Lãnh Hoàng Phế Hậu

Trong phòng ngủ sạch sẽ, Hoa Mộ Dung nghiêng người dựa vào bên cửa sổ nhìn Hạ Lan Phiêu, vẻ mặt có chút lo lắng. Ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào trên dung nhan tuyệt mỹ của hắn, nhàn nhạt vàng óng ánh làm cho trên người của hắn có một vầng sáng, giống như thiên nhân. Hạ Lan Phiêu nhìn hắn, chỉ cảm thấy cổ họng phát khổ, thân thể cũng khẽ run.

Hoa Mộ Dung biết nàng đang do dự, bình tĩnh giải thích: "Ngươi biết, hiện tại duy nhất có thể chống lại Tiêu Mặc chỉ có ta cùng với Hạc Minh. Nhưng mà, Hạc Minh tựa như như gió, không có bất kỳ người nào có thể nắm rõ phương hướng của hắn, bao gồm cả ta và ngươi — nếu quả thật như vậy muốn thoát khỏi Tiêu Mặc mà nói, ta là lựa chọn tốt nhất, cũng là lựa chọn duy nhất của ngươi. Ngươi hiểu rõ."

"Cho nên nói, đường đường Tề quốc Vương cùng ta làm bằng hữu, trị liệu cho ta cũng chỉ là vì đối kháng với Tiêu Mặc? Hoa Mộ Dung, ngươi quá để mắt ta rồi."

"Ta. . . . . ."

"Ba!"

Một cái tát thanh thúy rơi vào trên mặt Hoa Mộ Dung.

Hoa Mộ Dung có chút giật mình vuốt gò má của mình, mà Hạ Lan Phiêu thật thà nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Hoa Mộ Dung, ta vẫn xem ngươi trở thành bằng hữu, mà ta không ngờ chính là ở trong lòng ngươi ta cũng chỉ là một đối tượng dùng được thôi. Ngươi muốn chiến thắng Tiêu Mặc, thậm chí ngươi muốn nhất thống thiên hạ đều là chuyện của ngươi, chẳng quan hệ gì tới ta. Nếu muốn đạt được tâm nguyện, ngươi phải dựa vào chính lực lượng của mình, mà không phải ta — ta chỉ là một nữ nhân thôi, ngươi quá coi trọng ta. Mặc dù sớm biết ta nhất định không có bằng hữu, không có người thân, nhưng ta vẫn sẽ có ảo tưởng. . . . . . Chỉ là, bây giờ rốt cuộc ảo tưởng đã tan vỡ."

"Hạ Lan. . . . . ."

"Đi đi, ta không muốn phải nhìn ngươi nữa. Cám ơn ngươi để cho ta hiểu cuối cùng ta cũng không có gì cả, cái gì cũng không còn." 

"Hạ Lan, ngươi nhất định phải nhạy cảm như vậy sao? Ngươi biết rõ đây là lựa chọn duy nhất của ngươi! Chẳng lẽ lấy lực lượng của ngươi có thể đối kháng với Tiêu Mặc? Ngươi chỉ là nữ nhân thôi!"

"Vậy thì như thế nào?" Hạ Lan Phiêu khẽ mỉm cười: "Ngay cả khi ta là nữ nhân, ngay cả khi ta rất nhỏ yếu, nhưng số mạng của ta sẽ do bàn tay ta tự mình cầm, ta sẽ không phụ thuộc vào bất luận kẻ nào. Thiên hạ này, là thiên hạ của nam nhân các ngươi, nhưng cũng không phải tất cả nữ nhân chỉ có thể dựa vào nam nhân mới có thể sống được. Cho nên, đi đi, chúng ta cũng không cần thiết gặp mặt nữa."

. . . . . .

"Thật xin lỗi." Hoa Mộ Dung đột nhiên nói: "Thật, thật xin lỗi. . . . . . Là ta quá mức nhỏ mọn, luôn cho là đối với ngươi như vậy mới phải, lại không để mắt đến tâm tình của ngươi, thật, thật xin lỗi. Hạ Lan, xin tin tưởng vốn ý của ta chỉ là muốn giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn thôi, nhưng ta lại dùng phương thức tự cho là đúng — ngươi nói đúng, nữ nhân cũng không phải nam nhân phụ dong, thiên hạ này cũng không nhất định phải lệ thuộc vào nam nhân. Ta. . . . . . Vẫn rất ưa thích ngươi. Bởi vì, chúng ta đều là bị buộc gánh vác lên số mạng vốn mình không gánh nổi. . . . . . Thật xin lỗi."

Hoa Mộ Dung liên tiếp lên tiếng nói "Xin lỗi", thoạt nhìn chính là chân thành như vậy, ngược lại cũng nói cho Hạ Lan Phiêu có chút mềm lòng. Nàng nhẹ nhàng thở dài, nhẹ nói: "Ngươi không cần thiết phải nhận lỗi với ta. Ta chỉ là một bình dân, nhưng ngươi là Vương, thật không có cần thiết."

"Hạ Lan, mặc kệ ngươi tin hay không, ta là vẫn đem ngươi trở thành bằng hữu. Chuyện lần này ta thật sự vô cùng xin lỗi. . . . . . Thật. Có lẽ ngươi không biết, ta từng có một người muội muội, tính tình rất giống với ngươi, lúc ta gặp lại ngươi liền sẽ nghĩ đến nàng. Vì Tề quốc, nàng chết — lúc đó ta không đủ cường đại, không thể trở thành nơi dựa vào của nàng, nàng là vì ta mà chết. Từ đó trở đi, ta liền lập chí phải cường đại hơn, cũng phải có lực lượng đủ để bảo vệ người quan trọng, trở thành nơi bọn họ có thể dựa vào. Mà rốt cuộc ta lại quên, mỗi người đều có lựa chọn và ý tưởng của mình. . . . . . Hạ Lan, xin tha thứ ta đi. Thật, thật xin lỗi."

Trên mặt của Hoa Mộ Dung là nồng đậm đau thương, nhìn Hạ Lan Phiêu trong lòng cũng đau xót, nàng biết rõ mình không nên như thế, lại rốt cuộc mềm lòng: "Được, ta tha thứ ngươi."

"Cám ơn." Hoa Mộ Dung đột nhiên kéo Hạ Lan Phiêu vào trong ngực: "Cám ơn ngươi không có vứt bỏ ta."

Mặc dù thân phận địa vị của Hoa Mộ Dung, không biết cao hơn nàng bao nhiêu, nhưng ở trong nháy mắt này, nàng chỉ cảm thấy hai người bọn họ chỉ là người đáng thương đồng bệnh tương liên thôi. 

Đồng bệnh tương liên. . . . . . Tại sao lại có suy nghĩ này? Thật là cảm giác kỳ quái. . . . . .

Mà rốt cuộc Hạ Lan Phiêu là đánh cuộc cùng bọn họ, cũng cùng chính mình.

Mặc dù tay của nàng đã thật tốt rồi, nhưng nàng không muốn gặp những yêu nghiệt kia, chỉ là nói không khỏe trong người, ngoài việc để cho Hoa Mộ Dung vì nàng mang đồ ăn để bên ngoài, gần như ngay cả cửa cũng không ra. Nhưng mà, dù là như vậy, nàng vẫn không thể thoát khỏi độc hại của bọn họ.

Tiêu Mặc vẫn còn được, trừ ngẫu nhiên phái Lý Trưởng tới quan tâm tình trạng thân thể của Hạ Lan Phiêu một chút bên ngoài cũng chưa có cử động khác, nhưng Hạc Minh lại khác.

Hạc Minh dùng thủ pháp vốn để dỗ nữ hài tử, cả ngày phái người đưa hoa tươi, quà tặng đến phòng của Hạ Lan Phiêu, còn liên tục, đưa tới thư tình thơm nứt mũi, phòng của Hạ Lan Phiêu đều muốn chất đầy. Nếu như chỉ như vậy thôi thì cũng thôi đi, nhưng kinh khủng hơn là Hạc Minh không chiếm được hồi âm cần có rất là thất vọng, nghiêm túc nghiên cứu hành động của mình, lại có thể thường đến trước cửa phòng của Hạ Lan Phiêu hát "Tình ca".

Tuy nói tiếng hát của hắn cũng không khó nghe, nhưng khuya khoắt tỉnh lại đột nhiên thấy một bóng đen ngoài cửa sổ, hơn nữa bóng đen kia còn có thể dùng một loại tiếng nói mang hơi thở mong manh nói chuyện, cảm giác kia vẫn còn vô cùng kinh khủng. Cho nên, Hạ Lan Phiêu càng không dám ra khỏi cửa, cả ngày ngây ngô trong phòng. 

Hoa Mộ Dung đối với quyết định của nàng rất là bất đắc dĩ, lại sợ nàng buồn sinh bệnh, chỉ đành phải thường đến thăm. Hạ Lan Phiêu ngồi ở trong phòng, khe khẽ thở dài, khổ não nói: "Rốt cuộc như thế nào mới có thể thoát khỏi hai tên biến thái này đây. . . . . . Ta thật sự không hiểu nổi, tại sao bọn họ không chịu buông tay? Chẳng lẽ mặt của ta lớn lên giống như banh vải nhiều màu, để cho bọn họ rất có ham muốn tranh đoạt? Tại sao bọn họ còn chưa đi?"

Không phải là gương mặt của ngươi giống như banh vải nhiều màu, mà là hai tên kia đều là người tùy hứng tới cực điểm thôi. . . . . . Hoa Mộ Dung buồn bực thở dài.

Thôi, bọn họ thù địch lẫn nhau cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày rồi, hơn nữa lợi thế Hạ Lan này, không có kết quả trước bọn họ sẽ không có bất kỳ người thối lui ra.

Hiện tại duy nhất may mắn là Tiêu Mặc vẫn còn tương đối lý trí, sẽ không hành động làm cho người ta khốn nhiễu quá khích, ta không ngại bọn họ đánh nhau chết sống, nhưng ta thật sự không muốn dân chúng của Giang Đô cứ như vậy lọt vào chiến loạn. . . . . . 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui