ vãng, thế nhưng lại bị thương đến mức chật vật như vậy,
thật sự là rất bất khả tư nghị (không thể tin được). Phỏng chừng bất kể
là ai cũng đều sẽ phải chấn động nếu nhìn thấy bộ dạng như hiện tại của
hắn.

"Người nào đáng chém ngàn đao, thế nhưng lại dám đả
thương Bạch Dục sư huynh thành như vậy! Nếu để cho ta biết, ta không thể không làm thịt hắn!" Một nữ đệ tử bộ dạng xinh đẹp vẻ mặt tàn nhẫn nói, khi nhìn thấy sắc mặt Bạch Dục bị phiếm đen thì trong đôi mắt đẹp không thể dấu được sự đau lòng, vội vàng gọi người bên cạnh: "Nhanh! Đều thất thần làm gì? Mau đưa sư huynh đến dược cốc!"

Ước chừng có
hơn mười người đệ tử, chỉ có một nữ và còn lại toàn là nam, trong đó một nam đệ tử bị nữ tử diễm mỹ (diễm lệ _ mỹ lệ) quát, liền vội vàng cõng
Bạch Dục đang hôn mê lên rồi thi triển khinh công bay thẳng đến dược
cốc. Những người còn lại cũng vội vã đuổi theo sau, cánh rừng ban đầu vì sự xuất hiện của bọn họ mà trở nên huyên náo xôn xao, cũng theo sự rời
đi của bọn họ mà lại khôi phục thanh tĩnh.

Ngồi trên một
nhánh cây trong số đó, thần sắc Tử Tình thảnh thơi đang cúi người ở giữa không trung nhìn xuống hai chân mình, làn váy trắng cũng nhẹ nhàng phất phơ tùy theo sự chuyển động đung đưa của hai chân nàng, nhìn bãi máu
đen bị Bạch Dục phun ra, khóe môi nàng hơi hơi kéo lên một độ cong nhợt
nhạt.

Vừa rồi khi nàng đi gọi người, những người đó vừa nghe
thấy Bạch Dục bị thương, thì một đám đều hối hả chạy tới, trong số đó,
vị nữ tử diễm mỹ kia là khẩn trương nhất. Theo nàng biết, nữ tử kia và
Bạch Dật đều là đệ tử của Nhất trọng môn, hơn nữa còn có quan hệ không
bình thường, trải qua những người này truyền bá, tin tưởng không cần bao lâu sau nữa thì toàn bộ đệ tử trên Thanh Sơn đều sẽ biết Bạch Dục bị
trúng độc nguy hiểm tới tính mệnh.

Trong rừng những chiếc lá
cây bị từng đợt gió nhẹ phất qua sàn sạt rung động, một thanh âm mang
theo ý cười bỗng nhiên truyền ra từ trong rừng: "Ha ha, Tử Tình nha đầu, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Làm sao mà cái tên tiểu tử kia lại trở nên chật vật như vậy?"

Một trận gió nhẹ phất qua bên người, chỉ
trong nháy mắt, bên người nàng liền nhiều hơn một bóng dáng màu đen.
Nhìn thấy hắn, ánh mắt Tử Tình mang theo một tia nhu hòa nói: "Gia gia,
sao người lại tới đây?"

"Nhàm chán nên ra ngoài đi dạo. Đúng
rồi, gần đây gia gia đang nghiên cứu chế tạo một loại dược mới, chỉ còn
thiếu một loại dược liệu nữa thì hoàn thành, đến lúc đó ta sẽ đưa đến
cho con, con hãy mang nó theo trên người để có thể phòng thân." Lão giả
cười tủm tỉm nói xong, lại hỏi: "Tử Tình nha đầu, con còn chưa có nói
cho gia gia, vừa rồi tên tiểu tử kia bị làm sao vậy? Rất hiếm khi nhìn
thấy bộ dạng chật vật như vậy của hắn a!"


Đã ngây người trên
Thanh Sơn này nhiều năm như vậy, nên cũng ít nhiều hiểu biết về người ở
đây. Lấy thực lực của tên tiểu tử kia thì làm sao có thể bị thương thành bộ dạng như vậy?

"Hảo" Nàng nhẹ giọng đáp lời, còn nói:
"Nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là bị ám khí gây thương tích khi ra ngoài làm
nhiệm vụ, mà trên ám khí kia còn bôi chất kịch độc, có thể chống đỡ để
trở về nơi này cũng đã là không dễ dàng." Tử Tình cười nhẹ nói. Nếu chỉ
là ở trên Thanh Sơn này, thì sẽ không có người nào lại đả thương đến nỗi nỗi như vậy, mà nếu ra khỏi Thanh Sơn thì trừ bỏ những đệ tử đã được
phê chuẩn, cũng chỉ có người nhận được nhiệm vụ mới có khả năng.

"Nga?" Vừa nghe đến trúng ám khí có mang độc, trong mắt lão giả không khỏi
hiện lên một tia hưng phấn, ánh mắt đảo quanh, khi thoáng nhìn thấy bãi
máu tươi đen thui, lúc này thân hình vừa động đã nhảy xuống.

Nhìn thấy hành động của hắn, Tử Tình không khỏi hỏi: "Gia gia, làm sao vậy?" Nhìn dáng vẻ của hắn giống như là cực kỳ hứng thú đối với việc Bạch Dục bị trúng độc vậy?

"Hắc hắc, thực lực của tiểu tử kia không
thấp nhưng lại bị thương thành như vậy, ta muốn xem rốt cuộc là hắn bị
trúng phải loại độc lợi hại gì." hắn nói xong, một bên ngồi xổm xuống
vươn hai ngón tay quẹt lấy một ít máu dính bùn đất lên đặt ở trước mũi
ngửi ngửi: "Độc của Độc môn thật sự là càng ngày càng lợi hại. Lão nhân
gia ta bất quá chỉ mới rút lui vài năm, Độc môn thế nhưng lại có thể chế ra loại độc cổ quái đáng ngạc nhiên như vậy."

Hắn y độc song tu, đối với y thuật, thì hắn càng say mê chế độc hơn hẳn, có khi có thể vì nghiên cứu chế tạo một loại độc dược mà mấy tháng cũng không bước ra khỏi cửa nửa bước, đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đó hắn dám đánh
cuộc người thua thì không được đặt chân vào giang hồ.

"Gia gia, độc của Độc môn rất lợi hại sao?"

Nghe vậy, lão giả quay đầu nói: "Độc môn là môn phái sử dụng độc lợi hại
nhất trong chốn giang hồ. Chúng lấy độc để nổi tiếng, người trong môn
đều là cao thủ dùng độc, về sau khi con học thành tài rời núi, nếu có
gặp gỡ người của Độc môn thì phải nhớ là không thể khinh thường."

"Ân." Nàng gật đầu đáp ứng, nếu có thể làm cho gia gia phải dặn dò như thế thì Độc môn kia tất nhiên sẽ không giống bình thường.

Lão giả đột nhiên cười tủm tỉm nói: "Theo loại độc mà tên tiểu tử kia trúng phải từ trên ám khí của Độc môn, lão nhân gia ta tin tưởng, nếu cái lão ở dược cốc kia muốn hoàn toàn giải được độc mà tên tiểu tử đó trúng
phải thì cũng không dễ dàng như vậy." Tuy rằng lão gia hỏa kia cũng có
chút bản sự, nhưng đừng nói so với ta, liền ngay cả là so với Tử Tình
nha đầu thì hắn cũng còn kém xa.

"Vừa rồi con nhìn thấy sắc
mặt sau khi Bạch Dật trúng độc, phát hiện độc tố của hắn phát tác có vẻ
chậm, bất quá lại không thể nhìn ra rốt cuộc là hắn trúng phải loại độc
gì."

"Tử Tình nha đầu, vài ngày trước không phải con nói là
đã luyện được giải độc đan sao? Độc kia thì lão nhân ở Dược cốc giải
không được, nhưng giải độc đan của con thì có thể thu phục đó." Lão giả
cười tủm tỉm nói, trong đôi mắt bán híp không chút nào che giấu sự tán
thưởng đối với nàng.

Nhìn quá trình nàng học y độc tới nay,
thiên phú như vậy thì thật là cực kì hiếm thấy. Bất cứ loại dược liệu
cùng với dược hiệu (phương thuốc) nào thì nàng cũng chỉ cần nhìn một lần là có thể nhớ kỹ. Tin tưởng qua vài năm nữa, nhất định tu vi y độc của
nàng sẽ có thể vượt qua hắn.

"Giải độc đan của con chỉ cứu
người mà con muốn cứu, người kia chết hay sống, lại có quan hệ gì tới
con đâu." Làm cho nàng lãng phí mất một viên giải độc đan mà nàng thật
vất vả mới dùng dược liệu trân quý để chế ra đi cứu một người không có
quan hệ với nàng, đây cũng không phải là phong cách của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận