- Các bé ngoan nghe lời ca ca...
- Mau...!mau há miệng ra cắn cây xúc xích của ca ca nào...!he...!he...
Như một thắng ấu dâm, Trần Lâm xoa xoa tay nhìn ba cô bé Đào Nhi, Lan Nhi và Phượng Nhi cười nham nhở nói.
Tuy nhiên đáp lại sự “thân thiện” kia của Trần Lâm, hai nha đầu bội tình bạc nghĩa Lan Nhi và Phượng Nhi lại đưa đôi mắt long lanh nhưng đầy tính cảnh giác nhìn tên ấu dâm đang cười như thằng ngu trước mặt.
Chỉ có “ní ruột” của Trần Lâm cô bé Đào Nhi là không như thế, nhưng nguyên nhân không phải vì nàng tin tưởng vào nhân cách cao đẹp của Trần Lâm mà bởi vì nàng chỉ có một mắt làm sao đưa đôi mắt được.
Thế nên khác với hai người kia dùng hai con mắt cảnh giác nhìn Trần Lâm cho nó sáng, Đào Nhi chỉ nhìn được một con mắt nhưng cũng không kém phần cảnh giác nhìn vị đại ca ca này.
Đủ để thấy được bản mặt của Trần Lâm lúc này nó đê tiện đến mức nào.
Tuy nhiên chuyện này không thể trách Trần Lâm được...
Dù đã dùng đến huyết hỏa để kích thích huyết giáp trên người Chu Lệ Đình, nhưng chuyện này không đơn giản không thể làm phát ăn ngay được mà cần một quá trình nhất định.
Trần Lâm buộc lòng phải giấu Chu Lệ Đình đi tránh để kẻ khác trông thấy lại hỏng chuyện, chỉ là Trần Lâm chỉ tính đến người ngoài lại quên bà nó trong nhà còn có ba cô nhóc khát sữa chưa trải sự đời.
Đến khi trời sáng...
Ba cô bé Đào Nhi, Lan Nhi và Phượng Nhi cũng từ trong giấc mộng tỉnh dậy, nhưng đón chào các nàng lại là sự biết mất kỳ bí của Chu Lệ Đình.
Không có Chu Lệ Đình ba cô bé đáng thương lập tức rơi vào hoảng loạn khiến Trần Lâm sợ đến phát khóc phải vội vàng chạy đến dỗ dành, chỉ là tên này rõ ràng không uy tín bằng Chu Lệ Đình nhìn cái bản mặt của hắn càng khiến những cô nhóc này thêm vần sợ hãi.
- Cmn...!không được khóc...
- Nín hết cho ta...!ai mà hú lên một tiếng thì đừng trách sao ta độc ác...
- Không đánh cho các ngươi mông đít nở hoa lão tử không mang họ Trần...
Nhìn thấy ba cô bé nước mắt lưng tròng sắp khóc đến nơi, Trần Lâm rốt cuộc cũng không kiên nhẫn được nữa chơi bài bạo lực tức giận gầm lên.
Ba bà nội nhỏ này mà khóc rống lên đánh động đến đám đầu châu mật ngựa của Kim Ngưu bang chắc chắn sẽ đem đến không ít phiền phức cho Trần Lâm.
Thậm chí sự biến mất đột ngột của Chu Lệ Đình cũng bị chú ý đến dẫn đến mọi chuyện đổ bể.
Đến lúc đó Trần Lâm xem như ăn shit và Trần Lâm chắc chắn không muốn ăn shit lập tức ra tay trấn áp đám nhóc không biết điều này.
Rất may trước dâm uy của Trần Lâm, ba cô bé này sao mà dám cương thoáng giật mình hoảng sợ ôm lấy nhau, nhưng nhờ thế các nàng cũng biết sợ không dám hó hé câu nào càng không dám khóc lóc gì nữa chỉ đưa ánh mắt sợ hãi nhìn Trần Lâm.
Liếc nhìn ba khuôn mặt non nớt tràn đầy sợ hãi nhìn mình, Trần Lâm thoáng cười cười tiếp tục đi bài ca ca tìm cảm nhỏ giọng nói:
- Chu lão bản bị bệnh rồi tạm thời không thể chăm sóc các nhóc được.
- Trước mắt các nhóc ngoan ngoãn theo ca ca lăn lộn giang hồ đi...
- Yên tâm ca ca người lớn đại nhân đại lượng chỉ cần các nhóc ngoan sẽ có quà.
- Nhưng nếu không nghe lời thì đừng trách sao ca ca ta độc ác.
Nói xong Trần Lâm tỏa ra một chút uy nghiêm của Huyết tổ đại nhân vĩ đại nhưng lại đi hù con nít khiến đám nhóc này sợ đến đái trong quần không dám hó hé câu nào ngoan ngoãn phục tùng.
Đúng là trẻ nhỏ dễ dụ...!à không dễ dạy.
Tuy nhiên tưởng chừng như mọi chuyện đã xong thì cô bé Phượng Nhi nha đầu nhỏ tuổi nhất nhưng lại lớn gan nhất trong bộ ba bất ngờ đứng ra nhỏ giọng hỏi:
- Thế chúng ta muốn xem Chu lão bản một chút được không?
Dù sao cái lý do của Trần Lâm thật sự quá mức củ chuối.
Đêm qua Chu Lệ Đình còn đang khỏe mạnh làm sao có thể đùng một phát nói ngã bệnh là ngã bệnh được.
Chuyện này thật sự quá mức khó tin đến độ vô lý, nhất là với ba cô bé trực tiếp ngủ chung với Chu Lệ Đình đêm qua càng cảm nhận được không thể tin được.
Tiểu tiểu nha đầu có phần không biết sống chết Phượng Nhi đứng ra nói thế cũng hợp lý.
Tuy nhiên Trần Lâm là một bao quân độc tài, thấy khùng khùng vậy thôi chứ làm gì có chuyện cho người khác nhân quyền.
Trước câu hỏi của Phượng Nhi, Trần Lâm chỉ lành lùng nhìn nàng một cái, khí thế toàn thân theo đó tăng lên cao như một cự thú đè lên thân hình nhỏ bé của Phượng Nhi khiến nàng gần như không thở nổi.
- Chu Lệ Đình đang mệt không muốn gặp người khác...
- Chúng ta phải để nàng hảo hảo nghỉ ngơi không nên làm phiền nàng có hiểu không?
Mãi một lúc lâu khi những giọt mồ hôi lăng dài trên má, cơ thể nhỏ bé của Phượng Nhi cũng rung lên nhè nhẹ như sắp ngã quỵ, Trần Lâm mới thu hồi lại khí thế rồi mỉm cười như không có việc gì nói.
Ngược lại Phượng Nhi đáng thương như được ân xá nào có thể nói gì chỉ biết thở ra một ai khó nhọc rồi vô thức lui ra sau, cơ thể nhỏ bé như thoát lực suýt chút nữa còn té ngã, may mắn được hai nha đầu Đào Nhi và Lan Nhi nhanh tay đỡ lấy.
Nhưng qua lần va chạm nhẹ này các nàng cùng ý thức được địa vị của mình và tính khí của Trần Lâm, không một ai trong bộ ba còn dám có ý kiến gì nữa ngoan như cúm con đứng một bên.
- Được rồi nhanh đi tắm rửa thay quần áo rồi ra ăn cơm...
Thành công chấn hiếp được ba cô cúm con đáng yêu, Trần Lâm thoáng mỉm cười đắc ý rồi lắc đầu nói.
Nghe thấy thế ba nha đầu đáng thương vừa nếm trải cái gì gọi là “thiết luật hung uy” nào dám có dị nghị gì nữa nhanh chân chạy đi tắm rửa thay quần áo.
Tuy nhiên không có Chu Lệ Đình bảo hộ lại rơi vài tay ác ma Trần Lâm những ngày đen tối của ba cô bé này chỉ mới bắt đầu.
Rất nhanh trước dâm uy của Trần Lâm, ba cô bé đáng thương rơi vào tay ác ma cũng đã tắm rửa sạch sẽ sẵn sàng để bị ăn… à không để ăn cơm.
Một bàn thức ăn theo đó được Trần Lâm dọn ra sẵn sàng phục vụ cho ba cô nhóc này, dĩ nhiên tác giả của chúng không phải Trần Lâm mà là mỹ phụ Trương Tố Nga.
Tuy nhiên trước hung uy vừa rồi của Trần Lâm đám nhóc con Đào Nhi đã sợ đến đái trong quần làm sao dám ngồi vào bàn ăn.
Thấy thế Trần Lâm thoáng cười cười lắc đầu nói:
- Ngồi đi...!các ngươi còn nhỏ lắm ta không ăn thịt các ngươi đâu mà sợ…
Nghe thấy thế ba cô bé Đào Nhi, Lan Nhi và Phượng Nhi nào dám trái lời nhanh chân ngồi vào bàn ăn rồi cẩn thận ăn từng món trên bàn không quên len lén nhìn Trần Lâm.
Nhưng rất nhanh sau đó trước mỹ vị do đích thân bếp trưởng Trương Tố Nga làm ra ba cô nhóc này đã quên sạch cảnh giác là gì càn quét thức ăn trên bàn không thèm nhìn mặt Trần Lâm nữa.
Đúng là một đám nhóc con vừa cho ăn ngon đã quên luôn nguy hiểm.
Ngược lại nhìn đám nha đầu ăn uống no say gần như đã quên luôn mình, Trần Lâm chỉ thoáng cười cười híp mắt lại khẽ đánh giá đám nhóc mới nhú này.
Nhìn chúng “gà” của Hắc Phong bang trọng điểm nuôi dưỡng không tệ, nhóc nào cũng thuộc dạng tiểu mỹ nhân, tuy chưa trổ mã vú đít đề huề nhưng đã bắt đầy ra dáng thiếu nữ tuổi xuân thì vạn người mê mẩn và việc dẫn theo ba “bà nội nhỏ” này kiểu gì cũng rước lất phiền phức.
Rất may Trần Lâm lại rất thích phiền phước.
Trong đó lớn tuổi nhất trong bộ ba là cô bé Đào Nhi thế nên dù không nói được nhưng vẫn được xem như đại tỷ trong nhóm chỉ huy cả bọn, kế đến là Lan Nhi và nhỏ tuổi nhất là Phượng Nhi.
Đầu tiên phải nói là ấn tượng nhất với Trần Lâm chính là cô em út đáng yêu hoạt bát Phượng Nhi.
Nhưng không phải là do tính cách tài cao gan lớn bá đạo trong từng hạt gạo của Phượng Nhi, mà là do vẻ đẹp của nàng có thể dùng mỹ từ không có gì để nói để hình dung.
Bởi lẽ Phượng Nhi làm gì có gì để mà nói.
Có thể nói trừ vẻ ngoài như một tiểu thiên sứ ra, thân hình của Phượng Nhi gần như chả có gì đặc biệt nếu không muốn nói là chưa phát triển, đít vú còn khá là phẳng như chính cái mặt bàn mà nàng đang ngồi ăn.
Dù sao Phượng Nhi cũng còn quá nhỏ, Trần Lâm cũng không phải loại ấu dâm nên chỉ có chút hiếu kỳ không mấy để ý đến nha đầu này.
Tầm này tốt nhất nên chờ xem tương lai ra hoa kết quả thế nào.
Về phần nhị tỷ Lan Nhi, người cũng như tên sở hữu nét đẹp thanh tao như một đóa lan rừng nhẹ nhàn mà mềm mại và thân hình của nàng cũng mảnh mai mềm mại không kém, nhất là đít với ngực gần như không có gì hơn được cô em Phượng Nhi là bao.
Thôi cái nào khó quá thì ta cho qua, chỉ cầu mong tạo hóa sẽ chiếu cố cho cô bé Lan Nhi.
Cuối cùng là đến đại tỷ Đào Nhi.
Không phụ với cái danh đại tỷ của mình, Đào Nhi có thể nói là ăn tiền hơn hai muội muội của mình một chút.
Uy tính nhất chính là bộ ngực quả cam cùng bờ mông căn tròn nhựa sống của Đào Nhi đã bắt đầu phát triển khả là rõ rệt ẩn hiện sau lớp quần áo như khiêu khích người nhìn phạm tội.
Không chỉ thế với tốt độ phát triển thế này, việc cam hóa thành đào trong tương lại sẽ không còn xa, Đào Nhi cũng không thẹn với cái tên của mình.
Chỉ đáng tiếc Đào Nhi đáng thương lại bị tên khốn kiếp Lãnh Nhủ cắt lưỡi còn móc đi một bên mắt khiến cô bé đánh thương trở thành một độc nhãn long không thể phục hồi.
Rất may Trần Lâm cũng lắc dân chơi và còn rất biết chơi đã tài trợ cho Đào Nhi một biến bịt mắt màu trắng che đi một bên mắt bị móc đi kia.
Kết hợp với phong cách thanh thuần đáng yêu vốn có của Đào Nhi khiến nàng vô hình chung trông giống như nhân vật Takanashi Rikka trong một bộ anime nào đó của Nhật quốc mà Trần Lâm thời trẻ trâu từng xem.
Vô tình cosplay nhân vật anime độ đáng yêu của Đào Nhi vì thế không giảm ngược lại còn tăng lên.
Dĩ nhiên là với điều kiện Đào Nhi không cởi cái bịt mắt của mình ra.
Thế nên dù không muốn thừa nhân nhưng với kẻ ngoài kia ba cô bé vẫn được xem là ba bảo vật trong cộng đồng lolicon khiến người người tranh giành.
Đáng tiếc trong mắt một tín đồ Mifl như Trần Lâm, ba bảo vật kỳ đó kia lại chả là gì.
Trần Lâm còn đang suy tính làm thế nào để hảo hảo huấn luyện ba con gà con này thành đại bàng nữa là.
Cứ như thế dưới sự toàn tính của Trần Lâm và sự hồn nhiên quên mất nguy hiểm của ba cô bé Đào Lan Phượng, bữa ăn thân mật cũng nhanh chóng kết thúc trong êm đẹp.
Không chỉ thế dưới sự xúi giục của Đào Nhi, hai cô bé Lan Nhi và Phượng Nhi cũng trở nên hoà nhã với Trần Lâm hơn một chút, xem như chấp nhân đi theo tên này mà không có Chu Lệ Đình.
Dù sao các nàng cũng đang trong tay người ta làm gì có quyền ý khiến ý cò, vui vẻ chấp nhận mới chính là vương đạo.
Cóc...!cóc...!cóc...
Bất chợt từ bên ngoài vang lên một tiếng gõ cửa có phần dồn dập.
Ngay sau đó một giọng nữ nhưng ồ ồ như trâu rống không ai khác đích thị là của Ngưu Tam Nương đột nhiên vang lên:
- Đại Kê Kê lần này có chuyện lớn rồi...
- Lão Mã Hán đang đợi ngươi trước tổng bộ Kim Ngưu bang kìa...
Nghe thấy thế Trần Lâm không vội ra ngoài chỉ thoáng nhíu mày liếc nhìn ba tiểu nha đầu Đào Nhi nói:
- Ca ca có việc đi ra ngoài một lác sẽ về ngay, các ngươi ngoan ngoãn ở đây chơi chờ ta về...
- Đào Nhi quản tốt hai em mình cho tốt...
Nói xong Trần Lâm cũng không nghĩ nhiều mở cửa ra ngoài cùng Ngưu Tam Nương chạy ra tòa nhà lớn của Kim Ngưu gặp gỡ lão Mã Hán.
Mới sáng sớm lão Mã Hán đã đích thân đến tìm dù Trần Lâm đã trốn kỹ như thế đủ để thấy được phiền phức của ở đông thành kia không nhỏ.
Rất may cũng chính vì sự kiện có phần gấp gáp như thế, Ngưu Tam Nương cũng không rảnh để ý nhiều chỉ nhanh chân dẫn Trần Lâm đi gặp lão Mã Hán, hoàn toàn không chút để ý đến ngôi nhà nhỏ của Trần Lâm dường như thiếu một ai đó.
Về phần ba tiểu nha đầu Đào Nhi, Lan Nhi và Phượng Nhi dù có đôi chút sợ hãi nhưng vẫn nghe lời Trần Lâm ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách chơi.
Tạp thời trước mắt các nha đầu này vẫn không dám chạy loại.