Lãnh Địa Huyết Tộc


Ngược lại với không khí khá là căng thẳng bên trong tổng bộ Viễn Đông...
Bên ngoài, lão Mã Hán lại đang rất là vui vẻ xách cổ Trần Lâm rời khỏi cái chốn không mấy hay ho này.
- Nhóc con chết tiệt lần này xem như ngươi may mắn...
- Giải quyết mấy con thây ma lạc đàn mà thôi...!tính ra không là gì với ngươi...
Kéo Trần Lâm ra khỏi cổng chính tổng bộ Viễn Đông, Mã Hán mới thở ra một hơi lắc đầu cười nói.
Lần này thật sự phải nói là may mắn...
Mặc dù lão Mã Hán có lòng tin có thể giúp được Trần Lâm lần này và Viễn Đông cũng không có khả năng vì một đám xã hội đen mà trị tội nhân tài được nhân dân yêu quý như Trần Lâm.
Song vẫn không ai có thể chắc chắn lão Lôi Minh sẽ quyết định thế nào, huống chi tình hình lúc đó thật sự đúng là hơi bị căng.
Rất may sự việc tày trời của Trần Lâm lại có thể kết thúc trong êm được như thế.
Tuy nhiên, Trần Lâm lại không cho là vậy bĩu môi nói:
- Là do ta chưa đụng đến lợi ích của Lôi gia.
- Huống chi Lôi Minh cũng không việc gì phải ra tay...
- Dù chưa thấy xuất hiện nhưng Lãnh Phong chắc chưa chết đâu đúng không?
- Phải hắn chưa chết chỉ ra ngoài Viễn Đông làm nhiệm vụ mà thôi...
- Bản thân ta cũng đang lo lắng về chuyện này...
Nghe Trần Lâm nói thế, nụ cười trên môi Mã Hán thoáng cứng lại lắc đầu cười khổ nói.
Chuyện của Trần Lâm với Viễn Đông xem như đã xong, Lôi Minh có thể xem như đã tha tội cho Trần Lâm.
Nhưng chuyện của Trần Lâm và Hắc Phong bang không vì thế mà kết thúc.
Lãnh Phong bang chủ Hắc Phong bang sớm muộn gì cũng sẽ trở về, đến lúc đó hắn chắc chắn sẽ tìm Trần Lâm tính sổ.
Lãnh Phong dù sao cũng là một người chơi có tiếng ở Viễn Đông thực lực không thể xem thường, trận chiến của hai tên này chết ai sống còn chưa xác định được.
Mã Hán có chút lo lắng cho cái tương lai u ám kia, đáng tiếc lại chưa tìm được đối sách thích hợp.
Thật ra ngoài lợi ích ra thì đó cũng là nguyên nhân khiến Lôi Minh dễ dàng tha cho Trần Lâm đến vậy.

Tại sao phải trừng trị Trần Lâm dẫn đến sự mất lòng tin của nhân dân trong khi sẽ có một kẻ làm việc ác đó thay thế mình.
Đến lúc đó nếu có nhã hứng Viễn Đông cũng có thể lượm luôn cả Lãnh Phong triệt để giải quyết Hắc Phong bang với một cái danh nghĩa hết sức mỹ miều, trả thù cho anh hùng đầu trọc Saitama.
Quả là hảo thủ đoạn...
Chỉ là khác với sự lo lắng đến thúi ruột thúi gan của Mã Hán, đương sự Trần Lâm lại chả mấy quan tâm.
Lãnh Phong mà đến tìm, Huyết tổ đại nhân chỉ việc thả chó ra cắn hắn thôi, dạo này Huyết tổ đại nhân nuôi được khá nhiều chó nên không sợ bố con thằng nào nữa, huống chi Trần Lâm cũng đâu có ý định ở lại đây lâu.
Trần Lâm chỉ muốn chơi vài hôm chờ đợi hai người Bích Ngọc và Lâm Mỹ Anh loot đồ xong sẽ lập tức đi ngay, đến lúc đó Lãnh Phong có trở về hay chưa cũng không ai biết.
Đùng...
Bất chợt từ bên trong tổng bộ Viễn Đông ngay sau lưng...
Một tiếng nổ be bé dường như có đồ vật gì bị phát hủy đột nhiên vang lên.
Dù âm thanh kia khá nhỏ nhưng Trần Lâm vẫn có thể nghe thấy được khẽ nhướng mày nhìn lại tòa nhà to lớn thuần một màu trắng xám vô cùng tráng lệ kia, trong lòng thầm nghĩ xem tên nào chán sống dám đánh nhau bên trong đầu não Viễn Đông thế này.
Không nhịn được tò mò, Trần Lâm lặng lẽ phát động quỷ nhãn soi vào bên trong để xem chuyện vui gì đang diễn ra.
Chỉ là không thấy thì thôi thấy rồi lại khiến người ta chết lặng, bá đạo như Trần Lâm cũng chỉ biết lắc đầu thầm than.
- Haizzz...!tội nghiệp thằng bé...!bị hai ác nữ kia gài...
- Phận làm trai mười hai bến nước nó thật là khổ...
Hiển nhiên dưới góc nhìn của ma quỷ, Trần Lâm có thể thấy được những gì đang diễn ra bên trong, không chỉ thế còn thấy được những thứ người khác không thể thấy được.
Trong đó có cả nổi hàm oan của Lôi Phúc đáng thương và hai cái đuôi ác quỷ của hai ma nữ đang phe phẩy cười đắc ý.
Có thể nói là dù không biết là giống ai, nhưng các thành viên Huyết tộc đều thích chọc chó theo một cách nào đó, có tinh vi và cũng có thô thiển.
Đi ngay bên cạnh, pháp sư Mã Hán không được “thính” như Trần Lâm nên hồn nhiên không biết những việc đang diễn ra bên trong tổng bộ Viễn Đông, vẫn rất là vui vẻ dẫn theo Trần Lâm một đường đi tới rời khỏi khu bắc thành.
Về phần Trần Lâm thấy mọi chuyện chả có gì hot nên cũng để hai yêu nữ kia tự giải quyết ngoan ngoãn theo sau Mã Hán.
Rất nhanh hai người một già một trẻ, một trước một sau đã rời khỏi phạm vị bắc thành nơi ở của những con tiểu boss.
Thấy thời cơ thích hợp Trần Lâm thoáng cười cười tiến lên cạnh Mã Hán nhỏ giọng nói:
- Mã đại nhân ta còn có việc xin đi trước nhé...

Nói xong Trần Lâm lập tức đánh bài chuồn xoay người định rời đi, nhiệm vụ giải giáp thây ma lang thang gì đó của lão Lôi Minh ban xuống Trần Lâm hoàn toàn không mấy để ý đến.
Huyết tổ đại nhân là cánh chim của sự tự do làm sao có chuyện nghe theo người khác.
Đáng tiếc trước khi cách chim của sự tự do kịp bay đi...
Mã Hán đã nhanh tay nắm lấy cổ áo Trần Lâm kéo lại không cho tên này bỏ chạy rồi nghiệm giọng nói:
- Tiểu tử đừng giở trò, đây là nhiệm vụ mà Lôi đại nhân ban xuống tuyệt đối không phải trò chơi...
- Ngươi không làm thì đừng có mà về Viễn Đông này nữa.
“Không về thì không về sợ cc gì...”
Nghe Mã Hán nói thế Trần Lâm khẽ bĩu môi hung ác thầm nghĩa.
Tuy nhiên mặt ngoài Trần Lâm lại chỉ cười hì hì lắc đầu nói:
- Ai nói là ta không làm...!ta chỉ muốn chơi một vài hôm rồi mới đi thôi...
- Mã đại nhân ngài có đui thì cũng phải thấy mờ mờ chứ...!ta chỉ mới về Viễn Đông chưa nóng đít đã bắt đi lao động khổ sai...
- Moá...!bóc lột thì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ...
- Chuyện này...!cũng đúng...
- Nhưng mà nhiệm vụ của Lôi đại nhân cũng không đùa được...
Nghe Trần Lâm nói thế, lão Mà Hán cũng cảm thấy có lý gật đầu thì thầm.
Đúng là có chút bóc lột tên trọc này thật...
Tính ra Trần Lâm cũng chỉ mới từ bên ngoài trở về Viễn Đông, thời gian còn chưa đến một ngày đã phải ra người giải giáp thây ma, tuy không nguy hiểm gì với hắn nhưng áp lực công việc thật sự quá lớn, quân đội chính quy cũng chưa “chạy sô” được như thế...
Chỉ là nhiệm vụ của Lôi Minh cũng không thể bỏ ngỏ, đúng là khó xử.
Ngược lại thấy lão Mã Hán đã có chút xiêu lòng...
Trần Lâm thoáng cười cười tiến lên vỗ vai lão một cái cười nói:

- Nào ai dám đùa với mệnh lệnh của Lôi đại nhân...
- Ta chỉ muốn ăn chơi một vài ngày rồi sẽ theo ngài ra ngoài đánh thây ma...
- Nhìn mặt ta biết con người uy tín rồi, Mã đại nhân cứ an tâm đi...
- Huống chi Lôi Minh chỉ bảo đánh thây ma chứ đâu có nói thời gian.
Nói xong không đợi Mã Hán kịp phản ứng, Trần Lâm lập tức quay người chạy đi mất.
Không chỉ thế khi chạy Trần Lâm cũng không quên quay lại hét lớn trấn an lão Mã Hán:
- Mã đại nhân an tâm...!mấy ngày nữa gặp lại...
Tuy nhiên những lời nói kia hoàn toàn là xạo chó...
Trần Lâm nói chúng là sắp đi nên không có lý do gì lại đi giúp Viễn Đông giải quyết khó khăn cả, hắn chỉ đang cố tình câu giờ mà thôi.
Ngược lại nhìn theo bòng lưng Trần Lâm đã sớm cao chạy xa bay.
Lão Mã Hán hồn nhiên không biết tên trọc kia sẽ thật sự chạy đi mất chỉ hừ lạnh nói:
- Ranh con chết tiệt...!có giỏi thì ngươi chạy luôn đi...
Nói xong Mã Hán cũng không nghĩ nhiều tiếp tục lên đường thực hiện công việc của mình, lão chưa bao giờ nghĩ tên trọc Trần Đại Kê dám bỏ đi khỏi Viễn Đông.
...
Về phần Trần Lâm, cậu hiển nhiên không rời khỏi Viễn Đông lúc này mà lại đến một nơi khác, trở về tổng bộ Hắc Phong bang.
Tuy nhiên không phải là để đánh nhau tiếp mà là đi xem tình hình của Chu Lệ Đình.
Sau khi bị cán bộ ập vào trấn áp…
Trần Lâm bị đem đi về tổng bộ Viễn Đông hảo hảo thẩm vấn.
Còn Chu Lệ Đình và cả cô bé Đào Nhi thì chà trộn vào những nạn dân xấu số bị Hắc Phong bang bắt đi nên được quân đội Viễn Đông giữ lại thẩm vấn xem xét lý lịch rồi tình hướng giải quyết cho số nạn dân này.
Dù sao quân đội Viễn Đông vẫn mang danh chính phủ không thể bỏ mặc dân thường được.
Về phần Chu Lệ Đình lý lịch của lão bản nương quán trọ Bò Sữa uy tín không phải bàn, Trần Lâm trước khi lên đừng còn âm thầm móc nối với thằng đệ ruột Trương Thiết nên càng không vấn đề…
Song khi thoát khỏi tay lão Mã Hán, Trần Lâm vẫn ưu tiên chạy đến đây xem xét tình hình.
Nếu được hiển nhiên là đem Chu Lệ Đình đi trước rồi tìm một hơi trăng thanh gió mát đè xuống hấp.
...
Rất nhanh với tốc độ chạy của mình Trần Lâm một lần nữa chạy về tổng bộ của Hắc Phong bang tại khu đông thành.
Tuy nhiên, khung cảnh của Hắc Phong bang lúc này lại khiến Trần Lâm có phần ngạc nhiên về hiệu suất làm việc của quân đội Viễn Đông.

Lúc này bên trong Hắc Phong bang nơi từng không khác gì luyện ngục đã được dọn dẹp sạch sẽ, những xác chết trước đó đều đã được dọn đi nơi khác chuẩn bị hỏa thiêu nhầm tránh dịch bệnh.
Về phần những nạn dân được Trần Lâm giải thoát trước đó và chính quân đội Viễn Đông sau này đều được sắp xếp ở tạm trên khoảng sân lớn bên ngoài Hắc Phong bang.
Tuy điều kiện không phải tốt lắm nhưng rõ ràng là tốt hơn ngồi nhà giam, huống chi Viễn Đông có lẽ là muốn làm cho người ta thấy nên đã hào phóng hỗ trợ một chút thức ăn cho những tù nhân này.
Hàng trăm người theo đó xếp thành hàng dài nối đuôi nhau chờ lãnh cháo, mặc dù không đáng là bao nhưng có đỡ hơn không.
- Sao hắn lại về đây...!mọi người mau cẩn thận...
Trông thấy Trần Lâm bất ngờ trở về, không ít quân nhân thoáng hoảng sợ kinh nghị kêu lên.
Gần nghìn quân nhân Viễn Đông theo đó đồng loạt đưa súng về phía Trần Lâm đầy cảnh giác, có lẽ trong mắt những quân nhân lúc này và mãi về sau tên đầu trọc kia vẫn luôn là một ác ma đáng sợ.
- Dừng tay...!tất cả hạ súng xuống hết cho ta...
Rất may Trương Thiết kẻ tạm thời là chỉ huy cánh quân này đã vội vàng hét lớn ngăn cảnh những cái đầu đang hoảng sợ này lại rồi nhanh chân chạy đến chỗ Trần Lâm.
Gần nghìn quân nhân Viễn Đông dù còn không mấy an tâm nhưng vẫn nghe theo lời Trương Thiết hạ súng xuống.
Song ánh mắt vẫn đầy cảnh giác nhìn Trần Lâm.
Ngược lại Trương Thiết lại không mấy bận tâm còn vui vẻ chạy đến.
Liếc nhìn Trần Lâm đã trở về cơ thể còn không chút tổng thương gì, Trương Thiết thoáng cười cười tiến đến cạnh Trần Lâm cười nói.
- Thế nào...!giải quyết xong rồi sao?
Trần Lâm cũng không việc gì phải giấu giếm cười nói:
- Xong rồi...!chỉ là mấy hôm nữa phải đi lao động khổ sai không lương, nào được sung sướng như ngươi.
Bị Trần Lâm trêu chọc, Trương Thiết thoáng cười cười gãi đầu nói:
- Cũng nhờ Trần tiểu huynh đệ chiếu cố...!he...!he...
Tính ra dù là một trong ba thiết nhân của Viễn Đông nhưng công việc của Trương Thiết lúc này lại tương đối nhàn hạ.
Với chức danh cảnh trưởng cảnh vệ quân của Viễn Đông, chức vụ nói chung là khá giống thanh niên Ngô Phàm ở Vũng Hải chịu trách nhiệm quản lý trị an tương tự như cảnh sát.
Thế nên trước khi bị điều đi làm công việc khác, Trương Thiết không cần phải ra ngoài hoang dã chịu khổ nữa mà sống trong thành hưởng phúc.
Mặc dù thời mạt thế địa vị của cảnh sát không cao bằng quân đội nhưng so với những nạn dân hay cả các thợ săn trong Viễn Đông, Trương Thiết đơn giản là cha là mẹ rồi.
Và tất cả những thứ kia đều do anh đầu trọc Trần Lâm ban cho.
Trương Thiết trên cơ bản vẫn nhớ cái ơn này nên vẫn có phần chiếu cố Trần Lâm và cả người của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận