Lãnh Hoàng Phế Hậu

"Két. . . ."

Theo cửa phòng đẩy ra, Hạ Lan Phiêu có chút khẩn trương đi theo sau lưng Tiêu Mặc, mà trong phòng của Phi Lưu đã tụ tập tất cả lãnh đạo của Ngư Đảo. Những người lãnh đạo theo thứ tự ngồi xong,ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm đôi gian phu dâm phụ kia — phi phi, là nhìn chằm chằm đôi vợ chồng này, đều là một bộ dáng vô cùng nghiêm túc. Phi Lưu ngồi ở chủ vị, nhút nhát e lệ nhìn Hạ Lan Phiêu: "Hạ Lan tỷ tỷ, bọn họ đều nói tỷ phải đi, đây là thật sao? Tỷ thật bỏ được Phi Lưu à?"

Đôi mắt to dễ thương của Phi Lưu vụt sáng vụt sáng, thoạt nhìn giống như một con thỏ nhỏ không vui, thật là manh không gì so sánh nổi. Hạ Lan Phiêu nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, lại cảm thấy sát khí lạnh lẽo của Tiêu Mặc đánh tới phía hắn, chỉ đành phải ngượng ngùng nói: "Phải . . . . . Bởi vì còn có chuyện phải hoàn thành, thật xin lỗi."

"Tỷ tỷ!"

"Ngươi và Tiêu Mặc không thể đi." Trưởng lão lạnh lùng nhìn bọn họ: "Nếu mà các ngươi đi, làm cho người ngoài biết đến sự tồn tại của Ngư Đảo, vậy chúng ta cũng sẽ không được an bình. Nếu như muốn đi, dù là công chúa, chúng ta cũng sẽ không đồng ý."

"Ngươi cho rằng các ngươi ngăn được ta?" Tiêu Mặc khinh thường cười, ánh mắt lạnh lùng, làm cho tất cả mọi người ở đây trong lòng không kiềm hãm được rùng mình một cái. Mặc dù bọn họ có nhiều người,  Tiêu Mặc chỉ là một thân một mình, nhưng bọn hắn vẫn cảm thấy tất cả thượng phong (lợi thế) đều đang bị nam tử này chiếm cứ.

Dung mạo của hắn và người nam nhân kia có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng mà, hắn (TM) thật là mạnh hơn hắn (bố TM á) nhiều. . . . . .

Trong nháy mắt không khí bắt đầu giằng co.

Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Mặc một chút lại nhìn những người lãnh đạo của Ngư Đảo một chút, chỉ cảm thấy sát khí từng trận đánh tới, trong lòng âm thầm kêu khổ. Nàng nuốt nước miếng, rốt cuộc khổ sở nói: "Thật ra thì, chúng ta làm như vậy là có nguyên nhân. . . . . ." 
Tất cả mọi người nhìn nàng.

"Này, Trưởng Lão Đại Nhân, xin nghe ta nói. . . . . ."

——— ——— Hồ Tiểu Muội ——— ———

Mặt trời chiều ngả về tây, Hạ Lan Phiêu và Tiêu Mặc ngồi thuyền nhỏ rời đi Ngư Đảo. Tiêu Mặc chèo thuyền, còn Hạ Lan Phiêu ngồi ở mũi thuyền, nhìn trời chiều đỏ quỷ dị của Ngư Đảo, đỏ giống như đắm chìm trong trong máu tươi, trong lòng có chút không khỏi thương cảm. Nàng biết, nàng lại một lần nữa lợi dụng sự tin tưởng của người khác đối với nàng.

Ba canh giờ trước, lúc trong phòng đang giương cung bạt kiếm, nàng nhẹ nhàng nói cho trưởng lão nàng đi ra ngoài là vì tìm kiếm tung tích của Huyết Ngọc, thu thập tam bảo xây dựng lại Khuyển Nhung, mà trưởng lão trợn to hai mắt nhìn nàng thật lâu, rốt cuộc khẽ gật đầu. Nàng biết, hắn tin tưởng nàng, mà tất cả điều này chỉ là bởi vì thân phận công chúa và “thiếu nữ định mệnh” của nàng thôi.

Ở Khuyển Nhung vẫn lưu truyền truyền thuyết nếu “thiếu nữ định mệnh” thu thập được tam bảo sẽ được thần che chở bảo vệ bình an cho Khuyển Nhung, mà trưởng lão cũng không biết Hạ Lan Phiêu từng ở nơi Vân Kính nghe nói qua cái tin đồn này, chỉ cảm thấy nàng cư nhiên biết truyền thuyết này, có lẽ thật sự là thiếu nữ mà trời cao an bài gánh vác vận mệnh phục hưng Khuyển Nhung. Mà hắn sẽ không biết, Hạ Lan Phiêu làm như vậy cũng không có bao nhiêu tình cảm dân tộc, chỉ là muốn về nhà thôi. . . . . .

"Tiêu Mặc, ngươi không phải rất tò mò ta và bọn họ nói cái gì mới có thể thuận lợi chạy trốn sao? Làm sao ngươi vẫn bảo trì được bình thản như vậy?"

Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Mặc giống như đắm chìm trong ánh nắng chiều, giống như đứa bé một không chiếm được sự khen ngợi của Lão sư, chỉ cảm thấy trong lòng có chút nghẹn khuất. Tiêu Mặc nhìn nàng, cười nhạt: "Tất cả mọi chuyện chỉ cần có kết quả là được, chuyện đã xảy ra cũng không quan trọng."

Choáng nha xem như ngươi lợi hại. . . . . . Thật không nên mang ngươi cùng đi, để cho ngươi ở lại đảo hoang nhỏ này bồi Lưu Ly thôi!

Hạ Lan Phiêu không tiếp tục để ý đến Tiêu Mặc, mà là ngẩn người nhìn bộ dạng Tiêu Mặc chèo thuyền, mặt khẽ ửng hồng. Ráng mây khắp trời chiếu sáng mặt của nàng, làm khuôn mặt đáng yêu của nàng thêm một phần dịu dàng, cũng làm cho dáng vẻ nàng đỏ mặt không rõ ràng.  Nàng ngơ ngác nhìn Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy thật long mà nói người đàn ông này… bề ngoài của hắn vẫn là rất không tồi.

Phi Lưu tốt bụng cho bọn hắn một chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng linh hoạt, vừa lên thuyền, nàng liền tự giác cầm lên mái chèo phục vụ Tiêu đại gia, lại chèo đến sắp hộc máu vẫn chỉ có thể đảo quanh bờ biển. Lý Trưởng cũng rất tự giác cầm lên mái chèo chèo thuyền, so với Hạ Lan Phiêu không khá hơn bao nhiêu, sau lại rốt cuộc bị Tiêu Mặc đoạt lấy mái chèo.

Hoàng đế chèo thuyền. . . . . . Thật ly kỳ!

Nàng luôn cho là Tiêu Mặc công tử như vậy sẽ không biết chèo thuyền, việc chèo thuyền nặng như vậy sẽ tổn hại đến hình tượng của Tiêu Mặc, nhưng không ngờ hắn lại có thể biết chèo thuyền, hơn nữa động tác nhẹ nhàng linh hoạt, không tổn thương chút nào đến lạnh nhạt cùng ưu nhã vốn có của hắn. Mái tóc dài của hắn tung bay ở trong gió, ở bên trong hào quang phiếm màu đỏ nhàn nhạt, tuấn mỹ như thần linh. Mà xương quai xanh hơi lộ ra kia, khớp xương rõ ràng thon dài như ngọc. . . . . .

Thật là nghiệp chướng. . . . . .

Vốn cho là sẽ thấy bộ dáng một nông dân hừ hừ ha ha chèo thuyền, không nghĩ tới người này thật đúng là tinh thông mọi thứ. . . . . . Ai. . . . . .

Bọn họ cũng không có nói với người khác chuyện Lưu Ly có ý đồ tổn thương Hạ Lan Phiêu, đi là lặng yên không một tiếng động. Phi Lưu lôi kéo ống tay áo của Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt không muốn, mà Hạ Lan Phiêu cũng tốn rất nhiều hơi sức mới độc ác "Vứt bỏ" hắn. Dù sao chỉ cần có duyên mà nói, nhất định sẽ gặp lại nhau, không phải sao?

Không thể không nói, trí nhớ của Tiêu Mặc thật là tốt không phản đối. Đường từ Giang Đô đi Ngư Đảo hắn chỉ cùng Hạ Lan Phiêu đi qua một lần, Hạ Lan Phiêu đã sớm quên không còn chút nào, thế mà nhưng hắn lại chính xác mang theo nàng không ngừng đi về phía trước,  cuối cùng đã tới Giang Đô. Khi bọn hắn nhìn thấy đường phố Giang Đô quen thuộc nghe được tiếng người huyên náo, rốt cuộc Hạ Lan Phiêu cũng thở phào một cái thật dài, Lý Trưởng xoa một chút mồ hôi trên trán, một bộ dáng như mới vừa thấy cha mẹ ruột, rất muốn khóc lóc nức nở, lại bị Tiêu Mặc trừng mắt liếc không dám nói lời nào. Ngược lại Hạ Lan Phiêu đã quen việc đi tới trước một tửu lâu thoạt nhìn rất xa hoa, hào sảng nói: "Ba gian phòng thượng hạng! Mang tất cả đồ ăn và rượu ngon trong tiệm này lên đây, vị đại gia phía sau ta tính tiền!"

"Tính. . . . . . Tính tiền?"

"Chính là thanh toán á! Nhanh nhanh nhanh, nếu không ta liền đói bụng đến phải phơi thây đầu đường. . . . . ."

Hạ Lan Phiêu không để ý đến sắc mặt âm trầm như trời sắp mưa của Tiêu Mặc, tự nhiên ngồi xuống ở trước bàn, ăn như hổ đói mấy món ăn ngon trước mặt, không có chút nào bận tâm đến hình tượng của mình. Trời mới biết, đã vày ngày nàng đều không ăn thịt, them đến sắp ăn cả mìnhh.

Ta mới mười lăm tuổi, thân thể còn phát triển, nhất định phải ăn nhiều cơm! A, mới vừa rõ ràng là ta đã bắt cái bánh bao kia, tại sao xúc cảm "Bánh bao" trong tay lại kỳ quái thế này?

Thật mềm nha!

"Tiểu Hạ Lan, tại sao ngươi nắm tay của người ta chặt như vậy? Ngươi có phải hay không muốn ăn  ~~ đậu ~~ hủ ~~ của người ta ~~"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui