Chương 8: Ma đầu dâm loạn
Lãnh Phi Nhan vô cùng tức giận. Bang chủ Hoành Thiên Thu của Thủy Thượng Thanh Bang cư nhiên đả thương tả hộ pháp Lục Nguyệt của nàng.
Thật ra, nói đến chuyện này thì Hoành Thiên Thu cũng rất vô tội. Ông ta vốn đang uống rượu với một đám bạn già tại Túy Tiên Lâu, sau đó nổi hứng nói Yến Lâu là thứ gì chứ, năm xưa khi lão tử vùng vẫy giang hồ thì đám trẻ con này vẫn đang bú sữa…bla bla…
Không may là Lục Nguyệt đang ở Túy Tiên Lâu đợi Ngân y thập nhị kỵ[6] ra ngoài làm nhiệm vụ. Lục Nguyệt không như Thất Dạ, tên tuổi không lớn lắm, phần lớn là đi theo bên cạnh Lãnh Phi Nhan, vì thế vốn rất ít người bên ngoài biết mặt hắn.
Nếu chỉ bằng bản lĩnh của Hoành Thiên Thu, muốn đả thương hắn thì rất khó. Thế nhưng Hoành Thiên Thu đang cùng một đám bạn uống rượu, cho nên một đám người vây đánh một người.
Cuối cùng đánh hắn bị thương mà chạy. Sau đó nhìn thấy thanh kiếm hắn làm rơi trên mặt đất, trên đó có hoa văn chim yến tung cánh thì mọi người biết lớn chuyện rồi. Lãnh Phi Nhan – người này trước nay có thù tất báo, huống chi lần này còn vũ nhục Yến Lâu. Vì thế mấy người này còn chưa kịp vui mừng thì đã vội vã chạy đi tìm Ẩm Thiên Hành.
Ẩm Thiên Hành khổ không nói nên lời. Nhiều ngày nay, hắn ta thu thập tất cả những chiêu thức ra tay của sát thủ Yến Lâu mà Tàng Ca biết, lợi hại thì có lợi hại, nhưng không cách nào sánh với một kiếm của Lãnh Phi Nhan.
Cách ra tay, dừng lại một cách hết sức tự nhiên ấy, đến giờ còn làm hắn thấy rùng mình. Nhưng lúc này cũng không thể mặc cho nàng diệt sạch Thủy Thượng Thanh Bang được. Như thế thì uy tín của hắn để vào đâu?
Cũng có những thanh nhiên tràn đầy nhiệt huyết, cảm thấy một mạng dâng cho chính nghĩa cũng đáng giá, hăng hái xách kiếm xách đao chạy tới Thủy Thượng Thanh Bang.
Thế là có một đám người mệnh danh là cao thủ võ lâm đến bày trận tại Thủy Thượng Thanh Bang.
Lãnh Phi Nhan dẫn theo Thập nhị sát cùng Ngân y thập nhị dực cùng đi. Đương nhiên nàng sớm không còn là một thiếu hiệp hăng hái nữa, chẳng lẽ còn bắt nàng đơn thương độc mã đối chọi với võ lâm Trung Nguyên chắc.
Thương thế trên tay Lục Nguyệt chạm đến gân cốt, còn đang dưỡng thương tại y quán do Thanh Phong sứ quản lý, bây giờ chỉ có Thất Dạ bên người nàng.
Lúc một đám người đứng trước cửa Thủy Thượng Thanh Bang, Tàng Ca liếc mắt là đã nhìn thấy nàng, gọi một tiếng: “Ngôn Ngôn?”
Tóc của Lãnh Phi Nhan đã biến thành màu xám tro, nàng nhìn y, vẫn cười rất thản nhiên và xinh đẹp: “Tàng Ca.” Sau đó giọng lại mang theo chút thở dài: “Cuối cùng… vẫn phải đối mặt.”
“Lãnh lâu chủ.” Ẩm Thiên Hành buộc mình trấn tĩnh: “Chuyện này vốn cũng không cố ý, Ẩm mỗ bảo Hoành lão đệ xin lỗi trước mặt mọi người, mọi người nể mặt nhau, hà tất phải cùng thiệt hại.”
Nhân sĩ võ lâm nghe thế, đây chẳng phải bộ dáng cầu hòa sao, không ít người giận dữ, đủ loại âm thanh vang lên từ trong đám người. Lãnh Phi Nhan vẫn cười, cười rất ngông cuồng: “Ẩm minh chủ, xem ra ông không đại diện cho số đông được rồi!”
Nàng tiện tay rút kiếm của Thất Dạ ra, bỗng nhiên đứng lên, mũi kiếm chỉ ngang, giọng nói đã mang theo áp lực cùng sát khí cực mạnh: “Hoành Thiên Thu, ngươi khinh miệt Yến Lâu, tội thứ nhất. Đả thương hộ pháp của ta, tội thứ hai. Ngươi – tội không thể tha!”
Tàng Ca nhìn con người mang sát khí cuồn cuộn trước mặt, lúc này mới tin được, cơ thể vô thức mà lùi lại vài bước. Giai nhân thanh khiết như ngọc từng nằm trong lòng y… cư nhiên….
“Ngôn Ngôn… Lãnh Phi Nhan.” Y lẩm bẩm. Lãnh Phi Nhan quay đầu nhìn y, suối tóc như tơ, áo trắng hơn tuyết. Thì ra… cho dù là kẻ hai tay đẫm máu tươi, cực kỳ dâm tà vẫn có thể xinh đẹp thanh khiết như tiên nữ.
Sau lưng bóng hình xinh đẹp làm y đêm đêm trằn trọc, ngày ngày tương tư ấy lại là chân tướng tàn khốc đến thế. Lại nhìn vào ánh mắt trong như nước ấy, Tàng Ca cảm thấy tim mình đang rướm máu.
Lãnh Phi Nhan chỉ nắm chặt kiếm trong tay, nàng sớm biết sẽ có một ngày như vậy. Nhưng khi chân tướng được phơi bày, vẫn luôn cảm thấy quá nhanh.
Nàng không chần chờ nữa, tay phải hơi cong lại, kẹp lấy một mảnh Phi yến khấu. Trong nháy mắt, mọi người chỉ cảm thấy có ánh sáng lóe lên, Hoành Thiên Thu đứng trong đám người kêu thảm thiết một tiếng, một bên đầu đã không cánh mà bay.
Máu chảy đầm đìa khắp mặt, thậm chí có thể nhìn thấy bộ óc đang co đập. Mọi người đều thất sắc. Mảnh Phi yến khấu ấy xẹt qua, đóng vào cây cột gỗ phía sau, sau đó một phần đầu từ từ rơi xuống dọc cây cột.
Hoành Thiên Thu còn đang kêu gào, Lãnh Phi Nhan cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, tóc che nửa mặt, giọng lạnh ngắt: “Hôm đó còn có ai thì đứng hết ra đi, đừng để bổn tọa phải giải quyết từng tên một.”
Mọi người đều thối lui, Ẩm Thiên Hành cũng đành chịu, thầm mắng một lũ heo, bây giờ các người lên đi, lên đi chứ!
Lúc người ta sắp chết thì sẽ không sợ gì nữa.
Từ đám người, một gã bước ra, vẻ mặt đầy chính nghĩa: “Lãnh Phi Nhan, oan có đầu – nợ có chủ. Chuyện này do ta tham dự thì do mình ta gánh lấy, về phần những người khác không liên quan, xin lâu chủ đừng làm khó cho họ.”
Sau đó cũng có một gã mặt đầy râu đáp lời: “Lãnh Phi Nhan, cùng lắm thì chết, Lộ Đức ta không sợ. Có thể cùng lâu chủ của Yến Lâu đánh một trận, Lộ mỗ có chết cũng không oan ức. Cho dù ngươi có lợi hại thế nào thì cũng không thể giết hết võ lâm Trung Nguyên, xin chừa cho những người khác một con đường sống.”
Lãnh Phi Nhan xoay thanh kiếm trong tay, mắt quét qua hai người: “Võ lâm Trung Nguyên, cuối cùng cũng còn được hai nam tử hán!” Giọng của nàng vốn rất trong, bây giờ mang theo nụ cười nhưng lại làm người ta thấy rét lạnh: “Yến Lâu làm việc, những người không liên quan tránh ra!”
Ý tứ trong những lời này, có vài người nghe là hiểu ngay, kẻ nhát gan liền bắt đầu tìm cơ hội lẻn mất, đám thanh niên nhiệt huyết vẫn ở lại tại chỗ. Những người trẻ tuổi ấy luôn coi tính mạng nhẹ như lông hồng, lại không biết tính mạng chỉ có một.
Yến Lâu ra tay tàn sát. Tàng Ca cũng trong đám người ấy. Thân thủ của y xấp xỉ với Thập nhị sát, thấp hơn Thất Dạ một chút, nể mặt lâu chủ Yến Lâu… Ừm, không nói nữa vậy. ^.^
Người của Yến Lâu không đả thương tới y, Bắc Sát quấn lấy y, những người khác ra tay tàn sát.
Máu chảy thành sông.
Trước đây Tàng Ca chỉ nhìn thấy hiện trường vụ án, bây giờ mới chân chính nhìn thấy bọn họ ra tay. Không phải biểu diễn chiêu thức, mỗi một kiếm đều vì lấy mạng người!
Có thể được lâu chủ Yến Lâu đích thân điều động đến, đương nhiên đếu là tinh anh của Yến Lâu. Mấy lão già đã thức thời chạy mất, đám người này sao có thể là đối thủ của Yến Lâu.
“Lãnh Phi Nhan, dừng tay!” Tàng Ca biết mình không thoát khỏi Bắc Sát liền hét một tiếng. Đa số mọi người đều dừng lại, người của Yến Lâu đều chờ ý của lâu chủ.
Lãnh Phi Nhan vẫn cầm kiếm cười khẽ, Thất Dạ đứng sau nàng, ánh mắt thoáng chú ý biểu cảm của Lãnh Phi Nhan.
“Ngươi dựa vào cái gì mà bảo ta dừng tay, Tàng đại công tử?”
“Xin nàng tha cho bọn họ.” Trong những người đã ngã xuống có bằng hữu của y, có những thiếu niên hiệp khách y không quen biết, máu của họ đều rất đỏ, rất nóng.
Lãnh Phi Nhan lẳng lặng nhìn sắc mặt của y, bỗng nhiên nổi hứng nói: “Hay là thế này, ta tha cho bọn họ, ngươi theo ta ba tháng?”
Mọi người đều ngẩn ngơ: quả nhiên là nữ ma đầu dâm loạn. Chương 9: Vật cưng của lâu chủ
Với tính cách của Tàng Ca, trước đây tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Nhưng giờ máu tươi chảy đầy đất, khắp nơi là xác chết, chân tay rơi rụng, đây là một cuộc tàn sát hàng loạt.
Vì thế chàng trai mặc áo lam ngẩng đầu: “Lãnh Phi Nhan, ta nhận lời ngươi.” Lãnh Phi Nhan xoay chuôi kiếm trong tay, cười tà mị: “Nhận lời ta chuyện gì?”
Tàng Ca cắn răng, vốn đã lấy hết dũng khí nhưng cuối cùng giọng càng ngày càng nhỏ: “Nhận lời… theo ngươi ba tháng, lập tức dừng tay!”
Lãnh Phi Nhan xua tay gọi người của Yến Lâu lui lại, chậm rãi bước tới trước mặt y, khí thế lẫm liệt làm những người bên cạnh y đều không tự chủ được mà thối lui. Nàng đưa tay khẽ nâng cắm y lên, ánh mắt của Tàng Ca chứa sỉ nhục mà bi thương, mang chút tự giễu sâu sắc, làm nàng không nỡ làm nhục y thêm nữa.
“Vậy thì chúng ta đi thôi.”
Tàng Ca nhìn bàn tay chìa về phía mình, vẫn trắng tinh, dịu dàng như ngọc, y bỗng thấy tức cười. Tàng Ca, ngươi tự hỏi mình cả đời thẳng thắn vô tư, sao bây giờ lại rơi vào tình huống thế này.
“Ngươi hãy thả họ trước đã.” Có lẽ vì giằng co với Bắc Sát hơi lâu nên trên trán của Tàng Ca đầy mồ hôi. Ánh mắt y nhìn Lãnh Phi Nhan mang theo vẻ trào phúng.
Lãnh Phi Nhan thờ ơ, từ từ cúi người xuống trước mặt y: “Ta vừa thả bọn họ, ngươi liền rút kiếm tự vẫn, đúng không?”
Tàng Ca ngẩng đầu, cả kinh mà nhìn nàng. Nàng vẫn cười khẽ, tà mị mà kiều diễm: “Tàng Ca, ngươi có thể chết, nhưng sau khi người chết, chỉ cần Lãnh Phi Nhan ta xua tay một cái là hai trăm ba mươi bảy mạng người trong Tàng Kiếm sơn trang cũng sẽ đi theo ngươi luôn.”
Những lời cuối cùng, ngữ khí rất nặng, làm Tàng Ca không thể nghi ngờ tính chân thật của những lời này. Vì thế bàn tay đang cầm kiếm của y cũng thả lỏng, giọng y cũng không cương quyết như vừa rồi nữa, quay đầu nhẹ giọng nói: “Thả họ trước đi!”
Đây là lần đầu tiên, những kẻ Lãnh Phi Nhan tuyên bố phải chết vẫn còn sống.
Tàng Ca ngồi chung một con ngựa với Lãnh Phi Nhan, có điều lần này do Lãnh Phi Nhan điều khiển ngựa. Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng tuyệt đối không thua Tàng Ca nửa bước. Đó là một con hãn huyết bảo mã[7], tên nó là Thần Phù.
Ngựa phóng nhanh như chớp, con đường lướt qua như mộng ảo. Tàng Ca gần như dựa vào lòng Lãnh Phi Nhan, mùi đàn hương thoang thoảng trên người nàng quyện vào hơi thở y, vài lọn tóc xẹt qua mặt y, không nghe thấy chút máu tanh nào. Thật khó tưởng tượng đây lại là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt.
Ngựa dừng trước tổng đà của Yến Lâu, đã có người chờ dắt ngựa đi ăn cỏ. Lãnh Phi Nhan ra hiệu, Thất Dạ đã khom người mang Tàng Ca vào. Lãnh Phi Nhan chỉ thản nhiên nói: “Nghỉ ngơi trước đi, ta đi thăm Lục Nguyệt.”
Tàng Ca cười lạnh. Ngươi đi đâu thì liên quan gì đến ta.
Lúc Lãnh Phi Nhan trở về đã là buổi tối, rượu thịt trên bàn vẫn y nguyên, nha hoàn quỳ dưới đất, mặt hoảng hốt: “Lâu chủ, Tàng công tử không chịu dùng cơm…”
Lãnh Phi Nhan quát: “Cút!”
Mặt hai nha hoàn trắng bệch, vội vàng khom gối lui ra, đóng cửa lại. Tàng Ca cười lạnh: “Lâu chủ thật oai phong!”
Lãnh Phi Nhan đưa tay nâng cằm y lên. Dưới ánh nến mông lung, trên người vị lâu chủ này toát ra sức hấp dẫn ma mị: “Lãnh Phi Nhan là thần của chúng, chúng không dám không nghe!”
Tàng Ca quay mặt tránh tay nàng: “Đáng tiếc trên thực tế ngươi chỉ là một ma đầu.”
Lãnh Phi Nhan cười nhẹ, vỗ vỗ mặt y: “Đừng cố chọc giận ta, làm thế không hay ho gì cho ngươi đâu. Qua đây ăn cơm.”
“Lãnh Phi Nhan, ngươi muốn nuôi ta như một con vật cưng sao?” Ánh mắt Tàng Ca bất định theo ánh nến lay động. Lãnh Phi Nhan nhìn thẳng vào y. Phong thái nghiêm nghị chính khí ấy làm nàng cảm thấy mê muội. Nàng dắt y tới bên bàn, gật đầu trêu tức: “Vật cưng? Đề nghị không tồi!”
Tàng Ca còn định nói thêm gì nữa thì chiếc ly bạc đã đưa đến môi y, Lãnh Phi Nhan cười tươi: “Có thể làm cho Lãnh Phi Nhan tự tay châm rượu phục vụ, Tàng Ca là người đầu tiên, đúng là vinh hạnh.”
Tàng Ca hừ một tiếng, nhận lấy ly uống cạn một hơi. Lãnh Phi Nhan gắp thức ăn trong dĩa đưa qua, trêu ghẹo khuyên y: “Đúng vậy, ít nhiều cũng phải ăn chút gì đó thì mới có sức phản kháng lại ta chứ.”
Ban đêm, lúc lên giường, Tàng Ca như muốn chết. Đầu tiên Lãnh Phi Nhan sờ sờ nắn nắn người y, y phớt lờ đi. Thế là nàng lại xoay người đè lên y, đưa tay định kéo quần y xuống.
Mặc dù giữa hai người đã có nhiều lần triền miên, nhưng lúc này há có thể so với lúc ấy. Ra sức gạt tay nàng, Tàng Ca cố gắng đẩy nàng xuống nhưng phản kháng cũng vô ích. Vì thế bèn giận dữ trở người lại, nàng cư nhiên ngoan ngoãn mặc y đè lên mình.
Trong màn trướng, ánh nền càng mờ, Lãnh Phi Nhan buông tay cười khẽ: “Ngươi muốn ở trên thì bổn tọa cũng không có ý kiến, có điều trước đây luôn quá vụng về, lần này linh hoạt một chút.”
Trước nay Tàng Ca chưa từng bị đùa bỡn như thế, mặt lập tức đỏ lên đến tận cổ. Nhìn người dưới thân mình cười rạng rỡ, y hận không thể bóp chết nàng. Thế nhưng Tàng đại hiệp của chúng ra vốn chính nhân quân tử, câu đàn ông tốt không đánh đàn bà đã thâm căn cố đế trong lòng y, cho nên dù trong lòng hận đến nghiến cả răng, biết đây là một ma đầu thì cũng không thể xuống tay được.
Y hậm hực leo xuống người nàng, nhưng không ngờ nàng bỗng ngăn y lại, vung tay tắt nến trong nụ cười làm điên đảo chúng sinh. Chương 10: Lãnh Phi Nhan không hề có ý làm nhục ngươi
Sự thật chứng minh, khi Lãnh Phi Nhan muốn trêu ghẹo một người thì không cách nào kháng cự được. Tàng Ca còn đang kháng cự nhưng đáng tiếc, cơ thể y đã đầu hàng.
Hơi thở của y dồn dập nhưng thần trí vô cùng tỉnh táo. Lãnh Phi Nhan từ từ cởi áo ngoài ra, trong màn trướng xuân sắc, bờ vai mềm mại càng mê người. Nàng lại cúi đầu hôn lên môi Tàng Ca, một tay chậm rãi chạm vào dục vọng đã dựng đứng của y. Tàng Ca nghiến răng, gằn từng tiếng một: “Lãnh Phi Nhan, ngươi còn làm tiếp thì Tàng Ca sẽ hận ngươi cả đời!”
Lãnh Phi Nhan nhìn ánh mắt rực như lửa của y, bỗng thở dài một hơi, xoay người ôm lấy eo y, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi, ngủ đi!”
Làm sao mà Tàng Ca có thể ngủ được. Ánh nến trong đêm mập mờ, chiếu qua màn the đượm mùi đàn hương, dung nhan như ngọc trong lòng, vẫn tuyệt mỹ như lần đầu gặp gỡ, thế nhưng…
Y rất muốn đưa tay chạm vào tóc nàng. Mặc dù đã về lại màu xám bạc nhưng chắc vẫn còn mềm mượt như khi xưa chứ. Vừa đưa tay ra, y lại bị ý nghĩ ấy làm giật mình. Tàng Ca, ngươi có biết cơ thể này đã từng tìm kiếm niềm vui trên bao nhiêu cơ thể đàn ông không?
Lãnh Phi Nhan dậy rất sớm. Nàng chỉ cần vừa châm nến thì Thất Dạ đã đẩy cửa bước vào, thuần thục mà giúp nàng mặc quần áo. Tàng Ca căm ghét nên nhắm mắt lại, nhưng nào có ngủ được.
Một lúc sau, Lãnh Phi Nhan khẽ vỗ má y, giọng chứa ý cười: “Dậy thôi.”
Tàng Ca không ngờ nàng lại dẫn y đến Vũ Dương Các. Đó là nơi huấn luyện của các sát thủ hàng đầu trong Yến Lâu theo lời đồn dãi.
Lãnh Phi Nhan ôm eo y, xung quanh có đủ mọi ánh mắt: khinh thường, chế giễu, ám muội, thậm chí có vài phần hâm mộ. Tàng Ca xem nhẹ tất cả. Từ khi y đáp ứng nàng thì đã dự đoán được mình sẽ phải nhận sự nhục nhã này, bây giờ mà khổ sở thì chẳng phải quá làm bộ làm tịch sao.
Lãnh Phi Nhan lại truyền thụ một bộ kiếm pháp như trước, mọi người đều theo dõi rất nghiêm túc. Tàng Ca không hiểu, lúc này dẫn y tới đây là muốn y nhìn lén sao?
Có điều võ công của nữ ma đầu này, chắc chắn Tàng đại hiệp của chúng ta không thèm liếc một cái.
Thế nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: cô gái này, đúng là không chỉ có hư danh…
Múa xong bộ kiếm pháp, Lãnh Phi Nhan tra kiếm vào vỏ, kéo Tàng Ca vào Vũ Dương Các.
Đơn giao dịch từ khắp nơi đang chờ nàng xem, Tàng Ca không có việc gì làm, đi qua đi lại trong Vũ Dương Các. Lâu chủ không có ý kiến gì cho nên người canh gác cũng không dám làm khó y, thế là y được tự do.
Tiện tay giở một quyển kiếm phổ, y không kiềm được mà nhìn Lãnh Phi Nhan đang ngồi trước bàn làm việc. Nàng đang chuyên tâm phê các đơn hàng, thỉnh thoảng hỏi ý kiến người quản sự bên cạnh, người bên cạnh cũng hết sức cung kính trả lời. Thất Dạ vẫn lặng lẽ đứng phía sau nàng, nhưng luôn chú ý Tàng Ca đang đứng trước giá sách.
Tốc độ xử lí công việc của nàng đúng là rất nhanh, thậm chí Tàng Ca nghi ngờ rốt cuộc nàng có nhìn hay không, nhưng nàng lại đối đáp rất trôi chảy với quản sự bên cạnh.
Lúc hai người ra ngoài thì đã gần trưa, Lãnh Phi Nhan đề nghị đến Túy Bát Tiên ăn cơm. Tàng Ca không nói chuyện, y cho rằng mình không cần phải nói.
Túy Bát Tiên vẫn đông nghịt người, nhưng Lãnh Phi Nhan vừa vào là đã được tiểu nhị dẫn vào gian phòng có vị trí tốt nhất trên lầu. Tiểu nhị bưng thức ăn lên. Tàng Ca ngồi bên cạnh bàn, Lãnh Phi Nhan ôm vò rượu, dựa vào lưng y. Vẻ hào khí ngời ngời ấy còn hơn cả nam nhi.
Vì thế Tàng Ca cũng mê mẩn, sao lúc trước lại nhìn nàng thành một thiếu nữ bình thường chứ.
Trái ngược với sự yên tĩnh bên này, tiếng cười nói ở phòng bên ngày càng lớn.
“Haiz, huynh nói xem nữ ma đầu kia thật sự coi trọng Tàng Ca sao?”
“Chắc là thế rồi! Nói là bảo Tàng Ca theo ả ba tháng, Hoa huynh sẽ không cho là trong ba tháng này chỉ bắt y uống rượu nói chuyện với ả thôi chứ?”
“Xuỵt, hai người nhỏ tiếng một chút, coi chừng họa từ miệng mà ra.”
“Hừ, Tàng Ca cư nhiên nhận lời ả, đúng là sỉ nhục lớn của võ lâm Trung Nguyên mà!”
“Thì cũng đâu còn cách nào, thời nay ai không sợ chết chứ. Ha ha, có điều…” Giọng nói dần dần trở nên dâm ô: “Nghe nói nữ ma đầu đó rất xinh đẹp, biết đâu Tàng Ca thèm nhỏ dãi đã lâu.”
“Nói vậy… xem như Tàng Ca có diễm phúc, ha ha…”
“Nhưng không biết lúc lên giường, ai ở trên đây…” Thấy càng nói càng thô tục không chịu nổi, Lãnh Phi Nhan ôm vò rượu đứng dậy, đi đến phòng bên cạnh.
Một đám đàn ông, lại uống rượu nên thần trí có điểm không được tỉnh táo, bỗng có một mỹ nhân từ trên trời giáng xuống nên ngẩn ra chưa kịp phản ứng.
Lãnh Phi Nhan lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người này, mọi người chỉ cảm thấy lạnh căm, lập tức tỉnh rượu được ba phần.
“Các ngươi thích bình luận chuyện của người khác lắm sao?” Giọng Lãnh Phi Nhan rất lạnh nhạt, rồi lại ôm vò rượu hớp một ngụm. Rốt cuộc thì mấy người kia cũng tỉnh lại: “Ngươi là ai?”
Lãnh Phi Nhan nhìn người nói chuyện, chỉ vung tay một cái, ánh đỏ xẹt qua, người nọ chỉ cảm thấy trong miệng lạnh tanh, máu phun như suối. Mấy người còn lại cả kinh, một lát mới hoàn hồn lại, đồng loạt rút đao xông tới.
Luồng ánh sáng đỏ trong tay Lãnh Phi Nhan dần ngưng tụ lại, từ từ lộ rõ đó là một thanh kiếm mỏng. Có người nhận ra nó, mặt tái mét, không nói nên lời. Miệng vị huynh đệ kia còn đang chảy máu, đầu lưỡi bị cắt hơn một nửa, mặt đỏ hoe kêu gào.
Khi Lãnh Phi Nhan đang định vung ra một kiếm thì Tàng Ca kéo tay nàng lại, cười tự giễu mà bi thương: “Đi thôi.”
“Hừ, lưỡi của đám người này quá dài rồi.”
“Nhưng cũng là sự thật, không phải sao?”
Lãnh Phi Nhan quay đầu nhìn y, trong mắt y có vẻ tự giễu sâu sắc. Nàng vung tay áo đi ra, không ai dám ngăn cản. Hai người im lặng đi một lúc, Lãnh Phi Nhan bỗng quay đầu, trầm tĩnh nói: “Tàng Ca, Lãnh Phi Nhan không hề có ý làm nhục ngươi.”
Tàng Ca cười lạnh: “Lẽ nào ngươi cho rằng từ này về sau, Tàng mỗ còn có mặt mũi sống một cuộc sống hiên ngang nữa sao?”
Lãnh Phi Nhan quay đầu không nói. Im lặng như tờ.